Bóng Đèn Hậu Trường: Nữ Diễn Viên Phụ Ở Mạt Thế Không Muốn Nổi Tiếng

Chương 11: Bạn Cùng Phòng

Trước Sau
"Lý Ngôn Kỳ! Phó Anh đối với cậu tốt như vậy, sao cậu còn bán đồ cô ấy đưa cho cậu?!"

Nhậm Ngọc Lan ở một bên không thấy hai người tiếp tục nói chuyện vui vẻ, liền cô có chút nghi ngờ, Phó Anh đã quên hết mọi chuyện xảy ra trước đó nên cô bắt đầu đấu tranh chống lại sự bất công của Phó Anh bằng sự phẫn nộ chính đáng.

“Chậc, im đi.”

Phó Anh trừng mắt nhìn Nhậm Ngọc Lan, ánh mắt lập tức trở nên ghê tởm.

"Bởi vì... Tôi cần tiền."

Lý Ngôn Kỳ trực tiếp cười trả lời, không chút do dự.

"Phó Anh, cậu vẫn luôn biết những chuyện này sao? Tớ thấy cậu không có chút kinh ngạc gì cả?"

Cố Dao nhìn mấy người liền biểu hiện suy đoán.

"Uk, biết chứ! Những thứ rác rưởi đó ngay từ đầu đã không có giá trị bao nhiêu. Cậu biết Ngôn Kỳ đã tạo ra bao nhiêu giá trị..."

“Phó Anh, đã đến lúc bạn nên quay về."



Lý Ngôn Kỳ đã nằm xuống giường, và cắt ngang những gì Phó Anh định nói tiếp theo.

[…Tiếp tục nói đi, Phó Anh vừa nói gì đó phải không? ]

[ Chẳng lẽ Lý Ngôn Kỳ đã làm nhiều việc hơn là chỉ cứu mạng cô ấy? ]

[À, Nhậm Ngọc Lan đó thực sự là một con điếm trà xanh, tôi nghĩ cô ấy chỉ ghen tị và ghen tị thôi]

[Tôi là người duy nhất còn quan tâm đến việc 5 triệu đã được nhận chưa?. . ]

Phó Anh cũng nhận ra mình có vẻ nói nhiều quá, thấy Lý Ngôn Kỳ lại sắp đi ngủ, cô đành phải gọi vào số điện thoại tài xế của mình.

"Dù sao, nếu các cậu muốn ở yên trong ký túc xá này thì không được phép làm một động tác nhỏ nào sau lưng Lý Ngôn Kỳ, nếu không chiều nay các cậu sẽ chịu chung số phận với người vô danh đó, hiểu không?" Trước khi rời đi, Phó Anh lại nói với Nhậm Ngọc Lan.

"Ta hiểu, ta hiểu."

Nhậm Ngọc Lan vội vàng gật đầu, nhìn rất ngoan ngoãn nghe lời, thấy cô ta như vậy, Phó Anh cũng không tức giận, xua tay rời khỏi ký túc xá.

Nhìn Nhậm Ngọc Lan bộ dáng như bị giáo viên mắng, Lý Ngôn Kỳ không khỏi có chút buồn cười.



Phó Anh cái gì cũng giỏi, nhưng lại độc đoán trong lời nói và hành động, dù sống trong một gia đình bình thường 16 năm qua nhưng sau khi trở thành người thừa kế của gia tộc họ Phó, cô ấy đã hòa nhập rất tốt về mọi mặt. Phó Anh sinh ra đã có khí chất tiểu thư, cũng không biết cô ấy giống ai với khí chất bá đạo như vậy.

"Lý Ngôn Kỳ, hôm nay cậu có tiết, trốn học về sao không đọc nhanh một cuốn sách đi?"

Cố Dao đi tới hỏi.

“Chỉ cần có thể vượt qua kỳ thi phải không?”

Lý Ngôn Kỳ ngáp dài một tiếng, mặc dù cô không buồn ngủ lắm.

"Làm sao có thể được! Tốt nghiệp xong cậu không thực sự muốn đến nhà Phó Anh phải không? Tớ nói cho cậu biết, là phụ nữ, trước tiên cậu phải củng cố bản thân. Cho dù Phó Anh đối với cậu rất tốt thì cậu cũng phải làm như vậy. Lát hồi khi cậu khỏe hơn, tớ có ghi chú hôm nay trong sách, trước khi đi ngủ hãy đọc nó đi."

Cố Dao nói một cách chính trực, sau đó lấy sách giáo khoa ra và đặt nó lên bàn cạnh giường ngủ của Lý Ngôn Kỳ.

Lý Ngôn Kỳ dở khóc dở cười, nhưng vẫn thành thật nhìn qua, thấy Lý Ngôn Kỳ cẩn thận suy nghĩ, Cố Dao hài lòng đi về chỗ ngồi.

Lý Ngôn Kỳ nhìn chằm chằm vào cuốn sách giáo khoa kinh tế đầy những điểm mấu chốt và chú thích, cô có vẻ như đang cau mày suy nghĩ nghiêm túc, nhưng suy nghĩ của cô ấy đã bay đi hàng ngàn dặm.

3 triệu tệ được đưa tới Lão Chu, như thường lệ, chắc chắn hắn có thể bổ sung hàng hóa cho mỗi công ty trong thời gian ngắn nhất, còn có hai cái 1 triệu tệ nữa, mỗi cái đều có công dụng riêng, chỉ có một ít thôi. Còn vài ngày nữa thôi là đến hắn, phải nhanh lên.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau