Chương 15: Vị cú tinh : Heo Ú
Người đang đứng chờ tôi trước phòng khách chính là Thiên Lạc. Sao bạn ấy lại ở đây giờ này? Tôi vội chạy đến nắm tay Lạc:
- Sao bạn không gọi điện cho Di? Bạn chờ Di lâu chưa?
- Mình nhắn tin, gọi điện mấy lần rồi nhưng Di không nghe máy. Mình chờ bạn hơn hai tiếng rồi.
Tôi vội mở túi xách tìm điện thoại nhưng không thấy đâu. Vậy là tôi đã bỏ quên điện thoại trong phòng rồi. Tôi cười hì hì rồi kéo tay Thiên Lạc vào phòng khách.
- Mình bỏ quên điện thoại trên phòng rồi nên đâu biết bạn gọi. Có chuyện gì không nè! – Tôi ngồi sát vào Lạc Lạc (vờ vịt một chút để lấp liếm lỗi lầm của mình đó mà)
- Mình đem thuốc thảo dược ngâm chân đến cho Di nè, mẹ mình nói là thuốc này có thể làm giảm đau bụng đó.
Lạc Lạc đưa một túi nylon, trong đó có mấy gói thuốc. Sự quan tâm, ân cần, chu đáo của người con trai này làm tôi cảm động quá. Tôi ôm ngang eo Lạc, nũng nịu:
- Cảm ơn nha, bạn tốt với Di quá hà!
Anh chàng này ngồi yên, không nhúc nhích, chắc là sợ cử động sẽ làm tôi buông ra. Khờ quá ha, phải ôm lại người ta chứ! Chợt nhớ ra, tôi buông tay, mở túi xách của mình, lấy ra một chiếc bóp da cá sấu màu đen, làm theo kiểu gấp lại để bỏ vào túi quần của nam, đưa cho Lạc Lạc.
- Tặng cho bạn nè! Đây là chiến lợi phẩm mình mới tóm được từ trong xưởng của ba mình đó. Bạn xem có thích không nè!
Lạc cầm cái bóp lên ngắm nghía, xuýt xoa, chắc là thích lắm đây bởi tôi biết Lạc không có cái bóp nào cả. Lạc Lạc nhìn tôi bằng đôi mắt thiết tha
:
- Bạn tặng quà sinh nhật sớm cho mình hả?
Tôi tròn mắt nhìn Lạc: - Sinh nhật gì? Mình đâu biết!
- Ngày mai là sinh nhật của mình, cho nên ngoài việc mang thuốc thì mình còn đến để mời Di nè! Năm nào Di cũng đến dự mà!
U là trời, sao mà tôi nhớ được chứ, tôi còn không nhớ mình là ai nữa chứ. Chợt nhớ ra, Lạc rối rít:
- Xin lỗi Di, mình quên mất là bạn...
- Không sao đâu mà. Ngày mai mình sẽ đến dự, còn cái bóp này là quà tặng riêng, không phải là quà sinh nhật. Nhớ lúc nào cũng mang theo bên mình nha!
Lạc Lạc gật đầu rồi hỏi nhỏ:
- Chiều nay bạn đi đâu vậy?
- Mình đi đến tham quan và tìm hiểu hoạt động trong xưởng da của ba. Sau này có thể
Di sẽ phụ giúp ba công việc ở đó. Còn anh ấy là trợ lý của ba, người sẽ hướng dẫn công việc cho Di sau này.
Vẻ mặt của Lạc thoáng buồn, chắc là nghĩ ngợi lung tung rồi đây. Tôi ôm cánh tay Lạc rồi lắc lắc, nói bâng quơ:
- Có người nghĩ sâu sắc quá, coi chừng thành xấu đó nghen!
Thiên Lạc phì cười:
- Có ai nghĩ gì đâu. Chiều mai mình đến đón Di 4h nha. 5h mới bắt đầu nhưng mình muốn Di đến sớm hơn. Được không?
- Ok, Di sẽ phụ giúp Lạc một tay!
- Không cần bạn làm gì cả. Có mặt ở đó là được rồi.- Nói xong, Lạc đứng dậy ra về. Tôi tiễn bạn ra cổng, trước khi đi còn tranh thủ nắm lấy bàn tay tôi. Biết lắm mà, lợi dụng cơ hội nè! Lạc đi rồi, hơi ấm trong tay bạn cứ vương vấn mãi trong lòng bàn tay của tôi.
Tôi trở vào phong của mình, ngồi phịch xuống ghế, suy nghĩ miên man. Chết rồi, papa đi công tác, tôi lại không có tiền, biết lấy tiền đâu để mua quà cho Lạc Lạc đây. Quà cho người đặc biệt thì không thể đơn giản, qua loa được. Nhưng biết làm sao đây, chẳng lẽ lại hỏi bà nội? Thôi, kỳ lắm! Gọi điện cho ba thì sợ làm phiền ba. Tôi thở dài, quay qua quay lại, không biết phải làm thế nào thì chợt nhìn thấy trên đầu tủ một chú heo đất mập ú đang chớp chớp mắt nhìn tôi như thầm bảo: sử dụng tui đi nè! Ôi, thần tài của tôi đây rồi, cầu mong đừng có là heo rỗng nha! Tôi với tay lên bê con heo xuống. Bé heo hồng, có thắt nơ đỏ đang híp mắt nhìn tôi. Ai chà, nặng gớm, chắc là đặc ruột đây!
Đặt heo ở giữa bàn, tôi ngắm nghía rồi lại nghĩ đến Khả Di. Tội nghiệp cô bé, chắc đây là tiền tích cóp lâu lắm rồi đây. Tôi nhớ lại một thuở xa xưa, tôi cũng hay nuôi heo nhưng chưa bao giờ để heo đầy bụng vì không có tiền nhiều. Nhìn bé heo dễ thương này, tôi không nỡ mổ nó nhưng nếu không thì làm sao có tiền! Thôi thì đành liều vậy! Tôi nhắm mắt, chắp tay, miệng lâm râm khấn:
- Tiểu Di ơi Tiểu Di, cô có linh thiêng thì hãy cho phép tôi đập heo của cô nha. Tôi hứa chỉ sử dụng đủ mua quà cho Lạc Lạc thôi, còn lại tôi cũng sẽ để dành làm những việc có ích.
Nói xong, tôi xuống nhà tìm cái búa nhỏ. Tôi cẩn thận mang heo xuống nền nhà.
- Xin lỗi mày nha heo ú, tao sẽ mãi nhớ ơn của mày! – Nói rồi tôi dùng búa khỏ mạnh mấy cái. Heo ú vỡ tan. Một cảnh tượng diễn ra trước mắt ngoài sức tưởng tượng của tôi: tiền từ bụng heo tuôn ra ào ào, đủ mệnh giá: 500, 200, 100, 50 và còn có những tờ 10 ngàn, 20 ngàn nữa chứ. Tôi cẩn thận xếp tiền theo từng mệnh giá, chắc là nhiều lắm đây. Bỗng tôi thấy có gì đó lấp lánh trong những tờ tiền. Tôi moi nó lên: một sợi dây chuyền vàng. Ồ Khả Di để dành cả trang sức nữa à? Cô nàng đáo để thật! Tôi cẩn thận cho sợi dây chuyền vào chiếc hộp nhỏ rồi cất vào ngăn kéo của bàn trang điểm rồi tiếp tục xếp tiền. Trong đầu tôi đã nghĩ ra món quà tặng cho Đậu phộng của tôi rồi. Sáng mai tôi sẽ thực hiện kế hoạch thôi. Bây giờ ngủ sớm để gìn giữ sắc đẹp nè!
- Sao bạn không gọi điện cho Di? Bạn chờ Di lâu chưa?
- Mình nhắn tin, gọi điện mấy lần rồi nhưng Di không nghe máy. Mình chờ bạn hơn hai tiếng rồi.
Tôi vội mở túi xách tìm điện thoại nhưng không thấy đâu. Vậy là tôi đã bỏ quên điện thoại trong phòng rồi. Tôi cười hì hì rồi kéo tay Thiên Lạc vào phòng khách.
- Mình bỏ quên điện thoại trên phòng rồi nên đâu biết bạn gọi. Có chuyện gì không nè! – Tôi ngồi sát vào Lạc Lạc (vờ vịt một chút để lấp liếm lỗi lầm của mình đó mà)
- Mình đem thuốc thảo dược ngâm chân đến cho Di nè, mẹ mình nói là thuốc này có thể làm giảm đau bụng đó.
Lạc Lạc đưa một túi nylon, trong đó có mấy gói thuốc. Sự quan tâm, ân cần, chu đáo của người con trai này làm tôi cảm động quá. Tôi ôm ngang eo Lạc, nũng nịu:
- Cảm ơn nha, bạn tốt với Di quá hà!
Anh chàng này ngồi yên, không nhúc nhích, chắc là sợ cử động sẽ làm tôi buông ra. Khờ quá ha, phải ôm lại người ta chứ! Chợt nhớ ra, tôi buông tay, mở túi xách của mình, lấy ra một chiếc bóp da cá sấu màu đen, làm theo kiểu gấp lại để bỏ vào túi quần của nam, đưa cho Lạc Lạc.
- Tặng cho bạn nè! Đây là chiến lợi phẩm mình mới tóm được từ trong xưởng của ba mình đó. Bạn xem có thích không nè!
Lạc cầm cái bóp lên ngắm nghía, xuýt xoa, chắc là thích lắm đây bởi tôi biết Lạc không có cái bóp nào cả. Lạc Lạc nhìn tôi bằng đôi mắt thiết tha
:
- Bạn tặng quà sinh nhật sớm cho mình hả?
Tôi tròn mắt nhìn Lạc: - Sinh nhật gì? Mình đâu biết!
- Ngày mai là sinh nhật của mình, cho nên ngoài việc mang thuốc thì mình còn đến để mời Di nè! Năm nào Di cũng đến dự mà!
U là trời, sao mà tôi nhớ được chứ, tôi còn không nhớ mình là ai nữa chứ. Chợt nhớ ra, Lạc rối rít:
- Xin lỗi Di, mình quên mất là bạn...
- Không sao đâu mà. Ngày mai mình sẽ đến dự, còn cái bóp này là quà tặng riêng, không phải là quà sinh nhật. Nhớ lúc nào cũng mang theo bên mình nha!
Lạc Lạc gật đầu rồi hỏi nhỏ:
- Chiều nay bạn đi đâu vậy?
- Mình đi đến tham quan và tìm hiểu hoạt động trong xưởng da của ba. Sau này có thể
Di sẽ phụ giúp ba công việc ở đó. Còn anh ấy là trợ lý của ba, người sẽ hướng dẫn công việc cho Di sau này.
Vẻ mặt của Lạc thoáng buồn, chắc là nghĩ ngợi lung tung rồi đây. Tôi ôm cánh tay Lạc rồi lắc lắc, nói bâng quơ:
- Có người nghĩ sâu sắc quá, coi chừng thành xấu đó nghen!
Thiên Lạc phì cười:
- Có ai nghĩ gì đâu. Chiều mai mình đến đón Di 4h nha. 5h mới bắt đầu nhưng mình muốn Di đến sớm hơn. Được không?
- Ok, Di sẽ phụ giúp Lạc một tay!
- Không cần bạn làm gì cả. Có mặt ở đó là được rồi.- Nói xong, Lạc đứng dậy ra về. Tôi tiễn bạn ra cổng, trước khi đi còn tranh thủ nắm lấy bàn tay tôi. Biết lắm mà, lợi dụng cơ hội nè! Lạc đi rồi, hơi ấm trong tay bạn cứ vương vấn mãi trong lòng bàn tay của tôi.
Tôi trở vào phong của mình, ngồi phịch xuống ghế, suy nghĩ miên man. Chết rồi, papa đi công tác, tôi lại không có tiền, biết lấy tiền đâu để mua quà cho Lạc Lạc đây. Quà cho người đặc biệt thì không thể đơn giản, qua loa được. Nhưng biết làm sao đây, chẳng lẽ lại hỏi bà nội? Thôi, kỳ lắm! Gọi điện cho ba thì sợ làm phiền ba. Tôi thở dài, quay qua quay lại, không biết phải làm thế nào thì chợt nhìn thấy trên đầu tủ một chú heo đất mập ú đang chớp chớp mắt nhìn tôi như thầm bảo: sử dụng tui đi nè! Ôi, thần tài của tôi đây rồi, cầu mong đừng có là heo rỗng nha! Tôi với tay lên bê con heo xuống. Bé heo hồng, có thắt nơ đỏ đang híp mắt nhìn tôi. Ai chà, nặng gớm, chắc là đặc ruột đây!
Đặt heo ở giữa bàn, tôi ngắm nghía rồi lại nghĩ đến Khả Di. Tội nghiệp cô bé, chắc đây là tiền tích cóp lâu lắm rồi đây. Tôi nhớ lại một thuở xa xưa, tôi cũng hay nuôi heo nhưng chưa bao giờ để heo đầy bụng vì không có tiền nhiều. Nhìn bé heo dễ thương này, tôi không nỡ mổ nó nhưng nếu không thì làm sao có tiền! Thôi thì đành liều vậy! Tôi nhắm mắt, chắp tay, miệng lâm râm khấn:
- Tiểu Di ơi Tiểu Di, cô có linh thiêng thì hãy cho phép tôi đập heo của cô nha. Tôi hứa chỉ sử dụng đủ mua quà cho Lạc Lạc thôi, còn lại tôi cũng sẽ để dành làm những việc có ích.
Nói xong, tôi xuống nhà tìm cái búa nhỏ. Tôi cẩn thận mang heo xuống nền nhà.
- Xin lỗi mày nha heo ú, tao sẽ mãi nhớ ơn của mày! – Nói rồi tôi dùng búa khỏ mạnh mấy cái. Heo ú vỡ tan. Một cảnh tượng diễn ra trước mắt ngoài sức tưởng tượng của tôi: tiền từ bụng heo tuôn ra ào ào, đủ mệnh giá: 500, 200, 100, 50 và còn có những tờ 10 ngàn, 20 ngàn nữa chứ. Tôi cẩn thận xếp tiền theo từng mệnh giá, chắc là nhiều lắm đây. Bỗng tôi thấy có gì đó lấp lánh trong những tờ tiền. Tôi moi nó lên: một sợi dây chuyền vàng. Ồ Khả Di để dành cả trang sức nữa à? Cô nàng đáo để thật! Tôi cẩn thận cho sợi dây chuyền vào chiếc hộp nhỏ rồi cất vào ngăn kéo của bàn trang điểm rồi tiếp tục xếp tiền. Trong đầu tôi đã nghĩ ra món quà tặng cho Đậu phộng của tôi rồi. Sáng mai tôi sẽ thực hiện kế hoạch thôi. Bây giờ ngủ sớm để gìn giữ sắc đẹp nè!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất