Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Quả Phụ, Vậy Nam Nhân Trong Phòng Ta Là Ai?

Chương 36:

Trước Sau
Trình An thở phào nhẹ nhõm, nếu công chúa dựa vào thân phận mà nhất quyết muốn xem, hắn cũng không biết phải làm sao.

Chỉ là, tìm chủ tử nói chuyện nhân sinh?

Chủ tử e rằng không có nhân sinh gì để nói với công chúa, để kịp về ngăn cản cuộc hôn sự này, chủ tử đã liều mạng, còn cố gắng viết tấu chương cầu bệ hạ hủy bỏ hôn sự, dặn dò bọn hắn nếu ngài ấy có mệnh hệ gì thì đưa tấu chương lên, chết cũng phải đuổi Ngũ công chúa ra khỏi phủ tướng quân.

Nếu bệ hạ không cho phép, còn bảo bọn hắn nghĩ cách giết công chúa, tóm lại là không thể để công chúa sống trong phủ.

Trời ạ, đây là thù hận gì, rõ ràng nửa năm trước khi thánh chỉ truyền đến biên quan, mặc dù chủ tử không muốn nhưng cũng không nghĩ đến chuyện kháng chỉ.

...

Thẩm Vô Cữu mở mắt ra liền nhìn thấy một khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp, mà chủ nhân của khuôn mặt này đang định dùng tay chọc vào vết thương của hắn.

"Công chúa vẫn muốn lập linh đường sao?"

Thẩm Vô Cữu chống giường cẩn thận ngồi dậy, giọng nói vì hư nhược lâu ngày nên có vẻ yếu ớt, không có uy lực.

Sở Du Ninh rụt tay lại, không hề có chút bối rối nào khi bị bắt quả tang, còn nghiêm túc gật đầu: "Đúng vậy, ta chỉ xem thử vết thương của ngươi đại khái khi nào có thể lập linh đường."

"Tại sao công chúa nhất định cho rằng ta chắc chắn sẽ chết, chẳng lẽ trước đó đã nhận được tin tức gì sao?" Thẩm Vô Cữu thăm dò hỏi.

Hắn bị thương nặng hôn mê một ngày một đêm, quân y đã tuyên bố chuẩn bị hậu sự, hắn vừa tỉnh lại, dường như được sống lại một lần nữa, lúc đó chiến báo mới vừa được gửi đi, nàng chỉ là một công chúa sống trong cung cấm, không thể biết chuyện hắn bị thương nặng hôn mê bất tỉnh sớm như vậy.

Sở Du Ninh đảo mắt: "Không phải mọi người đều nói gả vào phủ tướng quân chắc chắn sẽ thủ tiết sao? Nhìn dáng vẻ trời sập của Xảo Hà lúc đó, ta tưởng ngươi chết rồi, không chết thì cũng sắp chết."



Nàng cũng không thể nói kiếp trước vào thời điểm này ngươi đã chết hẳn rồi.

Thẩm Vô Cữu nghe nàng nói vậy, tạm thời xóa tan nghi ngờ nàng cũng biết chuyện kiếp trước, cười khẩy: "Công chúa mong ta chết lắm sao?"

"Ta đến đây để thủ tiết, vậy nên ngươi định khi nào thì chết?"

Sở Du Ninh không hề che giấu mong muốn được thủ tiết của mình, giơ nắm đấm nhỏ về phía Thẩm Vô Cữu.

"E rằng phải khiến công chúa thất vọng rồi, Thẩm mỗ còn phải sống để bảo vệ toàn bộ nữ nhân trong nhà, không để cho những kẻ mất hết lương tâm kia bắt nạt."

Thẩm Vô Cữu nói đến cuối cùng, giọng điệu trở nên âm u, nếu có thể nhìn thấy hắc khí thì lúc này Thẩm Vô Cữu chính là bị hắc khí bao phủ.

Sở Du Ninh sửng sốt, lấy ra một quả lạc, bẻ một cái, gật đầu: "Những kẻ mất hết lương tâm nên bị chặt thành tám khúc, cho vào chảo dầu, chiên cho giòn tan."

Thẩm Vô Cữu:...

Cảm giác đồng cừu địch hận với kẻ thù là như thế nào? Kẻ thù còn hận hơn cả hắn, chỉ thiếu một chén rượu nhỏ nữa thôi.

Rõ ràng là đầy lòng căm hận, nhưng giá trị căm hận chỉ tăng lên được một nửa đã bị chọc thủng, chỉ còn lại cảm giác bất lực.

Hắn nhìn công chúa vừa bóc lạc vừa tung lên rồi há miệng đón lấy, chỉ thấy mình đã hiểu sai về thân phận công chúa.

Hành động vô tri này là việc mà một công chúa sẽ làm sao?

Hơn nữa, hình như từ lúc gặp mặt đến giờ, hắn chưa thấy nàng ngừng nói bao giờ.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau