Chương 40
Edit: Mạc Tử Thiên
Bị trăng máu ảnh hưởng rồi, Thiệu Dĩ Ninh nghĩ như vậy --- nếu không sao cậu lại can tâm tình nguyện làm chuyện này?
Sau một phen động tác, Thiệu Dĩ Ninh cảm thấy mình thẹn đến muốn nổ. Già Lâu đối diện kỳ thật cũng thế, nhưng anh không biểu hiện rõ ràng. Đuôi dài màu đen của anh mạnh mẽ đánh lên mặt đất, phát ra thanh âm bạch bạch. Ở rừng rậm yên tĩnh, tiếng vang đó phá lệ vang dội.
Hốc cây ở đại thu lại lần nữa hiện lên u quang.
Thiệu Dĩ Ninh và Già Lâu vẫn chưa phát hiện sự dị thường của hốc cây. Bởi vì giờ khắc này, chỉ nhìn chăm chú vào nhau cũng đã tiêu hết lực chú ý của họ.
Ánh đỏ máu trong mắt Già Lâu tựa hồ nhạt đi một chút. Nhưng trong bóng tối, biến hóa này cũng không lớn. Thiệu Dĩ Ninh ngửa đầu nhìn anh, bỗng nhiên cảm thấy... khụ, tay có chút mỏi.
Cậu ngây ngốc suy nghĩ, không phải nói động vật họ mèo rất nhanh sao? Sao Già Lâu...
Ân, Già Lâu đại ca tương đối độc đáo, quả nhiên không giống người khác.
Báo đen cúi đầu, liếm liếm trán cậu, gai ngược quét qua chỗ da thịt non mềm, một vệt đỏ nhanh chóng nổi lên.
Bộ dáng này, làm anh càng thêm thương tiếc.
Bóng đêm càng thêm thâm trầm, cho dù là thảo nguyên rộng lớn cũng có thời khắc nhiệt độ thấp, khi bị gió đêm quất vào mặt, Thiệu Dĩ Ninh rốt cuộc cũng không nhịn được mà ---
"Hắt xì!"
Tiếng hắt xì vừa ra, làm gián đoạn suy nghĩ của Già Lâu.
Anh đã thanh tỉnh rất nhiều, nhưng đôi mắt còn sót lại một tia đỏ, thật lâu không có biến mất.
A Ninh trước mắt là thật.
Anh vừa rồi... làm những thứ kia cũng là thật.
A Ninh của anh quả nhiên tốt bụng.
Trong lòng Già Lâu rất phức tạp. Vui sướng chính là A Ninh không có bài xích mình, buồn bực là A Ninh chỉ muốn hỗ trợ mình thoát khỏi trăng máu, cuối cùng anh bất đắc dĩ lắc đầu, muốn mang A Ninh đi sơn động nhưng lại chần chờ.
Thứ anh lo lắng là trăng máu chưa kết thúc, thứ hai là... luyến tiếc.
Luyến tiếc bầu không khí bây giờ, luyến tiếc A Ninh sẽ biến trở về thành tiểu miêu nhãi con, càng luyến tiếc thay đổi tư thế hiện tại.
Da lông màu đen mềm mại dán sát da thịt trắng nõn, chặt chẽ tương liên như vậy, phảng phất như lòng cũng hướng về nhau. Thiếu niên tai mèo vẫn luôn trong sáng như vậy, hoàn toàn tín nhiệm anh, chỉ muốn "trợ giúp" đơn thuần.
Trăng máu quấy phá, Già Lâu nhịn không được mà nghĩ, nếu anh nhân lúc cháy nhà mà hôi của, thừa dịp A Ninh bây giờ không phòng ngự anh...
Không, anh không thể.
Chính là, nếu A Ninh luôn ở trong rừng rậm, luôn là hình người, cậu sẽ luôn làm bạn với anh, chỉ có anh có thể nhìn thấy.
Anh bắt đầu giãy giụa.
Thiệu Dĩ Ninh hắt xì một phát lớn, vẻ mặt ngượng ngùng nói: "Già Lâu đại ca, xin lỗi... hình như tôi có chút lạnh, cái kia, anh có khá hơn chút nào chưa?"
"Muốn..."
Muốn tạm thời rời khỏi rừng rậm trước không? Cậu cảm thấy bầu không khí nơi này quái quái.
Không phải là loại kỳ lạ đến mức quỷ dị dọa người, mà là... nói như thế nào đây, cảm giác nếu tiếp tục thì không khí sẽ có rất nhiều trái tim hồng phấn.
Già Lâu lùi lại, thở phào trong lòng.
Anh không cần rối rắm.
Thiếu niên tai mèo lúc này mới bò dậy từ mặt đất, cậu còn có chút thẹn thùng, bởi vì cậu không có mặc quần áo. Nhưng đây không phải là lần đầu tiên cậu ở chuồng trước mặt Già Lâu, vì vậy cố gắng bình tĩnh nói: "Kia, chúng ta đi sơn động?"
Đi sơn động.
Đi nơi trong ảo cảnh.
Báo đen tận lực giữ bình tĩnh, không muốn nghĩ thêm một ít nội dụng. Anh nằm xuống, chờ thiếu niên tai mèo cưỡi lên lưng anh. Lúc phần bên trong đùi dán sát vào da lông, báo đen đột nhiên căng chặt cơ thể, màu đỏ máu trong mắt nồng đậm hơn một chút.
Thiệu Dĩ Ninh ngồi ở trên tấm lưng rộng lớn của anh, không thấy được mắt anh. Báo đen bắt đầu tiến lên, tốc độ không nhanh không chậm, vẫn duy trì quy luật nhất định, đi đường bằng phẳng thoải mái. Gió nhẹ trên thảo nguyên thổi nhẹ, thỏi đến mức tai mèo rung tới rung đi, tóc cũng rối loạn, cậu rũ mắt suy tính một phen, cân nhắc buộc chúng lên như thế nào.
... Lúc trước làm học sinh, các nữ sinh trong trường đều cực kỳ quan tâm đầu tóc của mình, làm kiểu tóc tinh xảo lại công phu, còn có rất nhiều kẹp tóc đẹp đẽ. Bất quá nếu kêu cậu mang kẹp tóc, cậu nhất định sẽ từ chối.
Đợi đến khi tới sơn động, tai mèo quơ quơ, cao hứng phấn chấn muốn Già Lâu nhìn: "Già Lâu đại ca, anh xem!"
Đôi mắt lục hơi lập lòe.
A Ninh buộc tóc lên nhìn nhanh nhẹn lại sạch sẽ, thanh xuân dào dạt, có cảm giác sinh cơ bừng bừng. Khóe mắt đuôi lông mày cậu đều là ý cười, bỗng nhiên cậu nhào lên làm bím tóc cho anh.
... Vì thế, báo đen lớn ưu nhã nháy mắt có thêm bím tóc nhỏ trên đỉnh đầu. Bím tóc kia là dùng cỏ để buộc, vừa rồi cậu nhỏ không để ý, cuối cọng cỏ còn có một đóa hoa hồng phấn nho nhỏ.
Thiệu Dĩ Ninh:... Phốc ha ha ha.
Thật sự rất buồn cười.
Cậu hiếm khi trẻ con như thế, báo đen không nhìn thấy bộ dáng bây giờ của mình, cũng không bực một chút nào, chỉ là dùng một đôi mắt đỏ máu nhìn chằm chằm cậu.
Nhìn nhìn, Thiệu Dĩ Ninh là người chột dạ trước: "Cái kia, Già Lâu đại ca, tôi chỉ..."
Đã tới sơn động rồi, bên cạnh là giường đá trước đây.
Thiệu Dĩ Ninh cảm thấy hoa mắt, ngay sau đó trời đất quay cuồng, lại một lần nữa cậu bị báo đen đè xuống đất, lâm vào đám cỏ khô mềm mại --- là do cậu chuẩn bị trước đây.
Cậu hơi sửng sốt: Từ từ! Chỉ đùa một chút mà thôi, sẽ không... sẽ không muốn cắn cậu đâu nhỉ?
Tai mèo nhích tới nhích lui, bất an lại hoảng loạn, trong lòng có âm thanh nhỏ nói chuyện: Không phải đâu? Sẽ không a, Già Lâu đại ca mới không làm cậu bị thương đâu...
Sau đó, cậu đã bị cắn.
Là thật sự bị cắn.
Đầu đầy lông màu đen, liếm cậu từ trên xuống dưới. Không biết có phải là cố ý hay không, anh đặc biệt ở nơi cậu cảm thấy thẹn thùng mà bồi hồi mấy lần.
Hàm răng bén nhọn cũng tuần tra theo lưỡi, vòng vèo, lặp đi lặp lại mà vuốt ve một số nơi, làm cậu ngứa.
Thiệu Dĩ Ninh:!!!
Cậu sợ ngây người.
Thiệu Dĩ Ninh vừa thẹn vừa tức, kìm không được mà ngẩng đầu nhìn Già Lâu. Lại chỉ nhìn thấy màu đỏ chợt lóe lên rồi biến mất trong mắt đối phương, tức khắc hiểu rõ --- thì ra là thế!
Già Lâu còn bị trăng máu ảnh hưởng.
Cho nên, cho nên...
Cho nên cậu có thể làm gì bây giờ.
Hơn nữa vẫn là do cậu trêu chọc trước.
"Ô..."
Chính là, quá kích thích.
Cậu chịu không nổi, đầu ngón chân đều cuộn tròn lên, toàn thân đều nhiễm màu hồng phấn. Hai chân thon dài nhịn không được muốn lộn xộn, tay muốn rút về nhưng lại do dự. Cuối cùng, cậu chỉ có thể yếu ớt nắm lấy da lông của Già Lâu, mêm như bông mà cầu xin ---
"Nhẹ, nhẹ chút..."
Gai ngược có chút đau.
Bím tóc trên mái tóc bạc của cậu bị làm rớt, mái tóc mượt mà trải trên vai, tai mèo lung tung di chuyển, cả chủ nhân cũng không biết nó có thể làm nhiều động tác nhỏ như vậy. Cái đuôi phía sau cậu cũng vặn thành mười tám nút, lộn xộn quay lòng vòng. Thiệu Dĩ Ninh trừng lớn mắt, mắt xanh ướt dầm dề, nước đảo quanh tròng mắt, cổ họng còn phát ra tiếng mềm mại.
"Đừng..."
Già Lâu căn bản không ngừng lại được.
Ngọn lửa trong lòng anh lại được thiêu cháy, có xu hướng lan ra cả đồng cỏ. Thiêu anh đến mức nóng cháy vô cùng --- A Ninh còn ngây thơ mờ mịt trêu chọc anh --- cậu hoàn toàn không biết bây giờ anh đáng sợ đến mức nào, hoàn toàn không biết hậu quả sẽ nghiêm trọng đến mức nào.
Anh cúi đầu, lần nữa liếm A Ninh đang thẹn thùng của anh.
Thiệu Dĩ Ninh giống như con tôm lớn bị nấu chín, hơi cong lưng, khóe miệng cong nhưng khóe mắt lại có nước mắt. Cậu không thể chần chừ, chỉ đằng phải khẽ cắn môi, dứt khoát ôm chặt cổ báo đen, ra vẻ buồn bực mà nói: "Đừng, đừng liếm bậy!"
"Già Lâu đại ca!"
Một tiếng Già Lâu đại ca này, âm cuối còn mang theo một chút uyển chuyển. Cậu thở hồng hộc bò dậy, nhanh như chớp trốn đến góc tường, hoảng loạn ngẩng khuôn mặt đỏ thẫm lên mà nói: "Thật sự, đừng động. Tôi... tôi..."
Cậu "tôi" nửa ngày, mới ấp úng nghẹn ra một lí do: "Tôi sợ ngứa."
Thiệu Dĩ Ninh:...Cái lí do này thật ngốc a!
Nhưng cậu không nghĩ ra được lí do khác.
Cái đuôi cậu vung qua vung lại, bỗng nhiên bất động. Nguyên nhân là cái đuôi màu đen của Già Lâu lại lặng lẽ quấn với đuôi cậu, dùng đuôi cào cào đuôi cậu.
Cào a cào a, làm cậu đứng không vững, lại ngã xuống. Vừa lúc ngã lên người báo đen.
Thiệu Dĩ Ninh hình người cũng có chút cân nặng. Lần này, cậu không có việc gì nhưng báo đen dưới thân lại kêu lên một tiếng, hiển nhiên bị đụng vào.
"Già Lâu đại ca?"
Thiệu Dĩ Ninh vội vàng ba chân bốn cẳng bò dậy, cái đuôi lại bắt đầu vung loạn: "Tôi làm đau anh?"
"... Không có việc gì."
Già Lâu rốt cuộc cũng lên tiếng trong đêm nay.
Thanh âm anh trầm thấp, ám ách, giống như đang cố áp chế gì đó.
Móng vuốt của báo đen không hiểu sao lại dùng sức bám mặt đất. Anh bỗng nhiên đứng dậy, nhảy xuống giường đá, sống lưng banh thẳng như đang cực kỳ thống khổ.
Thiệu Dĩ Ninh cả kinh.
Già Lâu trước đây tuy không thích hợp nhưng thoạt nhìn vẫn còn tốt. Chẳng qua thần chí không rõ thôi, nhưng cũng không thống khổ. Ngay cả vừa rồi anh còn có thể chơi đùa cùng cậu. Nhưng hiện tại bộ dáng của anh rõ ràng là rất khó chịu, phải mạnh mẽ nhẫn nại.
Cậu cũng không biết nên làm sao bây giờ, đành phải nôn nóng kiên nhẫn chờ đợi anh, chờ Già Lâu nói cho cậu biết chuyện gì đang xảy ra. Nhưng Già Lâu hình như đau cực kỳ, thậm chí không phát ra thanh âm.
... Anh bỗng nhiên ngã bò xuống mặt đất.
Thiệu Dĩ Ninh vội vàng nhào tới.
Đôi mắt đỏ hồng một lần nữa chuyển thành đỏ đậm, báo đen phát ra một tiếng rít gào trầm thấp, quanh quẩn trong sơn động.
Lửa trại một lần nữa bốc cháy lên, làm bóng dáng của báo đen chậm rãi bị kéo dài, biến hình...
Sau một trận đau đớn kịch liệt, Già Lâu biến thành hình người trước mặt cậu.
Bị trăng máu ảnh hưởng rồi, Thiệu Dĩ Ninh nghĩ như vậy --- nếu không sao cậu lại can tâm tình nguyện làm chuyện này?
Sau một phen động tác, Thiệu Dĩ Ninh cảm thấy mình thẹn đến muốn nổ. Già Lâu đối diện kỳ thật cũng thế, nhưng anh không biểu hiện rõ ràng. Đuôi dài màu đen của anh mạnh mẽ đánh lên mặt đất, phát ra thanh âm bạch bạch. Ở rừng rậm yên tĩnh, tiếng vang đó phá lệ vang dội.
Hốc cây ở đại thu lại lần nữa hiện lên u quang.
Thiệu Dĩ Ninh và Già Lâu vẫn chưa phát hiện sự dị thường của hốc cây. Bởi vì giờ khắc này, chỉ nhìn chăm chú vào nhau cũng đã tiêu hết lực chú ý của họ.
Ánh đỏ máu trong mắt Già Lâu tựa hồ nhạt đi một chút. Nhưng trong bóng tối, biến hóa này cũng không lớn. Thiệu Dĩ Ninh ngửa đầu nhìn anh, bỗng nhiên cảm thấy... khụ, tay có chút mỏi.
Cậu ngây ngốc suy nghĩ, không phải nói động vật họ mèo rất nhanh sao? Sao Già Lâu...
Ân, Già Lâu đại ca tương đối độc đáo, quả nhiên không giống người khác.
Báo đen cúi đầu, liếm liếm trán cậu, gai ngược quét qua chỗ da thịt non mềm, một vệt đỏ nhanh chóng nổi lên.
Bộ dáng này, làm anh càng thêm thương tiếc.
Bóng đêm càng thêm thâm trầm, cho dù là thảo nguyên rộng lớn cũng có thời khắc nhiệt độ thấp, khi bị gió đêm quất vào mặt, Thiệu Dĩ Ninh rốt cuộc cũng không nhịn được mà ---
"Hắt xì!"
Tiếng hắt xì vừa ra, làm gián đoạn suy nghĩ của Già Lâu.
Anh đã thanh tỉnh rất nhiều, nhưng đôi mắt còn sót lại một tia đỏ, thật lâu không có biến mất.
A Ninh trước mắt là thật.
Anh vừa rồi... làm những thứ kia cũng là thật.
A Ninh của anh quả nhiên tốt bụng.
Trong lòng Già Lâu rất phức tạp. Vui sướng chính là A Ninh không có bài xích mình, buồn bực là A Ninh chỉ muốn hỗ trợ mình thoát khỏi trăng máu, cuối cùng anh bất đắc dĩ lắc đầu, muốn mang A Ninh đi sơn động nhưng lại chần chờ.
Thứ anh lo lắng là trăng máu chưa kết thúc, thứ hai là... luyến tiếc.
Luyến tiếc bầu không khí bây giờ, luyến tiếc A Ninh sẽ biến trở về thành tiểu miêu nhãi con, càng luyến tiếc thay đổi tư thế hiện tại.
Da lông màu đen mềm mại dán sát da thịt trắng nõn, chặt chẽ tương liên như vậy, phảng phất như lòng cũng hướng về nhau. Thiếu niên tai mèo vẫn luôn trong sáng như vậy, hoàn toàn tín nhiệm anh, chỉ muốn "trợ giúp" đơn thuần.
Trăng máu quấy phá, Già Lâu nhịn không được mà nghĩ, nếu anh nhân lúc cháy nhà mà hôi của, thừa dịp A Ninh bây giờ không phòng ngự anh...
Không, anh không thể.
Chính là, nếu A Ninh luôn ở trong rừng rậm, luôn là hình người, cậu sẽ luôn làm bạn với anh, chỉ có anh có thể nhìn thấy.
Anh bắt đầu giãy giụa.
Thiệu Dĩ Ninh hắt xì một phát lớn, vẻ mặt ngượng ngùng nói: "Già Lâu đại ca, xin lỗi... hình như tôi có chút lạnh, cái kia, anh có khá hơn chút nào chưa?"
"Muốn..."
Muốn tạm thời rời khỏi rừng rậm trước không? Cậu cảm thấy bầu không khí nơi này quái quái.
Không phải là loại kỳ lạ đến mức quỷ dị dọa người, mà là... nói như thế nào đây, cảm giác nếu tiếp tục thì không khí sẽ có rất nhiều trái tim hồng phấn.
Già Lâu lùi lại, thở phào trong lòng.
Anh không cần rối rắm.
Thiếu niên tai mèo lúc này mới bò dậy từ mặt đất, cậu còn có chút thẹn thùng, bởi vì cậu không có mặc quần áo. Nhưng đây không phải là lần đầu tiên cậu ở chuồng trước mặt Già Lâu, vì vậy cố gắng bình tĩnh nói: "Kia, chúng ta đi sơn động?"
Đi sơn động.
Đi nơi trong ảo cảnh.
Báo đen tận lực giữ bình tĩnh, không muốn nghĩ thêm một ít nội dụng. Anh nằm xuống, chờ thiếu niên tai mèo cưỡi lên lưng anh. Lúc phần bên trong đùi dán sát vào da lông, báo đen đột nhiên căng chặt cơ thể, màu đỏ máu trong mắt nồng đậm hơn một chút.
Thiệu Dĩ Ninh ngồi ở trên tấm lưng rộng lớn của anh, không thấy được mắt anh. Báo đen bắt đầu tiến lên, tốc độ không nhanh không chậm, vẫn duy trì quy luật nhất định, đi đường bằng phẳng thoải mái. Gió nhẹ trên thảo nguyên thổi nhẹ, thỏi đến mức tai mèo rung tới rung đi, tóc cũng rối loạn, cậu rũ mắt suy tính một phen, cân nhắc buộc chúng lên như thế nào.
... Lúc trước làm học sinh, các nữ sinh trong trường đều cực kỳ quan tâm đầu tóc của mình, làm kiểu tóc tinh xảo lại công phu, còn có rất nhiều kẹp tóc đẹp đẽ. Bất quá nếu kêu cậu mang kẹp tóc, cậu nhất định sẽ từ chối.
Đợi đến khi tới sơn động, tai mèo quơ quơ, cao hứng phấn chấn muốn Già Lâu nhìn: "Già Lâu đại ca, anh xem!"
Đôi mắt lục hơi lập lòe.
A Ninh buộc tóc lên nhìn nhanh nhẹn lại sạch sẽ, thanh xuân dào dạt, có cảm giác sinh cơ bừng bừng. Khóe mắt đuôi lông mày cậu đều là ý cười, bỗng nhiên cậu nhào lên làm bím tóc cho anh.
... Vì thế, báo đen lớn ưu nhã nháy mắt có thêm bím tóc nhỏ trên đỉnh đầu. Bím tóc kia là dùng cỏ để buộc, vừa rồi cậu nhỏ không để ý, cuối cọng cỏ còn có một đóa hoa hồng phấn nho nhỏ.
Thiệu Dĩ Ninh:... Phốc ha ha ha.
Thật sự rất buồn cười.
Cậu hiếm khi trẻ con như thế, báo đen không nhìn thấy bộ dáng bây giờ của mình, cũng không bực một chút nào, chỉ là dùng một đôi mắt đỏ máu nhìn chằm chằm cậu.
Nhìn nhìn, Thiệu Dĩ Ninh là người chột dạ trước: "Cái kia, Già Lâu đại ca, tôi chỉ..."
Đã tới sơn động rồi, bên cạnh là giường đá trước đây.
Thiệu Dĩ Ninh cảm thấy hoa mắt, ngay sau đó trời đất quay cuồng, lại một lần nữa cậu bị báo đen đè xuống đất, lâm vào đám cỏ khô mềm mại --- là do cậu chuẩn bị trước đây.
Cậu hơi sửng sốt: Từ từ! Chỉ đùa một chút mà thôi, sẽ không... sẽ không muốn cắn cậu đâu nhỉ?
Tai mèo nhích tới nhích lui, bất an lại hoảng loạn, trong lòng có âm thanh nhỏ nói chuyện: Không phải đâu? Sẽ không a, Già Lâu đại ca mới không làm cậu bị thương đâu...
Sau đó, cậu đã bị cắn.
Là thật sự bị cắn.
Đầu đầy lông màu đen, liếm cậu từ trên xuống dưới. Không biết có phải là cố ý hay không, anh đặc biệt ở nơi cậu cảm thấy thẹn thùng mà bồi hồi mấy lần.
Hàm răng bén nhọn cũng tuần tra theo lưỡi, vòng vèo, lặp đi lặp lại mà vuốt ve một số nơi, làm cậu ngứa.
Thiệu Dĩ Ninh:!!!
Cậu sợ ngây người.
Thiệu Dĩ Ninh vừa thẹn vừa tức, kìm không được mà ngẩng đầu nhìn Già Lâu. Lại chỉ nhìn thấy màu đỏ chợt lóe lên rồi biến mất trong mắt đối phương, tức khắc hiểu rõ --- thì ra là thế!
Già Lâu còn bị trăng máu ảnh hưởng.
Cho nên, cho nên...
Cho nên cậu có thể làm gì bây giờ.
Hơn nữa vẫn là do cậu trêu chọc trước.
"Ô..."
Chính là, quá kích thích.
Cậu chịu không nổi, đầu ngón chân đều cuộn tròn lên, toàn thân đều nhiễm màu hồng phấn. Hai chân thon dài nhịn không được muốn lộn xộn, tay muốn rút về nhưng lại do dự. Cuối cùng, cậu chỉ có thể yếu ớt nắm lấy da lông của Già Lâu, mêm như bông mà cầu xin ---
"Nhẹ, nhẹ chút..."
Gai ngược có chút đau.
Bím tóc trên mái tóc bạc của cậu bị làm rớt, mái tóc mượt mà trải trên vai, tai mèo lung tung di chuyển, cả chủ nhân cũng không biết nó có thể làm nhiều động tác nhỏ như vậy. Cái đuôi phía sau cậu cũng vặn thành mười tám nút, lộn xộn quay lòng vòng. Thiệu Dĩ Ninh trừng lớn mắt, mắt xanh ướt dầm dề, nước đảo quanh tròng mắt, cổ họng còn phát ra tiếng mềm mại.
"Đừng..."
Già Lâu căn bản không ngừng lại được.
Ngọn lửa trong lòng anh lại được thiêu cháy, có xu hướng lan ra cả đồng cỏ. Thiêu anh đến mức nóng cháy vô cùng --- A Ninh còn ngây thơ mờ mịt trêu chọc anh --- cậu hoàn toàn không biết bây giờ anh đáng sợ đến mức nào, hoàn toàn không biết hậu quả sẽ nghiêm trọng đến mức nào.
Anh cúi đầu, lần nữa liếm A Ninh đang thẹn thùng của anh.
Thiệu Dĩ Ninh giống như con tôm lớn bị nấu chín, hơi cong lưng, khóe miệng cong nhưng khóe mắt lại có nước mắt. Cậu không thể chần chừ, chỉ đằng phải khẽ cắn môi, dứt khoát ôm chặt cổ báo đen, ra vẻ buồn bực mà nói: "Đừng, đừng liếm bậy!"
"Già Lâu đại ca!"
Một tiếng Già Lâu đại ca này, âm cuối còn mang theo một chút uyển chuyển. Cậu thở hồng hộc bò dậy, nhanh như chớp trốn đến góc tường, hoảng loạn ngẩng khuôn mặt đỏ thẫm lên mà nói: "Thật sự, đừng động. Tôi... tôi..."
Cậu "tôi" nửa ngày, mới ấp úng nghẹn ra một lí do: "Tôi sợ ngứa."
Thiệu Dĩ Ninh:...Cái lí do này thật ngốc a!
Nhưng cậu không nghĩ ra được lí do khác.
Cái đuôi cậu vung qua vung lại, bỗng nhiên bất động. Nguyên nhân là cái đuôi màu đen của Già Lâu lại lặng lẽ quấn với đuôi cậu, dùng đuôi cào cào đuôi cậu.
Cào a cào a, làm cậu đứng không vững, lại ngã xuống. Vừa lúc ngã lên người báo đen.
Thiệu Dĩ Ninh hình người cũng có chút cân nặng. Lần này, cậu không có việc gì nhưng báo đen dưới thân lại kêu lên một tiếng, hiển nhiên bị đụng vào.
"Già Lâu đại ca?"
Thiệu Dĩ Ninh vội vàng ba chân bốn cẳng bò dậy, cái đuôi lại bắt đầu vung loạn: "Tôi làm đau anh?"
"... Không có việc gì."
Già Lâu rốt cuộc cũng lên tiếng trong đêm nay.
Thanh âm anh trầm thấp, ám ách, giống như đang cố áp chế gì đó.
Móng vuốt của báo đen không hiểu sao lại dùng sức bám mặt đất. Anh bỗng nhiên đứng dậy, nhảy xuống giường đá, sống lưng banh thẳng như đang cực kỳ thống khổ.
Thiệu Dĩ Ninh cả kinh.
Già Lâu trước đây tuy không thích hợp nhưng thoạt nhìn vẫn còn tốt. Chẳng qua thần chí không rõ thôi, nhưng cũng không thống khổ. Ngay cả vừa rồi anh còn có thể chơi đùa cùng cậu. Nhưng hiện tại bộ dáng của anh rõ ràng là rất khó chịu, phải mạnh mẽ nhẫn nại.
Cậu cũng không biết nên làm sao bây giờ, đành phải nôn nóng kiên nhẫn chờ đợi anh, chờ Già Lâu nói cho cậu biết chuyện gì đang xảy ra. Nhưng Già Lâu hình như đau cực kỳ, thậm chí không phát ra thanh âm.
... Anh bỗng nhiên ngã bò xuống mặt đất.
Thiệu Dĩ Ninh vội vàng nhào tới.
Đôi mắt đỏ hồng một lần nữa chuyển thành đỏ đậm, báo đen phát ra một tiếng rít gào trầm thấp, quanh quẩn trong sơn động.
Lửa trại một lần nữa bốc cháy lên, làm bóng dáng của báo đen chậm rãi bị kéo dài, biến hình...
Sau một trận đau đớn kịch liệt, Già Lâu biến thành hình người trước mặt cậu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất