Chương 14
Edit: Mạc Tử Thiên
Thiệu Dĩ Ninh quyết định trốn đi một khoảng thời gian.
... Không phải vì cậu hôn hôn, mà là vì xấu hổ.
Thân là nhân loại, lại thừa dịp nghiện bạc hà mèo, hôn một con báo đen, quá thẹn thùng.
Còn tốt, Già Lâu là báo đen, không phải nhân loại, anh sẽ không hiểu sai nhỉ? Cậu lại không cố ý.
Cái này, cậu không còn mặt mũi gặp người... gặp báo!
Vì thế, mấy ngày kế tiếp, Thiệu Dĩ Ninh đều ngoan ngoãn ở trong đàn sư tử, không có chạy loạn khắp nơi.
Mẫu Sư đối với việc này rất vui mừng.
Ngay từ đầu, nàng cũng không muốn cho nhãi con tiếp xúc với Già Lâu lắm, nhưng bởi vì Già Lâu là người mang tiểu miêu nhãi con lại đây, nàng mới mặc kệ hành vi của mèo con.
Lúc sau, ngao ô tộc tới, nàng càng lo lắng.
Tiểu miêu nhãi con nhỏ như thế, đáng yêu như thế, lỡ đâu bị đám gia hỏa ngao ô tộc dã man tàn bạo va đập phải thì sao giờ?
- -- Nàng hoàn toàn không lo lắng tiểu miêu nhãi con sẽ bị thương khi gặp ngao ô tộc, bởi vì nhãi con đáng yêu như vậy, làm sao có khả năng có động vật nào nhẫn tâm thương tổn!
Nếu có, đó không phải là động vật bình thường! Là trứng thối lớn tàn ác!
Tình thương của Mẫu Sư bạo phát, hận không thể mỗi ngày nâng mèo con trong lòng bàn tay. Nghĩ đến đây, nàng vươn đầu lưỡi, lại một lần nữa làm sạch giúp tiểu miêu nhãi con.
Từ trên xuống dưới, từ trái sang phải... Rửa mặt trải đầu xong, tiểu miêu nhãi con sạch sẽ, giống như một đóa bồ công anh lông xù xù nở rộ trong mùa xuân.
Gió thổi qua, lông tóc mềm mại của mèo con phần phật tung bay theo gió, dẫm tới dẫm đi trên thảm cỏ, giống như một đóa bồ công anh đang bay múa. Thiệu Dĩ Ninh bị liếm đến mức mềm như bông, vội vàng bò dậy, nỗ lực duỗi người.
Duỗi chân trái trước, rồi lại duỗi chân phải trước, sau đó chu mông lên, cái đuôi nhấc lên cao cao, đè thấp nửa người trên.
Gân cốt toàn thân giãn ra, mèo con lại dùng sức đi về phía trước, lại làm một lần. Làm xong, đã khôi phục nguyên trạng, cậu bắt đầu rửa mặt.
Liếm liếm đệm thịt lót hồng phấn mượt mà một cái, lại xoa vòng vòng trên mặt, khuôn mặt nhỏ vốn sạch sẽ bị chải vuốt như vậy, lông mao dày đặc tứ tán, xõa tung lại mềm mại, quả thực là đại mỹ nhân trong đám mèo!
... Cố tình chính cậu lại không nhận ra.
Thiệu Dĩ Ninh rửa mặt xong, lập tức tinh thần phấn chấn, đi tìm thứ để chơi.
Tiểu sư tử Ba Ân lạch bạch chạy tới: "A Ninh! A Ninh! Ta bắt được một con rệp!"
Nó hưng phấn thò qua, ồn ào khoe ra: "Thối lắm! Là con thối nhất đó!"
Thiệu Dĩ Ninh:???
Không không không, con thối nhất để lại cho cậu! Cậu không cần!
Cậu xoay người chạy như bay, lưu lại Ba Ân mờ mịt --- A Ninh vì sao không thích sâu?
Nó dùng rất nhiều sức mới bắt được đó.
Mèo con hồng hộc chạy thật xa, vừa quay đầu đã phát hiện mình đã đi ra khỏi nơi dừng chân của nhóm sư tử. Cách đó không xa, mấy con sư tử cái đang chuẩn bị đi săn, trong lòng Thiệu Dĩ Ninh hơi động, nhịn không được mà lại gần.
Xuất phát từ ưu thế của động vật họ mèo, cậu vô thanh vô thức liền đến phụ cận, vừa vặn nghe được hai con sư tử cái nói chuyện phiếm.
"Gần đây không thấy Na Na nhỉ?"
"Nàng về nhà tìm mụ mụ (mẹ), nghe nói là bị thương do đánh một trận với ngao ô tộc."
"Ngao ô tộc xuống tay nhanh như vậy sao?"
"Đúng vậy, năm nay bọn họ cũng tới rất sớm. Lần trước Barkley có nhắc tới, nơi ở trước kia của ngao ô tộc đã xảy ra một ít việc, cho nên bọn chúng tới sớm."
"... Trời ạ, đã xảy ra chuyện gì? Vậy mà làm ngao ô tộc tới đây sớm?"
Thiệu Dĩ Ninh: A? Giờ mới nhớ, cậu chưa hỏi kỹ càng về ngao ô tộc.
Một khi hỏi đến vấn đề này, Mẫu Sư sẽ luôn một bên liếm cậu, một bên dặn dò cậu cách xa ngao ô tộc một chút.
Nếu ngao ô tộc là sói, tuy đại chiến giữa chó mèo không mới lạ gì, nhưng vì sao cần phòng bị như vậy?
Mèo con thò đầu ra khỏi bụi cỏ, nghiêng nghiêng đầu. Nhưng nhóm sư tử cái vẫn không phát hiện ra cậu, còn tiếp tục nói chuyện phiếm.
Chỉ là, nhóm sư tử cái nói chuyện phiếm, không bao lâu liền đổi đề tài.
"Không nói những cái kia, oắt con nhà ngươi sắp phải ăn thịt rồi đúng không?"
"Đúng vậy, về sau còn phải đi săn nhiều. Nhà ngươi cũng sắp rồi nhỉ? Đều là ấu tể được sinh ra trong năm nay."
"Những cái khác không nói, năm nay có nhiều con non như vậy, lại có ngao ô tộc, chỉ sợ là sẽ gian nan."
Gian nan sao?
Cũng đúng, nhóm mèo lớn cần ăn thịt, sói và linh cẩu cũng cần ăn thịt. Có nhiều động vật ăn thịt trên thảo nguyên như vậy, đương nhiên sẽ có cạnh tranh.
Cậu đi về phía trước hai bước, lại nghe được sư tử cái bên trái nói: "... Ta còn nghe nói một sự kiện, không biết là thật hay giả."
Giọng của nàng có chút do dự, sư tử cái bên phải nghiêng tai: "Nói xem sao, nơi này cũng không có người khác."
"Hai ta lén tâm sự mà thôi, không quan trọng."
Thần sắc sư tử cái bên trái vẫn có chút do dự, nhưng nơi này không có người khác, cô vẫn hạ giọng, thần bí nói: "Ta nghe nói, là ngao ô tộc biết một ít việc về trăng máu, nên mới lại đây sớm."
"Gì???"
Lời này vừa nói ra, hai sư tử cái đều bị dọa, một đám hai mặt nhìn nhau, sau một lúc lâu cũng không lên tiếng. Mèo con cực kỳ tò mò, nhịn không được mà đi lên phía trước một bước. Chân mèo mềm mềm giẫm lên lá cây khô héo, một tiếng xoạt vang lên.
Nhóm sư tử cái lập tức thay đổi phương hướng, cùng nhìn lại.
Thiệu Dĩ Ninh:... Khụ, cái từ trăng máu này, hình như trước đây Đa Luân có nhắc tới. Cậu cũng muốn biết a.
Nhóm sư tử cái thấy là tiểu miêu nhãi con, ánh mắt thả lỏng, con bên trái dứt khoát liếm cậu: "Nhãi con ngoan, sao lại ở chỗ này?"
"Con... ra ngoài chơi." Lực đạo của sư tử cái quá lớn, Thiệu Dĩ Ninh lảo đảo ngã trên mặt đất theo động tác của nàng, lộ ra cái bụng nhỏ mềm mại, chớp chớp đôi mắt to xanh thẳm: "Con muốn biết, trăng máu là cái gì?"
"Cái này..."
Nhóm sư tử cái bỗng nhất trí im lặng, ấp úng không chịu trả lời, hơn nữa, các cô đồng thời nghiêng đầu nhìn về phương xa: "A? Kia không phải là Già Lâu sao?"
Già Lâu?
Báo đen tới rồi?
Trái tim mèo con nhảy dựng, bất chấp việc phải hỏi về trăng máu, cái đuôi nhỏ không ngừng vung vẩy, tránh đằng sau tảng đá lớn bên cạnh.
... Báo đen đã thấy cậu.
Lúc này là giữa trưa, ánh mặt trời xán lạn trút xuống, chiếu rọi vào lông mao cậu khiến nó phát sáng. Báo đen tới gần, sau khi đến gần, sư tử cái phát hiện, anh còn ngậm một con thỏ.
Là thỏ hoang thường gặp trên thảo nguyên, không lớn không nhỏ, có lẽ vừa mới ba bốn tháng. Đám thỏ con này am hiểu trốn tránh, con này rất khó bắt, có thể bắt được con thỏ như thế này, phải là thợ săn tối cao mới làm được.
Thực hiển nhiên, báo đen là cao thủ trong đó.
Nhóm sư tử cái kìm lòng không được, có chút ao ước --- hôm qua các cô đã ăn, nhưng thỏ hoang ăn rất ngon, chất thịt mềm, các cô lại không am hiểu việc bắt những con mồi nhỏ, xác suất đi săn thành công cũng không cao, rất khó được ăn các loại mỹ vị như thế này.
Cái khác không nói, báo đen đúng là lợi hại a.
Già Lâu đã chạy tới trước mặt các nàng, buông con thỏ hoang mới mẻ trong miệng, khẽ gật đầu chào hỏi, sau đó anh liền hướng về phía cục đá --- vì có cục đá nên không thấy được mèo con, nhưng bên cạnh cục đá lại lộ ra một đoạn đuôi nhỏ.
Lông tóc vừa dày vừa mềm mại xõa tung, có chút giống đuôi sóc, nhưng không lớn như vậy, chỉ quét tới quét lui, bại lộ cảm xúc bất an của chủ nhân.
Thiệu Dĩ Ninh: Không thấy được mình, không thấy được mình, không thấy được mình!
Hiện tại, cậu là một con đà điểu! Dù sao kinh độ và vĩ độ không khác nhau lắm (?), dùng tư thế của đà điểu một chút!
Loại tâm tình này nên giải thích như thế nào đây? Chính là rất hối hận, không nên uống say trước mặt bằng hữu.
Có lẽ qua một khoảng thời gian là tốt rồi, nhưng hiện tại mới qua một buổi tối, cậu cần thời gian giảm xóc.
Nhưng mà, Già Lâu rõ ràng đang hiểu lầm.
Thấy tiểu miêu nhãi con không giống như trước đây, nhìn thấy mình liền cao hứng phấn chấn nhào lên kêu Già Lâu đại ca, báo đen hơi dừng lại, cái đuôi rũ xuống, móng vuốt đẩy đẩy thỏ hoang lên phía trước, thấp giọng nói: "Cho A Ninh."
Tính toán thời gian, lúc này các ấu tể đã bắt đầu ăn thịt rồi, bọn họ sẽ bắt đầu từ săn các con mồi nhỏ, từng bước đến săn linh dương lớn.
Mèo con nhỏ như vậy, sợ là sẽ không thể bắt được con mồi, đến lúc đó sẽ đau khổ.
Cho nên khi anh đi ngang qua hang thỏ, nhớ tới chuyện này, ma xui quỷ khiến mà tóm được một con, đưa lại đây.
Thỏ hoang vô tội thê thảm:...
Sư tử cái tấm tắc lấy làm lạ, đồng thời lại cảm thấy đương nhiên: "Già Lâu, cũng là ngươi nghĩ chu đáo."
Kỳ thật nếu anh không chủ động, nhóm sư tử cái khẳng định sẽ chiếu cố tiểu miêu nhãi con, nhưng việc này được Già Lâu suy xét đến trước, vẫn rất kinh hỉ.
Mèo con ở sau tảng đá cũng nghe được mấy câu đó.
Cậu cực kỳ kinh ngạc, vội vàng lạch bạch lạch bạch chạy ra: "Già Lâu đại ca!"
Người ta đưa cậu đồ vật, cậu còn băn khoăn mà không chịu ra thì thật không lễ phép.
Chẳng qua nếu như vậy, cậu liền phải mặt dày, giải thích vì sao mình trốn ở sau cục đá. Lỗ tai mèo con ửng đỏ, mắt lóe lóe, lắp bắp nói: "Già Lâu đại ca, cái kia..."
Báo đen chỉ nhìn chăm chú vào cậu, cúi đầu liếm trán cậu: "Không quan hệ."
Anh giống như nhìn thấy chút xấu hổ của cậu, liếm liếm trấn an một chút xấu hổ kia của cậu.
Trên mặt Thiệu Dĩ Ninh có chút nóng lên, thẹn thùng nói: "Già Lâu đại ca, kia, cảm ơn thỏ hoang của anh."
... Nhưng cậu còn chưa chuẩn bị tâm lý thật tốt, ăn thịt tươi mà nói, là giống như ăn tươi nuốt sống đi.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Quái Vật - Hiểu Bạo
2. Vật Lộn Với Ảo Mộng
3. Bổn Vương Muốn Thanh Tịnh
4. Phong Cách Yêu Thầm Của Nhà Giàu Mới Nổi
=====================================
Mèo con chậm chạp lại gần, dò chóp mũi ra ngửi ngửi thỏ hoang. Con thỏ đã bất động, an tĩnh nằm ở đó.
Cậu tự dưng nghĩ đến một câu: Thỏ đáng yêu như thế...
Thiệu Dĩ Ninh rối rắm như vậy trong nháy mắt, sau đó giẫm móng vuốt lên, thấy chết không sờn nói: "Em... em sẽ ăn luôn!"
Đây là con thỏ Già Lâu đưa, không thể cô phụ công sức anh vất vả đi săn.
Báo đen còn chưa đáp lại, nhóm sư tử cái đã thúc giục: "Nhãi con ngoan, con thỏ này ăn rất ngon, con nếm thử đi?"
"Đúng vậy, thừa dịp còn tươi mới, nhanh ăn đi."
"... Con biết," Thiệu Dĩ Ninh ấp a ấp úng: "Một lát con sẽ ăn."
Thoạt nhìn hứng thú của tiểu miêu nhãi con không cao, báo đen bỗng nhiên nheo nheo mắt, thử hỏi: "... Ta dẫn ngươi đi xem cỏ ngọc?"
Buổi tối ngày đó, cậu có vẻ vui vẻ.
Nhưng mà, lời này còn chưa dứt, mèo con đã tạc mao!
"Không không không!" Móng vuốt nhỏ của Thiệu Dĩ Ninh liên tục lui về phía sau, quả thực là rất hoảng sợ: "Em không đi!"
Báo đen nheo mắt, trong đôi mắt lục hiện lên một tia nghi hoặc.
Lần này anh xác định, tiểu miêu nhãi con hình như đang tránh cỏ ngọc?
Vì sao?
Là bởi vì cỏ ngọc / bạc hà mèo có gì không đúng sao?
Trong nháy mắt này, anh bỗng nhiên nghĩ đến cái hôn hôn kia.
Thiệu Dĩ Ninh quyết định trốn đi một khoảng thời gian.
... Không phải vì cậu hôn hôn, mà là vì xấu hổ.
Thân là nhân loại, lại thừa dịp nghiện bạc hà mèo, hôn một con báo đen, quá thẹn thùng.
Còn tốt, Già Lâu là báo đen, không phải nhân loại, anh sẽ không hiểu sai nhỉ? Cậu lại không cố ý.
Cái này, cậu không còn mặt mũi gặp người... gặp báo!
Vì thế, mấy ngày kế tiếp, Thiệu Dĩ Ninh đều ngoan ngoãn ở trong đàn sư tử, không có chạy loạn khắp nơi.
Mẫu Sư đối với việc này rất vui mừng.
Ngay từ đầu, nàng cũng không muốn cho nhãi con tiếp xúc với Già Lâu lắm, nhưng bởi vì Già Lâu là người mang tiểu miêu nhãi con lại đây, nàng mới mặc kệ hành vi của mèo con.
Lúc sau, ngao ô tộc tới, nàng càng lo lắng.
Tiểu miêu nhãi con nhỏ như thế, đáng yêu như thế, lỡ đâu bị đám gia hỏa ngao ô tộc dã man tàn bạo va đập phải thì sao giờ?
- -- Nàng hoàn toàn không lo lắng tiểu miêu nhãi con sẽ bị thương khi gặp ngao ô tộc, bởi vì nhãi con đáng yêu như vậy, làm sao có khả năng có động vật nào nhẫn tâm thương tổn!
Nếu có, đó không phải là động vật bình thường! Là trứng thối lớn tàn ác!
Tình thương của Mẫu Sư bạo phát, hận không thể mỗi ngày nâng mèo con trong lòng bàn tay. Nghĩ đến đây, nàng vươn đầu lưỡi, lại một lần nữa làm sạch giúp tiểu miêu nhãi con.
Từ trên xuống dưới, từ trái sang phải... Rửa mặt trải đầu xong, tiểu miêu nhãi con sạch sẽ, giống như một đóa bồ công anh lông xù xù nở rộ trong mùa xuân.
Gió thổi qua, lông tóc mềm mại của mèo con phần phật tung bay theo gió, dẫm tới dẫm đi trên thảm cỏ, giống như một đóa bồ công anh đang bay múa. Thiệu Dĩ Ninh bị liếm đến mức mềm như bông, vội vàng bò dậy, nỗ lực duỗi người.
Duỗi chân trái trước, rồi lại duỗi chân phải trước, sau đó chu mông lên, cái đuôi nhấc lên cao cao, đè thấp nửa người trên.
Gân cốt toàn thân giãn ra, mèo con lại dùng sức đi về phía trước, lại làm một lần. Làm xong, đã khôi phục nguyên trạng, cậu bắt đầu rửa mặt.
Liếm liếm đệm thịt lót hồng phấn mượt mà một cái, lại xoa vòng vòng trên mặt, khuôn mặt nhỏ vốn sạch sẽ bị chải vuốt như vậy, lông mao dày đặc tứ tán, xõa tung lại mềm mại, quả thực là đại mỹ nhân trong đám mèo!
... Cố tình chính cậu lại không nhận ra.
Thiệu Dĩ Ninh rửa mặt xong, lập tức tinh thần phấn chấn, đi tìm thứ để chơi.
Tiểu sư tử Ba Ân lạch bạch chạy tới: "A Ninh! A Ninh! Ta bắt được một con rệp!"
Nó hưng phấn thò qua, ồn ào khoe ra: "Thối lắm! Là con thối nhất đó!"
Thiệu Dĩ Ninh:???
Không không không, con thối nhất để lại cho cậu! Cậu không cần!
Cậu xoay người chạy như bay, lưu lại Ba Ân mờ mịt --- A Ninh vì sao không thích sâu?
Nó dùng rất nhiều sức mới bắt được đó.
Mèo con hồng hộc chạy thật xa, vừa quay đầu đã phát hiện mình đã đi ra khỏi nơi dừng chân của nhóm sư tử. Cách đó không xa, mấy con sư tử cái đang chuẩn bị đi săn, trong lòng Thiệu Dĩ Ninh hơi động, nhịn không được mà lại gần.
Xuất phát từ ưu thế của động vật họ mèo, cậu vô thanh vô thức liền đến phụ cận, vừa vặn nghe được hai con sư tử cái nói chuyện phiếm.
"Gần đây không thấy Na Na nhỉ?"
"Nàng về nhà tìm mụ mụ (mẹ), nghe nói là bị thương do đánh một trận với ngao ô tộc."
"Ngao ô tộc xuống tay nhanh như vậy sao?"
"Đúng vậy, năm nay bọn họ cũng tới rất sớm. Lần trước Barkley có nhắc tới, nơi ở trước kia của ngao ô tộc đã xảy ra một ít việc, cho nên bọn chúng tới sớm."
"... Trời ạ, đã xảy ra chuyện gì? Vậy mà làm ngao ô tộc tới đây sớm?"
Thiệu Dĩ Ninh: A? Giờ mới nhớ, cậu chưa hỏi kỹ càng về ngao ô tộc.
Một khi hỏi đến vấn đề này, Mẫu Sư sẽ luôn một bên liếm cậu, một bên dặn dò cậu cách xa ngao ô tộc một chút.
Nếu ngao ô tộc là sói, tuy đại chiến giữa chó mèo không mới lạ gì, nhưng vì sao cần phòng bị như vậy?
Mèo con thò đầu ra khỏi bụi cỏ, nghiêng nghiêng đầu. Nhưng nhóm sư tử cái vẫn không phát hiện ra cậu, còn tiếp tục nói chuyện phiếm.
Chỉ là, nhóm sư tử cái nói chuyện phiếm, không bao lâu liền đổi đề tài.
"Không nói những cái kia, oắt con nhà ngươi sắp phải ăn thịt rồi đúng không?"
"Đúng vậy, về sau còn phải đi săn nhiều. Nhà ngươi cũng sắp rồi nhỉ? Đều là ấu tể được sinh ra trong năm nay."
"Những cái khác không nói, năm nay có nhiều con non như vậy, lại có ngao ô tộc, chỉ sợ là sẽ gian nan."
Gian nan sao?
Cũng đúng, nhóm mèo lớn cần ăn thịt, sói và linh cẩu cũng cần ăn thịt. Có nhiều động vật ăn thịt trên thảo nguyên như vậy, đương nhiên sẽ có cạnh tranh.
Cậu đi về phía trước hai bước, lại nghe được sư tử cái bên trái nói: "... Ta còn nghe nói một sự kiện, không biết là thật hay giả."
Giọng của nàng có chút do dự, sư tử cái bên phải nghiêng tai: "Nói xem sao, nơi này cũng không có người khác."
"Hai ta lén tâm sự mà thôi, không quan trọng."
Thần sắc sư tử cái bên trái vẫn có chút do dự, nhưng nơi này không có người khác, cô vẫn hạ giọng, thần bí nói: "Ta nghe nói, là ngao ô tộc biết một ít việc về trăng máu, nên mới lại đây sớm."
"Gì???"
Lời này vừa nói ra, hai sư tử cái đều bị dọa, một đám hai mặt nhìn nhau, sau một lúc lâu cũng không lên tiếng. Mèo con cực kỳ tò mò, nhịn không được mà đi lên phía trước một bước. Chân mèo mềm mềm giẫm lên lá cây khô héo, một tiếng xoạt vang lên.
Nhóm sư tử cái lập tức thay đổi phương hướng, cùng nhìn lại.
Thiệu Dĩ Ninh:... Khụ, cái từ trăng máu này, hình như trước đây Đa Luân có nhắc tới. Cậu cũng muốn biết a.
Nhóm sư tử cái thấy là tiểu miêu nhãi con, ánh mắt thả lỏng, con bên trái dứt khoát liếm cậu: "Nhãi con ngoan, sao lại ở chỗ này?"
"Con... ra ngoài chơi." Lực đạo của sư tử cái quá lớn, Thiệu Dĩ Ninh lảo đảo ngã trên mặt đất theo động tác của nàng, lộ ra cái bụng nhỏ mềm mại, chớp chớp đôi mắt to xanh thẳm: "Con muốn biết, trăng máu là cái gì?"
"Cái này..."
Nhóm sư tử cái bỗng nhất trí im lặng, ấp úng không chịu trả lời, hơn nữa, các cô đồng thời nghiêng đầu nhìn về phương xa: "A? Kia không phải là Già Lâu sao?"
Già Lâu?
Báo đen tới rồi?
Trái tim mèo con nhảy dựng, bất chấp việc phải hỏi về trăng máu, cái đuôi nhỏ không ngừng vung vẩy, tránh đằng sau tảng đá lớn bên cạnh.
... Báo đen đã thấy cậu.
Lúc này là giữa trưa, ánh mặt trời xán lạn trút xuống, chiếu rọi vào lông mao cậu khiến nó phát sáng. Báo đen tới gần, sau khi đến gần, sư tử cái phát hiện, anh còn ngậm một con thỏ.
Là thỏ hoang thường gặp trên thảo nguyên, không lớn không nhỏ, có lẽ vừa mới ba bốn tháng. Đám thỏ con này am hiểu trốn tránh, con này rất khó bắt, có thể bắt được con thỏ như thế này, phải là thợ săn tối cao mới làm được.
Thực hiển nhiên, báo đen là cao thủ trong đó.
Nhóm sư tử cái kìm lòng không được, có chút ao ước --- hôm qua các cô đã ăn, nhưng thỏ hoang ăn rất ngon, chất thịt mềm, các cô lại không am hiểu việc bắt những con mồi nhỏ, xác suất đi săn thành công cũng không cao, rất khó được ăn các loại mỹ vị như thế này.
Cái khác không nói, báo đen đúng là lợi hại a.
Già Lâu đã chạy tới trước mặt các nàng, buông con thỏ hoang mới mẻ trong miệng, khẽ gật đầu chào hỏi, sau đó anh liền hướng về phía cục đá --- vì có cục đá nên không thấy được mèo con, nhưng bên cạnh cục đá lại lộ ra một đoạn đuôi nhỏ.
Lông tóc vừa dày vừa mềm mại xõa tung, có chút giống đuôi sóc, nhưng không lớn như vậy, chỉ quét tới quét lui, bại lộ cảm xúc bất an của chủ nhân.
Thiệu Dĩ Ninh: Không thấy được mình, không thấy được mình, không thấy được mình!
Hiện tại, cậu là một con đà điểu! Dù sao kinh độ và vĩ độ không khác nhau lắm (?), dùng tư thế của đà điểu một chút!
Loại tâm tình này nên giải thích như thế nào đây? Chính là rất hối hận, không nên uống say trước mặt bằng hữu.
Có lẽ qua một khoảng thời gian là tốt rồi, nhưng hiện tại mới qua một buổi tối, cậu cần thời gian giảm xóc.
Nhưng mà, Già Lâu rõ ràng đang hiểu lầm.
Thấy tiểu miêu nhãi con không giống như trước đây, nhìn thấy mình liền cao hứng phấn chấn nhào lên kêu Già Lâu đại ca, báo đen hơi dừng lại, cái đuôi rũ xuống, móng vuốt đẩy đẩy thỏ hoang lên phía trước, thấp giọng nói: "Cho A Ninh."
Tính toán thời gian, lúc này các ấu tể đã bắt đầu ăn thịt rồi, bọn họ sẽ bắt đầu từ săn các con mồi nhỏ, từng bước đến săn linh dương lớn.
Mèo con nhỏ như vậy, sợ là sẽ không thể bắt được con mồi, đến lúc đó sẽ đau khổ.
Cho nên khi anh đi ngang qua hang thỏ, nhớ tới chuyện này, ma xui quỷ khiến mà tóm được một con, đưa lại đây.
Thỏ hoang vô tội thê thảm:...
Sư tử cái tấm tắc lấy làm lạ, đồng thời lại cảm thấy đương nhiên: "Già Lâu, cũng là ngươi nghĩ chu đáo."
Kỳ thật nếu anh không chủ động, nhóm sư tử cái khẳng định sẽ chiếu cố tiểu miêu nhãi con, nhưng việc này được Già Lâu suy xét đến trước, vẫn rất kinh hỉ.
Mèo con ở sau tảng đá cũng nghe được mấy câu đó.
Cậu cực kỳ kinh ngạc, vội vàng lạch bạch lạch bạch chạy ra: "Già Lâu đại ca!"
Người ta đưa cậu đồ vật, cậu còn băn khoăn mà không chịu ra thì thật không lễ phép.
Chẳng qua nếu như vậy, cậu liền phải mặt dày, giải thích vì sao mình trốn ở sau cục đá. Lỗ tai mèo con ửng đỏ, mắt lóe lóe, lắp bắp nói: "Già Lâu đại ca, cái kia..."
Báo đen chỉ nhìn chăm chú vào cậu, cúi đầu liếm trán cậu: "Không quan hệ."
Anh giống như nhìn thấy chút xấu hổ của cậu, liếm liếm trấn an một chút xấu hổ kia của cậu.
Trên mặt Thiệu Dĩ Ninh có chút nóng lên, thẹn thùng nói: "Già Lâu đại ca, kia, cảm ơn thỏ hoang của anh."
... Nhưng cậu còn chưa chuẩn bị tâm lý thật tốt, ăn thịt tươi mà nói, là giống như ăn tươi nuốt sống đi.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Quái Vật - Hiểu Bạo
2. Vật Lộn Với Ảo Mộng
3. Bổn Vương Muốn Thanh Tịnh
4. Phong Cách Yêu Thầm Của Nhà Giàu Mới Nổi
=====================================
Mèo con chậm chạp lại gần, dò chóp mũi ra ngửi ngửi thỏ hoang. Con thỏ đã bất động, an tĩnh nằm ở đó.
Cậu tự dưng nghĩ đến một câu: Thỏ đáng yêu như thế...
Thiệu Dĩ Ninh rối rắm như vậy trong nháy mắt, sau đó giẫm móng vuốt lên, thấy chết không sờn nói: "Em... em sẽ ăn luôn!"
Đây là con thỏ Già Lâu đưa, không thể cô phụ công sức anh vất vả đi săn.
Báo đen còn chưa đáp lại, nhóm sư tử cái đã thúc giục: "Nhãi con ngoan, con thỏ này ăn rất ngon, con nếm thử đi?"
"Đúng vậy, thừa dịp còn tươi mới, nhanh ăn đi."
"... Con biết," Thiệu Dĩ Ninh ấp a ấp úng: "Một lát con sẽ ăn."
Thoạt nhìn hứng thú của tiểu miêu nhãi con không cao, báo đen bỗng nhiên nheo nheo mắt, thử hỏi: "... Ta dẫn ngươi đi xem cỏ ngọc?"
Buổi tối ngày đó, cậu có vẻ vui vẻ.
Nhưng mà, lời này còn chưa dứt, mèo con đã tạc mao!
"Không không không!" Móng vuốt nhỏ của Thiệu Dĩ Ninh liên tục lui về phía sau, quả thực là rất hoảng sợ: "Em không đi!"
Báo đen nheo mắt, trong đôi mắt lục hiện lên một tia nghi hoặc.
Lần này anh xác định, tiểu miêu nhãi con hình như đang tránh cỏ ngọc?
Vì sao?
Là bởi vì cỏ ngọc / bạc hà mèo có gì không đúng sao?
Trong nháy mắt này, anh bỗng nhiên nghĩ đến cái hôn hôn kia.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất