Chương 200: Tiểu hoa nhi trong lòng bàn tay
Thẩm Thanh Huyền ngập ngừng không dám nói tên.
Nguyên nhân rất đơn giản … tên y nghe không hay lắm.
Hai chữ Băng Cửu ấy khiến y không muốn thốt ra, chính y còn ghét nên cho rằng người khác cũng sẽ ghét, đương nhiên y không quan tâm cái nhìn của người khác, nhưng mà … Nếu y tên Kim Dương, y nhất định sẽ lập tức nói ra! Nhưng đáng tiếc, Kim Dương là tên hoa hướng dương, y không thể trộm để dùng.
Thẩm Thanh Huyền đáp thật nhanh: “Băng Cửu.”
Nói xong, vì che giấu vẻ mất tự nhiên của mình, y lại hỏi hắn: “Anh tên gì?”
“Thần thị” chỉ nhẹ nhàng đáp một chữ: “Uyên.”
“Uyên?” Thẩm Thanh Huyền hỏi hắn, “Là Uyên trong thâm uyên (vực sâu) sao?”
“Thần thị” đáp: “Phải.”
Thẩm Thanh Huyền thở phào nhẹ nhõm, tên Thâm Uyên này còn khó nghe hơn cả tên y!
“Thần thị” này đương nhiên là Cố Kiến Thâm, hắn nhận ra cảm xúc của tiểu tuyết liên, thế là hỏi y: “Làm sao, tên này có vấn đề gì ư?”
Theo lý thuyết, Thẩm Thanh Huyền đã khóa ký ức đương nhiên phải tỏ ra xa lạ với cái tên này mới đúng.
Trong giọng nói Thẩm Thanh Huyền tỏ ý thông cảm cho người đồng cảnh ngộ: “Tên là cha mẹ đặt, có hay hay không cũng chỉ là danh hiệu, anh không giống Uyên một tý nào!”
Cố Kiến Thâm sững sờ.
Tiểu tuyết liên “an ủi” hắn xong, đến mình lại ảo não: “Tôi và Băng …” Y biết mình rất giống, người trong tộc thích dùng “băng thanh ngọc khiết” để khen y, trời mới biết y ghét bốn chữ này cỡ nào!
Bấy giờ Cố Kiến Thâm mới kịp phản ứng, tên nhóc này đang chê tên mình và tên hắn ư?
Nói mới nhớ … đúng là Thẩm Thanh Huyền chưa từng “bình luận” gì về tên hắn. Thì ra đó giờ y không thích sao?
Cũng phải, Kiến Thâm hay Cửu Uyên đều như nhau, Thâm và Uyên tuyệt đối chiếm hết mấy chữ Thẩm Thanh Huyền không thích rồi.
Dường như tiểu tuyết liên nhận ra mình nói không đúng, bèn vội vàng giải thích: “Không phải tôi bảo tên anh không hay, tôi …” Hình như càng giải thích càng loạn hơn!
Cố Kiến Thâm tiếp lời: “Thực sự không hay mà, tôi cũng không thích.”
Trái tim Thẩm Thanh Huyền khẽ run, màu hồng phấn trên cánh hoa càng sáng hơn: “Không sao đâu, chỉ là tên thôi mà … đừng quá để trong lòng.”
“Ừ.” Cố Kiến Thâm đáp, sau đó lại hỏi y, “Em cũng không thích tên mình ư?”
Thẩm Thanh Huyền dĩ nhiên đã xem hắn là “tri kỷ”, mở rộng cửa lòng: “Không thích, cực kỳ không thích, tuyết liên hồ băng bọn tôi đều họ Băng, bởi vì tôi đứng thứ chín nên mới tên là Cửu.”
Cố Kiến Thâm: “Cái tên này đúng là tùy ý.”
Thẩm Thanh Huyền: “Đúng vậy, hai chữ này tôi chẳng thích chữ nào, ai bảo tôi sinh ra thứ chín làm chi.”
Đầu gối Đế tôn đại nhân lại trúng tên, hay lắm … thì ra không chỉ Uyên, ngay cả Cửu Thẩm Thanh Huyền cũng không thích.
Hắn an ủi tiểu tuyết liên: “Không sao, đợi em biến thân là có thể đổi tên.”
Thẩm Thanh Huyền ngập ngừng: “Thôi không cần đâu, mặc dù không thích Cửu, nhưng cũng không muốn đổi.”
Cố Kiến Thâm động lòng, bèn hỏi: “Vì sao?”
“Không biết.” Thẩm Thanh Huyền suy tư, “Có lẽ do quen rồi, nếu thay thật thì không nỡ.” Nói đoạn, y lại bổ sung, “Vả lại tôi ghét họ Băng này hơn, nếu đổi họ rồi thì tên có đổi thế nào nghe cũng không hay.”
Y không thích Cửu nhưng lại không muốn đổi, bản thân lại không giải thích rõ, có lẽ sâu trong ký ức, y rất quyến luyến cái tên này?
Cố Kiến Thâm có thể dựa vào bản lĩnh của mình tìm kẹo ăn!
Thẩm Thanh Huyền lại quan tâm chuyện khác hơn, y nói với Cố Kiến Thâm: “Xiêm y của anh thật đẹp.”
Quả nhiên phong bế ký ức nhưng bản tính vẫn không đổi.
Cố Kiến Thâm biết y còn chưa biết đây là màu gì: “Đây là màu đỏ.”
Thẩm Thanh Huyền thì thầm: “Màu đỏ ư? Tóc và mắt anh cũng là màu đỏ đúng không?”
Cố Kiến Thâm gật đầu: “Đúng vậy.”
Tiểu tuyết liên diễn tả một cách cô đọng: “Thật đẹp.” Dứt lời, y lại thấy mình hơi mạo phạm, nên vội vàng giải thích, “Chỗ của tôi chỉ có màu trắng, đây là lần đầu tôi thấy màu đỏ, cho nên có chút mới lạ.”
Cố Kiến Thâm hỏi: “Em thích không?”
Thẩm Thanh Huyền cảm thấy cánh hoa mình lại nóng lên nữa rồi, rõ ràng không có thánh quang bao phủ, vậy mà cứ như đang bị nướng, y rất muốn ngâm mình trong nước, nhưng vẫn cố chống đỡ, khẽ đáp: “Thích.”
Giọng như muỗi kêu, cộng thêm cánh hoa be bé phiếm hồng, quả là đáng yêu vô cùng.
Cố Kiến Thâm cũng cất giọng rất nhẹ, dường như sợ dọa y: “Em có thể thích, tôi rất vui.”
Anh ta rất vui, anh ta bảo mình rất vui! Thẩm Thanh Huyền nở rộ trong lòng! Y phải về hồ băng, y cẩn giảm nhiệt, y sắp bị nhiệt khí kỳ lạ này hun thành tuyết liên khô rồi!
“… Ờm … thời, thời gian không còn sớm.” Thẩm Thanh Huyền mất một lúc để sắp xếp ngôn ngữ, “Tôi phải về rồi!”
Cố Kiến Thâm: “Cần tôi tiễn em không?”
Thẩm Thanh Huyền nghĩ về băng ốc âm u kia của mình, lại nhìn vẻ ngoài của Cố Kiến Thâm, vội vàng lắc đầu: “Không cần! Tôi tự về được!”
Cố Kiến Thâm khó hiểu: “Em đi xa như vậy, quay về sẽ mệt lắm? Để tôi đưa em …”
“Không mệt đâu.” Thẩm Thanh Huyền ngẩng đầu ưỡn ngực, “Tôi sung sức lắm!” Chỉ bị lạc đường mà thôi …
Cố Kiến Thâm sợ chọc vỡ “trái tim thủy tinh” của tiểu tuyết liên, đành đáp: “Vậy được rồi, tôi thả em xuống?”
Thẩm Thanh Huyền tỏ ra nghiêm túc: “Làm phiền.”
Mặc dù y luôn chê tộc tuyết liên, nhưng vẫn có đầy đủ phong phạm tuyết liên, tư thái tự nhiên sẵn có.
Cố Kiến Thâm cẩn thận thả y xuống đất, tiểu tuyết liên rời khỏi lòng bàn tay hắn, rụt rè bảo: “Cảm ơn tay anh, nó khiến tôi rất dễ chịu.”
Cố Kiến Thâm: “…”
Y hoàn toàn không nhận ra lời mình nói có hàm nghĩa gì, tiếp tục tán thưởng: “Bất kể là nhiệt độ hay chiều dài, đều rất tuyệt.”
Đồng chí lão Cố nhịn cười vô cùng vất vả: “Ừ, em về cẩn thận.”
Thẩm Thanh Huyền lắc cánh hoa nhỏ: “Yên tâm, trí nhớ tôi tốt lắm, đi một lần sẽ không quên.” Thực ra đã quên không còn một mống QAQ!
Thế là hai người phải chia tay, Cố Kiến Thâm không nói gì, chỉ đưa mắt nhìn tiểu tuyết liên cọ cọ dịch dịch về trước. Thẩm Thanh Huyền kiềm lòng chẳng đặng, quay đầu nhìn hắn: “Uyên, anh … có thường xuyên tới đây không?” Y vẫn còn muốn gặp hắn.
Cố Kiến Thâm đáp: “Em thì sao? Có còn lại đây nữa không?”
Thẩm Thanh Huyền vội vàng đáp: “Tôi sẽ tới!”
Cố Kiến Thâm: “Vậy tôi cũng tới.”
Tiểu tuyết liên chỉ là một đóa hoa nên không biết cười, nhưng cánh hoa của y đã hưng phấn biến thành màu hồng nhạt diễm lệ, rõ ràng đang cực kỳ vui sướng.
Thẩm Thanh Huyền: “Hẹn gặp lại.”
Cố Kiến Thâm nhìn y: “Hẹn gặp lại.”
Thẩm Thanh Huyền nghiêm túc đi theo chiều ngược lại, nào có vẻ đi một lần là không quên như đã nói?
Cố Kiến Thâm không nỡ vạch trần y, may mà hắn có “thần lực”, dù không lộ diện vẫn có thể đưa y về băng thất.
Sau khi chia tay Cố Kiến Thâm, Thẩm Thanh Huyền bắt đầu hoang mang, băng ốc ở đâu đây? Hình như là hướng này, mà hình như là hướng kia? Sao cảm thấy đường nào cũng thông về băng ốc của mình thế!
Vậy rốt cục nó nằm ở đâu?
Tiểu tuyết liên “vững như Thái Sơn” trước mặt Cố Kiến Thâm giờ phút này không dám chắc chắn.
Nhiệt độ bên ngoài quá cao đối với y, thánh quang quá nóng, y rời hồ băng đã lâu, nếu còn quẩn quanh ở đây sẽ bị phơi khô. Nếu là trước đây, y sẽ mặc kệ mình bị phơi khô, nhưng y đã hẹn gặp Uyên rồi, nếu khô chẳng phải sẽ xấu lắm sao?
Trở nên xấu xí rồi, y nào còn mặt mũi ở trong lòng bàn tay hắn?
Thẩm Thanh Huyền bất an di chuyển một đường, thế mà tìm được băng thất một cách “thần kỳ”!
Đường này thực sự đúng! Y không nhớ sai! Thật tốt quá!
Thẩm Thanh Huyền vội vàng phá cửa, đi vào băng ốc, khí lạnh ùa tới khiến y sảng khoái cả người, cánh hoa non mịn run run đầy thích ý.
Y vội vàng vào hồ băng, sau khi được dòng nước quen thuộc bao bọc, tiểu tuyết liên thỏa mãn đắc ý vô cùng.
Ngâm một hồi, y lại nhớ tới Uyên, nhớ đến xiêm y đỏ, nhớ đến đôi mắt xinh đẹp của hắn mà lòng vui vẻ không thôi. Y không kiềm được mà chạy mấy vòng, bơi từ đầu hồ này sang đầu kia, lại từ đầu kia vòng lại đầu này, sau mấy vòng, y váng đầu hoa mắt dựa vào bờ hồ, vẫn không sao dằn được vui sướng trong lòng.
Ngày mai … ngày mai nhất định phải đi tìm hắn!
Ngày mai đến hơi chậm, tuyết liên dựa vào bản năng để ước tính thời gian, mặc dù nhớ không chính xác, nhưng Thẩm Thanh Huyền đã chuẩn bị đầy đủ, lần này y sẽ không đi loạn nữa mà qua đó thật sớm, nếu được thì tìm một nơi râm mát chờ hắn.
Nghĩ xong, cửa băng thất bỗng mở ra.
Hoa hướng dương nhô đầu vào.
Thẩm Thanh Huyền thấy nó liền vui mừng gọi: “Kim Dương!”
Hoa hướng dương nhảy tới, phấn khởi nói: “Tớ tới tìm cậu chơi.”
Thẩm Thanh Huyền đang vui, nên đối với nó cũng nhiệt tình hơn.
Hoa hướng dương mang đồ tới cho y: “Cậu xem, đây là bùn đất.” Dứt lời, nó lại bảo: “Có phải xấu lắm không?”
Không được ưa nhìn lắm, nhưng Thẩm Thanh Huyền vẫn thông cảm: “Rất đặc biệt, rất thú vị.”
Nghe y nói, hoa hướng dương chỉ cảm thấy y thực sự là hoa tuyết liên tốt nhất trên đời này.
Hai đóa hoa trò chuyện một lúc, hoa hướng kể y nghe rất nhiều chuyện lý thú bên ngoài, vậy mà Thẩm Thanh Huyền không chú ý nghe như hôm qua …
Y muốn đi gặp Uyên, nhưng hoa thái dương không đi, y không thể rời khỏi băng thất. Mặc dù không biết nguyên do, nhưng Thẩm Thanh Huyền không muốn mang Kim Dương đến gặp Uyên.
Có phải y ích kỳ lắm không? Kim Dương tốt với y như vậy, y lại …
Thẩm Thanh Huyền nghĩ vậy thì thấy thật áy náy, đành nhẫn nại chơi với hoa hướng dương.
Hôm qua hai người chỉ nói một lúc mà Kim Dương đã run vì lạnh, vậy mà hôm nay trạng thái của nó khá tốt.
Thẩm Thanh Huyền hỏi nó: “Hôm nay cậu không lạnh hả?”
Kim Dương nói: “Yên tâm, bùn đất giữ ấm cho tớ!”
Vậy à … Thẩm Thanh Huyền có tý mất mát, nhưng không tiện biểu hiện ra ngoài.
Chờ rồi chờ, rốt cục chờ được tới khi hoa hướng dương nói: “Tớ phải về rồi.”
Thẩm Thanh Huyền lòng như lửa đốt, nhưng không muốn bạn mình đau lòng, đành ra vẻ không nỡ: “Đến giờ rồi sao?”
Tiểu Kim Dương cũng rất không nỡ: “Ừ, lần sau tớ mang nhiều bùn đất hơn.” Vậy là có thể ở lâu hơn rồi.
Thẩm Thanh Huyền: “!”
_____
Bạn bè chơi xạo lìn với nhau nên bị vậy đó =)))))) Này thì nôn đi gặp trai
Nguyên nhân rất đơn giản … tên y nghe không hay lắm.
Hai chữ Băng Cửu ấy khiến y không muốn thốt ra, chính y còn ghét nên cho rằng người khác cũng sẽ ghét, đương nhiên y không quan tâm cái nhìn của người khác, nhưng mà … Nếu y tên Kim Dương, y nhất định sẽ lập tức nói ra! Nhưng đáng tiếc, Kim Dương là tên hoa hướng dương, y không thể trộm để dùng.
Thẩm Thanh Huyền đáp thật nhanh: “Băng Cửu.”
Nói xong, vì che giấu vẻ mất tự nhiên của mình, y lại hỏi hắn: “Anh tên gì?”
“Thần thị” chỉ nhẹ nhàng đáp một chữ: “Uyên.”
“Uyên?” Thẩm Thanh Huyền hỏi hắn, “Là Uyên trong thâm uyên (vực sâu) sao?”
“Thần thị” đáp: “Phải.”
Thẩm Thanh Huyền thở phào nhẹ nhõm, tên Thâm Uyên này còn khó nghe hơn cả tên y!
“Thần thị” này đương nhiên là Cố Kiến Thâm, hắn nhận ra cảm xúc của tiểu tuyết liên, thế là hỏi y: “Làm sao, tên này có vấn đề gì ư?”
Theo lý thuyết, Thẩm Thanh Huyền đã khóa ký ức đương nhiên phải tỏ ra xa lạ với cái tên này mới đúng.
Trong giọng nói Thẩm Thanh Huyền tỏ ý thông cảm cho người đồng cảnh ngộ: “Tên là cha mẹ đặt, có hay hay không cũng chỉ là danh hiệu, anh không giống Uyên một tý nào!”
Cố Kiến Thâm sững sờ.
Tiểu tuyết liên “an ủi” hắn xong, đến mình lại ảo não: “Tôi và Băng …” Y biết mình rất giống, người trong tộc thích dùng “băng thanh ngọc khiết” để khen y, trời mới biết y ghét bốn chữ này cỡ nào!
Bấy giờ Cố Kiến Thâm mới kịp phản ứng, tên nhóc này đang chê tên mình và tên hắn ư?
Nói mới nhớ … đúng là Thẩm Thanh Huyền chưa từng “bình luận” gì về tên hắn. Thì ra đó giờ y không thích sao?
Cũng phải, Kiến Thâm hay Cửu Uyên đều như nhau, Thâm và Uyên tuyệt đối chiếm hết mấy chữ Thẩm Thanh Huyền không thích rồi.
Dường như tiểu tuyết liên nhận ra mình nói không đúng, bèn vội vàng giải thích: “Không phải tôi bảo tên anh không hay, tôi …” Hình như càng giải thích càng loạn hơn!
Cố Kiến Thâm tiếp lời: “Thực sự không hay mà, tôi cũng không thích.”
Trái tim Thẩm Thanh Huyền khẽ run, màu hồng phấn trên cánh hoa càng sáng hơn: “Không sao đâu, chỉ là tên thôi mà … đừng quá để trong lòng.”
“Ừ.” Cố Kiến Thâm đáp, sau đó lại hỏi y, “Em cũng không thích tên mình ư?”
Thẩm Thanh Huyền dĩ nhiên đã xem hắn là “tri kỷ”, mở rộng cửa lòng: “Không thích, cực kỳ không thích, tuyết liên hồ băng bọn tôi đều họ Băng, bởi vì tôi đứng thứ chín nên mới tên là Cửu.”
Cố Kiến Thâm: “Cái tên này đúng là tùy ý.”
Thẩm Thanh Huyền: “Đúng vậy, hai chữ này tôi chẳng thích chữ nào, ai bảo tôi sinh ra thứ chín làm chi.”
Đầu gối Đế tôn đại nhân lại trúng tên, hay lắm … thì ra không chỉ Uyên, ngay cả Cửu Thẩm Thanh Huyền cũng không thích.
Hắn an ủi tiểu tuyết liên: “Không sao, đợi em biến thân là có thể đổi tên.”
Thẩm Thanh Huyền ngập ngừng: “Thôi không cần đâu, mặc dù không thích Cửu, nhưng cũng không muốn đổi.”
Cố Kiến Thâm động lòng, bèn hỏi: “Vì sao?”
“Không biết.” Thẩm Thanh Huyền suy tư, “Có lẽ do quen rồi, nếu thay thật thì không nỡ.” Nói đoạn, y lại bổ sung, “Vả lại tôi ghét họ Băng này hơn, nếu đổi họ rồi thì tên có đổi thế nào nghe cũng không hay.”
Y không thích Cửu nhưng lại không muốn đổi, bản thân lại không giải thích rõ, có lẽ sâu trong ký ức, y rất quyến luyến cái tên này?
Cố Kiến Thâm có thể dựa vào bản lĩnh của mình tìm kẹo ăn!
Thẩm Thanh Huyền lại quan tâm chuyện khác hơn, y nói với Cố Kiến Thâm: “Xiêm y của anh thật đẹp.”
Quả nhiên phong bế ký ức nhưng bản tính vẫn không đổi.
Cố Kiến Thâm biết y còn chưa biết đây là màu gì: “Đây là màu đỏ.”
Thẩm Thanh Huyền thì thầm: “Màu đỏ ư? Tóc và mắt anh cũng là màu đỏ đúng không?”
Cố Kiến Thâm gật đầu: “Đúng vậy.”
Tiểu tuyết liên diễn tả một cách cô đọng: “Thật đẹp.” Dứt lời, y lại thấy mình hơi mạo phạm, nên vội vàng giải thích, “Chỗ của tôi chỉ có màu trắng, đây là lần đầu tôi thấy màu đỏ, cho nên có chút mới lạ.”
Cố Kiến Thâm hỏi: “Em thích không?”
Thẩm Thanh Huyền cảm thấy cánh hoa mình lại nóng lên nữa rồi, rõ ràng không có thánh quang bao phủ, vậy mà cứ như đang bị nướng, y rất muốn ngâm mình trong nước, nhưng vẫn cố chống đỡ, khẽ đáp: “Thích.”
Giọng như muỗi kêu, cộng thêm cánh hoa be bé phiếm hồng, quả là đáng yêu vô cùng.
Cố Kiến Thâm cũng cất giọng rất nhẹ, dường như sợ dọa y: “Em có thể thích, tôi rất vui.”
Anh ta rất vui, anh ta bảo mình rất vui! Thẩm Thanh Huyền nở rộ trong lòng! Y phải về hồ băng, y cẩn giảm nhiệt, y sắp bị nhiệt khí kỳ lạ này hun thành tuyết liên khô rồi!
“… Ờm … thời, thời gian không còn sớm.” Thẩm Thanh Huyền mất một lúc để sắp xếp ngôn ngữ, “Tôi phải về rồi!”
Cố Kiến Thâm: “Cần tôi tiễn em không?”
Thẩm Thanh Huyền nghĩ về băng ốc âm u kia của mình, lại nhìn vẻ ngoài của Cố Kiến Thâm, vội vàng lắc đầu: “Không cần! Tôi tự về được!”
Cố Kiến Thâm khó hiểu: “Em đi xa như vậy, quay về sẽ mệt lắm? Để tôi đưa em …”
“Không mệt đâu.” Thẩm Thanh Huyền ngẩng đầu ưỡn ngực, “Tôi sung sức lắm!” Chỉ bị lạc đường mà thôi …
Cố Kiến Thâm sợ chọc vỡ “trái tim thủy tinh” của tiểu tuyết liên, đành đáp: “Vậy được rồi, tôi thả em xuống?”
Thẩm Thanh Huyền tỏ ra nghiêm túc: “Làm phiền.”
Mặc dù y luôn chê tộc tuyết liên, nhưng vẫn có đầy đủ phong phạm tuyết liên, tư thái tự nhiên sẵn có.
Cố Kiến Thâm cẩn thận thả y xuống đất, tiểu tuyết liên rời khỏi lòng bàn tay hắn, rụt rè bảo: “Cảm ơn tay anh, nó khiến tôi rất dễ chịu.”
Cố Kiến Thâm: “…”
Y hoàn toàn không nhận ra lời mình nói có hàm nghĩa gì, tiếp tục tán thưởng: “Bất kể là nhiệt độ hay chiều dài, đều rất tuyệt.”
Đồng chí lão Cố nhịn cười vô cùng vất vả: “Ừ, em về cẩn thận.”
Thẩm Thanh Huyền lắc cánh hoa nhỏ: “Yên tâm, trí nhớ tôi tốt lắm, đi một lần sẽ không quên.” Thực ra đã quên không còn một mống QAQ!
Thế là hai người phải chia tay, Cố Kiến Thâm không nói gì, chỉ đưa mắt nhìn tiểu tuyết liên cọ cọ dịch dịch về trước. Thẩm Thanh Huyền kiềm lòng chẳng đặng, quay đầu nhìn hắn: “Uyên, anh … có thường xuyên tới đây không?” Y vẫn còn muốn gặp hắn.
Cố Kiến Thâm đáp: “Em thì sao? Có còn lại đây nữa không?”
Thẩm Thanh Huyền vội vàng đáp: “Tôi sẽ tới!”
Cố Kiến Thâm: “Vậy tôi cũng tới.”
Tiểu tuyết liên chỉ là một đóa hoa nên không biết cười, nhưng cánh hoa của y đã hưng phấn biến thành màu hồng nhạt diễm lệ, rõ ràng đang cực kỳ vui sướng.
Thẩm Thanh Huyền: “Hẹn gặp lại.”
Cố Kiến Thâm nhìn y: “Hẹn gặp lại.”
Thẩm Thanh Huyền nghiêm túc đi theo chiều ngược lại, nào có vẻ đi một lần là không quên như đã nói?
Cố Kiến Thâm không nỡ vạch trần y, may mà hắn có “thần lực”, dù không lộ diện vẫn có thể đưa y về băng thất.
Sau khi chia tay Cố Kiến Thâm, Thẩm Thanh Huyền bắt đầu hoang mang, băng ốc ở đâu đây? Hình như là hướng này, mà hình như là hướng kia? Sao cảm thấy đường nào cũng thông về băng ốc của mình thế!
Vậy rốt cục nó nằm ở đâu?
Tiểu tuyết liên “vững như Thái Sơn” trước mặt Cố Kiến Thâm giờ phút này không dám chắc chắn.
Nhiệt độ bên ngoài quá cao đối với y, thánh quang quá nóng, y rời hồ băng đã lâu, nếu còn quẩn quanh ở đây sẽ bị phơi khô. Nếu là trước đây, y sẽ mặc kệ mình bị phơi khô, nhưng y đã hẹn gặp Uyên rồi, nếu khô chẳng phải sẽ xấu lắm sao?
Trở nên xấu xí rồi, y nào còn mặt mũi ở trong lòng bàn tay hắn?
Thẩm Thanh Huyền bất an di chuyển một đường, thế mà tìm được băng thất một cách “thần kỳ”!
Đường này thực sự đúng! Y không nhớ sai! Thật tốt quá!
Thẩm Thanh Huyền vội vàng phá cửa, đi vào băng ốc, khí lạnh ùa tới khiến y sảng khoái cả người, cánh hoa non mịn run run đầy thích ý.
Y vội vàng vào hồ băng, sau khi được dòng nước quen thuộc bao bọc, tiểu tuyết liên thỏa mãn đắc ý vô cùng.
Ngâm một hồi, y lại nhớ tới Uyên, nhớ đến xiêm y đỏ, nhớ đến đôi mắt xinh đẹp của hắn mà lòng vui vẻ không thôi. Y không kiềm được mà chạy mấy vòng, bơi từ đầu hồ này sang đầu kia, lại từ đầu kia vòng lại đầu này, sau mấy vòng, y váng đầu hoa mắt dựa vào bờ hồ, vẫn không sao dằn được vui sướng trong lòng.
Ngày mai … ngày mai nhất định phải đi tìm hắn!
Ngày mai đến hơi chậm, tuyết liên dựa vào bản năng để ước tính thời gian, mặc dù nhớ không chính xác, nhưng Thẩm Thanh Huyền đã chuẩn bị đầy đủ, lần này y sẽ không đi loạn nữa mà qua đó thật sớm, nếu được thì tìm một nơi râm mát chờ hắn.
Nghĩ xong, cửa băng thất bỗng mở ra.
Hoa hướng dương nhô đầu vào.
Thẩm Thanh Huyền thấy nó liền vui mừng gọi: “Kim Dương!”
Hoa hướng dương nhảy tới, phấn khởi nói: “Tớ tới tìm cậu chơi.”
Thẩm Thanh Huyền đang vui, nên đối với nó cũng nhiệt tình hơn.
Hoa hướng dương mang đồ tới cho y: “Cậu xem, đây là bùn đất.” Dứt lời, nó lại bảo: “Có phải xấu lắm không?”
Không được ưa nhìn lắm, nhưng Thẩm Thanh Huyền vẫn thông cảm: “Rất đặc biệt, rất thú vị.”
Nghe y nói, hoa hướng dương chỉ cảm thấy y thực sự là hoa tuyết liên tốt nhất trên đời này.
Hai đóa hoa trò chuyện một lúc, hoa hướng kể y nghe rất nhiều chuyện lý thú bên ngoài, vậy mà Thẩm Thanh Huyền không chú ý nghe như hôm qua …
Y muốn đi gặp Uyên, nhưng hoa thái dương không đi, y không thể rời khỏi băng thất. Mặc dù không biết nguyên do, nhưng Thẩm Thanh Huyền không muốn mang Kim Dương đến gặp Uyên.
Có phải y ích kỳ lắm không? Kim Dương tốt với y như vậy, y lại …
Thẩm Thanh Huyền nghĩ vậy thì thấy thật áy náy, đành nhẫn nại chơi với hoa hướng dương.
Hôm qua hai người chỉ nói một lúc mà Kim Dương đã run vì lạnh, vậy mà hôm nay trạng thái của nó khá tốt.
Thẩm Thanh Huyền hỏi nó: “Hôm nay cậu không lạnh hả?”
Kim Dương nói: “Yên tâm, bùn đất giữ ấm cho tớ!”
Vậy à … Thẩm Thanh Huyền có tý mất mát, nhưng không tiện biểu hiện ra ngoài.
Chờ rồi chờ, rốt cục chờ được tới khi hoa hướng dương nói: “Tớ phải về rồi.”
Thẩm Thanh Huyền lòng như lửa đốt, nhưng không muốn bạn mình đau lòng, đành ra vẻ không nỡ: “Đến giờ rồi sao?”
Tiểu Kim Dương cũng rất không nỡ: “Ừ, lần sau tớ mang nhiều bùn đất hơn.” Vậy là có thể ở lâu hơn rồi.
Thẩm Thanh Huyền: “!”
_____
Bạn bè chơi xạo lìn với nhau nên bị vậy đó =)))))) Này thì nôn đi gặp trai
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất