Chương 122: Nền văn minh vĩ đại độc đáo huy hoàng!
Mạt Thanh Hiền muốn chết hả! Y dám hất rượu vào mặt Chu thiếu, còn đá gã một cước, lại còn một cước văng vô tường!
Chu thiếu là ai? Hắc bạch đều ăn! Con một của Chu lão đó!
Mạt Thanh Hiền không phải muốn chết, mà là đã chết rồi …
Sau khi phục hồi tinh thần, trong đầu những người ở đây đều là câu này, dày đặc như mưa đạn.
Thẩm Thanh Huyền hơi nhíu mày, nom có vẻ ảo não, khiến quần chúng ăn dưa không khỏi đau lòng —— ngoại hình đẹp đúng là phạm quy —— nhưng hiện tại có ảo não cũng vô dụng thôi đại mỹ nhân à, cậu đắc tội ai cũng được, nhưng không đắc tội nổi Chu đại thiếu đâu!
Thẩm Thanh Huyền ảo não ư?
Chỉ có tí xíu thôi, có điều không phải ảo não chuyện mình vừa làm, mà là xót cho ngọn đèn màu vàng bị Chu thiếu đè vỡ, mất ngọn đèn kia, dãy đèn vàng trong phòng vụt tắt, không còn đẹp như trước nữa.
May thay người ở đây không ai biết thuật đọc tâm, bằng không sẽ đồng loạt ngã ngửa tập thể.
Ngay khi quần chúng đều cho rằng Thẩm Thanh Huyền chết chắc rồi, và cùng lúc Thẩm Thanh Huyền đau lòng cho ngọn đèn xinh đẹp kia, thì “người bị hại” đứng dậy.
Bắt đầu rồi bắt đầu rồi, một màn máu me tàn khốc sắp xảy ra!
Quần chúng vây xem tiếc nuối tràn trề: Mạt Thanh Hiền đẹp thế kia sao lại không có não vậy chứ?
Thảm, thảm viết trong ngoặc kép!
Mọi người ngưng thở, chờ Chu đại thiếu nổi trận lôi đình.
Ngờ đâu mọi người không dám động, Mạt Thanh Hiền lại xoay mông muốn bỏ đi.
“Đứng lại!” Chu đại thiếu hùng hổ quát một tiếng.
Bọn bảo tiêu thần kinh dài rốt cục hoàn hồn, đồng loạt tiến lên định bắt thằng nhóc càn quấy này!
Thẩm Thanh Huyền nhướng mày, còn chưa động thủ thì đã có người thay y mở miệng: “Bọn bây định làm gì, dám động một chút vào em ấy tao đánh gãy chân chó chúng mày!”
Kẻ gầm gừ chính là Chu đại thiếu, nhưng không phải gầm gừ với Thẩm Thanh Huyền mà là với bảo tiêu nhà mình!
Ngay sau đó, một màn khiến quần chúng ăn dưa hoàn toàn trợn mắt há mồm xảy ra.
Chỉ thấy Chu Trì —— Chu đại thiếu ngày xưa không phá không ngừng, không sợ trời không sợ đất lại ôm gương mặt đầy rượu cùng phần bụng hằn dấu chân nịnh nọt xáp lại: “Không làm sợ em chứ? Yên tâm, sau này không ai có thể bắt nạt em.”
Nhưng vấn đề là, người ta đang bắt nạt cậu đó Chu đại thiếu!
Chu đại thiếu thế mà bị thần Cupic bắn trúng, trong mắt chỉ có mỹ nhân trước mắt, chưa nhận ra mình vừa bị ăn hiếp, còn cảm thấy vui sướng: Đây là lần đầu có người hất rượu vào mặt gã, lần đầu bị người đạp bụng, lần đầu văng vô tường đó!
Toàn là lần đầu tiên của gã cùng mỹ nhân! Vô cùng có ý nghĩa kỉ niệm!
Vạn vạn không ngờ Chu đại thiếu có ông bố hắc bạch lưỡng đạo đều ăn, lên trời xuống đất lại là một tên M …
Cằm của quần chúng vây xem đều rớt bộp xuống đất.
Thẩm Thanh Huyền chẳng buồn ở lại nơi chướng khí mù mịt này, y không nói nửa lời bèn xoay người rời đi.
Chị Tuệ hay tin chạy tới vốn định mắng cho y một trận, ngay cả côn đồ cũng mang theo, kết quả mụ còn chưa nói, người thụ hại – Chu đại thiếu lộ vẻ mặt nịnh nọt theo sau Thẩm Thanh Huyền, khẽ hỏi y: “Em muốn đi đâu? Anh đưa em đi nhé? Em có muốn cái gì không? Xe, nhà, đồng hồ, quần áo … Anh vừa đổi chiếc Maserati, chìa khóa cho em này, nếu em không thích thì hôm nào chúng mình đi chọn loại khác …”
Thẩm Thanh Huyền lạnh mặt, không để ý tới gã.
Hiện giờ y không biết nhiều về phàm thế, còn cần phải dốc lòng học tập.
Maserati(*) là cái gì? Ngựa còn có thể giết địch, lại còn giết địch nhân thích ăn ớt?
Maserati: Mã sát lạt địch; mã: ngựa; sát: giết; lạt: cay; địch: kẻ thù =)))))))) ngựa giết kẻ thù ăn cay
Đúng là quái lạ.
Đến khi sắp ra ngoài, Thẩm Thanh Huyền bỗng đứng lại, quay đầu nhìn Chu đại thiếu phía sau: “Tôi đói.”
Chu đại thiếu vẫn còn đang liệt kê gia sản của mình: “Ferrari Lamborghini Bingley Maybach … hả?”
Thẩm Thanh Huyền nói: “Tôi không mang tiền, có thể mời tôi ăn một bữa không?”
Tuy hỗn tiểu tử này mạo phạm y, nhưng y cũng đã giáo huấn gã rồi, tiểu tử này còn chân thành tỏ ra hối cải, Tôn chủ đại nhân đã vạn vạn tuổi, chẳng nhẽ lại đi so đo với con nít lông ngắn? Ăn cơm xong thì tha gã vậy.
Đôi mắt Chu đại thiếu sáng lên, vội vàng nói: “Đi, đi Hoa Đình Thịnh Yến!” Nói xong gã phân phó thuộc hạ, “Bao hết cả lầu hai cho tao!”
Thẩm Thanh Huyền vừa nghe phải tới nơi khác ăn thì mất hứng, y đói bụng lắm rồi, không muốn đi đâu nữa, chưa kể cũng không muốn ngồi xe ngựa xóc nảy, vì vậy bảo: “Ăn ở đây luôn đi.” Nói xong, y chỉ một quán ăn khuya nằm trong góc.
Chu đại thiếu: “!”
Thẩm Thanh Huyền lập tức đi sang đó, hiện giờ y đói tới mức có thể ăn một con voi, giờ ngửi cái gì cũng thấy thơm.
Chu Trì vội vàng theo sau, gã lén dòm tiểu mỹ nhân bên cạnh, vừa mừng vừa xót đồng thời cũng cảm khái, trong lòng đã trình diễn một màn kim chủ bá đạo cùng vợ nhỏ nghèo túng.
Trước đây gã ghét nhất mấy tên đàn ông ăn ven đường vì người phụ nữ của mình, hiện giờ lại thích như được ăn mật!
Thẩm Thanh Huyền ngồi xuống, ông chủ nơm nớp lo sợ bước tới: “Tiên sinh, ngài … ngài muốn ăn gì?”
Tiên sinh? Thể xác này không lớn hơn hắn cũng không biết dạy học, hắn gọi y tiên sinh làm gì.
Thôi, người chung quanh không kinh ngạc, y cũng không nên bắt bẻ tùy tiện: “Mang đại một món gì đó là được, làm phiền.”
Y vừa mở miệng, da đầu Chu đại thiếu lập tức tê dại, trời ơi … sao lại có giọng nói êm tai đến vậy, sao lại có người hoàn mỹ đến thế!
Trước đó gã đầu tư một bộ phim, nội dung về “yêu hận tình cừu” của tiểu hoàng đế và quốc sư, lúc đó tuyển vô số người nhưng chẳng ai diễn được vẻ phong hoa tuyệt đại của quốc sư, hôm nay vừa gặp Mạt Thanh Hiền, gã như quay ngược về ngàn năm tuế nguyệt, nhìn thấy quốc sư Vệ triều vận bạch y ngửa tay tạo mây, lật tay làm mưa!
Tuy quốc sư của gã trẻ hơn, nhưng khí chất tuyệt đối không thành vấn đề!
Thẩm Thanh Huyền không quan tâm người bên cạnh nghĩ gì, chỉ lo lấp đầy bụng … Xong xuôi, y mới thấy thân thể no đủ, có sức tu hành.
Thẩm Thanh Huyền buông bát đũa, dùng khăn lau tay nói: “Đa tạ khoản đãi.”
Động tác của y thận trọng tao nhã, thần thái lãnh đạm, như thể nơi y dùng bữa không phải một quầy hàng nhỏ, mà là nhà hàng cơm tây sang trọng nhất, khí chất lỗi lạc như một quý công tử đến từ thế gia đại tộc.
Đừng nói Chu đại thiếu, mấy ai nhìn thấy cảnh này đều phải sững sờ.
Ngay cả ông chủ quầy hàng cũng cảm thấy “vinh hạnh vẻ vang”!
Nói đúng ra thì ông chủ này thật sự “vẻ vang”, còn vẻ vang gì bằng chiêu đãi một vị sắp phi thăng!
Thẩm Thanh Huyền nói với Chu Trì: “Vậy tôi về trước.”
Chu Trì vội nói: “Anh tiễn em.”
“Không cần,” Thẩm Thanh Huyền nói, “Nhà tôi gần đây lắm.”
Chu Trì càn quấy suốt tuổi dậy thì, một giây này lại muốn làm người đứng đắn, gã hỏi: “Có thể để lại phương thức liên lạc không?”
Thẩm Thanh Huyền suy tư, phương thức liên lạc là cái gì?
Chu Trì móc di động ra nói: “Số điện thoại của anh là 18866666666, em lưu lại đi, chúng ta add wechat.”
Thẩm Thanh Huyền cũng muốn biết thế là thế nào, bèn đưa di động cho gã: “Được.”
Chu đại thiếu hí hửng, vội vàng cầm di động của Thẩm Thanh Huyền, vừa nhìn … nhất thời đau lòng!
Quả nhiên là vợ nhỏ nghèo khó, màn hình di động bị nứt cũng không nỡ đi sửa, nhưng gã không thể nhắc, gã phải giữ gìn tôn nghiêm cho y, chẳng phải trong TV đều diễn thế sao?
Thêm wechat nhau xong, Chu Trì nảy ra ý định, lén chuyển hai vạn cho Thẩm Thanh Huyền, lại dùng điện thoại của y bấm chấp nhận. Làm xong, gã đưa di động cho Thẩm Thanh Huyền: “Xong rồi.”
Thẩm Thanh Huyền mỉm cười với gã: “Hẹn gặp lại.”
Chu đại thiếu bị nụ cười của y làm cho váng đầu hoa mắt, chỉ biết đáp: “Hẹn gặp lại!”
Phương thức liên lạc … Thẩm Thanh Huyền quan sát di động, chẳng lẽ thứ này dùng để liên lạc với đồng nghiệp? Giống hạc giấy ở giới tu chân ấy à?
Phàm thế đúng là bản lĩnh, trong kết giới linh khí loãng lại có thể sáng tạo nhiều vật thần kỳ đến vậy.
Xem ra Lan Phất diệt quốc không phải chuyện xấu, năm đó Lan Phất quốc nối liền giới tu chân cùng phàm giới, phàm giới hoàn toàn bị giới tu chân ảnh hưởng, con người suốt ngày chỉ muốn tu luyện phi thăng (bay đến giới tu chân), nhưng thực chất linh khí phàm giới thưa thớt, không thể tu luyện, bao người vất vả cả đời chỉ hoài phí công, còn không bằng yên ổn làm người, khiến mấy chục năm sinh mệnh trôi qua có ý nghĩa hơn.
Khi Lan Phất diệt quốc, phàm giới bị hao tổn rất nặng, dù gì thì phàm nhân rất yếu ớt, tu sĩ có thể chịu được chứ bọn họ thì không.
Sau này vì bảo vệ phàm giới, các vị đại năng đương thời lập kết giới, tách biệt hoàn toàn phàm giới và giới tu chân.
Nhóm tu sĩ không thể tùy ý ra vào phàm giới, mà phàm nhân cũng dần dần quên đi sự tồn tại của giới tu chân.
Mặc dù không có “tiên nhân” che chở và dẫn đường, nhưng theo thời gian tích lũy, phàm giới trở thành một nơi yên bình an ổn.
Trải qua mấy ngàn năm lắng đọng, sau cùng bộc phát nền văn minh thuộc về mình.
Thẩm Thanh Huyền quay về dọc theo đường cũ, đằng trước là ngõ hẻm hẻo lánh A Dương dẫn y đi, y đi vào hẻm, không thấy được bóng người.
Mặc dù hiện giờ Tôn chủ đại nhân đã không còn khúc mắc với giếng cạn, song vẫn bài xích với bóng tối.
Trong đêm tối, y nghĩ đến đôi mắt xinh đẹp lấp lánh ánh sao của Cố Kiến Thâm, trái tim bỗng yên bình đến lạ.
Y lẳng lặng rảo bước, nghe ngóng cuộc nói chuyện của những người trong nhà.
Nghe nhiều, y lại hiểu thêm được chút ít.
Di động là vật thông dụng nhất của người phàm hiện giờ, tiếp theo còn có máy tính, TV, …
Chúng đều là những vật thu thập thông tin, trước mắt Thẩm Thanh Huyền chỉ có di động, bèn cúi đầu nghiên cứu.
Y không biết đánh chữ, nhưng may là có thể viết, tuy hơi chậm nhưng thế là đủ.
Thao tác di động rất đơn giản, cứ chọt tới chọt lui, trẻ con còn hiểu.
Thẩm Thanh Huyền đọc nhanh như gió, càng xem càng thán phục.
Thế mà phàm nhân đã thăm dò thế giới của mình tới mức này, không chỉ vượt qua giới hạn quốc gia, còn biết đến sự tồn tại của những thế giới khác —— họ gọi chúng là hành tinh.
Rõ ràng mấy ngàn năm trước phát triển cực kỳ chậm chạp, nhưng chỉ trong bốn trăm năm … phải nói là phát triển siêu tốc một cách thần kỳ.
Thẩm Thanh Huyền để ý, lần y và Cố Kiến Thâm dừng chân ở Kim quốc, có một vài khu vực dần phát triển khoa học kĩ thuật, sau khi y và Cố Kiến Thâm qua đời, không bao lâu bùng nổ chiến tranh thế giới, về sau lại là biết bao lần thay đổi và cải cách, mặc dù đau thương chiến tranh không cách nào vơi bớt, nhưng đã phá vỡ hàng rào giữa các quốc gia, giúp nhân loại tiếp cận sức mạnh của khoa học.
Trong một trăm năm Thẩm Thanh Huyền chuyên tâm quét tường, phàm thế đã thay đổi nghiêng trời lệch đất.
Thế giới này không có linh khí tự nhiên dồi dào, mọi người khống chế điện lực, khống chế nguyên tố học, dùng tài nguyên cằn cỗi sáng tạo văn minh vĩ đại độc đáo huy hoàng.
Đúng là thần kỳ … và cũng thật chấn động!
Thẩm Thanh Huyền xem đến là mê mẩn, đồng thời cũng hiểu rõ.
Tuy với tình hình trước mắt, nhân loại khó thể đột phá “hàng rào” vũ trụ, nhưng giả như thời gian lâu dài, ai dám nói họ sẽ không xông pha khỏi giới hạn, phát hiện sự tồn tại của giới tu chân?
Thẩm Thanh Huyền nhịn không được suy xét, nhân loại bị giam trong vũ trụ này, liệu có phải tu sĩ bọn họ cũng bị hạn chế trong vũ trụ của mình không?
Nhân loại đột phá hàng rào sẽ phát hiện tu sĩ.
Vậy tu sĩ đột phá hàng rào sẽ phát hiện được gì?
Thang trời đã sụp đổ kia …
Thẩm Thanh Huyền nảy ra ý tưởng, rất muốn thảo luận với Cố Kiến Thâm một phen.
Nhưng trước hết nên hoàn thành nhiệm vụ cái đã!
Thẩm Thanh Huyền rốt cục chứng kiến phương tiện giao thông trâu bò của phàm thế …
Bản thân chạy không nhanh nên tạo ra hộp nhỏ chạy nhanh; không biết bay nên tạo chim sắt có thể bay lên trời; vượt khỏi địa cầu sẽ ngạt chết, nên chế tạo phi thuyền du hành vũ trụ!
Thẩm Thanh Huyền xem mê mẩn, đến khi bỏ di động xuống, y mới sực nhớ một chuyện.
Y vốn tưởng nhân loại gầy yếu, khoảng cách một ngàn thước rất khó ra ngoài, hiện giờ có ô tô xe lửa máy bay hỏa tiễn …
Thẩm Thanh Huyền hít sâu, sợ mình và Cố Kiến Thâm đã cách nhau ngàn sao biển rộng!
Không thể xem nữa!
Đại lão “trầm mê học tập” thu tâm, nhắm mắt dốc lòng tu luyện.
Y cường hóa cảm giác để mau chóng tìm được Cố Kiến Thâm, đợi khi tìm được hai người sẽ cùng nhau học tập, lần này đến phàm thế, bọn họ nhất định thu hoạch được rất nhiều!
Thẩm Thanh Huyền cứ tưởng phải mất một thời gian mới tìm được Cố Kiến Thâm, nào ngờ người này lại đưa tới cửa.
Buổi tối y xuống lầu tìm đồ ăn, còn chưa đến cửa hàng tiện lợi đã cảm nhận được hơi thở quen thuộc.
Là Cố Kiến Thâm!
Thẩm Thanh Huyền lập tức chẳng màng ăn uống, lần theo cảm giác đuổi theo, muốn gặp mặt hắn ngay bây giờ.
Y đi không chậm, vì cách rất gần nên đến cũng mau, trong ngõ hẻm tối đen, y phát hiện một thân ảnh suy yếu.
Mặc dù chật vật, nhưng là một người phụ nữ vô cùng xinh đẹp.
Thẩm Thanh Huyền nhìn chằm chằm cô một lúc, cực kỳ xác định trên người cô có hơi thở của Cố Kiến Thâm, nhưng … sao lại là nữ?
Chu thiếu là ai? Hắc bạch đều ăn! Con một của Chu lão đó!
Mạt Thanh Hiền không phải muốn chết, mà là đã chết rồi …
Sau khi phục hồi tinh thần, trong đầu những người ở đây đều là câu này, dày đặc như mưa đạn.
Thẩm Thanh Huyền hơi nhíu mày, nom có vẻ ảo não, khiến quần chúng ăn dưa không khỏi đau lòng —— ngoại hình đẹp đúng là phạm quy —— nhưng hiện tại có ảo não cũng vô dụng thôi đại mỹ nhân à, cậu đắc tội ai cũng được, nhưng không đắc tội nổi Chu đại thiếu đâu!
Thẩm Thanh Huyền ảo não ư?
Chỉ có tí xíu thôi, có điều không phải ảo não chuyện mình vừa làm, mà là xót cho ngọn đèn màu vàng bị Chu thiếu đè vỡ, mất ngọn đèn kia, dãy đèn vàng trong phòng vụt tắt, không còn đẹp như trước nữa.
May thay người ở đây không ai biết thuật đọc tâm, bằng không sẽ đồng loạt ngã ngửa tập thể.
Ngay khi quần chúng đều cho rằng Thẩm Thanh Huyền chết chắc rồi, và cùng lúc Thẩm Thanh Huyền đau lòng cho ngọn đèn xinh đẹp kia, thì “người bị hại” đứng dậy.
Bắt đầu rồi bắt đầu rồi, một màn máu me tàn khốc sắp xảy ra!
Quần chúng vây xem tiếc nuối tràn trề: Mạt Thanh Hiền đẹp thế kia sao lại không có não vậy chứ?
Thảm, thảm viết trong ngoặc kép!
Mọi người ngưng thở, chờ Chu đại thiếu nổi trận lôi đình.
Ngờ đâu mọi người không dám động, Mạt Thanh Hiền lại xoay mông muốn bỏ đi.
“Đứng lại!” Chu đại thiếu hùng hổ quát một tiếng.
Bọn bảo tiêu thần kinh dài rốt cục hoàn hồn, đồng loạt tiến lên định bắt thằng nhóc càn quấy này!
Thẩm Thanh Huyền nhướng mày, còn chưa động thủ thì đã có người thay y mở miệng: “Bọn bây định làm gì, dám động một chút vào em ấy tao đánh gãy chân chó chúng mày!”
Kẻ gầm gừ chính là Chu đại thiếu, nhưng không phải gầm gừ với Thẩm Thanh Huyền mà là với bảo tiêu nhà mình!
Ngay sau đó, một màn khiến quần chúng ăn dưa hoàn toàn trợn mắt há mồm xảy ra.
Chỉ thấy Chu Trì —— Chu đại thiếu ngày xưa không phá không ngừng, không sợ trời không sợ đất lại ôm gương mặt đầy rượu cùng phần bụng hằn dấu chân nịnh nọt xáp lại: “Không làm sợ em chứ? Yên tâm, sau này không ai có thể bắt nạt em.”
Nhưng vấn đề là, người ta đang bắt nạt cậu đó Chu đại thiếu!
Chu đại thiếu thế mà bị thần Cupic bắn trúng, trong mắt chỉ có mỹ nhân trước mắt, chưa nhận ra mình vừa bị ăn hiếp, còn cảm thấy vui sướng: Đây là lần đầu có người hất rượu vào mặt gã, lần đầu bị người đạp bụng, lần đầu văng vô tường đó!
Toàn là lần đầu tiên của gã cùng mỹ nhân! Vô cùng có ý nghĩa kỉ niệm!
Vạn vạn không ngờ Chu đại thiếu có ông bố hắc bạch lưỡng đạo đều ăn, lên trời xuống đất lại là một tên M …
Cằm của quần chúng vây xem đều rớt bộp xuống đất.
Thẩm Thanh Huyền chẳng buồn ở lại nơi chướng khí mù mịt này, y không nói nửa lời bèn xoay người rời đi.
Chị Tuệ hay tin chạy tới vốn định mắng cho y một trận, ngay cả côn đồ cũng mang theo, kết quả mụ còn chưa nói, người thụ hại – Chu đại thiếu lộ vẻ mặt nịnh nọt theo sau Thẩm Thanh Huyền, khẽ hỏi y: “Em muốn đi đâu? Anh đưa em đi nhé? Em có muốn cái gì không? Xe, nhà, đồng hồ, quần áo … Anh vừa đổi chiếc Maserati, chìa khóa cho em này, nếu em không thích thì hôm nào chúng mình đi chọn loại khác …”
Thẩm Thanh Huyền lạnh mặt, không để ý tới gã.
Hiện giờ y không biết nhiều về phàm thế, còn cần phải dốc lòng học tập.
Maserati(*) là cái gì? Ngựa còn có thể giết địch, lại còn giết địch nhân thích ăn ớt?
Maserati: Mã sát lạt địch; mã: ngựa; sát: giết; lạt: cay; địch: kẻ thù =)))))))) ngựa giết kẻ thù ăn cay
Đúng là quái lạ.
Đến khi sắp ra ngoài, Thẩm Thanh Huyền bỗng đứng lại, quay đầu nhìn Chu đại thiếu phía sau: “Tôi đói.”
Chu đại thiếu vẫn còn đang liệt kê gia sản của mình: “Ferrari Lamborghini Bingley Maybach … hả?”
Thẩm Thanh Huyền nói: “Tôi không mang tiền, có thể mời tôi ăn một bữa không?”
Tuy hỗn tiểu tử này mạo phạm y, nhưng y cũng đã giáo huấn gã rồi, tiểu tử này còn chân thành tỏ ra hối cải, Tôn chủ đại nhân đã vạn vạn tuổi, chẳng nhẽ lại đi so đo với con nít lông ngắn? Ăn cơm xong thì tha gã vậy.
Đôi mắt Chu đại thiếu sáng lên, vội vàng nói: “Đi, đi Hoa Đình Thịnh Yến!” Nói xong gã phân phó thuộc hạ, “Bao hết cả lầu hai cho tao!”
Thẩm Thanh Huyền vừa nghe phải tới nơi khác ăn thì mất hứng, y đói bụng lắm rồi, không muốn đi đâu nữa, chưa kể cũng không muốn ngồi xe ngựa xóc nảy, vì vậy bảo: “Ăn ở đây luôn đi.” Nói xong, y chỉ một quán ăn khuya nằm trong góc.
Chu đại thiếu: “!”
Thẩm Thanh Huyền lập tức đi sang đó, hiện giờ y đói tới mức có thể ăn một con voi, giờ ngửi cái gì cũng thấy thơm.
Chu Trì vội vàng theo sau, gã lén dòm tiểu mỹ nhân bên cạnh, vừa mừng vừa xót đồng thời cũng cảm khái, trong lòng đã trình diễn một màn kim chủ bá đạo cùng vợ nhỏ nghèo túng.
Trước đây gã ghét nhất mấy tên đàn ông ăn ven đường vì người phụ nữ của mình, hiện giờ lại thích như được ăn mật!
Thẩm Thanh Huyền ngồi xuống, ông chủ nơm nớp lo sợ bước tới: “Tiên sinh, ngài … ngài muốn ăn gì?”
Tiên sinh? Thể xác này không lớn hơn hắn cũng không biết dạy học, hắn gọi y tiên sinh làm gì.
Thôi, người chung quanh không kinh ngạc, y cũng không nên bắt bẻ tùy tiện: “Mang đại một món gì đó là được, làm phiền.”
Y vừa mở miệng, da đầu Chu đại thiếu lập tức tê dại, trời ơi … sao lại có giọng nói êm tai đến vậy, sao lại có người hoàn mỹ đến thế!
Trước đó gã đầu tư một bộ phim, nội dung về “yêu hận tình cừu” của tiểu hoàng đế và quốc sư, lúc đó tuyển vô số người nhưng chẳng ai diễn được vẻ phong hoa tuyệt đại của quốc sư, hôm nay vừa gặp Mạt Thanh Hiền, gã như quay ngược về ngàn năm tuế nguyệt, nhìn thấy quốc sư Vệ triều vận bạch y ngửa tay tạo mây, lật tay làm mưa!
Tuy quốc sư của gã trẻ hơn, nhưng khí chất tuyệt đối không thành vấn đề!
Thẩm Thanh Huyền không quan tâm người bên cạnh nghĩ gì, chỉ lo lấp đầy bụng … Xong xuôi, y mới thấy thân thể no đủ, có sức tu hành.
Thẩm Thanh Huyền buông bát đũa, dùng khăn lau tay nói: “Đa tạ khoản đãi.”
Động tác của y thận trọng tao nhã, thần thái lãnh đạm, như thể nơi y dùng bữa không phải một quầy hàng nhỏ, mà là nhà hàng cơm tây sang trọng nhất, khí chất lỗi lạc như một quý công tử đến từ thế gia đại tộc.
Đừng nói Chu đại thiếu, mấy ai nhìn thấy cảnh này đều phải sững sờ.
Ngay cả ông chủ quầy hàng cũng cảm thấy “vinh hạnh vẻ vang”!
Nói đúng ra thì ông chủ này thật sự “vẻ vang”, còn vẻ vang gì bằng chiêu đãi một vị sắp phi thăng!
Thẩm Thanh Huyền nói với Chu Trì: “Vậy tôi về trước.”
Chu Trì vội nói: “Anh tiễn em.”
“Không cần,” Thẩm Thanh Huyền nói, “Nhà tôi gần đây lắm.”
Chu Trì càn quấy suốt tuổi dậy thì, một giây này lại muốn làm người đứng đắn, gã hỏi: “Có thể để lại phương thức liên lạc không?”
Thẩm Thanh Huyền suy tư, phương thức liên lạc là cái gì?
Chu Trì móc di động ra nói: “Số điện thoại của anh là 18866666666, em lưu lại đi, chúng ta add wechat.”
Thẩm Thanh Huyền cũng muốn biết thế là thế nào, bèn đưa di động cho gã: “Được.”
Chu đại thiếu hí hửng, vội vàng cầm di động của Thẩm Thanh Huyền, vừa nhìn … nhất thời đau lòng!
Quả nhiên là vợ nhỏ nghèo khó, màn hình di động bị nứt cũng không nỡ đi sửa, nhưng gã không thể nhắc, gã phải giữ gìn tôn nghiêm cho y, chẳng phải trong TV đều diễn thế sao?
Thêm wechat nhau xong, Chu Trì nảy ra ý định, lén chuyển hai vạn cho Thẩm Thanh Huyền, lại dùng điện thoại của y bấm chấp nhận. Làm xong, gã đưa di động cho Thẩm Thanh Huyền: “Xong rồi.”
Thẩm Thanh Huyền mỉm cười với gã: “Hẹn gặp lại.”
Chu đại thiếu bị nụ cười của y làm cho váng đầu hoa mắt, chỉ biết đáp: “Hẹn gặp lại!”
Phương thức liên lạc … Thẩm Thanh Huyền quan sát di động, chẳng lẽ thứ này dùng để liên lạc với đồng nghiệp? Giống hạc giấy ở giới tu chân ấy à?
Phàm thế đúng là bản lĩnh, trong kết giới linh khí loãng lại có thể sáng tạo nhiều vật thần kỳ đến vậy.
Xem ra Lan Phất diệt quốc không phải chuyện xấu, năm đó Lan Phất quốc nối liền giới tu chân cùng phàm giới, phàm giới hoàn toàn bị giới tu chân ảnh hưởng, con người suốt ngày chỉ muốn tu luyện phi thăng (bay đến giới tu chân), nhưng thực chất linh khí phàm giới thưa thớt, không thể tu luyện, bao người vất vả cả đời chỉ hoài phí công, còn không bằng yên ổn làm người, khiến mấy chục năm sinh mệnh trôi qua có ý nghĩa hơn.
Khi Lan Phất diệt quốc, phàm giới bị hao tổn rất nặng, dù gì thì phàm nhân rất yếu ớt, tu sĩ có thể chịu được chứ bọn họ thì không.
Sau này vì bảo vệ phàm giới, các vị đại năng đương thời lập kết giới, tách biệt hoàn toàn phàm giới và giới tu chân.
Nhóm tu sĩ không thể tùy ý ra vào phàm giới, mà phàm nhân cũng dần dần quên đi sự tồn tại của giới tu chân.
Mặc dù không có “tiên nhân” che chở và dẫn đường, nhưng theo thời gian tích lũy, phàm giới trở thành một nơi yên bình an ổn.
Trải qua mấy ngàn năm lắng đọng, sau cùng bộc phát nền văn minh thuộc về mình.
Thẩm Thanh Huyền quay về dọc theo đường cũ, đằng trước là ngõ hẻm hẻo lánh A Dương dẫn y đi, y đi vào hẻm, không thấy được bóng người.
Mặc dù hiện giờ Tôn chủ đại nhân đã không còn khúc mắc với giếng cạn, song vẫn bài xích với bóng tối.
Trong đêm tối, y nghĩ đến đôi mắt xinh đẹp lấp lánh ánh sao của Cố Kiến Thâm, trái tim bỗng yên bình đến lạ.
Y lẳng lặng rảo bước, nghe ngóng cuộc nói chuyện của những người trong nhà.
Nghe nhiều, y lại hiểu thêm được chút ít.
Di động là vật thông dụng nhất của người phàm hiện giờ, tiếp theo còn có máy tính, TV, …
Chúng đều là những vật thu thập thông tin, trước mắt Thẩm Thanh Huyền chỉ có di động, bèn cúi đầu nghiên cứu.
Y không biết đánh chữ, nhưng may là có thể viết, tuy hơi chậm nhưng thế là đủ.
Thao tác di động rất đơn giản, cứ chọt tới chọt lui, trẻ con còn hiểu.
Thẩm Thanh Huyền đọc nhanh như gió, càng xem càng thán phục.
Thế mà phàm nhân đã thăm dò thế giới của mình tới mức này, không chỉ vượt qua giới hạn quốc gia, còn biết đến sự tồn tại của những thế giới khác —— họ gọi chúng là hành tinh.
Rõ ràng mấy ngàn năm trước phát triển cực kỳ chậm chạp, nhưng chỉ trong bốn trăm năm … phải nói là phát triển siêu tốc một cách thần kỳ.
Thẩm Thanh Huyền để ý, lần y và Cố Kiến Thâm dừng chân ở Kim quốc, có một vài khu vực dần phát triển khoa học kĩ thuật, sau khi y và Cố Kiến Thâm qua đời, không bao lâu bùng nổ chiến tranh thế giới, về sau lại là biết bao lần thay đổi và cải cách, mặc dù đau thương chiến tranh không cách nào vơi bớt, nhưng đã phá vỡ hàng rào giữa các quốc gia, giúp nhân loại tiếp cận sức mạnh của khoa học.
Trong một trăm năm Thẩm Thanh Huyền chuyên tâm quét tường, phàm thế đã thay đổi nghiêng trời lệch đất.
Thế giới này không có linh khí tự nhiên dồi dào, mọi người khống chế điện lực, khống chế nguyên tố học, dùng tài nguyên cằn cỗi sáng tạo văn minh vĩ đại độc đáo huy hoàng.
Đúng là thần kỳ … và cũng thật chấn động!
Thẩm Thanh Huyền xem đến là mê mẩn, đồng thời cũng hiểu rõ.
Tuy với tình hình trước mắt, nhân loại khó thể đột phá “hàng rào” vũ trụ, nhưng giả như thời gian lâu dài, ai dám nói họ sẽ không xông pha khỏi giới hạn, phát hiện sự tồn tại của giới tu chân?
Thẩm Thanh Huyền nhịn không được suy xét, nhân loại bị giam trong vũ trụ này, liệu có phải tu sĩ bọn họ cũng bị hạn chế trong vũ trụ của mình không?
Nhân loại đột phá hàng rào sẽ phát hiện tu sĩ.
Vậy tu sĩ đột phá hàng rào sẽ phát hiện được gì?
Thang trời đã sụp đổ kia …
Thẩm Thanh Huyền nảy ra ý tưởng, rất muốn thảo luận với Cố Kiến Thâm một phen.
Nhưng trước hết nên hoàn thành nhiệm vụ cái đã!
Thẩm Thanh Huyền rốt cục chứng kiến phương tiện giao thông trâu bò của phàm thế …
Bản thân chạy không nhanh nên tạo ra hộp nhỏ chạy nhanh; không biết bay nên tạo chim sắt có thể bay lên trời; vượt khỏi địa cầu sẽ ngạt chết, nên chế tạo phi thuyền du hành vũ trụ!
Thẩm Thanh Huyền xem mê mẩn, đến khi bỏ di động xuống, y mới sực nhớ một chuyện.
Y vốn tưởng nhân loại gầy yếu, khoảng cách một ngàn thước rất khó ra ngoài, hiện giờ có ô tô xe lửa máy bay hỏa tiễn …
Thẩm Thanh Huyền hít sâu, sợ mình và Cố Kiến Thâm đã cách nhau ngàn sao biển rộng!
Không thể xem nữa!
Đại lão “trầm mê học tập” thu tâm, nhắm mắt dốc lòng tu luyện.
Y cường hóa cảm giác để mau chóng tìm được Cố Kiến Thâm, đợi khi tìm được hai người sẽ cùng nhau học tập, lần này đến phàm thế, bọn họ nhất định thu hoạch được rất nhiều!
Thẩm Thanh Huyền cứ tưởng phải mất một thời gian mới tìm được Cố Kiến Thâm, nào ngờ người này lại đưa tới cửa.
Buổi tối y xuống lầu tìm đồ ăn, còn chưa đến cửa hàng tiện lợi đã cảm nhận được hơi thở quen thuộc.
Là Cố Kiến Thâm!
Thẩm Thanh Huyền lập tức chẳng màng ăn uống, lần theo cảm giác đuổi theo, muốn gặp mặt hắn ngay bây giờ.
Y đi không chậm, vì cách rất gần nên đến cũng mau, trong ngõ hẻm tối đen, y phát hiện một thân ảnh suy yếu.
Mặc dù chật vật, nhưng là một người phụ nữ vô cùng xinh đẹp.
Thẩm Thanh Huyền nhìn chằm chằm cô một lúc, cực kỳ xác định trên người cô có hơi thở của Cố Kiến Thâm, nhưng … sao lại là nữ?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất