Chương 18
Bí cảnh Thái Huyền là một thế giới nhỏ độc lập với Tu chân giới, nơi đây cũng tồn tại mặt trời và mặt trăng để phân biệt ngày đêm.
Khi màn đêm buông xuống, thung lũng nhanh chóng chìm vào tĩnh lặng. Trăng lưỡi liềm treo trên vách núi chênh vênh, ánh trăng bàng bạc chiếu xuống, trong khi những cánh hoa dại tựa như những tấm lụa mỏng khép lại, ôm chặt lấy đài hoa*.
*raw 而如缎似的野花合拢花瓣成为一个个抱拢的花瓣: vì đoạn này khá tối nghĩa nên mk tự chém nha
Thác nước từ trên cao đổ xuống, nhưng những âm thanh ồn ào ấy lại bị loài côn trùng ăn tiếng vang sống nơi vách đá nuốt mất. Bọt nước bắn tung tóe như nhuộm đầy ánh trăng bạc, tựa vô số hạt ngọc rơi ra từ trong khay.
Phía trước thác nước có một hồ nước lạnh không rõ nông sâu, nước trong hồ rất sạch, cũng không thấy có loại cá hay phù du nào. Bên cạnh cái hồ còn có một tảng đá lớn màu đen, Miêu Tòng Thù và Úc Phù Lê cùng nhau ngồi trên tảng đá đó ngẩng đầu thưởng thức ánh trăng đêm nay.
Phía sau họ là người của Bồng Lai Tiên Tông đang ngồi quanh ngọn đuốc, còn Tiết Thính Triều lại một mình gảy đàn bên dưới tàng cây bên kia.
Miêu Tòng Thù vốn muốn rời đi sớm để tránh xa Bồng Lai Tiên Tông và tên bạn trai cũ kia, đáng tiếc Úc Phù Lê lại không muốn đi mà ngược lại nằm xuống trên tảng đá lớn cạnh thác nước.
Úc Phù Lê: “Qua đây.”
Miêu Tòng Thù trèo lên, tính tình con nít mà đánh hắn một cái, chỉ thấy một tiếng ‘keng’ vang lên, âm thanh tựa như đấm vào tấm sắt, cuối cùng người bị thương chỉ có mình y. Im lặng trong chốc lát, rốt cuộc Miêu Tòng Thù ngoan ngoãn nằm trên người Úc Phù Lê không tiếp tục vô cớ gây sự nữa.
Làm người quan trọng nhất là phải biết thỏa hiệp.
Úc Phù Lê nắm lấy mái tóc được buộc gọn của Miêu Tòng Thù nói: “Trình bày rõ ràng nội dung cuộc trò chuyện của em với tên kia.”
Sao vẫn chưa quên? Miêu Tòng Thù thở dài trong lòng, ngồi dậy bắt chéo chân liếc nhìn Tiết Thính Triều ở dưới gốc cây, tự hỏi giữa hai sự lựa chọn ‘mặc kệ tất cả nói ra sự thật rồi bị ©hịch một tháng’ và ‘trước tiên cứ lừa dối cho qua đã, đến khi mọi chuyện bại lộ thì xanh cỏ sau’ thì cái nào sẽ thảm hơn.
Sau một hồi so sánh, y nói: “Tiết Thính Triều đã từng cứu em, Bồng Lai Tiên Tông cũng từng bảo vệ em khỏi bị kẻ thù bên ngoài truy đuổi.”
Nói thật thì tất nhiên là không thể nói thật rồi, vậy nên y chỉ có thể dùng một ít lời nói dối để miễn cưỡng sống qua ngày thôi.
“Lúc đấy em đang chạy trốn để giữ mạng.”
Lúc đó hình như là có một đám ngốc đang đuổi giết y. Trong lúc chạy trốn y đã sử dụng một truyền tống trận không rõ điểm đến, sau đó không cẩn thận rơi vào trong mắt bão ở Đông Hải, rồi bị cuốn thẳng đến đảo Bồng Lai.
Tiết Thính Triều đúng thật là đã cứu y, cũng chính vì y ở lại Bồng Lai Tiên Tông mới khiến cho đám người đuổi giết y kiêng kị, hơn nữa bọn họ không tìm thấy đảo Bồng Lai. Sau khi sống ở đảo Bồng Lai một thời gian, đến khi y chạy ra ngoài thì đám người đuổi giết y kia không hiểu sao đều đã chết không toàn thây.
“Cho nên nói Tiết Thính Triều là chủ nợ của em cũng không có gì sai.”
Trên thực tế, sau đó y đã cứu mạng Tiết Thính Triều coi như báo đáp, mặc dù có hơi phóng đại chút. Về phần sự bảo vệ của Bồng Lai Tiên Tông, kỳ thực bên trong có rất nhiều cuộc chiến ngấm ngầm diễn ra, những người này đều quá mức cuồng nhiệt sùng bái Tiết Thính Triều.
Cảm thấy không ổn, y liền chạy.
“Vậy nên em với hắn chỉ là quan hệ chủ nợ và con nợ bình thường thôi, làm sao lại có mấy chuyện như yêu đương linh tinh thế kia được?” Chuyện quá khứ hãy để nó chôn vùi đi, không cần nhắc lại cũng không cần hoài niệm làm gì. Miêu Tòng Thù: “Đương nhiên là em thích anh nhất, hơn nữa cũng chỉ thích anh thôi.”
Dù sao thì bây giờ trong mắt trong tim y cũng chỉ có bạn trai bệnh tâm thần hiện tại thôi.
Bàn tay Úc Phù Lê ấn lên ngực Miêu Tòng Thù: “Nói lại lần nữa đi.”
Miêu Tòng Thù chỉ vào bàn tay đang đặt trên ngực mình: “Đặt lên đây để làm gì vậy?”
Úc Phù Lê: “Đếm nhịp tim của em.”
Miêu Tòng Thù: Đây là cách phát hiện nói dối từ thời nguyên thủy à? Chẳng phải trong Tu chân giới có loại thuật pháp có thể buộc người tu luyện phải nói ra sự thật sao? Cái thuật pháp nhỏ đó cũng rất hữu ích.
Trong lòng y có điều thắc mắc nhưng cũng không biểu hiện ra, vậy mà lại nghe Úc Phù Lê cười ‘phụt’ một tiếng nói: “Cái thuật pháp kia nếu không khống chế tốt sẽ biến thành thuật sưu hồn mất, mà cho dù có khống chế được đi chăng nữa, kẻ tu vi cao khi thi triển thuật này với người có tu vi thấp hơn thì vẫn sẽ để lại di chứng thôi.”
Miêu Tòng Thù nghe vậy, vừa vỗ nhẹ lên cơ ngực của Úc Phù Lê vừa cười bỉ ổi: “Anh xót em hả?”
Úc Phù Lê liếc y, mặt mày lạnh lùng không nói lời nào.
Miêu Tòng Thù biết cái tính tình ngoài lạnh trong nóng kì quặc của hắn, vậy nên không hề bị vẻ ngoài lạnh lùng này đánh lừa. Y cười, lặp lại những gì vừa nói rồi hỏi: “Thế nào?”
Úc Phù Lê: “Nhanh.”
Miêu Tòng Thù nghe vậy thì tỏ vẻ không tin, chuyện này tuyệt đối không có khả năng xảy ra. Làm sao mà một kẻ rắc thính chuyên nghiệp, tung hoành trong biển tình như y lại có thể bị một thử thách nho nhỏ làm khó được chứ?
“Anh gạt em, nhịp tim của em chắc chắn không hề thay đổi.” Miêu Tòng Thù kiên định nói.
Úc Phù Lê nhìn y, vẻ mặt như cười như không, hoàn toàn không nhìn ra tâm trạng của hắn bây giờ là thế nào! Hắn vòng qua vai của Miêu Tòng Thù nằm trên tảng đá lớn sau đó nhắm mắt lại, nhìn không ra rốt cuộc là đang tức giận hay vui mừng, căn bản là dò không tới đoán không ra.
Miêu Tòng Thù: Bây giờ y cảm thấy vô cùng hoảng sợ và thấp thỏm không yên.
Trong cơn hoảng loạn y chìm vào giấc ngủ.
Cũng không thể trách y được. Trong cơn mơ màng Miêu Tòng Thù vẫn cố biện giải cho bản thân, y cũng không phải là một con cá mặn chỉ biết ăn không ngồi rồi, chỉ là do buổi tối ăn quá no, sau khi ăn xong còn có linh quả và cá đông lạnh, hơn nữa lúc này cảnh đêm vắng lặng không một tiếng côn trùng kêu vang, đã vậy còn lồng ngực rộng lớn ấm áp của bạn trai, buồn ngủ cũng là chuyện thường ở huyện.
Nếu đổi lại là người khác dù là ai thì chắc chắn đều sẽ ngủ nhanh hơn y.
Tiếng thở nhẹ nhàng đều đều truyền ra từ trong lồng ngực hắn. Úc Phù Lê mở mắt ra, như có như không mà vỗ về lưng của người trong ngực, hắn nhớ tới số nhịp tim đập ban nãy của Miêu Tòng Thù, tim y đập nhanh hơn chính là khi nói ‘em chỉ thích anh, thích anh nhất luôn’.
Úc Phù Lê mở miệng: “Ta biết.”
Những lời tỏ tình của Miêu Tòng Thù ngày thường thẳng thắn và thản nhiên đến mức dường như không có trọng lượng, vào những thời điểm quan trọng sẽ lộ ra một chút ngại ngùng, nhưng lại cố tình giấu kín để không lộ ra chút dấu vết nào.
Úc Phù Lê: “Ta cũng vậy.”
Tiếc là Miêu Tòng Thù không nghe thấy những lời này, nếu không y nhất định sẽ được voi đòi tiên, quấn lấy hắn không buông muốn nghe thêm nhiều lời ngon tiếng ngọt hơn. Y rúc vào trong lồng ngực của Úc Phù Lê, mơ màng lẩm bẩm mấy câu, dụi dụi đầu rồi đổi một tư thế khác thoải mái hơn, ngủ không khác gì một con heo chết.
Quanh đống lửa.
Đinh Khê nhìn về phía hai người đang thân mật trên tảng đá lớn, vẻ mặt tựa như bị bao phủ bởi một tầng sương lạnh, nội tâm dần dần bị bóng tối oán hận ăn mòn. Một tiếng ‘rắc’ vang lên, cành cây khô trong tay dùng để khảy đống lửa bị bẻ gãy.
Gã thầm nghĩ, sao tên Miêu Tòng Thù kia dám làm vậy? Sao y có thể nói xin lỗi tiên sinh như thế?! Còn có cái tên tán tu vô danh kia nữa, hắn mà cũng có tư cách để tranh với tiên sinh? Tiên sinh… Rõ ràng là có thể tìm được một đạo lữ tốt hơn thế nhiều.
Cảnh Vãn Thu được Tiết Thính Triều cứu mạng, bởi vậy vô cùng biết ơn Bồng Lai Tiên Tông. Vốn dĩ hắn dự định tặng lại một ít linh khí hoặc dược liệu để thay lời cảm tạ, nhưng bị Bồng Lai Tiên Tông vốn không thiếu những thứ như này từ chối.
Bởi vậy, Cảnh Vãn Thu chỉ đành nói sẽ tạm thời đi cùng bọn họ, định chờ đến khi tìm được cơ hội sẽ báo đáp sau.
Hắn không muốn nợ ân tình gì của người khác, cho dù Bồng Lai Tiên Tông cứu mạng hắn, hắn cũng nhất định sẽ trả lại.
Cảnh Vãn Thu cũng đang gác đêm, nghe thấy tiếng cành cây gãy liền quay đầu lại hỏi: “Đinh đạo hữu?”
Đinh Khê bấy giờ mới hoàn hồn, ném cành cây đã gãy nói: “Ta không sao, nếu Cảnh đạo hữu mệt thì cứ ngủ trước đi.”
Cảnh Vãn Thu: “Ta không mệt.” Vừa nói, ánh mắt hắn vô tình liếc nhìn một đoạn quần áo màu xanh lam rơi xuống từ tảng đá lớn bên cạnh hồ nước lạnh, hắn chợt nghĩ đến khi Miêu Tòng Thù ở chung với người đàn ông bên cạnh y, mềm mại nũng nịu chẳng giống nam nhân tí nào.
Hắn lắc lắc đầu, cố gắng xua tan những suy nghĩ về tên tán tu họ Miêu kia ra khỏi đầu, dù sao bây giờ người này cũng đã không còn liên quan gì đến Thái Huyền Tông bọn họ và Từ Phụ Tuyết nữa. Về khoản gặp mặt rồi làm bộ như không quen biết này, Miêu Tòng Thù ngược lại làm rất tốt.
Cảnh Vãn Thu mỉa mai nghĩ.
Tiết Thính Triều đang ở dưới gốc cây lớn vuốt nhẹ sợi dây đàn từ đầu xuôi đến đuôi, đồng thời tránh để cho nó phát ra âm thanh. Hắn vô cùng chuyên tâm, dường như không hề để ý đến việc Miêu Tòng Thù cứ dính lấy tên đàn ông khác.
Ban ngày sau khi trò chuyện một hồi với Miêu Tòng Thù, lúc sau hắn cũng không có chủ động sáp lại nữa.
Dây và cao độ của đàn đều đã được điều chỉnh tốt, Tiết Thính Triều ôm chiếc trường cầm Tiêu Vĩ, ngẩng đầu nhìn về phía tảng đá lớn cạnh thác nước, ánh trăng mờ ảo chiếu lên ngọn cây, bởi vậy dưới tàng cây sáng tối đan xen.
Tiết Thính Triều trốn dưới bóng cây, vẻ mặt không rõ. Chỉ là đôi môi mím lại thành một đường, khiến hắn trông có vẻ hơi lạnh lùng xa cách.
…
Miêu Tòng Thù đột nhiên tỉnh dậy, phát hiện bản thân không còn ở trong thung lũng ban đầu mà đột ngột xuất hiện giữa một khu rừng hoang vu xa lạ. Khu vực xung quanh thuần một màu đen, tựa như nơi đây vừa xảy ra một đám cháy dữ dội, từ mặt đất khô nứt nẻ cho đến những thân cây trụi lá, tất cả đều có dấu vết cháy xém.
Những con quái điểu ăn thịt khổng lồ và hung dữ bay lượn trên bầu trời, móng vuốt và mỏ của chúng cứng như sắt thép.
Miêu Tòng Thù nhanh chóng đứng dậy, nhìn quanh bốn phía cũng không tìm thấy bóng dáng của Úc Phù Lê, không khỏi tự hỏi rốt cuộc mọi chuyện bây giờ là như thế nào?
Chẳng lẽ không gian trong bí cảnh sẽ thay đổi theo thời gian? Những người xung quanh cũng sẽ bị chia cắt?
Miêu Tòng Thù nghĩ không ra, vì vậy lục lọi trong giới tử tìm một cái linh khí tương tự với la bàn. Linh khí vừa xuất hiện đã biến thành một con chuồn chuồn dẫn đường bay về phía trước, chẳng bao lâu sau đã dẫn y ra khỏi rừng rậm, đi đến một ngôi làng nhỏ.
Thôn làng này tuy nhỏ nhưng có đầy đủ các vật dụng cần thiết, có mảnh ruộng đã lêntốt còn có cả dê bò gà vịt nuôi để dự trữ, nhìn qua cực kì tràn ngập cảm giác khói lửa nhân gian.
Miêu Tòng Thù nhìn chằm chằm lũ gà vịt đang kêu quạc quạc, ngoài miệng thốt lên ‘thật hoạt bát’, trong lòng lại đang nghĩ đến mấy món như gà tam ly, vịt thủy tinh, gà ăn mày, vịt ướp muối… Đột nhiên y rất nhớ Úc Phù Lê.
Sau khi nuốt nước miếng, Miêu Tòng Thù lấy cá khô cay nhỏ từ trong giới tử ra ăn chung với cá khô sốt nước sốt, cùng với rượu linh quả để giải ngọt mà y mua ở Phù Vân Thành lúc trước để giải ngấy. Thế nên một trên đường đi, miệng y căn bản không lúc nào ngừng lại, chỉ thỉnh thoảng lại yếu ớt hô lên một câu: “Có ai ở đó không?”
Sau khi hô vài ba lần vẫn không nhận được câu trả lời, y quyết định không thèm hô nữa.
Đi sâu vào làng, từ xa có thể thấy một cảnh tượng kỳ lạ, bên trái con đường làng là những dải lụa trắng và tiền giấy vàng, bên phải là lụa đỏ và vụn pháo hoa giấy rải đầy đất. Nhìn qua giống như là trái âm phải dương hỉ tang cùng làm.
Ở chính giữa cuối đường là một dinh thự lộng lẫy không hề hợp với khung cảnh nông thôn đơn sơ trước mặt, cánh cửa lớn sơn đen viền đồng đóng chặt lại, trên cổ hai con sư tử bằng đá trước cổng treo tú cầu đỏ tươi. Nhưng chiếc đèn lồng cạnh cửa lại là màu trắng, trên đèn lồng viết một chữ, ‘Hỉ’ (囍).
Miêu Tòng Thù đứng ở cửa nhìn vào bên trong, cửa lớn vang lên một tiếng ‘kẽo kẹt’ rồi từ từ mở ra, từng trận gió lạnh thổi qua.
“...” Vừa nhìn đã thấy nơi đây rất nguy hiểm, ai sẽ đi vào chứ? Muốn lừa người thì lừa người, nhưng cũng đừng có tùy tiện coi thường trí thông minh của người khác như vậy chứ!
Miêu Tòng Thù không nói hai lời đã quay người rời đi, nhưng sau lưng lập tức vang lên giọng nói của Úc Phù Lê: “Tiểu Thù, sao em không đi vào?”
Miêu Tòng Thù nghĩ thầm, Tiểu Thù cái quần què gì? Ta là chú hai của ngươi!
Y không hề dừng bước, ngược lại chạy càng nhanh hơn, giọng nói của Úc Phù Lê dần dần trở nên lạnh lùng thê lương, âm thanh ấy cứ bám theo y, từng tiếng kêu như khoan vào trong não. Gió lạnh thổi càng lúc càng mạnh, tiền giấy và những mảnh pháo vụn tung bay giữa không trung, gần như cản trở hết tầm nhìn của y, Miêu Tòng Thù phát hiện bản thân không thể thoát ra được, tay và chân không biết là bị thứ gì kéo lại.
Sức lực vô cùng mạnh, hơn nữa còn không sợ bất cứ loại thuật pháp nào, y cũng không có cách nào để tìm linh khí, bởi vậy chỉ có thể bị nâng lên đưa vào trong dinh thự.
Cửa lớn đóng lại.
Miêu Tòng Thù bị đưa đến sảnh chính của dinh thự, bị ép ngồi trên một chiếc ghế thái sư không thể cử động, trên mặt đất chảy đầy máu tươi sền sệt đã khô phân nửa và tay chân lộn xộn, nhìn vào quần áo của họ có thể mơ hồ nhận ra đây chính là những tu sĩ đã bước vào trong bí cảnh.
Thông thường, các bí cảnh sẽ loại trừ những tu sĩ có tu vi thấp, nhưng một bí cảnh thượng cổ như bí cảnh Thái Huyền vậy mà lại đột nhiên hút hàng chục nghìn tu sĩ đang canh gác bên ngoài lúc đó vào bên trong.
Vốn tưởng rằng là biển lớn chứa đựng trăm sông, nhưng bây giờ xem ra tất cả chỉ một cái bẫy để giết người.
Lúc này, đột nhiên có tiếng bước chân từ ngoài cửa truyền đến.
Miêu Tòng Thù ngẩng đầu vừa lúc nhìn thẳng vào trong mắt người đang đi tới, cả hai sửng sốt, một lúc sau mới phản ứng lại hóa ra đều là người quen. Mà hai từ ‘người quen’ này nói trắng ra chính là ‘kẻ thù cũ’, Miêu Tòng Thù chỉ cảm thấy hơi phiền phức.
“Tiểu Thù?” Ôn Tấn Thành đang mặc mãng bào* đeo đai ngọc của chú rể, khiến cho mặt hắn càng giống như một viên ngọc quý, dung mạo rất đẹp. Khi nhìn thấy Miêu Tòng Thù ở giữa đại sảnh, hắn đầu tiên là khó hiểu, sau đó là mừng rỡ, bước nhanh vào rồi dừng lại trước mặt Miêu Tòng Thù: “Thật sự là ngươi sao?”
*mãng bào của chú rể:
Ôn Cẩm Trình nở một nụ cười rạng rỡ, giống như một tiểu công tử ngây thơ xuất thân từ gia đình danh giá khi nhìn thấy người thương.
“Tiểu Thù, ngươi vẫn ổn chứ?”
Miêu Tòng Thù: Không ổn lắm.
Ôn Cẩm Trình nhìn đống tay chân đứt gãy nằm trên mặt đất, vẻ mặt cứng đờ, rồi lập tức giải thích: “Bọn họ lừa ta cưới một người không liên quan, còn muốn khiến ta không đi tìm ngươi, nhưng ta không có bị lừa.”
Hắn ta quay người lại vỗ tay, sau hai tiếng vỗ liền có một người hầu cứng đờ cúi đầu xuống dọn dẹp mọi thứ. Mặt đất rất nhanh đã được dọn sạch, sau đó phía sau tấm bình phong bên phải đột nhiên vang lên tiếng động.
Tròng mắt Miêu Tòng Thù mới vừa chuyển động, Ôn Cẩm Trình đã sắc mặt tối sầm mà đổi góc độ chắn ở trước mặt y.
Ôn Cẩm Trình vui vẻ nhìn y: “Tiểu Thù, tất cả những người cản trở ngươi và ta ở bên nhau đều đã bị diệt trừ sạch sẽ. Bây giờ, ta muốn cưới ngươi làm vợ.”
Miêu Tòng Thù: “??”
Đây là kiểu dẫn mới lạ nào vậy? Ngươi tùy tiện như vậy không sợ làm sập cốt truyện và hình tượng thiết lập sao? Là tên tác giả nào viết ra mấy cuốn truyện thiếu chuyên nghiệp này thế?
Ôn Cẩm Trình kích động nói: “Quần áo mới, khách mời và lễ cưới đều đã chuẩn bị sẵn, bây giờ có thể… Giờ lành, giờ lành còn chưa có qua, thật tốt quá! Ngay cả ông trời cũng muốn tác hợp cho đôi ta, ta bây giờ liền giúp ngươi thay áo cưới.”
Những âm thanh từ phía sau tấm bình phong phát ra ngày càng thường xuyên, mà Ôn Cẩm Trình cũng càng nói càng hưng phấn, nhìn qua giống hệt bộ dạng không bình thường khi bị tẩu hỏa nhập ma.
Miêu Tòng Thù tỏ vẻ dưa đến miệng rồi còn khiếp sợ đến mức rớt xuống, y nhớ rõ khi ấy ở nhân gian, Ôn Cẩm Trình hận chết y, sao bây giờ lại có thể nói kết hôn là kết hôn rồi?
Ôn Cẩm Trình không thấy Miêu Tòng Thù trả lời thì dừng động tác lại, nghiêng đầu nhìn y, trợn to hai mắt, nghi hoặc hỏi: “Tiểu Thù, ngươi không vui sao? Ngươi không muốn gả cho ta, trở thành cô dâu của ta sao?”
Miêu Tòng Thù thành thật trả lời: “Không muốn lắm.”
Ôn Cẩm Trình khó hiểu: “Tại sao? Ta yêu ngươi mà.”
Miêu Tòng Thù theo phản xạ trả lời: “Đừng nói đến chuyện tình yêu, ngươi muốn làm con cá thứ mấy trong biển của ta?”
Cùng lúc đó, tấm bình phong bên cạnh lung lay rồi đổ sập xuống. Phía sau hiện ra Từ Phụ Tuyết đang bị trói chặt, Cảnh Vãn Thu và vài người của Bồng Lai Tiên Tông, tất cả bọn họ đều đồng loạt nhìn thẳng về phía Miêu Tòng Thù.
“...”
Miêu Tòng Thù nghĩ thầm, bây giờ y nói vừa rồi bản thân chỉ là giỡn chơi chút thôi thì liệu còn cứu được không?
Tác giả có lời muốn nói:
Miêu hải vương: Đừng nói chuyện tình yêu, vào trong biển của ta, cầm số thứ tự yêu đương rồi đợi đến trời cùng đất tận đi.
Úc hồ ly đang đứng nhìn:))
Tiểu Ôn chính là một tên bởi vì yêu mà sinh hận, lại từ hận mà chuyển sang yêu!!
Cảnh chuyển cảnh ở giữa chương sau sẽ giải mã.
Khi màn đêm buông xuống, thung lũng nhanh chóng chìm vào tĩnh lặng. Trăng lưỡi liềm treo trên vách núi chênh vênh, ánh trăng bàng bạc chiếu xuống, trong khi những cánh hoa dại tựa như những tấm lụa mỏng khép lại, ôm chặt lấy đài hoa*.
*raw 而如缎似的野花合拢花瓣成为一个个抱拢的花瓣: vì đoạn này khá tối nghĩa nên mk tự chém nha
Thác nước từ trên cao đổ xuống, nhưng những âm thanh ồn ào ấy lại bị loài côn trùng ăn tiếng vang sống nơi vách đá nuốt mất. Bọt nước bắn tung tóe như nhuộm đầy ánh trăng bạc, tựa vô số hạt ngọc rơi ra từ trong khay.
Phía trước thác nước có một hồ nước lạnh không rõ nông sâu, nước trong hồ rất sạch, cũng không thấy có loại cá hay phù du nào. Bên cạnh cái hồ còn có một tảng đá lớn màu đen, Miêu Tòng Thù và Úc Phù Lê cùng nhau ngồi trên tảng đá đó ngẩng đầu thưởng thức ánh trăng đêm nay.
Phía sau họ là người của Bồng Lai Tiên Tông đang ngồi quanh ngọn đuốc, còn Tiết Thính Triều lại một mình gảy đàn bên dưới tàng cây bên kia.
Miêu Tòng Thù vốn muốn rời đi sớm để tránh xa Bồng Lai Tiên Tông và tên bạn trai cũ kia, đáng tiếc Úc Phù Lê lại không muốn đi mà ngược lại nằm xuống trên tảng đá lớn cạnh thác nước.
Úc Phù Lê: “Qua đây.”
Miêu Tòng Thù trèo lên, tính tình con nít mà đánh hắn một cái, chỉ thấy một tiếng ‘keng’ vang lên, âm thanh tựa như đấm vào tấm sắt, cuối cùng người bị thương chỉ có mình y. Im lặng trong chốc lát, rốt cuộc Miêu Tòng Thù ngoan ngoãn nằm trên người Úc Phù Lê không tiếp tục vô cớ gây sự nữa.
Làm người quan trọng nhất là phải biết thỏa hiệp.
Úc Phù Lê nắm lấy mái tóc được buộc gọn của Miêu Tòng Thù nói: “Trình bày rõ ràng nội dung cuộc trò chuyện của em với tên kia.”
Sao vẫn chưa quên? Miêu Tòng Thù thở dài trong lòng, ngồi dậy bắt chéo chân liếc nhìn Tiết Thính Triều ở dưới gốc cây, tự hỏi giữa hai sự lựa chọn ‘mặc kệ tất cả nói ra sự thật rồi bị ©hịch một tháng’ và ‘trước tiên cứ lừa dối cho qua đã, đến khi mọi chuyện bại lộ thì xanh cỏ sau’ thì cái nào sẽ thảm hơn.
Sau một hồi so sánh, y nói: “Tiết Thính Triều đã từng cứu em, Bồng Lai Tiên Tông cũng từng bảo vệ em khỏi bị kẻ thù bên ngoài truy đuổi.”
Nói thật thì tất nhiên là không thể nói thật rồi, vậy nên y chỉ có thể dùng một ít lời nói dối để miễn cưỡng sống qua ngày thôi.
“Lúc đấy em đang chạy trốn để giữ mạng.”
Lúc đó hình như là có một đám ngốc đang đuổi giết y. Trong lúc chạy trốn y đã sử dụng một truyền tống trận không rõ điểm đến, sau đó không cẩn thận rơi vào trong mắt bão ở Đông Hải, rồi bị cuốn thẳng đến đảo Bồng Lai.
Tiết Thính Triều đúng thật là đã cứu y, cũng chính vì y ở lại Bồng Lai Tiên Tông mới khiến cho đám người đuổi giết y kiêng kị, hơn nữa bọn họ không tìm thấy đảo Bồng Lai. Sau khi sống ở đảo Bồng Lai một thời gian, đến khi y chạy ra ngoài thì đám người đuổi giết y kia không hiểu sao đều đã chết không toàn thây.
“Cho nên nói Tiết Thính Triều là chủ nợ của em cũng không có gì sai.”
Trên thực tế, sau đó y đã cứu mạng Tiết Thính Triều coi như báo đáp, mặc dù có hơi phóng đại chút. Về phần sự bảo vệ của Bồng Lai Tiên Tông, kỳ thực bên trong có rất nhiều cuộc chiến ngấm ngầm diễn ra, những người này đều quá mức cuồng nhiệt sùng bái Tiết Thính Triều.
Cảm thấy không ổn, y liền chạy.
“Vậy nên em với hắn chỉ là quan hệ chủ nợ và con nợ bình thường thôi, làm sao lại có mấy chuyện như yêu đương linh tinh thế kia được?” Chuyện quá khứ hãy để nó chôn vùi đi, không cần nhắc lại cũng không cần hoài niệm làm gì. Miêu Tòng Thù: “Đương nhiên là em thích anh nhất, hơn nữa cũng chỉ thích anh thôi.”
Dù sao thì bây giờ trong mắt trong tim y cũng chỉ có bạn trai bệnh tâm thần hiện tại thôi.
Bàn tay Úc Phù Lê ấn lên ngực Miêu Tòng Thù: “Nói lại lần nữa đi.”
Miêu Tòng Thù chỉ vào bàn tay đang đặt trên ngực mình: “Đặt lên đây để làm gì vậy?”
Úc Phù Lê: “Đếm nhịp tim của em.”
Miêu Tòng Thù: Đây là cách phát hiện nói dối từ thời nguyên thủy à? Chẳng phải trong Tu chân giới có loại thuật pháp có thể buộc người tu luyện phải nói ra sự thật sao? Cái thuật pháp nhỏ đó cũng rất hữu ích.
Trong lòng y có điều thắc mắc nhưng cũng không biểu hiện ra, vậy mà lại nghe Úc Phù Lê cười ‘phụt’ một tiếng nói: “Cái thuật pháp kia nếu không khống chế tốt sẽ biến thành thuật sưu hồn mất, mà cho dù có khống chế được đi chăng nữa, kẻ tu vi cao khi thi triển thuật này với người có tu vi thấp hơn thì vẫn sẽ để lại di chứng thôi.”
Miêu Tòng Thù nghe vậy, vừa vỗ nhẹ lên cơ ngực của Úc Phù Lê vừa cười bỉ ổi: “Anh xót em hả?”
Úc Phù Lê liếc y, mặt mày lạnh lùng không nói lời nào.
Miêu Tòng Thù biết cái tính tình ngoài lạnh trong nóng kì quặc của hắn, vậy nên không hề bị vẻ ngoài lạnh lùng này đánh lừa. Y cười, lặp lại những gì vừa nói rồi hỏi: “Thế nào?”
Úc Phù Lê: “Nhanh.”
Miêu Tòng Thù nghe vậy thì tỏ vẻ không tin, chuyện này tuyệt đối không có khả năng xảy ra. Làm sao mà một kẻ rắc thính chuyên nghiệp, tung hoành trong biển tình như y lại có thể bị một thử thách nho nhỏ làm khó được chứ?
“Anh gạt em, nhịp tim của em chắc chắn không hề thay đổi.” Miêu Tòng Thù kiên định nói.
Úc Phù Lê nhìn y, vẻ mặt như cười như không, hoàn toàn không nhìn ra tâm trạng của hắn bây giờ là thế nào! Hắn vòng qua vai của Miêu Tòng Thù nằm trên tảng đá lớn sau đó nhắm mắt lại, nhìn không ra rốt cuộc là đang tức giận hay vui mừng, căn bản là dò không tới đoán không ra.
Miêu Tòng Thù: Bây giờ y cảm thấy vô cùng hoảng sợ và thấp thỏm không yên.
Trong cơn hoảng loạn y chìm vào giấc ngủ.
Cũng không thể trách y được. Trong cơn mơ màng Miêu Tòng Thù vẫn cố biện giải cho bản thân, y cũng không phải là một con cá mặn chỉ biết ăn không ngồi rồi, chỉ là do buổi tối ăn quá no, sau khi ăn xong còn có linh quả và cá đông lạnh, hơn nữa lúc này cảnh đêm vắng lặng không một tiếng côn trùng kêu vang, đã vậy còn lồng ngực rộng lớn ấm áp của bạn trai, buồn ngủ cũng là chuyện thường ở huyện.
Nếu đổi lại là người khác dù là ai thì chắc chắn đều sẽ ngủ nhanh hơn y.
Tiếng thở nhẹ nhàng đều đều truyền ra từ trong lồng ngực hắn. Úc Phù Lê mở mắt ra, như có như không mà vỗ về lưng của người trong ngực, hắn nhớ tới số nhịp tim đập ban nãy của Miêu Tòng Thù, tim y đập nhanh hơn chính là khi nói ‘em chỉ thích anh, thích anh nhất luôn’.
Úc Phù Lê mở miệng: “Ta biết.”
Những lời tỏ tình của Miêu Tòng Thù ngày thường thẳng thắn và thản nhiên đến mức dường như không có trọng lượng, vào những thời điểm quan trọng sẽ lộ ra một chút ngại ngùng, nhưng lại cố tình giấu kín để không lộ ra chút dấu vết nào.
Úc Phù Lê: “Ta cũng vậy.”
Tiếc là Miêu Tòng Thù không nghe thấy những lời này, nếu không y nhất định sẽ được voi đòi tiên, quấn lấy hắn không buông muốn nghe thêm nhiều lời ngon tiếng ngọt hơn. Y rúc vào trong lồng ngực của Úc Phù Lê, mơ màng lẩm bẩm mấy câu, dụi dụi đầu rồi đổi một tư thế khác thoải mái hơn, ngủ không khác gì một con heo chết.
Quanh đống lửa.
Đinh Khê nhìn về phía hai người đang thân mật trên tảng đá lớn, vẻ mặt tựa như bị bao phủ bởi một tầng sương lạnh, nội tâm dần dần bị bóng tối oán hận ăn mòn. Một tiếng ‘rắc’ vang lên, cành cây khô trong tay dùng để khảy đống lửa bị bẻ gãy.
Gã thầm nghĩ, sao tên Miêu Tòng Thù kia dám làm vậy? Sao y có thể nói xin lỗi tiên sinh như thế?! Còn có cái tên tán tu vô danh kia nữa, hắn mà cũng có tư cách để tranh với tiên sinh? Tiên sinh… Rõ ràng là có thể tìm được một đạo lữ tốt hơn thế nhiều.
Cảnh Vãn Thu được Tiết Thính Triều cứu mạng, bởi vậy vô cùng biết ơn Bồng Lai Tiên Tông. Vốn dĩ hắn dự định tặng lại một ít linh khí hoặc dược liệu để thay lời cảm tạ, nhưng bị Bồng Lai Tiên Tông vốn không thiếu những thứ như này từ chối.
Bởi vậy, Cảnh Vãn Thu chỉ đành nói sẽ tạm thời đi cùng bọn họ, định chờ đến khi tìm được cơ hội sẽ báo đáp sau.
Hắn không muốn nợ ân tình gì của người khác, cho dù Bồng Lai Tiên Tông cứu mạng hắn, hắn cũng nhất định sẽ trả lại.
Cảnh Vãn Thu cũng đang gác đêm, nghe thấy tiếng cành cây gãy liền quay đầu lại hỏi: “Đinh đạo hữu?”
Đinh Khê bấy giờ mới hoàn hồn, ném cành cây đã gãy nói: “Ta không sao, nếu Cảnh đạo hữu mệt thì cứ ngủ trước đi.”
Cảnh Vãn Thu: “Ta không mệt.” Vừa nói, ánh mắt hắn vô tình liếc nhìn một đoạn quần áo màu xanh lam rơi xuống từ tảng đá lớn bên cạnh hồ nước lạnh, hắn chợt nghĩ đến khi Miêu Tòng Thù ở chung với người đàn ông bên cạnh y, mềm mại nũng nịu chẳng giống nam nhân tí nào.
Hắn lắc lắc đầu, cố gắng xua tan những suy nghĩ về tên tán tu họ Miêu kia ra khỏi đầu, dù sao bây giờ người này cũng đã không còn liên quan gì đến Thái Huyền Tông bọn họ và Từ Phụ Tuyết nữa. Về khoản gặp mặt rồi làm bộ như không quen biết này, Miêu Tòng Thù ngược lại làm rất tốt.
Cảnh Vãn Thu mỉa mai nghĩ.
Tiết Thính Triều đang ở dưới gốc cây lớn vuốt nhẹ sợi dây đàn từ đầu xuôi đến đuôi, đồng thời tránh để cho nó phát ra âm thanh. Hắn vô cùng chuyên tâm, dường như không hề để ý đến việc Miêu Tòng Thù cứ dính lấy tên đàn ông khác.
Ban ngày sau khi trò chuyện một hồi với Miêu Tòng Thù, lúc sau hắn cũng không có chủ động sáp lại nữa.
Dây và cao độ của đàn đều đã được điều chỉnh tốt, Tiết Thính Triều ôm chiếc trường cầm Tiêu Vĩ, ngẩng đầu nhìn về phía tảng đá lớn cạnh thác nước, ánh trăng mờ ảo chiếu lên ngọn cây, bởi vậy dưới tàng cây sáng tối đan xen.
Tiết Thính Triều trốn dưới bóng cây, vẻ mặt không rõ. Chỉ là đôi môi mím lại thành một đường, khiến hắn trông có vẻ hơi lạnh lùng xa cách.
…
Miêu Tòng Thù đột nhiên tỉnh dậy, phát hiện bản thân không còn ở trong thung lũng ban đầu mà đột ngột xuất hiện giữa một khu rừng hoang vu xa lạ. Khu vực xung quanh thuần một màu đen, tựa như nơi đây vừa xảy ra một đám cháy dữ dội, từ mặt đất khô nứt nẻ cho đến những thân cây trụi lá, tất cả đều có dấu vết cháy xém.
Những con quái điểu ăn thịt khổng lồ và hung dữ bay lượn trên bầu trời, móng vuốt và mỏ của chúng cứng như sắt thép.
Miêu Tòng Thù nhanh chóng đứng dậy, nhìn quanh bốn phía cũng không tìm thấy bóng dáng của Úc Phù Lê, không khỏi tự hỏi rốt cuộc mọi chuyện bây giờ là như thế nào?
Chẳng lẽ không gian trong bí cảnh sẽ thay đổi theo thời gian? Những người xung quanh cũng sẽ bị chia cắt?
Miêu Tòng Thù nghĩ không ra, vì vậy lục lọi trong giới tử tìm một cái linh khí tương tự với la bàn. Linh khí vừa xuất hiện đã biến thành một con chuồn chuồn dẫn đường bay về phía trước, chẳng bao lâu sau đã dẫn y ra khỏi rừng rậm, đi đến một ngôi làng nhỏ.
Thôn làng này tuy nhỏ nhưng có đầy đủ các vật dụng cần thiết, có mảnh ruộng đã lêntốt còn có cả dê bò gà vịt nuôi để dự trữ, nhìn qua cực kì tràn ngập cảm giác khói lửa nhân gian.
Miêu Tòng Thù nhìn chằm chằm lũ gà vịt đang kêu quạc quạc, ngoài miệng thốt lên ‘thật hoạt bát’, trong lòng lại đang nghĩ đến mấy món như gà tam ly, vịt thủy tinh, gà ăn mày, vịt ướp muối… Đột nhiên y rất nhớ Úc Phù Lê.
Sau khi nuốt nước miếng, Miêu Tòng Thù lấy cá khô cay nhỏ từ trong giới tử ra ăn chung với cá khô sốt nước sốt, cùng với rượu linh quả để giải ngọt mà y mua ở Phù Vân Thành lúc trước để giải ngấy. Thế nên một trên đường đi, miệng y căn bản không lúc nào ngừng lại, chỉ thỉnh thoảng lại yếu ớt hô lên một câu: “Có ai ở đó không?”
Sau khi hô vài ba lần vẫn không nhận được câu trả lời, y quyết định không thèm hô nữa.
Đi sâu vào làng, từ xa có thể thấy một cảnh tượng kỳ lạ, bên trái con đường làng là những dải lụa trắng và tiền giấy vàng, bên phải là lụa đỏ và vụn pháo hoa giấy rải đầy đất. Nhìn qua giống như là trái âm phải dương hỉ tang cùng làm.
Ở chính giữa cuối đường là một dinh thự lộng lẫy không hề hợp với khung cảnh nông thôn đơn sơ trước mặt, cánh cửa lớn sơn đen viền đồng đóng chặt lại, trên cổ hai con sư tử bằng đá trước cổng treo tú cầu đỏ tươi. Nhưng chiếc đèn lồng cạnh cửa lại là màu trắng, trên đèn lồng viết một chữ, ‘Hỉ’ (囍).
Miêu Tòng Thù đứng ở cửa nhìn vào bên trong, cửa lớn vang lên một tiếng ‘kẽo kẹt’ rồi từ từ mở ra, từng trận gió lạnh thổi qua.
“...” Vừa nhìn đã thấy nơi đây rất nguy hiểm, ai sẽ đi vào chứ? Muốn lừa người thì lừa người, nhưng cũng đừng có tùy tiện coi thường trí thông minh của người khác như vậy chứ!
Miêu Tòng Thù không nói hai lời đã quay người rời đi, nhưng sau lưng lập tức vang lên giọng nói của Úc Phù Lê: “Tiểu Thù, sao em không đi vào?”
Miêu Tòng Thù nghĩ thầm, Tiểu Thù cái quần què gì? Ta là chú hai của ngươi!
Y không hề dừng bước, ngược lại chạy càng nhanh hơn, giọng nói của Úc Phù Lê dần dần trở nên lạnh lùng thê lương, âm thanh ấy cứ bám theo y, từng tiếng kêu như khoan vào trong não. Gió lạnh thổi càng lúc càng mạnh, tiền giấy và những mảnh pháo vụn tung bay giữa không trung, gần như cản trở hết tầm nhìn của y, Miêu Tòng Thù phát hiện bản thân không thể thoát ra được, tay và chân không biết là bị thứ gì kéo lại.
Sức lực vô cùng mạnh, hơn nữa còn không sợ bất cứ loại thuật pháp nào, y cũng không có cách nào để tìm linh khí, bởi vậy chỉ có thể bị nâng lên đưa vào trong dinh thự.
Cửa lớn đóng lại.
Miêu Tòng Thù bị đưa đến sảnh chính của dinh thự, bị ép ngồi trên một chiếc ghế thái sư không thể cử động, trên mặt đất chảy đầy máu tươi sền sệt đã khô phân nửa và tay chân lộn xộn, nhìn vào quần áo của họ có thể mơ hồ nhận ra đây chính là những tu sĩ đã bước vào trong bí cảnh.
Thông thường, các bí cảnh sẽ loại trừ những tu sĩ có tu vi thấp, nhưng một bí cảnh thượng cổ như bí cảnh Thái Huyền vậy mà lại đột nhiên hút hàng chục nghìn tu sĩ đang canh gác bên ngoài lúc đó vào bên trong.
Vốn tưởng rằng là biển lớn chứa đựng trăm sông, nhưng bây giờ xem ra tất cả chỉ một cái bẫy để giết người.
Lúc này, đột nhiên có tiếng bước chân từ ngoài cửa truyền đến.
Miêu Tòng Thù ngẩng đầu vừa lúc nhìn thẳng vào trong mắt người đang đi tới, cả hai sửng sốt, một lúc sau mới phản ứng lại hóa ra đều là người quen. Mà hai từ ‘người quen’ này nói trắng ra chính là ‘kẻ thù cũ’, Miêu Tòng Thù chỉ cảm thấy hơi phiền phức.
“Tiểu Thù?” Ôn Tấn Thành đang mặc mãng bào* đeo đai ngọc của chú rể, khiến cho mặt hắn càng giống như một viên ngọc quý, dung mạo rất đẹp. Khi nhìn thấy Miêu Tòng Thù ở giữa đại sảnh, hắn đầu tiên là khó hiểu, sau đó là mừng rỡ, bước nhanh vào rồi dừng lại trước mặt Miêu Tòng Thù: “Thật sự là ngươi sao?”
*mãng bào của chú rể:
Ôn Cẩm Trình nở một nụ cười rạng rỡ, giống như một tiểu công tử ngây thơ xuất thân từ gia đình danh giá khi nhìn thấy người thương.
“Tiểu Thù, ngươi vẫn ổn chứ?”
Miêu Tòng Thù: Không ổn lắm.
Ôn Cẩm Trình nhìn đống tay chân đứt gãy nằm trên mặt đất, vẻ mặt cứng đờ, rồi lập tức giải thích: “Bọn họ lừa ta cưới một người không liên quan, còn muốn khiến ta không đi tìm ngươi, nhưng ta không có bị lừa.”
Hắn ta quay người lại vỗ tay, sau hai tiếng vỗ liền có một người hầu cứng đờ cúi đầu xuống dọn dẹp mọi thứ. Mặt đất rất nhanh đã được dọn sạch, sau đó phía sau tấm bình phong bên phải đột nhiên vang lên tiếng động.
Tròng mắt Miêu Tòng Thù mới vừa chuyển động, Ôn Cẩm Trình đã sắc mặt tối sầm mà đổi góc độ chắn ở trước mặt y.
Ôn Cẩm Trình vui vẻ nhìn y: “Tiểu Thù, tất cả những người cản trở ngươi và ta ở bên nhau đều đã bị diệt trừ sạch sẽ. Bây giờ, ta muốn cưới ngươi làm vợ.”
Miêu Tòng Thù: “??”
Đây là kiểu dẫn mới lạ nào vậy? Ngươi tùy tiện như vậy không sợ làm sập cốt truyện và hình tượng thiết lập sao? Là tên tác giả nào viết ra mấy cuốn truyện thiếu chuyên nghiệp này thế?
Ôn Cẩm Trình kích động nói: “Quần áo mới, khách mời và lễ cưới đều đã chuẩn bị sẵn, bây giờ có thể… Giờ lành, giờ lành còn chưa có qua, thật tốt quá! Ngay cả ông trời cũng muốn tác hợp cho đôi ta, ta bây giờ liền giúp ngươi thay áo cưới.”
Những âm thanh từ phía sau tấm bình phong phát ra ngày càng thường xuyên, mà Ôn Cẩm Trình cũng càng nói càng hưng phấn, nhìn qua giống hệt bộ dạng không bình thường khi bị tẩu hỏa nhập ma.
Miêu Tòng Thù tỏ vẻ dưa đến miệng rồi còn khiếp sợ đến mức rớt xuống, y nhớ rõ khi ấy ở nhân gian, Ôn Cẩm Trình hận chết y, sao bây giờ lại có thể nói kết hôn là kết hôn rồi?
Ôn Cẩm Trình không thấy Miêu Tòng Thù trả lời thì dừng động tác lại, nghiêng đầu nhìn y, trợn to hai mắt, nghi hoặc hỏi: “Tiểu Thù, ngươi không vui sao? Ngươi không muốn gả cho ta, trở thành cô dâu của ta sao?”
Miêu Tòng Thù thành thật trả lời: “Không muốn lắm.”
Ôn Cẩm Trình khó hiểu: “Tại sao? Ta yêu ngươi mà.”
Miêu Tòng Thù theo phản xạ trả lời: “Đừng nói đến chuyện tình yêu, ngươi muốn làm con cá thứ mấy trong biển của ta?”
Cùng lúc đó, tấm bình phong bên cạnh lung lay rồi đổ sập xuống. Phía sau hiện ra Từ Phụ Tuyết đang bị trói chặt, Cảnh Vãn Thu và vài người của Bồng Lai Tiên Tông, tất cả bọn họ đều đồng loạt nhìn thẳng về phía Miêu Tòng Thù.
“...”
Miêu Tòng Thù nghĩ thầm, bây giờ y nói vừa rồi bản thân chỉ là giỡn chơi chút thôi thì liệu còn cứu được không?
Tác giả có lời muốn nói:
Miêu hải vương: Đừng nói chuyện tình yêu, vào trong biển của ta, cầm số thứ tự yêu đương rồi đợi đến trời cùng đất tận đi.
Úc hồ ly đang đứng nhìn:))
Tiểu Ôn chính là một tên bởi vì yêu mà sinh hận, lại từ hận mà chuyển sang yêu!!
Cảnh chuyển cảnh ở giữa chương sau sẽ giải mã.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất