Mèo Con Trên Đại Thảo Nguyên

Chương 42

Trước Sau
Edit: Mạc Tử Thiên (Chỉ có trên wattpad.com)

... Thiệu Dĩ Ninh cả kinh, trực tiếp tỉnh.

Kinh là kinh ngạc, không phải kinh hách.

Cậu mờ mịt trừng lớn mắt, ngơ ngác ngồi ở trên giường đệm giản dị. Lửa trại còn thiêu đốt trong sơn động, sắc trời cũng đã tối, mặt trời còn chưa dâng lên, vẫn là buổi tối.

Nói cách khác, cậu chỉ mới ngủ một lát.

Già Lâu còn chưa quay về, cậu mơ mơ màng màng nhắm mắt lại, xoay người, nằm nghiêng. Nói thầm trong lòng --- vì sao cậu lại mơ thấy Già Lâu?

Là bởi vì khuôn mặt gần đây cậu thấy là mặt của Già Lâu? Hay là do nguyên nhân gì khác?

Cậu tuy rằng suy nghĩ rất nhiều nhưng cũng không cảm thấy giấc mộng này báo điều gì. Thân là một người chủ nghĩa duy vật, cậu cảm thấy tất cả mọi thứ đều có lời giải thích hợp lý.

... Mặc dù cậu đã xuyên thành một con mèo con trên thảo nguyên lớn.

Khụ, những sự việc ma huyễn cũng có thể được giải thích mà.

Còn cây đại thụ kia...

Thiệu Dĩ Ninh bỗng nhiên mở mắt ra, giơ tay miêu tả giữa không trung. Cậu bỗng nhiên nghĩ đến, hình dạng của hốc cây kia có chút đặc biệt.

Ngón tay thon dài trắng nõn, lúc ẩn lúc hiện trong không khí, vẽ ký hiệu gì đó, ánh lửa hơi lập lòe, chiếu lên sườn mặt vừa tinh xảo vừa xinh đẹp của thiếu niên, khóe mắt cậu còn hơi đỏ lên, đôi mắt xanh phảng phất như có nước bao quanh --- Già Lâu vừa quay về là thấy cảnh tượng này.

Hầu kết anh hơi động, đi đường mạnh hơn chút. Thiệu Dĩ Ninh quả nhiên nghe thấy được, nhanh chóng quay đầu, cười lộ ra hàm răng trắng tinh: “Già Lâu đại ca!”

Dư quang thoáng nhìn, phát hiện báo đen vậy mà vẫn trần trụi.

Cũng đúng, các con vật không có khái niệm thẹn thùng.

Thiệu Dĩ Ninh theo bản năng không nhìn nơi nào đó của anh, chỉ nhìn chằm chằm mặt Già Lâu. Cậu bò dậy dựa vào vách đá, nghiêng đầu hỏi anh: “Anh đã trở lại rồi?”

Già Lâu ừ một tiếng, tùy tay ném một con linh dương đốm xuống, nó nặng trĩu rơi xuống trên mặt đất, phát ra tiếng vang nặng nề.

Đây là...

Trời ơi, anh không những thích ứng hình người nhanh, mà còn có thể trong thời gian ngắn như vậy liền đi săn thành công.

“Ta nghĩ ngươi sẽ đói.” Thấy ánh mắt cậu di chuyển lên con linh dương đốm kia, Già Lâu giải thích ngắn gọn: “Nên nướng ăn thôi.”

Lần trước A Ninh làm thịt nướng trong sơn động, hương vị không tồi.

Thiệu Dĩ Ninh cười tủm tỉm, đây là Già Lâu đại ca cảm thấy thịt nướng cậu làm ăn ngon sao? Nếu vậy, cậu cần dụng tâm hơn nữa.

Chỉ là, cậu vừa muốn đi xử lý con linh dương đốm kia, Già Lâu bỗng nhiên rat ay, lộ ra móng vuốt sắc bén của động vật họ mèo, thành thạo lột da.

Thiệu Dĩ Ninh:???

Tư duy của cậu bị hạn chế, cảm thấy móng tay người không làm được việc này. Cậu đã quên, hiện tại cậu không tính là nhân loại thuần chủng.

Già Lâu không có ý nghĩ như vậy, lúc ra khỏi hang, anh không những luyện tập sử dụng hình người mà còn phát hiện ra một ít điểm mới lạ.

Hiện tại, báo đen cảm thấy, cái hình dạng này không tồi, có lợi và hại.

Hai người ngồi bên lửa trại, mỗi người bận rộn việc của mình. Qua không lâu, mùi thơm của thịt nướng dần dần bay ra, chóp mũi Thiệu Dĩ Ninh ngửi ngửi, mở miệng: “Già Lâu đại ca, tôi có việc muốn hỏi anh.”

Cậu đưa thịt nướng cho Già Lâu, báo đen trong hình người thành thạo quay xâu thịt trên đám lửa, lên tiếng.

Thiệu Dĩ Ninh nghĩ nghĩ, nói: “Già Lâu đại ca, anh có cảm thấy...”

“Cái hốc cây trong rừng kia, có cái gì đó không đúng?”

Lời cậu vừa dứt, thân thể Già Lâu hơi căng thẳng, cái đuôi phía sau cũng nhếch lên.



... Không xong, A Ninh phát hiện ra sự dị thường trước đây của anh nhanh như vậy sao?

Thiệu Dĩ Ninh không biết ý tưởng trong lòng báo đen, chỉ nói ra nghi hoặc của bản thân: “Sao tôi cảm thấy, cái hốc cây kia... có chút giống một con mắt?”

... Cái đuôi của báo đen buông lỏng xuống.

Anh không ngừng động tác trên tay, bình tĩnh nói: “Ngươi nói như vậy, đúng là có chút giống.”

“Đúng vậy, tôi cảm thấy giống một con mắt.” Thiệu Dĩ Ninh vuốt cằm suy tư: “Hơn nữa, giống... mắt người.”

Mắt người cùng mắt động vật có chút khác nhau. Thiệu Dĩ Ninh nhìn thấy mắt người nhiều nên suy nghĩ một chút là phát hiện ra.

Cậu chưa nói cảnh trong mơ cho Già Lâu nghe, bây giờ trăng máu qua rồi, là thời điểm thích hợp để giải quyết hoàn toàn việc này. Vì thế, Thiệu Dĩ Ninh ngồi ở cạnh lửa trại, giống như kể truyện xưa mà nói về ba giấc mộng của mình cho Già Lâu.

“Tôi cũng không biết xảy ra chuyện gì, trong mộng vậy mà có anh. Ha ha, có thể là ban ngày nghĩ gì thì ban đêm mơ thấy cái đó đi.”

Cậu hàm hồ đùa một chút, xem nhẹ khúc cuối của giấc mơ. Nói xong, mắt nhìn chăm chú vào Già Lâu, phảng phất như đang chờ anh đáp lại.

Đôi mắt xanh thẳm nhìn chăm chú vào Già Lâu, chỉ nhìn anh, chỉ chiếu ra ảnh ngược của anh.

A Ninh còn mơ thấy anh trong mộng,

Già Lâu bỗng nhiên buông thịt nướng ra, tùy ý để dầu mỡ nhỏ giọt, rơi vào ngọn lửa phát ra tiếng tách tách --- anh nhẹ nhàng tới gần, chỉ cách cậu một gang tay, hai khuôn mặt gần sát nhau, chóp mũi cơ hồ đụng vào nhau, Già Lâu nhìn chăm chú vào mắt cậu, bốn mắt nhìn nhau, anh trầm giọng nói: “Không cần lo lắng.”

“Có ta ở đây.”

“Tôi...” Thiệu Dĩ Ninh ngơ ngẩn, lòng ấm áp, nhịn không được mà cười đến mức lộ ra răng nanh: “Tôi biết, cho nên mới nói với anh.”

“Tôi muốn, đi về xem mọi người như thế nào, sau vài ngày thì...”

Cậu đang nói thì bỗng nhiên nghĩ tới một việc khác, vội vàng hỏi: “Già Lâu đại ca, trước kia tôi nghe... nghe nhóm sư tử nói qua về một câu chuyện xưa vẫn luôn được lưu truyền trên thảo nguyên?”

Liệu đây có phải là một manh mối không?

Dù sao trăng máu cũng đã qua, bọn họ không có việc gì để làm.

Già Lâu gật đầu: “Muốn phiên bản hoàn chỉnh nhất của câu chuyện xưa này thì phải hỏi lão tổ mẫu của đàn voi.”

Lão tổ mẫu của đàn voi?

Voi là quần thể mẫu hệ, voi cái già nhất, kinh nghiệm phong phú nhất sẽ dẫn đầu đàn voi, đàn voi chứa voi cái và voi tuổi vị thành niên, voi đực trưởng thành đều lưu lạc khắp thảo nguyên --- trong đàn voi, lời lão tổ mẫu nói rất có đạo lý.

Hơn nữa, voi có thể sống đến 50-60 tuổi, xác thật là có thể xem như sách lịch sử của thảo nguyên.

Nhưng mà...

Già Lâu hơi chần chờ: “Quan hệ của miêu ô tộc và đàn voi không tính là quá tốt.”

Voi không thích miêu ô tộc và ngao ô tộc. Bọn họ ăn chay, miêu ô tộc cùng ngao ô tộc ăn thịt, trời sinh đối lập với nhau.

Ngày thường ba chủng tộc nước giếng không phạm nước sông. Ngao ô tộc cũng không đi trêu chọc nhóm voi --- trên thực tế, cho dù muốn trêu chọc thì cũng không làm được.

Sức lực của voi rất lớn, chọc giận bọn họ thì ai cũng không có quả ngon để ăn.

Quan hệ của Già Lâu với đàn voi cũng không tốt. Bởi vì là thợ săn càng cường hãn thì nhóm voi càng không thích.

Nghe nói vị lão tổ mẫu kia đã hơn 40 tuổi, ở thảo nguyên đó là độ tuổi trường thọ nhất.

Lúc này Già Lâu cúi đầu, cứ như đang ở hình dạng động vật vậy, lưỡi liếm liếm trán A Ninh, đầu lưỡi ướt át vừa mới chạm đến gương mặt trắng nõn của cậu, đồng tử Thiệu Dĩ Ninh co lại, đột nhiên lui lại, trên mặt bạo hồng, tai mèo xoay a xoay: “Già Lâu đại ca!”

“Cái kia... hình người không thể làm vậy!”

... Đáp lại cậu là nghi hoặc của Già Lâu: “Vì sao?”

Anh đã kiểm tra qua, lưỡi của hình người không có gai ngược, sẽ không tạo thành thương tổn cho A Ninh.

Hơn nữa, A Ninh không có lông tóc, lưỡi liếm lên sẽ thoải mái hơn.



“Không, không được!” Thiệu Dĩ Ninh không biết giải thích sao, nhân loại không có liếm nhau a! Lần duy nhất liếm là để... hôn.

Cái gì mà hôn kiểu Pháp, hay nụ hôn như chuồn chuồn lướt nước... Đủ loại nội dung màu vàng như đoàn tàu cao tốc gào thét chạy qua đầu cậu, cậu lắp bắp hơn nửa ngày mới rối rắm nói: “Không được là không được, sẽ... sẽ khá...”

Khá gì?

Nói không sạch sẽ thì không được, nói không thoải mái thì lại không đúng, kỳ thật cậu chỉ hơi cảm thấy thẹn thùng thôi.

Đuôi mèo vung vẩy loạn xọa sau lưng, trong lòng Thiệu Dĩ Ninh lộn xộn. Cùng lúc đó, trong đáy lòng cậu có một âm thanh nho nhỏ: “Hiện tại cậu cũng không được tính là nhân loại nha.”

Nhân loại nào có lỗ tai cùng đuôi mèo? Nếu nói chuẩn xác thì cậu càng giống thú nhân trong tiểu thuyết hơn.

Thú nhân, bán thú nhân, không phải người.

Thiệu Dĩ Ninh:... Này, này không phải là lí do khiến cậu có thể tùy tiện tiếp thu việc bị liếm tới liếm đi!

Tránh ra! Âm thanh nội tâm đáng ghét!

Cậu nhanh chóng quơ quơ đầu, phảng phất như làm vậy là có thể đuổi đi thanh âm từ nội tâm kia. Già Lâu bên cạnh còn đang kiên nhẫn chờ cậu giải thích.

Dưới ánh lửa, đôi mắt lục của anh được phủ một tầng ấm áp, giữa mày có sự ôn như không hòa tan được. Lồng ngực màu mật thể hiện mị lực nguyên thủy hoang dã.

*Bín théi quá, chú ý ngực ảnh hoài vậy:))

Hồi lâu sau, anh thấp giọng nói: “Nếu ngươi không thích, vậy quên đi.”

“Không, không phải...”

Thiệu Dĩ Ninh muốn biện bạch nhưng lại không biết nên nói như thế nào --- chẳng lẽ, bắt Già Lâu phải hành động theo tiêu chuẩn của con người là đúng sao?

Nơi này lại không phải là địa cầu, anh không cần làm vậy.

Cậu có thể giúp Già Lâu vận dụng cơ thể này, nói cho anh sự linh hoạt của ngón tay, anh có thể nướng thịt có vị ngon hơn, nhưng những điều này không có nghĩa là cậu cho rằng thú nhân nên bắt chước nhân loại, biến thành một nhân loại khác --- như vậy thú nhân sẽ kém hơn nhân loại một bậc.

Trên thảo nguyên không có nền văn minh hay xã hội. Nhưng các con vật đã tự hình thành phương pháp đối xử của riêng mình, điều này không có gì không tốt.

Sau đó, cậu ma xui quỷ khiến nói: “Có, có thể.”

“Già Lâu đại ca, là do tôi không quen làm như vậy.”

“Trước kia... trước kia lúc ở hình người, chúng ta sẽ không dùng lưỡi liếm người khác như vậy.”

Cậu nói một ít về lễ tiết của nhân loại cho Già Lâu, giữa mày báo đen hơi nhướng lên, chỉ đánh giá hai chữ: “Rườm rà.”

Đối với các động vật trên thảo nguyên, điều này đúng là rườm rà.

Thiệu Dĩ Ninh nhịn không được mà cười: “Kỳ thật cũng có lúc những lễ tiết này chơi vui lắm.”

“Tôi... lúc ba mẹ tôi còn sống, họ sẽ mang tôi đi thăm người thân. Người thân ở nông thôn có rất nhiều, bối phận cũng rất loạn, mỗi lần phải chúc tết tôi đều phải nhớ bối phận của họ đến mức đầu phồng lên.”

“Sau đó tôi dứt khoát không nhớ, nghe mẹ giới thiệu liền kêu theo, như vậy đơn giản hơn nhiều.”

Sau đó, khi bọn họ lái xe về nhà, một trận mưa to diễn ra, khiến bọn họ xảy ra chuyện trên đường núi.

Thanh âm của Thiệu Dĩ Ninh bất tri bất giác trầm xuống, thần sắc có chút thẫn thờ. Già Lâu đột ngột để sát vào, không nói một lời, chỉ liếm khóe mắt cậu --- khóe mắt hơi phiếm hồng.

“Về sau có ta.”

Anh nói như vậy.

Mi mắt Thiệu Dĩ Ninh cong cong, ừ một tiếng. Lúc này sắc trời dần dần trở sáng, không biết từ khi nào, thiếu niên tai mèo cả người trắng tuyết mơ mơ màng màng dựa vào lồng ngực của nam nhân cao lớn da thịt màu mật để ngủ.

Sau khi cậu ngủ, Già Lâu lẳng lặng cúi người, nhẹ nhàng hôn khóe môi cậu. Ánh lửa khiến bóng của họ kéo dài, từ xa nhìn lại như là hòa thành một thể.

... Anh bỗng nhiên rất muốn một màn này vĩnh viễn dừng lại.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau