Chương 129: Sự tồn tại khiến người kinh sợ
Cứ thế, Thẩm Thanh Huyền nhìn chằm chằm camera cả buổi trưa.
Y không gọi điện cho bảo mẫu, y muốn xem đứa bé này có thể kiên trì bao lâu.
Mới có ba tuổi, tính bền này ở đâu ra? Mới ba tuổi, sao lại sợ hãi mất đi như thế?
Thẩm Thanh Huyền nhìn bé con non nớt đáng yêu, trong đầu lại nghĩ đến Đế tôn Tâm Vực ở trên vạn người kia.
Người ấy khoác lên vẻ ngoài mạnh mẽ, vì để che giấu yếu đuối sâu trong tâm linh ư?
Vì cớ gì.
Giữa trưa, dưới sự khuyên nhủ liên tục của bảo mẫu, Tiểu Kiến Thâm đi ngủ một giấc, tỉnh dậy thì đi viết tiếp.
Bảo mẫu rất là khó xử.
Theo lý thì tập viết nào phải chuyện xấu, còn là việc tốt nữa kìa, có con nhỏ vâng lời thế kia thì phải được biểu dương chứ.
Nhưng không phải viết lâu quá rồi ư? Dì không thể quyết có nên gọi điện báo với ông chủ một tiếng hay không.
Sự thật chứng minh, dù thể xác có bé nhỏ, linh hồn chưa biến đổi thì Cố Kiến Thâm vẫn như thế — muốn làm liền làm, đã làm phải làm cho xong, cho nên bé đã luyện chữ suốt một ngày.
Thẩm Thanh Huyền thấy cảm xúc rối bời, thật sự không biết nên nuông chiều thế nào mới nuôi ra một đứa con ngây thơ hồn nhiên không âu lo.
Thôi, nói cho cùng cũng không phải con nít thật sự, không nên miễn cưỡng.
Hôm nay Thẩm Thanh Huyền về sớm, có vẻ tai bé còn thính hơn Đại Hắc, chưa gì đã nghe tiếng bước chân bình bịch chạy xuống lầu, nhào tới một cách chính xác, đồng thời sử dụng thần kỹ ôm đùi.
Thẩm Thanh Huyền bế bé lên, nghiêm túc thực hiện nhiệm vụ hôn hằng ngày.
Y “ngoan” thế kia làm nhóc con hớn hở mặt mày, vui vẻ không thôi.
Dựa theo nguyên tắc được nước làm tới, bé lại xáp tới vòi hôn thêm lần nữa.
Thẩm Thanh Huyền muốn cưng chiều bé thật nhiều — tốt nhất có thể cưng thành Chu đại thiếu — vì vậy thuận theo hôn thêm một vòng nữa.
Đúng là chẳng có mấy ai giống nhau, con nhà người ta muốn đồ chơi muốn kẹo ngọt muốn thứ gì đó mới mẻ, ấy mà nhóc con nhà y chỉ muốn ôm với hôn.
Nếu muốn chiều bé thật, vậy phải cho bé hôn hết ngày!
Thẩm Thanh Huyền thỏa hiệp: “Bố mang quà về cho con nè.”
Y buông bé xuống, bé con không với tới y liền buồn thiu.
Thẩm Thanh Huyền đành nhấn mạnh: “Là đồ chơi rất thú vị đó.”
Lúc này Cố Tiểu Thâm mới dời lực chú ý: “Là gì vậy ạ?”
Thẩm Thanh Huyền đáp: “Để bố mở ra cho con.”
Y sai người mua người máy mới nhất — mấy đứa bé trai ai mà chẳng thích thứ này.
Thẩm Thanh Huyền hỏi bé: “Thích không?”
Cố Tiểu Thâm “vui mừng” nói: “Thích, quà bố cho con đều rất thích!” Nếu vui mừng không cần cố sức, giọng điệu không cần khoa trương, vẻ mặt không cần tiếc nuối như thế thì Thẩm Thanh Huyền đã tin!
Đúng là quỷ nhỏ nghịch ngợm! Mới ba tuổi mà miệng đã như được bôi mật, lớn rồi sẽ còn thế nào nữa?
Thẩm Thanh Huyền véo hai má bé: “Không cho nói dối.”
Cố Tiểu Thâm tròn mắt nhìn y: “Nói dối?” Lúc này mới thật là trẻ con, chưa hiểu rõ nghĩa của từ này.
Thẩm Thanh Huyền giải thích tỉ mỉ, lại nhấn mạnh thật kêu: “Sau này không cho gạt bố nữa, biết không?”
Cố Tiểu Thâm ngửa đầu nhìn y: “Vậy bố cũng đừng gạt con nhé?”
Cái này … Thẩm Thanh Huyền chần chờ, Cố Tiểu Thâm nhận ra ngay: “Vì sao bố gạt con?”
Thẩm Thanh Huyền bị hỏi cho sửng sốt, hắng giọng bảo: “Bây giờ con còn nhỏ, sau này sẽ nói con biết.”
Cố Tiểu Thâm cũng không khăng khăng truy hỏi, gật đầu đồng ý.
Hai người cùng ăn cơm, Cố Tiểu Thâm bỗng kích động bảo: “Bố ơi, dạy con viết chữ đi.”
Thẩm Thanh Huyền hỏi bé: “Con thích viết chữ?”
Cố Tiểu Thâm: “Dạ thích!” Đáp vô cùng chắc chắn, không một chút do dự.
Thẩm Thanh Huyền xác định bé thích thật, nhưng mà … thích viết chữ thật, hay vì câu nói kia của y mới thích?
Chuyện này thì không biết được rồi.
Thẩm Thanh Huyền không muốn gây thêm băn khoăn cho bé, thành thử nói: “Bố cũng thích viết chữ, sau này bố con mình cùng nhau tập viết nhé?”
Rõ là câu này dỗ dành được Tiểu Kiến Thâm, còn hữu dụng hơn trăm ngàn người máy, bé cong mắt nói: “Dạ!”
Thế là Thẩm Thanh Huyền bế bé vào thư phòng.
Cố Tiểu Thâm đưa chữ đã luyện cho y xem, Thẩm Thanh Huyền nhìn rồi khen: “Giỏi quá, con viết rất đẹp.” Vất vả luyện cả ngày, có thể không đẹp sao? Ai dám bảo không đẹp, y bắn cho chết.
Cố Tiểu Thâm vui mừng ra mặt, viết cả ngày chỉ hy vọng được câu khen ngợi của y.
Nếu bé viết tốt, ngày nào bố cũng về. Bé phải chăm chỉ viết chữ, nghiêm túc viết, tiếp tục viết!
Thẩm Thanh Huyền chỉ viết cùng bé một lúc thì ôm bé vào phòng trò chơi.
“Phải kết hợp giữa học tập và nghỉ ngơi, không thể ngày nào cũng viết chữ, bố mong con có thể làm chuyện mình thích.” Y dịu dàng nói với bé.
Cố Tiểu Thâm nghe không hiểu: “Chuyện con thích?”
Thẩm Thanh Huyền nói: “Đúng, chuyện con thích.”
Cố Tiểu Thâm đáp: “Chỉ cần được ở cùng bố, làm gì con cũng thích.”
Thẩm Thanh Huyền búng vào trán bé: “Nhóc con ngốc.”
Cố Tiểu Thâm sốt ruột: “Không đúng sao?”
Thẩm Thanh Huyền mềm lòng thành kẹo đường, dịu dàng nói: “Tùy theo lòng mình, như thế nào cũng đúng.”
Nếu nói lời này ở Thiên Đạo, coi chừng dọa cho đám Diệp Trạm Tăng Tử Lương Trịnh Tịnh hôn mê bất tỉnh!
Đạo ý ơi là đạo ý!
Sao Tôn chủ đại nhân lại thốt ra lời của bọn Duy Tâm vậy hả!
Cơ mà nếu bọn họ biết Tôn chủ và Đế tôn Tâm Vực “hoan hỉ kết thành đôi”, nói ra câu kinh hồn như thế chẳng còn là điều đáng ngạc nhiên.
Thẩm Thanh Huyền dần dần đặt nặng việc bầu bạn cùng Cố Kiến Thâm hơn, mặc dù an toàn rất quan trọng, nhưng bầu bạn càng quan trọng hơn.
Y muốn chạm sâu vào linh hồn Cố Kiến Thâm, hiểu rõ con người hắn một cách triệt để.
Dùng một trái tim yêu hắn cảm nhận suy nghĩ của hắn, chịu những gì hắn chịu đựng, như thế mới hiểu được tiêu cực đến từ đâu.
Thẩm Thanh Huyền thử làm việc tại nhà cũ, hiệu quả không tệ lắm, thời đại phát triển hiện giờ, đen tẩy trắng là xu thế tất yếu, dù Hạ Hưng vẫn giữ một vài tập tính khi làm ăn, nhưng cần giấu phải giấu, nên che phải che, tóm lại ngoài mặt vẫn phải đàng hoàng.
Thẩm Thanh Huyền làm việc nghiêm khắc như Lôi Phong, đối ngoại dứt khoát thô bạo, đối nội cũng không kém bao nhiêu.
Thăm dò mật thám, phạm vào quy củ, tuyệt đối không nương tay.
Trên tay y dính vô số máu tươi, nhưng Thẩm Thanh Huyền chẳng coi đó là chuyện bõ bèn.
Sống chết vốn đã được định trước, không muốn chết thì lo sống đàng hoàng, muốn chết thì cùng lắm y tiễn giúp một đoạn đường.
Nhưng tác phong này truyền ra bên ngoài lại trở nên đáng sợ vô cùng.
Khi Cố Kiến Thâm bảy tuổi, Thẩm Thanh Huyền đã là sự tồn tại khiến cho hai phái hắc bạch kinh sợ.
Chưa kể y có ngoại hình xuất sắc, rõ ràng là quý công tử tao nhã, ngón tay thon dài chỉ nên rơi trên phím đàn, vậy mà dưới chân y trải đầy máu tươi, là “bạo quân” có một không hai, tương phản cực lớn này khiến người nghe càng thêm hoảng sợ.
Nhưng khi y về nhà cũ, đứng trước mặt bé con nhà mình — thì lại là người dịu dàng tốt đẹp nhất trên đời này.
Cố Kiến Thâm học tiểu học, Thẩm Thanh Huyền không đưa cậu đi, hiện giờ y ra ngoài thanh thế quá lớn, sợ dọa mấy bạn nhỏ đến trường.
Cố Kiến Thâm rất ngoan, lưng đeo balo, dáng vẻ gọn gàng, khiến ai nhìn cũng thích.
Người ta thường bảo bảy tám tuổi đáng ghét nhất, nhưng đối với đứa trẻ này, phỏng chừng ai nhìn thấy cũng sẽ bị moe cho tâm can loạn chiến.
Ngoại hình đẹp thì thôi đi, đã vậy còn ngoan, nói chuyện đâu vào đấy, cái kiểu ông cụ non ấy thật khiến người thích.
Thẩm Thanh Huyền mặc áo khoác, Cố Tiểu Thâm nói: “Bố, con đi học đây.”
Thẩm Thanh Huyền đáp: “Ừ.”
Nhóc shota không đi, vẫn đứng ở kia, Thẩm Thanh Huyền mỉm cười, khom người kề sát vào cậu.
Cố Tiểu Thâm bèn hôn lên trán y một cái: “Hẹn gặp lại!” Trong giọng nói giòn giã ngập tràn vui sướng.
Thẩm Thanh Huyền đáp: “Hẹn gặp lại.”
Hai người liền đi, một đến trường, một “đi làm”, giống như bao phụ huynh con cái trên đời, ấm áp và ngọt ngào.
Thẩm Thanh Huyền vừa xuống xe, trợ lý đã vội chạy tới: “Tiên sinh, Chu tổng ở trên lầu.”
Thẩm Thanh Huyền gật đầu: “Ừ.” Y rảo bước, một hàng bảo tiêu theo sau.
Thanh thế tuy lớn nhưng là điều cần thiết, hiện giờ Thẩm Thanh Huyền đắc tội không ít người, có thể trải khắp X thị, kẻ muốn y chết quần kết thành đội, dù thân thủ có cao cũng không thể không đề phòng.
Vì tình cảnh này mà “bạo quân” của Hạ Hưng càng thêm bí ẩn và đáng sợ.
Thẩm Thanh Huyền lên lầu, vừa vào thang máy đã nghe tiếng Chu Trì: “Xuống hết đi, tôi không cần người hầu hạ.”
Người phục vụ khom mình hành lễ: “Vâng.”
Người chưa kịp đi thì Thẩm Thanh Huyền đã xuất hiện, y phân phó: “Đi chuẩn bị nước trà và điểm tâm.”
Chu Trì không để ý tới người hầu mang “hơi thở cổ xưa”, chào hỏi y: “Mai có rảnh không?”
Thẩm Thanh Huyền vẫn vấn an hắn theo quy củ: “Thiếu gia.”
Chu Trì nói: “Cậu đó, tuổi còn trẻ mà còn nghiêm túc hơn cả ông già nhà tôi!”
Thẩm Thanh Huyền đáp: “Cung kính trước mộ, lễ không thể phế.”
Chu Trì phục luôn: “Đôi khi tôi hoài nghi cậu xuyên tới đó.”
Thẩm Thanh Huyền mỉm cười không nói gì, lại bảo: “Sáng sớm đã đến đây, có chuyện gì không?” Đoạn dang tay, có người giúp y cởi áo khoác.
Những năm gần đây, y ăn mặc ngày càng nghiêm trang: áo khoác sẫm màu, âu phục tiêu chuẩn, áo may ô bên trong miêu tả đường cong thắt lưng triệt để, cúc áo trên cùng được cài chặt lộ vẻ nghiêm túc và cấm dục đến là tinh tế.
Mặc dù biết đời này mình không đến được với người này, Chu Trì vẫn thấy sửng sốt, vui lòng thưởng thức mỹ nhân.
Đáng tiếc bên trong túi da này lại là một ác ma chân chính, không ai có thể trêu vào.
Chu Trì nói: “Bộ phim tôi đầu tư sẽ ra mắt vào ngày mai, cậu tới phô trương thanh thế giúp tôi đi.”
Mấy năm nay sức khỏe Chu lão ngày càng tệ, nếu không có y thuật cao siêu của Thẩm Thanh Huyền thì đã sớm đi đời nhà ma.
Mặc dù hiện giờ đồn đãi dậy sóng bốn phía, nói người ngoài như Thẩm Thanh Huyền sớm muộn gì cũng sẽ nuốt Hạ Hưng, nào ai biết Chu lão gia tử đã nghĩ thông.
Chứng kiến thủ đoạn của Thẩm Thanh Huyền, ông không còn gì để nói, chưa kể hiện giờ mạng mình còn được y cứu chữa.
Lại thêm những năm qua, Thẩm Thanh Huyền đối xử rất tốt với Chu Trì.
Chu lão lo sau khi mình đi, con trai độc nhất sẽ chịu khổ, hiện giờ đã hoàn toàn yên tâm. Chu Trì hoàn toàn vươn ra ngoài, lăn lộn trong giới giải trí thuận lợi đủ đường, trở thành một con cá sấu lớn đời mới trong giới thương mại.
Còn những việc dơ bẩn của Hạ Hưng đều do Thẩm Thanh Huyền gánh vác, xử lý còn thỏa đáng hơn cả Chu lão.
Mặc dù chỉ quen biết Thẩm Thanh Huyền không lâu, Chu Trì lại được lợi lớn nhất, kiếm đủ tiền tiêu được mấy đời.
Thẩm Thanh Huyền hỏi gã: “Phim gì?”
Chu Trì cười khà khà bảo: “Quốc sư vô song.”
Thẩm Thanh Huyền: “…”
Y không gọi điện cho bảo mẫu, y muốn xem đứa bé này có thể kiên trì bao lâu.
Mới có ba tuổi, tính bền này ở đâu ra? Mới ba tuổi, sao lại sợ hãi mất đi như thế?
Thẩm Thanh Huyền nhìn bé con non nớt đáng yêu, trong đầu lại nghĩ đến Đế tôn Tâm Vực ở trên vạn người kia.
Người ấy khoác lên vẻ ngoài mạnh mẽ, vì để che giấu yếu đuối sâu trong tâm linh ư?
Vì cớ gì.
Giữa trưa, dưới sự khuyên nhủ liên tục của bảo mẫu, Tiểu Kiến Thâm đi ngủ một giấc, tỉnh dậy thì đi viết tiếp.
Bảo mẫu rất là khó xử.
Theo lý thì tập viết nào phải chuyện xấu, còn là việc tốt nữa kìa, có con nhỏ vâng lời thế kia thì phải được biểu dương chứ.
Nhưng không phải viết lâu quá rồi ư? Dì không thể quyết có nên gọi điện báo với ông chủ một tiếng hay không.
Sự thật chứng minh, dù thể xác có bé nhỏ, linh hồn chưa biến đổi thì Cố Kiến Thâm vẫn như thế — muốn làm liền làm, đã làm phải làm cho xong, cho nên bé đã luyện chữ suốt một ngày.
Thẩm Thanh Huyền thấy cảm xúc rối bời, thật sự không biết nên nuông chiều thế nào mới nuôi ra một đứa con ngây thơ hồn nhiên không âu lo.
Thôi, nói cho cùng cũng không phải con nít thật sự, không nên miễn cưỡng.
Hôm nay Thẩm Thanh Huyền về sớm, có vẻ tai bé còn thính hơn Đại Hắc, chưa gì đã nghe tiếng bước chân bình bịch chạy xuống lầu, nhào tới một cách chính xác, đồng thời sử dụng thần kỹ ôm đùi.
Thẩm Thanh Huyền bế bé lên, nghiêm túc thực hiện nhiệm vụ hôn hằng ngày.
Y “ngoan” thế kia làm nhóc con hớn hở mặt mày, vui vẻ không thôi.
Dựa theo nguyên tắc được nước làm tới, bé lại xáp tới vòi hôn thêm lần nữa.
Thẩm Thanh Huyền muốn cưng chiều bé thật nhiều — tốt nhất có thể cưng thành Chu đại thiếu — vì vậy thuận theo hôn thêm một vòng nữa.
Đúng là chẳng có mấy ai giống nhau, con nhà người ta muốn đồ chơi muốn kẹo ngọt muốn thứ gì đó mới mẻ, ấy mà nhóc con nhà y chỉ muốn ôm với hôn.
Nếu muốn chiều bé thật, vậy phải cho bé hôn hết ngày!
Thẩm Thanh Huyền thỏa hiệp: “Bố mang quà về cho con nè.”
Y buông bé xuống, bé con không với tới y liền buồn thiu.
Thẩm Thanh Huyền đành nhấn mạnh: “Là đồ chơi rất thú vị đó.”
Lúc này Cố Tiểu Thâm mới dời lực chú ý: “Là gì vậy ạ?”
Thẩm Thanh Huyền đáp: “Để bố mở ra cho con.”
Y sai người mua người máy mới nhất — mấy đứa bé trai ai mà chẳng thích thứ này.
Thẩm Thanh Huyền hỏi bé: “Thích không?”
Cố Tiểu Thâm “vui mừng” nói: “Thích, quà bố cho con đều rất thích!” Nếu vui mừng không cần cố sức, giọng điệu không cần khoa trương, vẻ mặt không cần tiếc nuối như thế thì Thẩm Thanh Huyền đã tin!
Đúng là quỷ nhỏ nghịch ngợm! Mới ba tuổi mà miệng đã như được bôi mật, lớn rồi sẽ còn thế nào nữa?
Thẩm Thanh Huyền véo hai má bé: “Không cho nói dối.”
Cố Tiểu Thâm tròn mắt nhìn y: “Nói dối?” Lúc này mới thật là trẻ con, chưa hiểu rõ nghĩa của từ này.
Thẩm Thanh Huyền giải thích tỉ mỉ, lại nhấn mạnh thật kêu: “Sau này không cho gạt bố nữa, biết không?”
Cố Tiểu Thâm ngửa đầu nhìn y: “Vậy bố cũng đừng gạt con nhé?”
Cái này … Thẩm Thanh Huyền chần chờ, Cố Tiểu Thâm nhận ra ngay: “Vì sao bố gạt con?”
Thẩm Thanh Huyền bị hỏi cho sửng sốt, hắng giọng bảo: “Bây giờ con còn nhỏ, sau này sẽ nói con biết.”
Cố Tiểu Thâm cũng không khăng khăng truy hỏi, gật đầu đồng ý.
Hai người cùng ăn cơm, Cố Tiểu Thâm bỗng kích động bảo: “Bố ơi, dạy con viết chữ đi.”
Thẩm Thanh Huyền hỏi bé: “Con thích viết chữ?”
Cố Tiểu Thâm: “Dạ thích!” Đáp vô cùng chắc chắn, không một chút do dự.
Thẩm Thanh Huyền xác định bé thích thật, nhưng mà … thích viết chữ thật, hay vì câu nói kia của y mới thích?
Chuyện này thì không biết được rồi.
Thẩm Thanh Huyền không muốn gây thêm băn khoăn cho bé, thành thử nói: “Bố cũng thích viết chữ, sau này bố con mình cùng nhau tập viết nhé?”
Rõ là câu này dỗ dành được Tiểu Kiến Thâm, còn hữu dụng hơn trăm ngàn người máy, bé cong mắt nói: “Dạ!”
Thế là Thẩm Thanh Huyền bế bé vào thư phòng.
Cố Tiểu Thâm đưa chữ đã luyện cho y xem, Thẩm Thanh Huyền nhìn rồi khen: “Giỏi quá, con viết rất đẹp.” Vất vả luyện cả ngày, có thể không đẹp sao? Ai dám bảo không đẹp, y bắn cho chết.
Cố Tiểu Thâm vui mừng ra mặt, viết cả ngày chỉ hy vọng được câu khen ngợi của y.
Nếu bé viết tốt, ngày nào bố cũng về. Bé phải chăm chỉ viết chữ, nghiêm túc viết, tiếp tục viết!
Thẩm Thanh Huyền chỉ viết cùng bé một lúc thì ôm bé vào phòng trò chơi.
“Phải kết hợp giữa học tập và nghỉ ngơi, không thể ngày nào cũng viết chữ, bố mong con có thể làm chuyện mình thích.” Y dịu dàng nói với bé.
Cố Tiểu Thâm nghe không hiểu: “Chuyện con thích?”
Thẩm Thanh Huyền nói: “Đúng, chuyện con thích.”
Cố Tiểu Thâm đáp: “Chỉ cần được ở cùng bố, làm gì con cũng thích.”
Thẩm Thanh Huyền búng vào trán bé: “Nhóc con ngốc.”
Cố Tiểu Thâm sốt ruột: “Không đúng sao?”
Thẩm Thanh Huyền mềm lòng thành kẹo đường, dịu dàng nói: “Tùy theo lòng mình, như thế nào cũng đúng.”
Nếu nói lời này ở Thiên Đạo, coi chừng dọa cho đám Diệp Trạm Tăng Tử Lương Trịnh Tịnh hôn mê bất tỉnh!
Đạo ý ơi là đạo ý!
Sao Tôn chủ đại nhân lại thốt ra lời của bọn Duy Tâm vậy hả!
Cơ mà nếu bọn họ biết Tôn chủ và Đế tôn Tâm Vực “hoan hỉ kết thành đôi”, nói ra câu kinh hồn như thế chẳng còn là điều đáng ngạc nhiên.
Thẩm Thanh Huyền dần dần đặt nặng việc bầu bạn cùng Cố Kiến Thâm hơn, mặc dù an toàn rất quan trọng, nhưng bầu bạn càng quan trọng hơn.
Y muốn chạm sâu vào linh hồn Cố Kiến Thâm, hiểu rõ con người hắn một cách triệt để.
Dùng một trái tim yêu hắn cảm nhận suy nghĩ của hắn, chịu những gì hắn chịu đựng, như thế mới hiểu được tiêu cực đến từ đâu.
Thẩm Thanh Huyền thử làm việc tại nhà cũ, hiệu quả không tệ lắm, thời đại phát triển hiện giờ, đen tẩy trắng là xu thế tất yếu, dù Hạ Hưng vẫn giữ một vài tập tính khi làm ăn, nhưng cần giấu phải giấu, nên che phải che, tóm lại ngoài mặt vẫn phải đàng hoàng.
Thẩm Thanh Huyền làm việc nghiêm khắc như Lôi Phong, đối ngoại dứt khoát thô bạo, đối nội cũng không kém bao nhiêu.
Thăm dò mật thám, phạm vào quy củ, tuyệt đối không nương tay.
Trên tay y dính vô số máu tươi, nhưng Thẩm Thanh Huyền chẳng coi đó là chuyện bõ bèn.
Sống chết vốn đã được định trước, không muốn chết thì lo sống đàng hoàng, muốn chết thì cùng lắm y tiễn giúp một đoạn đường.
Nhưng tác phong này truyền ra bên ngoài lại trở nên đáng sợ vô cùng.
Khi Cố Kiến Thâm bảy tuổi, Thẩm Thanh Huyền đã là sự tồn tại khiến cho hai phái hắc bạch kinh sợ.
Chưa kể y có ngoại hình xuất sắc, rõ ràng là quý công tử tao nhã, ngón tay thon dài chỉ nên rơi trên phím đàn, vậy mà dưới chân y trải đầy máu tươi, là “bạo quân” có một không hai, tương phản cực lớn này khiến người nghe càng thêm hoảng sợ.
Nhưng khi y về nhà cũ, đứng trước mặt bé con nhà mình — thì lại là người dịu dàng tốt đẹp nhất trên đời này.
Cố Kiến Thâm học tiểu học, Thẩm Thanh Huyền không đưa cậu đi, hiện giờ y ra ngoài thanh thế quá lớn, sợ dọa mấy bạn nhỏ đến trường.
Cố Kiến Thâm rất ngoan, lưng đeo balo, dáng vẻ gọn gàng, khiến ai nhìn cũng thích.
Người ta thường bảo bảy tám tuổi đáng ghét nhất, nhưng đối với đứa trẻ này, phỏng chừng ai nhìn thấy cũng sẽ bị moe cho tâm can loạn chiến.
Ngoại hình đẹp thì thôi đi, đã vậy còn ngoan, nói chuyện đâu vào đấy, cái kiểu ông cụ non ấy thật khiến người thích.
Thẩm Thanh Huyền mặc áo khoác, Cố Tiểu Thâm nói: “Bố, con đi học đây.”
Thẩm Thanh Huyền đáp: “Ừ.”
Nhóc shota không đi, vẫn đứng ở kia, Thẩm Thanh Huyền mỉm cười, khom người kề sát vào cậu.
Cố Tiểu Thâm bèn hôn lên trán y một cái: “Hẹn gặp lại!” Trong giọng nói giòn giã ngập tràn vui sướng.
Thẩm Thanh Huyền đáp: “Hẹn gặp lại.”
Hai người liền đi, một đến trường, một “đi làm”, giống như bao phụ huynh con cái trên đời, ấm áp và ngọt ngào.
Thẩm Thanh Huyền vừa xuống xe, trợ lý đã vội chạy tới: “Tiên sinh, Chu tổng ở trên lầu.”
Thẩm Thanh Huyền gật đầu: “Ừ.” Y rảo bước, một hàng bảo tiêu theo sau.
Thanh thế tuy lớn nhưng là điều cần thiết, hiện giờ Thẩm Thanh Huyền đắc tội không ít người, có thể trải khắp X thị, kẻ muốn y chết quần kết thành đội, dù thân thủ có cao cũng không thể không đề phòng.
Vì tình cảnh này mà “bạo quân” của Hạ Hưng càng thêm bí ẩn và đáng sợ.
Thẩm Thanh Huyền lên lầu, vừa vào thang máy đã nghe tiếng Chu Trì: “Xuống hết đi, tôi không cần người hầu hạ.”
Người phục vụ khom mình hành lễ: “Vâng.”
Người chưa kịp đi thì Thẩm Thanh Huyền đã xuất hiện, y phân phó: “Đi chuẩn bị nước trà và điểm tâm.”
Chu Trì không để ý tới người hầu mang “hơi thở cổ xưa”, chào hỏi y: “Mai có rảnh không?”
Thẩm Thanh Huyền vẫn vấn an hắn theo quy củ: “Thiếu gia.”
Chu Trì nói: “Cậu đó, tuổi còn trẻ mà còn nghiêm túc hơn cả ông già nhà tôi!”
Thẩm Thanh Huyền đáp: “Cung kính trước mộ, lễ không thể phế.”
Chu Trì phục luôn: “Đôi khi tôi hoài nghi cậu xuyên tới đó.”
Thẩm Thanh Huyền mỉm cười không nói gì, lại bảo: “Sáng sớm đã đến đây, có chuyện gì không?” Đoạn dang tay, có người giúp y cởi áo khoác.
Những năm gần đây, y ăn mặc ngày càng nghiêm trang: áo khoác sẫm màu, âu phục tiêu chuẩn, áo may ô bên trong miêu tả đường cong thắt lưng triệt để, cúc áo trên cùng được cài chặt lộ vẻ nghiêm túc và cấm dục đến là tinh tế.
Mặc dù biết đời này mình không đến được với người này, Chu Trì vẫn thấy sửng sốt, vui lòng thưởng thức mỹ nhân.
Đáng tiếc bên trong túi da này lại là một ác ma chân chính, không ai có thể trêu vào.
Chu Trì nói: “Bộ phim tôi đầu tư sẽ ra mắt vào ngày mai, cậu tới phô trương thanh thế giúp tôi đi.”
Mấy năm nay sức khỏe Chu lão ngày càng tệ, nếu không có y thuật cao siêu của Thẩm Thanh Huyền thì đã sớm đi đời nhà ma.
Mặc dù hiện giờ đồn đãi dậy sóng bốn phía, nói người ngoài như Thẩm Thanh Huyền sớm muộn gì cũng sẽ nuốt Hạ Hưng, nào ai biết Chu lão gia tử đã nghĩ thông.
Chứng kiến thủ đoạn của Thẩm Thanh Huyền, ông không còn gì để nói, chưa kể hiện giờ mạng mình còn được y cứu chữa.
Lại thêm những năm qua, Thẩm Thanh Huyền đối xử rất tốt với Chu Trì.
Chu lão lo sau khi mình đi, con trai độc nhất sẽ chịu khổ, hiện giờ đã hoàn toàn yên tâm. Chu Trì hoàn toàn vươn ra ngoài, lăn lộn trong giới giải trí thuận lợi đủ đường, trở thành một con cá sấu lớn đời mới trong giới thương mại.
Còn những việc dơ bẩn của Hạ Hưng đều do Thẩm Thanh Huyền gánh vác, xử lý còn thỏa đáng hơn cả Chu lão.
Mặc dù chỉ quen biết Thẩm Thanh Huyền không lâu, Chu Trì lại được lợi lớn nhất, kiếm đủ tiền tiêu được mấy đời.
Thẩm Thanh Huyền hỏi gã: “Phim gì?”
Chu Trì cười khà khà bảo: “Quốc sư vô song.”
Thẩm Thanh Huyền: “…”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất