Kim Ngọc Kỳ Ngoại

Chương 121: Thân Thế

Trước Sau
Biên tập: Ginny.

Sáng hôm sau, Diệp Trọng Cẩm tỉnh dậy, đêm qua được An Thị đút cho chén canh giải rượu nên đầu óc coi như cũng còn tỉnh táo.

Y thoải mái duỗi người một cái rồi gọi với ra ngoài, nha hoàn trực ngoài cửa lần lượt tiến vào, tươi cười vấn an: “Chủ tử tỉnh rồi, có thấy khó chịu chỗ nào không?”

Diệp Trọng Cẩm lắc đầu, hỏi các nàng: “Hôm qua ta về bằng cách nào vậy?”

Thu Tử đáp: “Đêm qua chủ tử say đến bất tỉnh nhân sự, được đại công tử cõng về đấy, cả người toàn là mùi rượu, phu nhân bị chủ tử dọa chết khiếp luôn, đại công tử cũng bị phu nhân dạy bảo một hồi.”

Nghĩ đến mẫu thân mình, Diệp Trọng Cẩm lặng lẽ rớt một giọt mồ hôi lạnh, chốc nữa phỏng chừng không thoát khỏi một trận cằn nhằn nữa rồi.

Y xỏ hài vào, trên người chỉ mặc một lớp y sam mỏng, bước tới đẩy ra cánh cửa sổ, trông ra cảnh sắc bên ngoài, không hổ là đương xuân tam nguyệt, cảnh sắc vẫn đang trong độ ý xuân rực rỡ.

Hạ Hà đến bên khoác lên vai y một tấm áo choàng, dịu dàng nhắc: “Chủ tử, cẩn thận lạnh.”

Diệp Trọng Cẩm gật đầu với nàng, ánh mắt vẫn dõi theo những cánh hồ điệp tung bay quanh mấy bụi hoa, lẩm nhẩm: “Thì ra lại qua thêm một năm nữa rồi, thời gian trôi qua thật nhanh.”

Người nọ từ tái bắc trở về, lên ngôi hoàng đế, ấy thế mà đã một năm rồi.

Hạ Hà nghe thấy lời than thở của y thì mím môi cười trộm: “Nô tỳ tận mắt nhìn tiểu chủ tử từ một bé cưng nho nhỏ từng ngày trở thành một thiếu niên lang tuấn tú phong quang, ngẫm lại, thời gian quả thật trôi qua rất nhanh.”

Diệp Trọng Cẩm nói: “Nhưng mà Hạ Hà tỷ của ta lại không có một chút thay đổi nào, cứ như vĩnh viễn không bao giờ già đi vậy.”

Hạ Hà khuỵu gối cúi người hành lễ với y một cái, khóe môi vẫn treo nụ cười: “Chủ tử khen nhầm rồi, trên đời nào có ai mà không già chứ, mỗi lần nhìn mấy nha đầu mới đến của viện, ai ai cũng trẻ trung xinh đẹp, trong lòng Hạ Hà hâm mộ chết đi được.”

Thu Tử thốt lên: “Hạ Hà tỷ tỷ nói đùa đấy à, mấy người chúng ta làm gì có ai so được với tư sắc của tỷ chứ.”

Mấy nha hoàn bắt đầu nhao nhao trêu ghẹo nhau, Diệp Trọng Cẩm cười nói: “Người trong viện của bản công tử đương nhiên đều là mỹ nhân có một không hai, các tỷ đó, đừng có khiêm nhường tâng bốc nhau nữa.”

Lúc này bọn họ mới dừng lại, lục đục giúp y rửa mặt chải tóc đổi xiêm y.

Đêm qua uống khá nhiều rượu, chén thuốc sáng nay phải cho thêm một vị, Diệp Trọng Cẩm nhăn mày uống hết thuốc trong chén, còn chưa kịp đặt chén xuống ngoài cửa đã truyền đến một trận náo động.

“Hầu gia xin chậm bước, chủ tử chúng ta đang dùng tảo thiện…”

Diệp Trọng Cẩm nghe thấy danh xưng “Hầu gia” thì sững ra, vội buông bát trong tay xuống, nhấc mắt nhìn ra, gia bộc ngoài cửa đang ngăn bước một người, là Lục Lẫm với vẻ mặt đằng sát khí.

Diệp Trọng Cẩm nhíu mày, trông dáng vẻ này của Lục Lẫm giống như muốn đi giết người vậy, “Không biết hầu gia đại giá quang lâm, chẳng hay là có chuyện gì?”

Giọng Lục Lẫm rất trầm, hỏi ngược lại y: “Diên nhi ở đâu?”

Diệp Trọng Cẩm kinh ngạc: “Hầu gia sao lại hỏi vậy? Ta nào có giấu Tử Diên, sao lại tới chỗ ta đòi người?”

Sắc mặt Lục Lẫm càng khó coi, trầm mặc một lúc rồi xoay người bỏ đi.

Diệp Trọng Cẩm vội vàng đuổi theo: “Hầu gia chậm đã, đêm qua Tử Diên chưa trở về ư?”

Lục Lẫm hừ lạnh: “Bản hầu hỏi người của Thành vương phủ, bọn họ cho biết đêm qua là người của Diệp gia hộ tống Diên nhi hồi phủ, nhưng suốt đêm Diên nhi không về, Diệp nhị công tử nói xem, bản hầu nên tìm ai đòi người mới đúng đây?”

Sắc mặt Diệp Trọng Cẩm cũng trầm xuống.

“Hầu gia bình tĩnh đừng nóng, đêm qua ta say, là ca ca ta an bài, ta lập tức sai người đi hỏi.”

Lúc này sắc mặt Lục Lẫm mới hơi hoãn lại, khách sáo một câu: “Làm phiền nhị công tử, bản hầu dẫn người đến nơi khác tìm, nếu có tin tức thỉnh cho người đến hầu phủ báo lại một tiếng.”

Diệp Trọng Cẩm gật đầu.



Lục Lẫm đi rồi, Diệp Trọng Cẩm quay sang một tiểu tư trong viện: “Đi mời ca ca ta lại đây, nhanh lên.”

“Vâng.”

Hạ Hà kinh ngạc thốt lên: “Chủ tử, công tử Lục gia mất tích rồi sao?”

Diệp Trọng Cẩm quay đầu nhìn nàng, phiến môi bỗng nở nụ cười, y vung tay, lệnh những người khác lui ra ngoài.

Y ngồi xuống giường La Hán nhìn người nữ tử xiêm y hồng nhạt ấy, nhẹ nhàng hỏi nàng: “Hạ Hà tỷ tỷ, tỷ nói xem, Tử Diên đang ở đâu?”

Hạ Hà ngẩn người chốc lát rồi lắc đầu đáp: “Chủ tử, nô tỳ không biết.”

Diệp Trọng Cẩm nhàn nhã nhấp một ngụm trà thơm, trong mắt lướt qua lưu quang lấp lánh, lại như ẩn chứa ưu thương.

“Làm sao mà Hạ Hà tỷ không biết cơ chứ, đêm qua không phải tỷ cũng có mặt ở Thành vương phủ ư? Mấy năm nay, mỗi lần ta gặp phải nguy hiểm vẫn luôn có tỷ âm thầm bảo vệ, giống như cái lần ta bị An Thành quận chúa ném lên Long Chỉ Sơn năm nào, khi ấy Đại Miêu cõng ta chạy lung tung khắp nơi, nhưng trên đường một con mãnh thú cũng không thấy bóng dáng, hơn nữa xung quanh còn thoang thoảng mùi máu tươi dù rằng rất nhạt, cứ như có người sợ ta và Đại Miêu bị dã thú tập kích nên đã đi trước dọn sạch đường vậy.”

Hạ Hà đáp: “Dù có người âm thầm bảo vệ chủ tử thì hẳn cũng là người của bệ hạ, hoặc giả là người do lão gia phái tới, cớ gì chủ tử lại khăng khăng người đó là nô tỳ?”

Diệp Trọng Cẩm nói: “Mấy hôm trước có người phát hiện một thi hài trên bãi cỏ cạnh một cái giếng cạn ở ngoại viện, trông qua y phục thì có vẻ là một tỳ nữ ngoại viện. Xuân đến xuân đi, Hạ Hà tỷ tỷ, mấy năm nay sao ta chưa từng nghe tỷ nhắc về Xuân Ý? Ta nhớ hai người trước kia quan hệ rất tốt mà, Xuân Ý bị đuổi ra ngoại viện, tỷ không cầu xin cho Xuân Ý một câu nào, lẽ nào tỷ đã biết trước, Xuân Ý nhất định sẽ chết?”

Hạ Hà đáp: “Chủ tử từng nói không muốn nhìn thấy Xuân Ý nữa, nô tỳ nào dám nghịch ý chủ tử.”

Diệp Trọng Cẩm bật cười, thở dài: “Hạ Hà tỷ, câu này của tỷ người khác nói ta còn tin, nhưng tỷ thì khác, tỷ xưa nay đâu có ngán tranh luận với ta đâu. Hơn nữa, tỷ có biết không, bên cạnh thi hài của Xuân Ý, ngoại trừ y phục và vật dụng của Xuân Ý, còn một món đồ thuộc về người khác.”

Sắc mặt Hạ Hà cuối cùng cũng có chút biến hóa, nàng nhíu mày, cẩn thận cất lời: “Không biết… là vật gì?”

Diệp Trọng Cẩm cười đáp: “Là một cái túi hương ấy mà, trên túi thêu một đóa sen xiêu xiêu vẹo vẹo, chỉ trách trí nhớ ta quá tốt, đã nhiều năm như vậy rồi, nhưng ta vẫn nhớ rất rõ, năm đó khi lần đầu Hạ Hà tỷ học thêu, chính là thêu cái túi gấm này.”

“Chủ tử…”

Diệp Trọng Cẩm lại nói: “Đêm qua ta thật sự uống không ít, nhưng lúc ca ca hỏi ngươi ta vẫn còn chút ý thức, lời của ca ca đã nhắc nhở ta, một người có thuật dịch dung tuyệt diệu đến đâu, có thể thay hình đổi dạng, có thể đổi cả giọng nói và tướng mạo, nhưng duy nhất mùi hương trên người thì không thể giấu được, chỉ có thể dùng mùi hương khác để đánh lạc hướng khứu giác, nếu mùi quá nồng thì rất dễ bại lộ hành tung, nhất với người đi lại trong bóng đêm điểm này vô cùng bất lợi, cho nên, mỗi khi ta gặp Tống Dịch, trên người hắn luôn rất nồng hơi sương.”

Nữ tử đối diện lúc này mới thôi không biện giải, “nàng” lần nữa cất lời, nhưng thứ phát ra lại là thanh âm lạnh nhạt của một nam nhân.

“Chủ tử quả nhiên rất thông minh, hơi sương có thể che đi hương Tuyết Bách trong chốc lát, đêm qua thuộc hạ ở bên ngoài khá lâu, vậy mà cuối cùng vẫn bị đại công tử phát hiện.”

Diệp Trọng Cẩm hỏi: “Xuân Ý không thể không chết sao, tình nghĩa giữa ngươi và Xuân Ý lẽ nào chỉ là một màn kịch thôi sao?”

“Trong mắt thuộc hạ không có tình nghĩa, chỉ có trung thành, với kẻ gây bất lợi cho chủ tử, thuộc hạ phải diệt trừ thì mới có thể an tâm.”

Diệp Trọng Cẩm nhìn “nàng”, khuôn mặt sinh động kiều mỹ của “Hạ Hà” lúc này đã đổi thành một gương mặt lãnh huyết.

Cùng là một người, vậy mà lại có sự tương phản lớn nhường này.

Y nhắm lại hai mắt, không nhìn người đã thay đổi hoàn toàn trước mặt nữa, hỏi hắn: “Tử Diên đang ở đâu?”

Tống Dịch đáp: “An gia, dưới lòng đất An gia có một căn mật thất, làm sao để đi vào thì thuộc hạ chưa rõ, có điều người mà đại công tử phái đi hộ tống Lục công tử đêm qua đều bị giết sạch, toàn bộ bị hủy thi diệt tích.”

Diệp Trọng Cẩm cẩm gật đầu, đây cũng là điều y vừa nghĩ đến.

Chủ tớ hai người rơi vào trầm mặc.

Diệp Trọng Cẩm biết sự hiện hữu của Tống Dịch từ lâu, cũng chấp nhận sự hiện hữu của hắn, nếu không sẽ không đặt cho hắn cái tên “Tống Dịch”. Họ Tống này, đối với y mà nói, đã trở thành tiêu chí chứng minh cho người của mình.

Nhưng y không thể nào tiếp thu nổi một Hạ Hà hoạt bát thiện lương chân thành mà y biết lại là Tống Dịch. Việc này giống như y tận mắt chứng kiến Hạ Hà tỷ tỷ của y bị người ta giết ngay trước mắt mình, tàn nhẫn cỡ nào.



Diệp Trọng Cẩm siết chặt nắm tay, thấp giọng nói: “Tuy rằng Xuân Ý có lỗi, nhưng tội không đáng chết. Ngươi giết Xuân Y thì cũng nên bị trừng phạt.”

Tống Dịch đáp: “Chỉ cần có thể ở lại bên cạnh chủ tử, thuộc hạ cam nguyện chịu phạt.”

Diệp Trọng Cẩm mở mắt nhìn Tống Dịch, lạnh nhạt nói: “Giết người đền mạng, Xuân ý đã chết, vậy thì cứ để Hạ Hà đền mạng đi thôi.”

Tống Dịch cụp mắt, vâng một tiếng. Hắn chưa bao giờ để ý sống chết của bản thân.

“Ta sẽ an bài cho ngươi một thân phận mới, từ nay về sau, ngươi là Tống Dịch, trên thế gian này sẽ không còn Hạ Hà nữa.”

“Tạ chủ tử ân điển.”

“Ưm…”

Lục Tử Diên trợn mắt nhìn mớ châu báu phát sáng xung quanh, suýt chút hoa mắt luôn rồi, thậm chí hắn còn nảy sinh ý nghĩ, không lẽ mình lại chuyển kiếp lần nữa hả?

Hay do hắn quá yêu tiền tài nên mới có một giấc mộng đẹp như này? Nghĩ đến đó, Lục Tử Diên véo mình một cái thật mạnh, đau tới nhe răng trợn mắt như vầy thì không phải là mộng rồi.

“Tỉnh rồi?”

Bên cạnh thình lình vang lên một giọng nói, Lục Tử Diên hốt hoảng quay đầu, lập tức đối diện với một đôi mắt rất đỗi dịu dàng, người đó mặc tử sam nhạt, ngồi trên luân y, nhìn hắn với nét mặt vô cùng thân thiết.

“Đêm qua đệ uống rất nhiều rượu, ta phải cho người đút canh giải rượu cho đệ đấy.”

Lục Tử Diên gật đầu, cười xòa: “Huynh là biểu ca của A Cẩm ấy nhỉ, đa tạ huynh đêm qua đã cho ta ở nhờ, giờ ta tỉnh rồi, có thể nào đưa ta về nhà được không?”

An Khải Minh bật ra tiếng cười rất nhẹ: “Trấn Viễn Hầu phủ mà là nhà cái gì?”

Lục Tử Diên nhíu mày, hắn rất không vui: “Thân nhân duy nhất trên đời này của ta ở Hầu phủ, Hầu phủ đương nhiên là nhà của ta.”

“Thân nhân duy nhất…”

An Khải Minh thì thầm lặp lại bốn chữ ấy rồi lắc đầu cười khẽ: “Tử Diên, thân nhân duy nhất của đệ không phải là cái người ở Hầu phủ đó, mà người đang ở trước mặt đệ đây này. Lục Lẫm sao có thể tính là thân nhân của đệ được, y và đệ không thân cũng chẳng quen, y đối tốt với đệ chẳng qua là để che giấu tâm tư bẩn thỉu của y, loại cầm thú như vậy từ nay về sau đệ không được phép gặp lại nữa.”

Đến đây Lục Tử Diên cuối cùng cũng thật sự trở nên nghiêm túc, chậm rãi nói: “Ta nghĩ ngươi có hiểu lầm gì rồi chăng? Với ta mà nói, thân nhân không liên quan gì tới huyết thống hết, Lục Lẫm muỗng cháo muỗng cơm nuôi ta khôn lớn, dù ta bướng bỉnh thế nào, gây ra bao nhiêu rắc rối chọc cho người ta chán ghét thế nào, y cũng chưa từng mặc kệ hay vứt bỏ ta, y toàn tâm toàn ý đối tốt với ta, như vậy y đã là thân nhân của ta rồi. Còn tâm tư bẩn thỉu mà ngươi vừa nói, thật ra là do ta chủ động trước đó, ta ép buộc y, bắt y phải thích ta, thương ta, ta không muốn y chỉ xem ta là cháu trai, là ta cầu xin y yêu ta, xem ta như vợ mà đối đãi, thậm chí ta còn chuốc thuốc y, tự trèo lên giường y hiến thân nữa kìa…”

Lục Tử Diên nói chưa hết câu đã bị An Khải Minh nắm ống tay áo quát lên: “Được rồi, đừng nói nữa.”

Nhưng hắn vẫn tiếp tục nói: “Vì sao không thể nói? Mấy lời này đều là lời thật lòng của ta, ta là một kẻ vô liêm sỉ như vậy đấy, là một kẻ thích đi ngược luân lý, một kẻ không thể dung chứa trong mắt người đời như vậy đấy, chỉ có Lục Lẫm, y bao dung tất cả mọi thứ của ta, kể cả khuyết điểm của ta ở trong mắt của y cũng là ưu điểm.”

An Khải Minh trầm giọng: “Đệ còn quá nhỏ, Lục Lẫm là kẻ tâm cơ khó lường, đệ căn bản không thể nào đấu lại y, bản thân trúng kế mà không biết, trên đời này, chỉ có thân nhân của đệ mới vĩnh viễn không bao giờ hại đệ.”

“Thân nhân? Ngươi là huynh trưởng của ta đúng không? Trước đó ta đã lờ mờ nhận ra, đôi mắt của ta và ngươi rất giống nhau.”

An Khải Minh nói: “Mắt chúng ta đều được kế thừa từ mẫu thân, mẫu thân và phụ thân đều bị người của Cố Thị bức tử, vì bảo vệ hai huyết mạch cuối cùng là huynh đệ chúng ta, đã hy sinh không biết bao nhiêu người e là đệ cũng không thể nào tưởng tượng nổi, trên vai chúng ta là thù nước hận nhà, từ khi sinh ra, vận mệnh đã không phải do bản thân chúng ta tự mình làm chủ rồi.”

Tộc nhân Trần Thị cái gì, thù nước hận nhà gì nữa, hắn nghe không hiểu gì hết, cũng không muốn hiểu, hắn chỉ muốn chạy ngay về bên cạnh Lục Lẫm, cữu cữu hắn sẽ bảo vệ hắn.

Lục Tử Diên xuống giường, phủi hết: “Đó là chuyện của ngươi, không liên quan đến ta.”

Lời vừa dứt, trước mắt bỗng dưng xuất hiện hai nam nhân hắc y chắn lại.

An Khải Minh nhẹ nhàng nói: “Huynh nói rồi, không phải do đệ làm chủ.”

===========

Hết chương 121.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau