Mèo Con Trên Đại Thảo Nguyên

Chương 33

Trước Sau
Edit: Mạc Tử Thiên  

Thiệu Dĩ Ninh bỗng nhiên nói mớ một tiếng: "Nóng quá..."

Thảo nguyên rộng lớn thật sự không lạnh, Thiệu Dĩ Ninh nhất thời ngớ ngẩn, còng bỏ rất nhiều cỏ khô trên giường đá, tạo thành một tấm đệm thật dày. Hơn nữa lửa trại còn chưa hết ấm, thoải mái thì thoải mái nhưng sau khi cậu ngủ một lúc, liền nóng đến chảy mồ hôi mỏng.

Tóc mái trên trán ướt dầm dề dính vào trên mặt, ngứa. Cậu mơ mơ màng màng, nhịn không được mà muốn sờ: "Nóng..."

Phương hướng cậu giơ tay, vừa vặn sẽ đụng tới đầu báo đen. Già Lâu hơi sửng sốt, chưa kịp né tránh, vừa vặn bị Thiệu Dĩ Ninh đụng tới.

Da thịt bóng loáng đụng vào, Già Lâu nhớ tới lần gãi cằm lần trước, ngón tay cào cằm anh rất thoải mái. Thiệu Dĩ Ninh không biết là mơ thấy cái gì, bỗng nhiên trở tay ôm lấy cổ anh, cọ cọ trên người anh.

Cùng lúc đó, cậu còn nghiêng đầu, vừa lúc mặt đối mặt với Già Lâu.

Hô hấp nóng rực phả ra, giao hòa với nhau, cánh môi hồng nhạt gần trong gang tấc. Hoàn toán khác với bộ dáng miệng của các con vật, nhưng... thật xinh đẹp. Già Lâu ma xui quỷ khiến, nhẹ nhàng chạm vào môi cậu.

Xúc cảm ấm áp, vừa chạm vào liền tách ra.

Đôi mắt lục càng u ám.

... Cũng ngay lúc này, ánh trăng trên bầu trời biến thành đỏ máu, rồi ngay lập tức khôi phục.

Đôi mắt lục của báo đen cũng mơ hồ lộ ra vài màu đỏ máu. Nhưng anh vẫn chưa phát hiện, chỉ là cái đuôi quấn chặt thiếu niên mèo.

Rồi sau đó, anh cứ lấy tư thế bảo hộ kho báu đó mà an tĩnh đi vào giấc ngủ.

......

Buổi sáng ngày hôm sau, quả nhiên Thiệu Dĩ Ninh lại biến thành mèo con.

Cậu thật ra đã quen, lười biếng duỗi người, kêu miêu ô một tiếng, thân thể kéo dài như dây trên cây cung, rồi sau đó tinh thần phấn chấn bò dậy, móng vuốt nhỏ chạm vào báo đen: "Già Lâu đại ca! Buổi sáng tốt lành!"

Tiểu miêu nhãi con rung đùi đắc ý, hứng thú bừng bừng nói: "Chúng ta quay về đi."

Cả đêm không về, a ba a mụ có phải sẽ không cao hứng hay không!

Già Lâu nhìn tiểu miêu nhãi con, bỗng nhiên có chút tiếc nuối.

Rừng rậm không thể thường xuyên tới, biến thành người cũng rất thống khổ. Anh không thể vì tư tâm mà luôn hi vọng A Ninh sẽ giữ mãi hình thái người.

Hối hận, tối hôm qua có rất nhiều cơ hội để hôn cậu. Không biết lúc nào mới có cơ hội như vậy nữa.

Trong lòng báo đen tràn đầy ý nghĩ cá nhân, đôi mắt lục lập lòe một cách khả nghi, anh làm như không có việc gì mà nhảy xuống giường, cái đuôi bỗng vung mạnh một cái, thấp giọng hô tên cậu.

"A Ninh."

Thiệu Dĩ Ninh ngẩng đầu: "Già Lâu đại ca?"

"... Không có gì." Báo đen muốn nói lại thôi, bảo mèo con trèo lên lưng anh: "Ngươi lên đi."

Thiệu Dĩ Ninh không nghĩ quá nhiều, vô cùng cao hứng bò lên. Hai người đi theo con đường đã qua, chậm rì rì trở về.

Đến nơi cạnh thảo nguyên, hầm ngầm đột nhiên nhô lên một cái đầu nhỏ xám xịt: "A Ninh!"

Là hồ ly nhỏ Mộc Mộc.

Từ khi Thiệu Dĩ Ninh phạt nó đi đào động, trừ bỏ ăn cơm, ngủ, xem Đồ Tư, những thời điểm khác nó đều làm việc, cực kỳ chịu thương chịu khó.

Mộc Mộc run run cho rơi đất trên người đi, nhảy nhót chạy đến trước mặt báo đen và mèo con, hưng phấn nói: "A Ninh, Đồ Tư nói hôm nay mẹ cảm thấy thoải mái hơn nhiều, cũng có thể nuốt đồ được, cảm ơn ngươi!"

... Một tiếng miêu ô kia, có hiệu quả rõ ràng như vậy sao?

Thiệu Dĩ Ninh cho rằng, Đồ Tư chỉ là do bị trăng máu ảnh hưởng nên thần chí mới không rõ.

Còn về mắt của hắn...

Mèo con nghĩ nghĩ, nói với Mộc Mộc: "Nếu như vậy, để Đồ Tư dưỡng thương thật tốt đi."

Kỳ thật cậu đại khái đã nhìn ra, tròng mắt của Đồ Tư không có vấn đề gì, nhưng thị lực rất mơ hồ, cậu cảm thấy, nói không chừng có khả năng khôi phục thị lực.



Bởi vì cảm xúc hậm hực, Đồ Tư còn có suy nghĩ muốn sa ngã, cho nên khi biết không nhìn được mới nổi giận lôi đình.

Nếu Đồ Tư còn có hy vọng, cậu cũng có thể giúp đỡ.

Mộc Mộc là động vật, không nghĩ được nhiều như vậy, nó chỉ biết là Đồ Tư có chuyển biến tốt đẹp, đoán chừng là do âm thanh miêu ô của A Ninh có tác dụng, vì thế cao hứng phấn chấn lại đây chia sẻ tin tức tốt này.

A Ninh thật tốt a. Bề ngoài đẹp, âm thanh lại dễ nghe, tâm địa cũng tốt. Nó càng ngày càng thích A Ninh.

Nhưng mà, nó còn muốn nỗ lực tiếp --- bởi vì bên cạnh A Ninh luôn có người khác bảo vệ.

Là giống như Đồ Tư chiếu cố mình sao? Báo đen Già Lâu có ý đồ gì với A Ninh?

Tròng mắt hồ ly nhỏ xoay chuyển, linh động chớp chớp mắt, đột nhiên nói: "A Ninh, ta về trước đây."

"Lần sau, lần sau ta sẽ đến tìm ngươi!"

Đầu nó co rụt lại, trở lại hầm ngầm, vèo một cái đã không thấy tăm hơi. Thiệu Dĩ Ninh hơi ngây người một cái đã không thấy hồ ly nhỏ nữa.

Chạy trốn thật nhanh...

Cậu ghé vào sau lưng báo đen, gãi gãi đầu: "Già Lâu đại ca, anh nói tôi có thể làm được đúng không?"

Báo đen bất động thanh sắc nói: "A Ninh làm gì cũng đều được."

Trong lòng Già Lâu đã quyết định anh sẽ bảo hộ cậu.

... Vì thế, vài phút sau, báo đen đưa mèo con về đàn sư tử, không có lập tức rời đi, ngược lại đứng tại chỗ, trầm mặc nhìn mèo con.

Thiệu Dĩ Ninh ngửa đầu: "Già Lâu đại ca?"

Mắt to của cậu nhìn chăm chú vào anh, trong mắt hiện lên vài phần nghi hoặc, không tiếng động dò hỏi. Cùng lúc đó, Già Lâu nhìn được ảnh ngược của bản thân trong mắt cậu.

Già Lâu bỗng nhiên kiên định với tâm tư của mình.

Anh cúi đầu liếm liếm trán cậu, thấp giọng hỏi: "Ta suy nghĩ..."

"A Ninh, ngươi muốn ở cùng ta không?"

... Ở cùng nhau?

Thiệu Dĩ Ninh có chút hoảng hốt.

Cậu còn không kịp suy nghĩ cẩn thận, Già Lâu đã nhìn ra sự mờ mịt của cậu, bổ sung một câu để giải thích: "Như vậy tiện hơn."

"Ngươi suy xét thật kĩ, qua mấy ngày rồi trả lời ta."

Là vì hình người đi?

Già Lâu vừa nói như vậy, Thiệu Dĩ Ninh liền nghĩ tới phương hướng này. Quả thật, nếu cậu luôn biến thành hình người, sẽ phải giải thích rõ ràng cho các con vật khác, hoặc phải nghĩ ra một phương pháp vẹn toàn.

Trên thảo nguyên không luôn là phong cảnh đẹp. Dựa theo lời của các con vật, trăng máu sắp tới rồi. Cậu cũng không chắc liệu mình có bị ảnh hưởng hay không. Hay là sẽ có biến hóa mới.

Đề nghị này của Già Lâu không tồi. Chẳng qua, cậu nên hỏi nhóm a ba a mụ như thế nào?

Già Lâu phảng phất như nhìn ra do dự của cậu, thấp giọng nói: "Ta có thể nói cho Barkley."

Chỉ cần nhắc đến trăng máu, nhắc tới việc anh có thể bảo vệ tốt A Ninh, Barkley sẽ đồng ý.

Rốt cuộc, mọi người đều yêu quý tiểu miêu nhãi con, sẽ không hi vọng cậu xảy ra chuyện.

Thiệu Dĩ Ninh suy nghĩ một lát.

Mẫu Sư thấy được tiểu miêu nhãi con từ xa, cảm thấy kì quái vì sao Thiệu Dĩ Ninh còn chưa vào nhà, vì thế đi về hướng bọn họ.

Nàng tới gần, Thiệu Dĩ Ninh còn đang cúi đầu tự hỏi, không có động. Cái đuôi của Già Lâu ngược lại nhanh chóng hạ xuống, thân thể có chút căng chặt.

... Mẫu Sư nhất định sẽ không vui khi tiểu miêu nhãi con dọn đi.

Đang ủi cải mà gặp bà chủ trại:))

"A Ninh!"



Mẫu Sư đến gần rồi, đánh giá mèo con.

Mới một ngày không thấy, nhưng Mẫu Sư cẩn thận quan sát, cảm thấy nhãi con như đã trưởng thành không ít. Tuy vẫn kém tốc độ lớn lên của sư tử Ba ÂN nhà mình, nhưng tốt xấu gì cũng lớn hơn lần đầu mình thấy rất nhiều.

Lông tóc mềm mại thật dài lại xõa tung, thoạt nhìn cũng khá giống sư tử nhỏ. Đặc biệt là lớp lông xung quanh cổ, xù đến mức khiến khuôn mặt nhỏ đặc biệt tinh xảo.

Xem ra cô cho A Ninh ăn nhiều đồ ăn ngon --- gần đây linh dương mẹ bắt đầu sinh con, chất thịt của ấu tể linh dương rất mềm, đến lúc đó cho mỗi A Ninh ăn thôi, cho cậu chắc nịch hơn.

Cô không nghĩ quá nhiều, chỉ hòa ái nói: "Nhãi con, vì sao còn không vào nha?"

"Mẹ", A Ninh Ngoan ngoãn hô một tiếng, vừa muốn giải thích thì A Ninh đột ngột lên tiếng, đánh gãy cậu: "... Ta muốn mang A Ninh theo ta vài ngày."

Ở vài ngày? Thiệu Dĩ Ninh nghiêng đầu, không phải là dọn qua hẳn sao?

Dư quang cậu thoáng nhìn, phát hiện Già Lâu đại ca không biết vì sao... có chút khẩn trương?

Những thứ khác thì không rõ nhưng cậu lại rõ ràng một điều, khi Già Lâu khẩn trương, cái đuôi sẽ hất về bên trái --- đây chính là do cậu thật vất vả mới quan sát được.

"Ở vài ngày hả." Mẫu Sư nghe xong, phản xạ có điều kiện nói: "A Ninh vừa mới trở về, tối qua cũng không ở đây, sao lại muốn ra ngoài vài ngày?"

"Còn tiếp tục như vậy, có còn là nhãi con bảo bối của chúng ta không?"

Cô làm một người mẹ, làm sao có vụ nhiều ngày không thấy nhãi con của mình. Chuyện này là thế nào! Không biết nhãi con cần ăn uống đầy đủ, nghỉ ngơi thật tốt sao?

Xem ra, động vật giống đực đều không biết chiếu cố hài tử! Giống với Barkley nhà mình, đều không đáng tin cậy.

Mẫu Sư vừa suy nghĩ, ánh mắt cũng có chút biến hóa, không cao hứng nói: "Già Lâu a, A Ninh nhỏ như vậy, lại luôn ở bên ngoài, lỡ gặp phải thứ gì nguy hiểm thì sao? Lỡ va đập ở đâu thì sao? Đói bụng khát nước thì sao?"

"Ngươi là một con đực, sao có thể chăm sóc được nhãi con? Theo ta thấy, mấy ngày nay ngươi đừng nên tới đây, để A Ninh trong nhà tĩnh dưỡng đàng hoàng!"

Thiệu Dĩ Ninh:... A? Sao đề tài chuyển biến một cách bất ngờ rồi? Từ lập tức ra ngoài ở vài ngày biến thành ở nhà vài ngày?

Cậu trợn mắt há hốc mồm, Mẫu Sư trừng mắt, khí thế lập tức cao thành hai mét tám, giải quyết dứt khoát: "Cứ như vậy đi, Già Lâu, ngươi về trước đi. Ta mang A Ninh về nghỉ ngơi."

Thiệu Dĩ Ninh còn chưa kịp nói chuyện. Mẫu Sư lập tức ngậm sau cổ cậu, không nói hai lời mang cậu về nơi dừng chân của đàn sư tử.

... Cậu chỉ vội vàng liếc về sau một cái, thấy thân ảnh báo đen lẻ loi đứng tại chỗ, có chút thê lương.

Cũng đúng, tuy rằng miêu ô tộc ở trên đỉnh chuỗi đồ ăn, nhưng sư tử cái là đỉnh của đỉnh, ngay cả Barkley a ba cũng không có biện pháp với nhóm sư tử cái.

Aiz, một chồng nhiều vợ thoạt nhìn rất sướng, nhưng đáng tiếc là vợ quản nghiêm --- thân là mèo con, Thiệu Dĩ Ninh vì a ba mà rớt một giọt nước mắt đồng tình.

Sau đó, Ba Ân mấy ngày chưa gặp nhào lên, liếm cậu đến mức mặt đầy nước miếng: "A Ninh! A Ninh!"

"Lần trước ta nói về... con rệp kia..."

Thiệu Dĩ Ninh:??? Quả, quả nhiên đi ra ngoài vài ngày là một ý kiến hay!

......

Cách đó không xa, Già Lâu còn đứng ở đó.

Nhánh cây trên đại thụ bên cạnh báo đen bỗng nhiên quơ quơ, một con chim tê giác đốm ồn ào rơi xuống, cạc cạc cười to: "Già Lâu! Không nghĩ tới đi?"

"Ngươi cũng có ngày này, ha ha ha!"

Báo đen không để ý đến nó, xoay người đi. Chim tê giác đốm nhảy xuống, cánh vỗ rào rào, thần bí hề hề nói: "Già Lâu! Đừng đi đừng đi."

"Ta có biện pháp, có thể giúp ngươi cùng tiểu miêu nhãi con ở cùng nhau!"

Già Lâu không dao động, tiếp tục đi trước.

"Ta nói thật! Là thật!" Chim tê giác đốm nóng nảy, nhanh chóng nhảy đến trước mặt anh, "Ta có tình báo chính xác!"

"Ngươi nghe một chút đi, nghe xong thì cũng không có tổn thất gì!"

Ánh mắt lục sắc bén nhẹ nhàng liếc nó một cái.

Bước chân báo đen dừng lại.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau