Muốn Phi Thăng Thì Yêu Đi

Chương 127: Thẩm Thanh Huyền nâng tay, họng súng đen nhánh đặt trên trán gã: €œThẩm Thanh Huyền.”

Trước Sau
Việc cấp bách hiện giờ chính là tìm nơi ẩn náu.

Y ở cùng Cố Phi đã lâu, đương nhiên đã lén tra xét chuyện của cô.

Phòng ngừa chu đáo mới có thể lo trước khỏi họa, Thẩm Thanh Huyền sẽ không lấy an nguy người nhà ra mạo hiểm.

Vận mệnh Cố Phi này khá lận đận, nếu xét kĩ thì có thể mang đi viết thoại bản, à … hiện giờ mọi người gọi nó là tiểu thuyết.

Cố Phi là cô nhi, nhưng vận may rất tốt, được tập đoàn Tạ thị giúp đỡ từ khi còn bé. Bên ngoài Tạ thị này là một tập đoàn, nhưng thực chất là đen tẩy trắng, lại còn tẩy không sạch.

Gọi cho văn vẻ là giúp đỡ cô nhi viện, song mục đích là để rửa tiền.

Mặc kệ nguyên do ra sao, tóm lại Cố Phi được lợi, có điều kiện học tập, thậm chí thi đậu vào một ngôi trường danh tiếng, học chuyên ngành mình thích.

Tạ thị không trông cậy cô báo đáp, thấy cô có tiền đồ thì tiếp tục tạo điều kiện cho cô học tập.

Khi Cố Phi học nghiên cứu sinh có viết mấy bài luận tiêu chuẩn, rất có thiên phú trên lịch sử học.

Nếu cứ thế mà tiếp tục, thì chẳng có thoại bản gì để nói.

Cô cảm kích Tạ thị, ngưỡng mộ Tạ thị, số mệnh an bài, cô gặp gỡ người thừa kế trẻ tuổi của Tạ thị — Tạ Uẩn.

Tạ Uẩn là một dòng nước trong trong thế giới hắc đạo, rõ ràng là người kế thừa hắc đạo tương lai, vậy mà hắn không thích đánh giết, lại còn yêu văn học nghệ thuật.

Hắn và Cố Phi gặp nhau có thể nói là số mệnh an bài.

Hai người trẻ tuổi hấp dẫn nhau tất nhiên rất nhanh rơi vào bể tình.

Tạ Uẩn vốn ghét nghề trong nhà, không muốn thừa kế, nhưng di chúc cụ nhà đã lập, hắn chỉ có thể tuân theo.

Trước kia không có động lực phản kháng, hiện giờ có người yêu, tất nhiên hắn không chấp nhận bị sắp đặt như thế.

Nội bộ Tạ thị cũng loạn, đại tộc kéo dài trăm năm — cây lớn rễ sâu, ai cũng có suy nghĩ riêng, sao có thể dễ dàng tin phục một người còn trẻ.

Hơn nữa Tạ Uẩn còn không bằng lòng kế thừa.

Trớ trêu Tạ Uẩn không có dã tâm, nhưng bố hắn lại có.

Nhắc tới cũng buồn cười, Tạ lão gia tử không chịu giao Tạ thị cho con trai ruột, trái lại đưa cho đời cháu —— Tạ Uẩn, trong đó rốt cục có nguyên nhân gì, người ngoài nhất thời không thể hiểu rõ.

Tạ Uẩn vì phụ nữ mà từ bỏ mọi thứ, sao bố hắn — Tạ Hồng Nghĩa nhịn được?

Tất nhiên lão dùng gậy đánh uyên ương, Tạ Uẩn liều chết không theo, cuối cùng thoát khỏi Tạ gia bỏ trốn cùng Cố Phi.

Tiếp theo là quãng thời gian vô cùng khó khăn, cụ thể xảy ra chuyện gì Thẩm Thanh Huyền không biết, chỉ biết sau đó Tạ Uẩn chết, Cố Phi mang theo cốt nhục của họ tiếp tục tránh né Tạ Hồng Nghĩa đuổi giết.

Tạ Uẩn chết, theo lý thì người thừa kế không còn, Tạ Hồng Nghĩa hoàn toàn có thể buông tha hai mẹ con họ.

Nhưng lão lại nhìn chòng chọc đứa bé trong bụng Cố Phi, nói sao cũng quyết bắt Cố Kiến Thâm về.

Nguyên nhân do đâu?

Chỉ có giải quyết đám rác rưởi này mới có thể cạy miệng bọn chúng.

Nếu đã biết, Thẩm Thanh Huyền đương nhiên có chuẩn bị, y cần một nơi ẩn náu, vậy nên Chu gia không đội trời chung với Tạ gia là lựa chọn tốt nhất.

Mà danh trạng đầu tiên để y tiến vào Chu gia chính là cứu con trai độc nhất của Chu lão —— Chu Trì.

Chu Trì rất tuyệt vọng, vô cùng tuyệt vọng!

Từ nhỏ đến lớn gã bị bắt cóc không biết bao nhiêu lần, đòi tiền muốn danh lợi thì dễ nói, đằng này không cần gì chỉ muốn mạng gã!

Gã đắc tội họ ư? Không, làm gì có! Tám chín phần mười là họa từ ông già nhà gã, kết quả người ta không xử ổng mà xử gã!

Chu Trì không có chỗ để khóc, chỉ có thể tận lực kéo dài thời gian, hy vọng ông già có thể nhanh phái người tới cứu gã.

Tuy cảm thấy hy vọng xa vời … nhưng người mà, ai lại chẳng muốn sống.

Trong lúc gã suy nghĩ miên man thì bọn cướp đến.



Chu Trì vừa nhìn, lập tức trợn to mắt: “Chú Tường?”

Người đàn ông trung niên được bốn, năm đại hán vây quanh —— gã biết, chính là anh em theo bố gã vào sinh ra tử từ thời còn trẻ.

Thiện Tường tát một phát vô mặt gã: “Phế vật!”

Một tát này khiến mắt Chu Trì nổi đầy sao, đồng thời cũng hiểu: Chẳng trách không cần tiền không cần quyền, chỉ muốn mạng gã!

Lại nghe Thiện Tường trước giờ trung hậu thành thật nói: “Ông đây hầu hạ bố mày mười mấy năm, không lẽ sau này còn phải hầu hạ thêm phế vật như mày? Nghĩ đẹp lắm!”

Dứt lời lại giáng thêm tát nữa!

Chu đại thiếu lạnh lòng … Bố gã tuyệt đối sẽ không hoài nghi Thiện Tường giết gã, phỏng chừng muốn phái người cứu gã cũng không tìm thấy manh mối!

Tại sao Thiện Tường muốn gã chết? Rất đơn giản, Chu Hạ chỉ có mỗi đứa con Chu Trì này, những năm gần đây sức khỏe Chu Hạ ngày càng kém, đợi ông nhắm mắt thì tất cả gia nghiệp đều thuộc về Chu Trì.

Thiện Tường càng nghĩ càng không cam lòng, thấy một năm rưỡi qua Chu Trì không còn chơi bời, ngày càng học tập ra trò, hắn liền uýnh lên!

Đợi tiểu tử này lung lạc lòng người, chân chính tiếp quản Hạ Hưng, hắn làm gì còn tương lai nữa!

Đúng lúc hắn biết Chu Trì đang tìm một người, thế là nhử mồi, dẫn tiểu tử này đến đây, một là không làm, hễ làm thì phải làm đến cùng, trực tiếp giải quyết!

Chu Hạ không có khả năng tìm thêm người thừa kế, về sau cả Hạ Hưng đều sẽ là của hắn!

Thiện Tường đánh bàn tính cho vang, đích xác rất thuận lợi, đáng tiếc bọ ngựa bắt ve sầu, chim sẻ ở phía sau.

Ầm một tiếng … tiếng vật nặng rơi xuống đất trong nhà xưởng cũ trống trải nghe vô cùng chói tai.

Thiện Tường phản ứng rất nhanh, hắn xoay người, đập vào mắt là thi thể của người bên mình …

“Kẻ nào!” Hắn khẽ quát, ngay lập tức tiếng xé gió quạt vào mặt, Thiện Tường tàn nhẫn, kéo thuộc hạ bên cạnh mình đỡ đạn.

Viên đạn xuyên vào huyết nhục, phụt một tiếng, máu tươi thấm ướt tây trang sẫm màu.

Thiện Tường không hổ là người bò lên từ cái chết của vô số người, mắt hắn đảo qua, tập trung lên phía trên: “Nó ở cửa thông gió, giết nó! Không cho phép sống!”

Chớp mắt, những tên áo đen được huấn luyện nghiêm chỉnh bắt đầu hành động.

Thiện Tường còn ác hơn, hắn quay đầu về phía Chu Trì, móc súng ra muốn giết gã trước.

Giữa lúc giằng co, một thanh phi đao được phóng từ trong tối, lập tức đâm thủng cổ tay Thiện Tường, Thiện Tường ăn đau nhưng nhất quyết không dừng, hắn phải giết Chu Trì, Chu Trì mà sống thì mọi chuyện sẽ xong, hắn hét lớn: “Chúng mày đang ăn cớt hả? Giết nó cho tao!”

Dứt lời, hắn dùng tay còn lại lấy súng …

Chu Trì tuy ham chơi nhưng không ngốc, đã đến hoàn cảnh này sao gã có thể ngồi chờ chết?

Gã rống giọng la lớn: “Cứu tôi cứu tôi! Cứu tôi với! Hắn lại lấy súng, hắn muốn giết …”

Gã còn chưa dứt lời, một bóng đen đổ từ trên trời xuống, sau đó chân dài quét ngang, một cước đạp bay Thiện Tường.

Chu Trì nhìn ngẩn người …

Từng màn nối tiếp sau đó khiến gã cả đời khó quên.

Người gã mong nhớ đêm ngày, người gã nghĩ đến gan phổi hỗn loạn, giờ phút này giáng từ trên trời xuống, tay giơ súng, bắn đùng đùng đùng hơn mười phát, cả nhà xưởng cũ kỹ lập tức vắng lặng.

Thẩm Thanh Huyền xoay người, ngũ quan xinh đẹp, da thịt trắng nõn, đôi mắt trong trẻo lạnh lùng hoàn toàn câu mất tâm hồn Chu Trì.

“Đã lâu không gặp, Chu đại thiếu.” Y mở miệng, giọng nói thanh lãnh mang theo trêu tức.

Chu Trì cảm thấy xương cốt tê rần.

“Mạt … Mạt …”

Thẩm Thanh Huyền nâng tay, họng súng đen nhánh đặt trên trán gã: “Thẩm Thanh Huyền.”

Chu Trì không dám làm một cá»­ động nhỏ, chỉ biết đờ mặt ra nhìn y.

Môi mỏng Thẩm Thanh Huyền khẽ nhếch, nói với hắn: “Tôi tên là Thẩm Thanh Huyền.”



Chu Trì như được nghe tiếng gọi của thiên nhiên, khiến cho lòng say thần mê.

Thẩm Thanh Huyền cất súng, cởi trói cho gã: “Sau này xin hãy quan tâm nhiều hơn.”

Chu Trì lại tiếp tục ngu ngơ gật đầu.

Cứu Chu Trì bắt sống Thiện Tường, Thẩm Thanh Huyền lập tức nổi danh, Chu lão kính y là thượng khách.

Nội bộ Hạ Hưng còn loạn hơn cả Tạ thị, Chu lão làm giàu trong thời loạn, năm mươi tuổi mới yên ổn cưới vợ sinh con.

Có một thằng con trai vào độ tuổi này, phải nói Chu lão vui biết chừng nào.

Hậu quả là cưng chiều Chu Trì thành Chu đại thiếu, cả ngày chỉ biết tán phét, chẳng ra làm sao.

Chưa kể mẹ đẻ Chu Trì bị người ám hại, Chu lão bận tối mặt, thằng con không ai trông nom nên càng coi trời bằng vung.

Sống tới tận giờ mạng sống Chu Trì mới thực sự bị đe dọa, không thể không khen cho câu ngu si hưởng thái bình.

Mà lần này gã không chết, còn được Thẩm Thanh Huyền cứu!

Cứ thế, Thẩm Thanh Huyền thuận lợi gia nhập Hạ Hưng, có thằng nhóc Chu Trì ở đây, y phát triển còn suôn sẻ hơn tưởng tượng.

Vì có ân cứu mạng, nên y thoải mái từ chối Chu Trì tỏ tình.

Thành thử Chu Trì suy sụp suốt mấy ngày.

Gã vất vả tìm được “người trong lòng”, còn trình diễn màn mỹ nhân cứu anh hùng lãng mạn như thế, cứ tưởng sau khi về sẽ như vầy rồi như vầy, ai mà ngờ mỹ nhân lại bế thằng nhóc thối ở đâu ra dỗ.

Mặt Chu Trì suýt nứt ra: “Đây … đây …”

Thẩm Thanh Huyền đáp: “Con tôi.”

Chu Trì: “!!!”

Thẩm Thanh Huyền khẽ thở dài: “Mẹ nó bị bệnh, sau này mong thiếu gia giúp đỡ.”

Chu Trì như bị sét đánh: “Mới có một năm rưỡi mà cậu đã kết hôn sinh con?”

Thẩm Thanh Huyền gật đầu.

Chu Trì oa một tiếng khóc thành một dòng sông.

Hai tháng sau, Chu Trì lại chạy tới tìm Thẩm Thanh Huyền: “Mới mười bảy tuổi mà cậu đã làm cha?”

Thẩm Thanh Huyền nhướng mày nhìn gã: “Không được à?”

Chu Trì: “…” lại oa một tiếng, quay về khóc tiếp.

Tuy bệnh tình Cố Phi đã được khống chế, nhưng vì mất máu quá nhiều, thời gian dài máu không cung cấp đủ lên não, cho nên hôn mê bất tỉnh.

Bác sĩ cũng không thể xác nhận khi nào cô mới tỉnh … Nói thật, bị thương nặng như thế, sống được đã là kỳ tích rồi.

Đương nhiên Thẩm Thanh Huyền sẽ không từ bỏ, y học hiện đại không trị được, y có thể trị, chỉ cần có thời gian, y nhất định sẽ giúp cô tỉnh lại, sau này cũng không để mẹ con họ gặp nguy hiểm nữa.

Ba năm đầu ở Hạ Hưng, Thẩm Thanh Huyền bộn bề nhiều việc, y giúp Chu lão củng cố quyền lợi, đẩy mạnh thế lực, đồng thời rửa sạch thân tín, không chỉ dư đảng của Thiện Tường mà còn những kẻ có ý đồ lệch lạc, lần lượt đều chèn ép hết.

Vì bận rộn nên Thẩm Thanh Huyền không thể chăm nom Cố Kiến Thâm như trước, nhưng y vẫn dành nhiều thời gian có thể để chơi với bé, mỗi ngày đều về nhà.

Bé con nay đã được ba tuổi, đáng yêu hơn trước kia rất nhiều, sau khi linh hồn dung hợp, dung mạo ngày càng tinh xảo, loáng thoáng có đường nét của Đế tôn Tâm Vực.

Thẩm Thanh Huyền nghĩ, nếu Cố Kiến Thâm có con riêng, có lẽ sẽ trông giống thế này.

_____

Tiểu kịch trường:

Cố Kiến Thâm: Con riêng? Không có khả năng! (cấp tốc biểu đạt lòng trung thành)

Thẩm Thanh Huyền: â€¦

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau