Mèo Con Trên Đại Thảo Nguyên

Chương 15

Trước Sau
Cái hôn hôn kia.

Thanh đạm như gió nhẹ trên thảo nguyên, chỉ lướt qua trong giây lát, nhưng không biết vì sao, khi hồi tưởng lại, xúc cảm cứ như vẫn còn ở đó, dư vị khiến anh muốn lặp lại.

Đôi mắt lục của báo đen hơi lóe lóe.

Đối với động vật mà nói, hôn môi cũng là một hành động quá mức thân mật, chỉ là động tác chia sẻ với bạn lữ.

Hơn nữa, anh biết, mèo con là vô tình, là hành động vô ý thức bị dẫn phát bởi cỏ ngọc/bạc hà mèo.

... Điều này, vậy mà làm anh hơi mất mát.

Bây giờ, khi nhắc đến cỏ ngọc thì mèo con liền lộ bộ dáng không thích hợp, càng thêm khẳng định suy đoán nào đó trong lòng anh.

Đôi mắt to xanh thẳm mang theo một chút quẫn bách, tròng mắt loạn chuyển khắp nơi, chính là không chịu nhìn anh. Thiệu Dĩ Ninh tự biết phản ứng của mình hơi lớn, nhưng cậu rất chột dạ, ngó trái ngó phải, cũng may nhóm sư tử cái không phát hiện cậu không thích hợp.

Về phần Già Lâu...

Ừm, báo đen vẫn duy trì bộ mặt poker, cũng không nhìn ra được biểu tình gì.

Thiệu Dĩ Ninh: Khó xem biểu tình trên ngũ quan của động vật quá a.

Báo đen không nói chuyện, chỉ là giống như thường ngày, liếm liếm cái trán của mèo con. Thiệu Dĩ Ninh ngoan ngoãn không nhúc nhích, nhưng rất nhanh liền hoảng loạn nói: "Cái kia, Già Lâu đại ca, quá muộn rồi, em đi về trước!"

"Còn có, cảm ơn lần nữa vì con thỏ của anh!"

Còn ở lại, cậu sợ báo đen sẽ hỏi về bạc hà mèo.

Mèo con lạch bạch chạy đi, lưu lại hai con sư tử cái hai mặt nhìn nhau, trong đó một con không nhịn được mà hỏi: "Già Lâu, đây là..."

Báo đen trầm mặc, nhìn theo nắm tuyết đang dần đi xa khỏi tầm nhìn, rối sau đó, anh gật đầu với nhóm sư tử cái, xoay người rời đi.

Gió nhẹ thổi qua, thảo nguyên tiến vào ngày nóng nhất trong mùa. Lúc này, da lông đen nhánh trở thành một điểm yếu, vì thế báo đen tiến vào rừng cây, tránh né ánh mặt trời ở dưới bóng cây.

*Màu đen hấp thụ nhiệt, màu sáng thì ngược lại nên mùa nóng người ta thường mặc đồ màu sáng

Nhiệt độ không khí tăng cao, rất nhiều động vật cũng trở nên lười biếng, cũng không có đi lại trên thảm cỏ. Trên ngọn cây, thân ảnh quen thuộc bỗng nhiên nhảy xuống, đi lại ở ngay nhánh cây phía trên báo đen.

"Cạc cạc cạc! Già Lâu!"

Là con chim tê giác đốm.

Mỏ chim màu vàng lúc mở lúc đóng, cười toe toét ồn ào nói: "Già Lâu, có phải là ngươi đưa một con thỏ cho tiểu miêu nhãi con không!"

"Còn nói không phải con của ngươi!"

Báo đen nửa híp mắt, không hề đáp lại, giống như tượng điêu khắc màu đen.

Chim tê giác đốm đã quen với thái độ của anh, ở trên ngọn cây nhảy tới nhảy lui, lại cười cạc cạc: "Già Lâu, hay là ngươi đang nuôi tức phụ tương lai?"

... Đại bộ phận các con vật khi đưa đồ ăn đều có một ý tứ, để lấy lòng động vật khác phái.

Đôi mắt nhỏ của nó chuyển a chuyển, thấy báo đen còn không để ý đến nó, nó lớn mật phi xuống dưới, móng vuột đạp lên cỏ, tiến đến trước mặt báo đen: "Già Lâu, cạc cạc! Sao ngươi không nói lời nào?". Truyện Huyền Huyễn

"Ai da!!!"

Báo đen bỗng nhiên nhanh chóng vươn chân trước, chuẩn xác đè lại chim tê giác đốm, đôi mắt lục mở ra, trầm giọng phun rah ai chữ: "Ồn ào."

Chim tê giác đốm phành phạch phành phạch vẫy cánh nhưng không đứng dậy được, sợ tới mức hồn phi phách tán! Lập tức xin tha nói: "Ta sai rồi! Ta sai rồi! Mau thả ta ra! Năm nay ta mới mọc ra lông chim mới đó!"

Nó đáng thương vô cùng mà nói: "Ta sẽ không bao giờ bát quái về ngươi và tiểu miêu nhãi con nữa..."

"Còn có còn có! Ta tới là vì đưa ngươi tin tức mới nhất về ngao ô tộc! Ngươi còn muốn nghe hay không!"

Những lời này vừa ra, báo đen mới hơi thả lỏng chân trước, cho chim tê giác đốm khôi phục lại tư thế bình thường, không đến mức trong trạng thái miệng ngậm bùn.

Chim tê giác đốm có chút tự do, lập tức kêu lên: "Nói chính sự! Nói chính sự!"

"Gần đây ngao ô tộc hoạt động rất thường xuyên!"

Nó lách cách, nói ra toàn bộ tin tức mình điều tra được khi ở trên trời. Trong đó còn đặc biệt nhắc đến Đa Luân.



"Tiểu tử Đa Luân kia, gần đây rất ra sức. Ta thấy khả năng lên làm tộc trưởng ngao ô tộc của hắn không bị gì mà, vì sao hắn là ra sức luyện bản thân như vậy?"

"Cho nên ta suy đoán, bọn họ chuẩn bị khai chiến! Đúng! Chính là như vậy!"

Nó tự cho rằng mình đã đoán được chân tướng của sự việc, kiêu ngạo ngẩng đầu ưỡn ngực: "Cho nên, có phải ngươi nên khen ta không?"

"Nhân tiện..." Nó bỗng nhiên ngượng ngùng xoắn xít, ấp a ấp úng nói: "Nhân tiện giúp ta làm tháp hoa một chút, năm nay ta yêu cầu ngẫu nhiên!"

Thì ra là thế.

Loài chim giống đực theo đuổi phối ngẫu theo loại hình thi đua, làm tháp hoa đối với chim tê giác đốm mà nói thì không khó, càng đa dạng, càng mới lạ thì càng tốt, nhưng thật đúng lúc, có một đám chim sơn ca sinh trưởng trên tháp hoa.

... Phỏng chừng là do con chim tê giác đốm này nhân phẩm quá xấu, nhóm chim sơn ca nhìn thấy nó là sẽ xua đuổi. Dẫn tới việc đây là năm thứ ba rồi, gia hỏa này vẫn là một người đàn ông độc thân.

Chim tê giác đốm khó có khi bày ra thái độ này, Già Lâu nheo nheo mắt, buông nó ra.

Báo đen trầm giọng nói: "Không được nói lung tung."

Chính là, một khi buông ra, gia hỏa này liền bắt đầu: "Già Lâu! Ngươi nhất định bị ta nói trúng rồi, nếu không, sao ngươi lại có phản ứng này?"

"Cạc cạc cạc! Ta nói trúng rồi! Ta nói trúng rồi!"

Truyền tin xong rồi, chim tê giác đốm vội vàng vỗ cánh, bay xa --- tin tức lớn! Báo đen quan tâm đến tiểu miêu nhãi con!

Trở về nói cho chim cái, tìm tức phụ nguyện ý nghe nó bát quái, đắc ý!

Nó đi rồi, báo đen một lần nữa nhắm mắt dưỡng thần --- nhưng ma xui quỷ khiến, mấy chữ tức phụ tương lai cứ như tiếng vang, không ngừng bồi hồi ở bên tai anh.

A Ninh không giống người khác.

Tiểu miêu nhãi con lông xù xù, tròn vo, đôi mắt to xanh thẳm xinh đẹp, khi đối diện với anh, anh giống như gặp được ánh mặt trời trong suốt tươi đẹp nhất.

Ấm áp vừa phải.

... Anh chưa từng có cảm giác này.

Đuôi dài màu đen bỗng lắc lắc --- động vật họ mèo đều biết đây là hành động theo bản năng khi đầu óc không yên.

......

Bên kia thảo nguyên rộng lớn, Thiệu Dĩ Ninh cũng có chút không yên.

Giờ khắc này, trước mặt cậu là con thỏ kia --- sư tử cái mang về giúp cậu, nhưng cậu vẫn có chút không hạ khẩu được.

Bước đầu tiên luôn có chút khó khăn.

Tiểu sư tử Ba Ân bên cạnh đã chảy nước miếng, bọn chúng không có gánh nặng tâm lý, hơn nữa bản năng cảm nhận được, đây là thứ có thể ăn, ăn ngon, có thể lấp đầy bụng đều là thứ tốt.

Mẫu Sư nói cho nó, đây là đồ Già Lâu đưa tiểu miêu nhãi con, nó không thể động. Ba Ân liền thật sự thành thành thật thật ngồi xổm bên cạnh, nhìn với ánh mắt trông mong.

Thiệu Dĩ Ninh suy nghĩ một hồi lâu, chủ động nói với Ba Ân: "Cậu cũng ăn cùng đi?"

Ba Ân vui vẻ: "Thật vậy chăng? Ta có thể cùng ăn sao?"

Thiệu Dĩ Ninh dời tầm mắt: "Ừ, cùng nhau ăn đi." Cậu cũng không ăn được toàn bộ, hơn nữa, cậu không biết nên bắt đầu từ đâu.

Ở trên thảo nguyên, không nên lãng phí đồ ăn, cũng không nên lãng phí tâm huyết của người đi săn!

Cậu xây dựng tâm lý trong lòng: Đây là đồ tươi, tương đương với rau trộn thịt bò! Cá ngừ đại dương thát lát! Có rau dưa salad! Không phải là chỉ ăn đồ sống sao? Cậu có thể!

Sau đó, cậu liền nhìn thấy tiểu sư tử gấp không chờ nổi nhào lên, mở ra răng nanh còn non nớt, ăn đến mức mặt đầy máu.

Thiệu Dĩ Ninh:...

Xin, xin lỗi! Cậu không nên đánh giá cao dáng ăn uống của Ba Ân.

Ba Ân một bên ăn ngấu nghiến, một bên mở ra "mồm to như chậu máu", hắc hắc cười ngây ngô: "Ăn thật ngon a, cảm ơn A Ninh!"

Thiệu Dĩ Ninh: Cậu vui vẻ là tốt.



Tiểu sư tử ăn đến vui vẻ, bên ngoài đột nhiên có một bóng hình to con, ngay sau đó Barkley một vuốt chụp bay nhãi con nhà mình, gầm nhẹ một tiếng: "Tranh cái gì mà tranh? Không biết nhường A Ninh à?"

Ba Ân:??? Cha ruột???

Sư tử con mộng bức, lại bị một móng vuốt lớn đột ngột đẩy đến bên cạnh, ngay sau đó một đống sư tử chen vào, nhét đầy hang ổ vốn không lớn lắm, đưa mắt nhìn thì thấy một đống lông màu nâu đậm, hormone giống đực tản khắp nơi.

Một đám sư tử đực tập trung tinh thần, tất cả đều nhìn chằm chằm vào tiểu miêu nhãi con: "Barkley? Đây là nhãi con mới của ngươi à?"

"... Là con biết miêu ô kia?"

Thì ra, khi Barkley ở biên cảnh miêu ô tộc nhàn rỗi không có gì để làm, liền cùng sư tử đực khác, thổi phồng bản thân!

Thổi phồng bản thân lớn lên đẹp trai, nhiều lão bà!

Thổi phồng chính mình chính trực tráng niên, lãnh địa lớn nhất, không ai dám vô!

Thổi phồng...

Thổi phồng tới thổi phồng đi, không còn gì để nói, liền chuyển dời đến người của nhóm ấu tể.

Đối thủ cạnh tranh của Barkley, Tra Khắc khịt mũi coi thường Barkley, nói tuy rằng bây giờ Barkley rất lợi hại, nhưng không có người nối nghiệp! Mà hắn lại có ba nhi tử đã thành niên, bốn con sư tử đực có thể tạo thành nam đoàn mạnh nhất thảo nguyên! Voi thấy cũng sẽ chạy ngang!

... Chạy ngang. Nghe có vẻ rất có khí thế.

Barkley vò đầu, nhãi con nhà mình đều còn nhỏ, lấy ra khoe còn hơi sớm. Nhưng mà... nhưng mà hắn có ưu thế a!

Tiểu miêu nhãi con mới tới, nhưng rất hiếm lạ. Đảm bảo bọn sư tử này chưa từng gặp qua!

Vì thế...

Một đám sư tử đực thành niên, lớn hơn mèo con không biết bao nhiêu lần, đầu to lông xù xù để sát vào, cẩn thận quan sát tiểu miêu nhãi con.

Nhìn một chút, bọn họ liền lẩm bẩm nói thầm.

Sao, sao lại thế này?

Vật nhỏ này... vật nhỏ này cũng quá đáng yêu đi???

Lông sáng đến mức trước nay chưa từng có, đôi mắt to tròn xoe nhìn một cái là khiến lòng họ nhộn nhạo, khó có thể tự kiềm chế. Nghe Barkley da mặt dày kia nói, vật nhỏ này còn kêu miêu ô?

Hơn nữa kêu đến mức đặc biệt dễ nghe?

Nhóm sư tử đực này đều là bá chủ của thảo nguyên, tất cả đều tương đương với nhân vật đại lão. Mỗi người bọn họ đều chiếm cứ một mảnh lãnh địa màu mỡ, chỉ là khoảng cách đều khá xa, đều là hàng xóm, lại có quan hệ huyết thống với nhau, bọn họ đều nhận thức nhau.

Lần này, bọn chúng quên công việc của mình, quên ngao ô tộc, quên ấu tể nhà mình, tất cả đều tụ tập bên nhau.

Bị nhiều đôi mắt thú màu vàng nhìn như vậy, Thiệu Dĩ Ninh nhất thời cảm thấy áp lực. Chờ đến khi hiểu rõ mọi chuyện là như thế nào, cậu lại dở khóc dở cười.

... Kêu miêu ô chẳng lẽ là chú ngữ ma pháp gì, là loại có thể biến thân à?

Barkley ở bên cạnh còn đang vạn phần chờ mong --- hắn ở biên cảnh đã lâu! Sống một ngày bằng một năm, tâm ngứa ngáy khó nhịn, hắn muốn nghe một tiếng miêu ô!

Một tiếng, một tiếng là được!

Barkley thậm chí lộ ra một chút chờ mong, từ ái, vội vàng... các loại cảm xúc đan xen trong mắt: "Cái kia, nhãi con ngoan, chỉ một tiếng, a ba cực kỳ muốn nghe!"

"Con muốn gì, a ba đều cho con!"

Thiệu Dĩ Ninh: Cái này...

Mèo con cảm thấy áp lực như núi.

Cậu căng da đầu, há miệng, vừa muốn dùng lời lẽ nghiêm khắc cự tuyệt yêu cầu đáng sợ này. Bên ngoài đột nhiện ngao ô một tiếng! Một tiếng này giống như tiếng kèn đưa tin chiến tranh, như tiếng sấm vang ở trên thảo nguyên rộng lớn! Lập tức bừng tỉnh nhóm sư tử đực đang trầm mê tiểu miêu nhãi con.

"Ngao ô ---"

Barkley đột nhiên chấn động, biểu tình ngưng trọng: "Không tốt, là ngao ô tộc!"

... Cái đồ vật thúi gì! Dám quấy rầy bọn họ nghe mèo con kêu miêu ô!

Không thể tha thứ!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau