Chương 1: Tiến Vào
: Tiến vào
Editor: Tô
꧁LẠC CẨU TEAM꧂
______________________________
Sau một ngày làm việc mệt mỏi, Tô Hàn trở về nhà, làm chút đồ ăn cho no bụng, sau đó bắt đầu lướt diễn đàn "Cuồng Sinh."
Trên thế giới luôn có nhóm người như vậy, cho dù đang sống ở thời đại hoà bình, áo cơm không lo, vẫn cứ cư an tư nguy, luôn luôn giữ cảnh giác. Bởi vì chẳng ai biết được ngày mai sẽ xảy ra tình huống gì.
Đây là trường hợp của các thành viên đã đăng ký của diễn đàn, cực kỳ cảm thấy buồn rầu, ví dụ như-
"Tui đã tích trữ đủ thức ăn và nước uống ở nhà trong một năm rồi".
"Tui mua một cái balo, trong đó chứa đầy những vật dụng cần thiết cho việc thoát hiểm. Một khi sự việc xảy ra thì có thể bỏ chạy bất cứ lúc nào với nó trên lưng, chỉ là đồ hơi nhiều, balo có hơi nặng. May mà tui đã mua được chiếc ô tô và có thể để balo ở hàng ghế sau, nếu không thì chả có cách nào mang nó mỗi ngày cả".
"Thuốc ở nhà đã chuẩn bị ổn thoả, dao quân đội, mặt nạ phòng độc, ủng quân đội và áo chống đạn đang trên đường đến. Vậy nên vấn đề tiếp theo là thức ăn đóng hộp nhà nào tốt? Các đồng chí giúp chế đề cử hai nhà đi, chế dự định trữ hàng".
Tất nhiên cũng có rất nhiều người trong số đó đã quá lo lắng và vô tình bị lật thuyền——
"Mười năm trước có thông tin rò rỉ phóng xạ hạt nhân làm điên cuồng cướp muối ăn, kết quả hàng tồn kho quá nhiều, tới hôm nay vẫn chưa ăn hết... Khóc ngất trong nhà vệ sinh."
"Phụt" Tô Hàn không nhịn được cười ra tiếng. Mở bài viết ra cẩn thận đọc lại, cô cảm thấy trong lời nói của chủ topic có chút xót xa.
"Năm đó giá muối cạnh tranh cao, mười tệ một túi, không thể bán lại được mà tặng người ta thì người ta cũng không thèm!"
"Ăn mười năm, trong nhà còn dư lại kha khá, cũng không biết đến lúc nào mới ăn hết."
"May mắn là muối không có hạn sử dụng, từ từ dùng...Tang thương.ipg".
Sau khi xem bài viết, Tô Hàn trầm ngâm "Không cần trữ gia vị quá nhiều".
Nhờ vào bài học của những người khác có thể không ngừng tối ưu hoá kế hoạch phòng ngừa của bản thân. Khi khủng hoảng xảy ra cũng có thể ứng phó tốt hơn.
Lướt các bài viết một hồi, Tô Hàn định tắt máy nghỉ ngơi, ngay lúc này một bài viết mới đăng lên và được ghim lên đầu, số trả lời tăng vọt.
Tô Hàn hơi giật mình tưởng mình đã đọc nhầm, vội vàng đọc lại. Tuy nhiên tiêu đề ghi rõ ràng, "Trò chơi sinh tồn thực tế ảo đầu tiên trên thế giới sắp ra mắt, nhà phát triển Cẩm Giang đã quyết định tổ chức thi đấu [Trò chơi sinh tồn vô hạn] lần thứ nhất để quảng bá trò chơi. Hoan nghênh mọi người báo danh".
Trò chơi sinh tồn thực tế ảo đầu tiên trên thế giới! Hệ cuồng sinh tồn - Tô Hàn bấm ngay vào bài viết để xem cách thức đăng ký.
Một tháng sau, đợt đăng ký [Trò chơi sinh tồn vô hạn] lần thứ nhất đã kết thúc, trò chơi dự kiến bắt đầu vào ngày 1 tháng 10 bắt đầu.
Từ năm 3000 thời đại vũ trụ, Ngày 1 tháng 10 - ngày 10 tháng 10 là ngày nghỉ theo luật định của công dân, không ai có thể tước đoạt được nên tất cả người chơi đăng ký tham gia trò chơi sinh tồn không phải lo lắng về việc không có thời gian.
Sáng sớm ngày 1 tháng 10, Tô Hàn nóng lòng nằm vào cabin trò chơi, yên lặng chờ trò chơi bắt đầu.
Vừa đúng 8 giờ sáng, những người tham gia thi đấu đúng giờ đăng nhập vào trò chơi.
Hoa mắt một cái, Tô Hàn phát hiện mình đang đứng trong một màn sương trắng.
Một giây sau, một âm thanh máy móc vang lên: "Chào mừng bạn đến với [Trò chơi sinh tồn vô hạn], người chơi có thể lựa chọn một trong ba nghề nghiệp dưới đây."
Tô Hàn nhìn kỹ, ba lựa chọn lần lượt là—
Nghề nghiệp: Bác sĩ
Kỹ năng thiên phú (sơ cấp): Trong phó bản, mỗi ngày có 30% xác suất nhận được các loại thuốc thường, 5% xác suất nhận được thuốc hiếm.
Nghề nghiệp: Thợ mỏ
Kỹ năng thiên phú (sơ cấp): Trong phó bản, mỗi ngày có 30% xác suất nhận được vàng, 5% xác suất nhận được đá hiếm.
Nghề nghiệp: Nhà dinh dưỡng học
Kỹ năng thiên phú (sơ cấp): Trong phó bản, mỗi ngày có 30% xác suất nhận được bữa ăn "1 chai sữa + 1 bánh mì đen", 5% xác suất nhận được "3 chai sữa + 1 bánh mì bơ thịt + 1 bánh kem chocolate sang trọng."
"Chú thích: Các sự kiện, xác suất trên có thể đồng thời xảy ra."
Suy nghĩ một chút, Tô Hàn lập tức hiểu rõ. Bác sĩ có nghĩa là cung cấp các loại thuốc, thợ mỏ có nghĩa là có tiền tệ, nhà dinh dưỡng học cung cấp lương thực và nước uống.
Cả ba nghề đều tốt, nhưng chúng có lợi thế riêng trong các trường hợp khác nhau.
Trong thời kỳ cực kỳ khó khăn, nguồn cung cấp y tế thiếu thốn và giá đắt hơn vàng; trong thời kỳ tương đối hoà bình, có vàng có nghĩa là có sức mua và có thể bổ sung đồ; lỡ như trôi dạt vào đảo hoang thì vàng bạc là vô dụng, thức ăn đồ uống quan trọng nhất.
Khó mà chọn quá...
Sau một phút cân nhắc, Tô Hàn quyết định: "Tôi chọn nhà dinh dưỡng học". Cho dù trong hoàn cảnh nào đi nữa muốn sinh tồn thì không thể thiếu nước và thức ăn. Những thứ khác không có thì có thể đi trao đổi với người khác.
Âm thanh máy móc vang lên: "Lựa chọn nghề nghiệp, vui lòng chờ một chút, hệ thống đang xử lý."
Qua mấy giây, một bảng điều khiển trong suốt xuất hiện trước mặt Tô Hàn, trên đó viết--
Họ tên: Tô Hàn (Đã xác thực tên thật)
Cấp bậc: 1
Nghề nghiệp: Nhà dinh dưỡng học ( Tư chất sơ cấp)
Độ no bụng: 100/100
Độ sạch sẽ: 100/100
Thể lực: 100/100
Các thuộc tính được giải thích bên dưới.
Độ no bụng: 100%—75% - màu xanh đậm - ăn rất no. 75%—50% - màu xanh nhạt - không đói bụng. 50%—25% - màu vàng - hơi đói. 25%—0% - màu đỏ - rất đói.
Dùng thức ăn có thể làm tăng cảm giác no bụng.
Độ sạch sẽ: 100%—75% - màu xanh đậm - sạch sẽ. 75%—50% - màu xanh nhạt - không bẩn. 50%—25% - màu vàng - bẩn. 25%—0% - màu đỏ - có mùi hôi khó ngửi.
Sử dụng nhu yếu phẩm hàng ngày để cải thiện độ sạch sẽ.
Thể lực: độ no bụng, độ sạch sẽ thấp hơn 50, thể lực giảm từ từ (Độ no bụng, độ sạch sẽ càng thấp thì thể lực càng giảm nhanh. Giá trị giảm xuống 0, nhân vật chết trong game, người chơi bị loại và không thể hồi sinh).
Nếu có trạng thái tiêu cực hoặc chấn thương, thể lực tiếp tục giảm (Debuff có thể được xóa bằng cách uống thuốc tương ứng).
Chỉ số đói và sạch sẽ đều có màu xanh đậm, có thể đi vào trạng thái ngủ, hoặc dùng thuốc chữa trị, thể lực sẽ từ từ phục hồi.
Cứ 30 ngày sống sót trong phó bản, cấp bậc +1, giới hạn độ no bụng +100, giới hạn độ sạch sẽ +100, giới hạn thể lực +100, cấp bậc tư chất +1.
"Này đúng là dùng mạng để cạnh tranh mà..." Tô Hàn lẩm bẩm.
Độ no bụng, độ sạch sẽ càng thấp thì thể lực càng giảm nhanh. Vì vậy muốn duy trì thể lực ở mức bình thường thì phải tìm kiếm lương thực, các nhu yếu phẩm hàng ngày càng nhiều càng tốt để giữ được độ no bụng và độ sạch sẽ ở mức xanh trở lên.
Gần như ngay lập tức, Tô Hàn coi việc "tích trữ vật tư" là ưu tiên hàng đầu của mình.
Sau khi đọc xong, Tô Hàn đóng bảng thuộc tính trong suốt lại.
Hệ thống nhắc nhở "Người chơi đã nhận được 100 điểm do hệ thống đưa ra và có thể mua vật liệu trong thương thành trò chơi."
"Lưu ý 1: Người chơi đang ở trong phó bản thì không được phép vào thương thành để mua sắm."
"Lưu ý 2: Số lượng hàng hóa trong thương thành có hạn, ai đến trước được phục vụ trước. Sau khi một sản phẩm nhất định được bán, nó sẽ hiển thị 'Đã bán hết', việc mua bán có thể được tiếp tục sau khi bổ sung xong. (Cung cấp trước khi mở phó bản tiếp theo)"
Tô Hàn "!!!"
Hàng hóa trong thương thành cũng có thể bán hết sao? Người chơi cẩn thận phân tích kỹ lưỡng thuộc tính để lựa chọn nghề nghiệp trước khi vào game thật xui xẻo!
Cô vội vàng mở thương thành để giành giật.
Bảng điều khiển thương thành xuất hiện, hàng hóa trong đó thật đa dạng đáng kinh ngạc. Có đủ thứ để ăn, mặc, đồ dùng, đao đơn, song đao, dao găm và các dụng cụ điều khiển khác. Không hổ là hệ thống lớn.
Tô Hàn cầm trong tay 100 điểm, cảm thấy chút tiền như vầy không đủ xài!
Nhìn thấy hàng hóa của thương thành không ngừng giảm xuống, Tô Hàn thở dài, nhanh chóng xác định mục tiêu, lập tức tiêu hết 100 điểm.
Những vật phẩm cô chọn là--
Kho tuỳ thân, giá 50 điểm, có 10 ô, mỗi ô có thể chứa tối đa 100 vật phẩm cùng loại.
Gói quà tuyệt vời, giá 40 điểm, gồm 10 cục xà phòng, 10 chai nước suối, 10 miếng bánh mì bơ và 5 băng y tế.
[Xà phòng: sau khi sử dụng độ sạch sẽ +25, giá 2 điểm.]
[Nước khoáng: 250ml, sau khi sử dụng độ no bụng +10, giá 2 điểm.]
[Bánh mì bơ chà bông: sau khi sử dụng độ no bụng +25, giá 2 điểm.]
[Băng y tế: sau khi sử dụng thể lực +10, trạng thái 'Chảy máu' biến mất, giá 4 điểm.]
Nói cách khác, giá gốc của hàng hoá 80 điểm được gom thành gói quà 40 điểm, quả thực tiết kiệm được rất nhiều tiền! Cho nên Tô Hàn không chút do dự mà mua nó.
10 điểm còn lại được quy đổi thành đơn vị tiền tệ của phó bản, tổng cộng là 1000 Bei. (Tên đơn vị tiền tệ trong phó bản được gọi là Bei).
Nhìn bề ngoài thì có vẻ dễ dàng mua được thức ăn, nước uống, vật dụng y tế bằng tiền, không đáng để đổi điểm, nhưng... ai có thể biết được liệu những vật liệu này có thể mua được trong thời bình trong phó bản không?
Lùi một bước, dù có mua được thì ai biết được Bei là loại tiền gì? Sức mua bao nhiêu, lỡ như 1000 sò chỉ mua được chai nước thì quá thiệt thòi.
Vì vậy, sau khi cân nhắc hết mọi thứ, Tô Hàn lựa chọn ba vật phẩm trên. Tuy rằng không chuẩn bị đầy đủ 100%, vẫn còn rất nhiều thứ chưa được trang bị, nhưng mang theo các vật dụng này là đủ đối phó trong hầu hết các trường hợp.
Sau khi tiêu hết 100 điểm, Tô Hàn nhìn thấy tổng số lượng là 1.000, tồn kho của kho di động còn 722 đột nhiên giảm hơn 300. Cô cảm thấy căng thẳng, trong lòng biết đông đảo người chơi sắp mở mode điên cuồng rồi.
May mà cô đã mua xong rồi.
Hệ thống hỏi "Công tác chuẩn bị đã kết thúc, người chơi có vào game ngay không? "
Tô Hàn không chút do dự chọn "Có."
Ánh sáng lóe lên, Tô Hàn chính thức tiến vào trò chơi.
Hệ thống bắt đầu giới thiệu "Vòng này là một trò chơi sinh tồn có bối cảnh siêu lạm phát, hãy cố gắng hết sức để sinh tồn."
"Lưu ý 1: Sau 10 ngày sống sót, người chơi đạt điều kiện qua ải và có thể yêu cầu hệ thống rời khỏi phó bản bất cứ lúc nào."
"Lưu ý 2: Sức chịu đựng bằng 0, nhân vật tử vong và người chơi bị loại khỏi trò chơi."
"Lưu ý 3: Số ngày sống sót càng nhiều, bạn sẽ nhận được càng nhiều phần thưởng cho việc thông quan."
"Lưu ý 4: Nếu người chơi hoàn thành khiêu chiến cực hạn - sống sót trong phó bản này 20 ngày, bạn sẽ nhận được phần thưởng Extra. Sau 20 ngày, những người chơi sống sót trong phó bản này sẽ tự động dịch chuyển rời đi."
"Lưu ý 5: Thị trấn A5 (máy chủ nơi người chơi đang ở) có 100.000 người chơi và 400.000 NPC thường trú."
"Lưu ý 6: Từ 9 giờ sáng nay, siêu lạm phát chính thức bắt đầu. (Nói cách khác, tốc độ tăng hàng tháng của mức giá vượt quá 50% được định nghĩa là siêu lạm phát và dữ liệu trong trò chơi đã được điều chỉnh.)"
Đến 9 giờ siêu lạm phát chính thức bắt đầu? Tô Hàn giật mình.
Vào game lúc 8 giờ sáng, mất khoảng năm phút chọn nghề nghiệp, đọc thông tin và sắm đồ. Bây giờ thời gian trong game chính xác là 8 giờ 6 phút.
Đột nhiên, cô có một cảm giác khẩn trương không thể giải thích được trong cuộc chạy đua với thời gian, như thể mỗi phút đều không thể lãng phí!
Tác giả có lời muốn nói:
Người chơi vào game bằng tên thật, Bởi vì game cố gắng trở nên thực tế (bởi vì tác giả cho rằng đặt tên phiền phức)
Có thể trực tiếp sử dụng Bei làm tiền tệ. Tại sao phải đổi chứ? Bởi vì sợ xuất hiện tin tức nhạy cảm nên bịa đó (☆_☆)
Editor: Tô
꧁LẠC CẨU TEAM꧂
______________________________
Sau một ngày làm việc mệt mỏi, Tô Hàn trở về nhà, làm chút đồ ăn cho no bụng, sau đó bắt đầu lướt diễn đàn "Cuồng Sinh."
Trên thế giới luôn có nhóm người như vậy, cho dù đang sống ở thời đại hoà bình, áo cơm không lo, vẫn cứ cư an tư nguy, luôn luôn giữ cảnh giác. Bởi vì chẳng ai biết được ngày mai sẽ xảy ra tình huống gì.
Đây là trường hợp của các thành viên đã đăng ký của diễn đàn, cực kỳ cảm thấy buồn rầu, ví dụ như-
"Tui đã tích trữ đủ thức ăn và nước uống ở nhà trong một năm rồi".
"Tui mua một cái balo, trong đó chứa đầy những vật dụng cần thiết cho việc thoát hiểm. Một khi sự việc xảy ra thì có thể bỏ chạy bất cứ lúc nào với nó trên lưng, chỉ là đồ hơi nhiều, balo có hơi nặng. May mà tui đã mua được chiếc ô tô và có thể để balo ở hàng ghế sau, nếu không thì chả có cách nào mang nó mỗi ngày cả".
"Thuốc ở nhà đã chuẩn bị ổn thoả, dao quân đội, mặt nạ phòng độc, ủng quân đội và áo chống đạn đang trên đường đến. Vậy nên vấn đề tiếp theo là thức ăn đóng hộp nhà nào tốt? Các đồng chí giúp chế đề cử hai nhà đi, chế dự định trữ hàng".
Tất nhiên cũng có rất nhiều người trong số đó đã quá lo lắng và vô tình bị lật thuyền——
"Mười năm trước có thông tin rò rỉ phóng xạ hạt nhân làm điên cuồng cướp muối ăn, kết quả hàng tồn kho quá nhiều, tới hôm nay vẫn chưa ăn hết... Khóc ngất trong nhà vệ sinh."
"Phụt" Tô Hàn không nhịn được cười ra tiếng. Mở bài viết ra cẩn thận đọc lại, cô cảm thấy trong lời nói của chủ topic có chút xót xa.
"Năm đó giá muối cạnh tranh cao, mười tệ một túi, không thể bán lại được mà tặng người ta thì người ta cũng không thèm!"
"Ăn mười năm, trong nhà còn dư lại kha khá, cũng không biết đến lúc nào mới ăn hết."
"May mắn là muối không có hạn sử dụng, từ từ dùng...Tang thương.ipg".
Sau khi xem bài viết, Tô Hàn trầm ngâm "Không cần trữ gia vị quá nhiều".
Nhờ vào bài học của những người khác có thể không ngừng tối ưu hoá kế hoạch phòng ngừa của bản thân. Khi khủng hoảng xảy ra cũng có thể ứng phó tốt hơn.
Lướt các bài viết một hồi, Tô Hàn định tắt máy nghỉ ngơi, ngay lúc này một bài viết mới đăng lên và được ghim lên đầu, số trả lời tăng vọt.
Tô Hàn hơi giật mình tưởng mình đã đọc nhầm, vội vàng đọc lại. Tuy nhiên tiêu đề ghi rõ ràng, "Trò chơi sinh tồn thực tế ảo đầu tiên trên thế giới sắp ra mắt, nhà phát triển Cẩm Giang đã quyết định tổ chức thi đấu [Trò chơi sinh tồn vô hạn] lần thứ nhất để quảng bá trò chơi. Hoan nghênh mọi người báo danh".
Trò chơi sinh tồn thực tế ảo đầu tiên trên thế giới! Hệ cuồng sinh tồn - Tô Hàn bấm ngay vào bài viết để xem cách thức đăng ký.
Một tháng sau, đợt đăng ký [Trò chơi sinh tồn vô hạn] lần thứ nhất đã kết thúc, trò chơi dự kiến bắt đầu vào ngày 1 tháng 10 bắt đầu.
Từ năm 3000 thời đại vũ trụ, Ngày 1 tháng 10 - ngày 10 tháng 10 là ngày nghỉ theo luật định của công dân, không ai có thể tước đoạt được nên tất cả người chơi đăng ký tham gia trò chơi sinh tồn không phải lo lắng về việc không có thời gian.
Sáng sớm ngày 1 tháng 10, Tô Hàn nóng lòng nằm vào cabin trò chơi, yên lặng chờ trò chơi bắt đầu.
Vừa đúng 8 giờ sáng, những người tham gia thi đấu đúng giờ đăng nhập vào trò chơi.
Hoa mắt một cái, Tô Hàn phát hiện mình đang đứng trong một màn sương trắng.
Một giây sau, một âm thanh máy móc vang lên: "Chào mừng bạn đến với [Trò chơi sinh tồn vô hạn], người chơi có thể lựa chọn một trong ba nghề nghiệp dưới đây."
Tô Hàn nhìn kỹ, ba lựa chọn lần lượt là—
Nghề nghiệp: Bác sĩ
Kỹ năng thiên phú (sơ cấp): Trong phó bản, mỗi ngày có 30% xác suất nhận được các loại thuốc thường, 5% xác suất nhận được thuốc hiếm.
Nghề nghiệp: Thợ mỏ
Kỹ năng thiên phú (sơ cấp): Trong phó bản, mỗi ngày có 30% xác suất nhận được vàng, 5% xác suất nhận được đá hiếm.
Nghề nghiệp: Nhà dinh dưỡng học
Kỹ năng thiên phú (sơ cấp): Trong phó bản, mỗi ngày có 30% xác suất nhận được bữa ăn "1 chai sữa + 1 bánh mì đen", 5% xác suất nhận được "3 chai sữa + 1 bánh mì bơ thịt + 1 bánh kem chocolate sang trọng."
"Chú thích: Các sự kiện, xác suất trên có thể đồng thời xảy ra."
Suy nghĩ một chút, Tô Hàn lập tức hiểu rõ. Bác sĩ có nghĩa là cung cấp các loại thuốc, thợ mỏ có nghĩa là có tiền tệ, nhà dinh dưỡng học cung cấp lương thực và nước uống.
Cả ba nghề đều tốt, nhưng chúng có lợi thế riêng trong các trường hợp khác nhau.
Trong thời kỳ cực kỳ khó khăn, nguồn cung cấp y tế thiếu thốn và giá đắt hơn vàng; trong thời kỳ tương đối hoà bình, có vàng có nghĩa là có sức mua và có thể bổ sung đồ; lỡ như trôi dạt vào đảo hoang thì vàng bạc là vô dụng, thức ăn đồ uống quan trọng nhất.
Khó mà chọn quá...
Sau một phút cân nhắc, Tô Hàn quyết định: "Tôi chọn nhà dinh dưỡng học". Cho dù trong hoàn cảnh nào đi nữa muốn sinh tồn thì không thể thiếu nước và thức ăn. Những thứ khác không có thì có thể đi trao đổi với người khác.
Âm thanh máy móc vang lên: "Lựa chọn nghề nghiệp, vui lòng chờ một chút, hệ thống đang xử lý."
Qua mấy giây, một bảng điều khiển trong suốt xuất hiện trước mặt Tô Hàn, trên đó viết--
Họ tên: Tô Hàn (Đã xác thực tên thật)
Cấp bậc: 1
Nghề nghiệp: Nhà dinh dưỡng học ( Tư chất sơ cấp)
Độ no bụng: 100/100
Độ sạch sẽ: 100/100
Thể lực: 100/100
Các thuộc tính được giải thích bên dưới.
Độ no bụng: 100%—75% - màu xanh đậm - ăn rất no. 75%—50% - màu xanh nhạt - không đói bụng. 50%—25% - màu vàng - hơi đói. 25%—0% - màu đỏ - rất đói.
Dùng thức ăn có thể làm tăng cảm giác no bụng.
Độ sạch sẽ: 100%—75% - màu xanh đậm - sạch sẽ. 75%—50% - màu xanh nhạt - không bẩn. 50%—25% - màu vàng - bẩn. 25%—0% - màu đỏ - có mùi hôi khó ngửi.
Sử dụng nhu yếu phẩm hàng ngày để cải thiện độ sạch sẽ.
Thể lực: độ no bụng, độ sạch sẽ thấp hơn 50, thể lực giảm từ từ (Độ no bụng, độ sạch sẽ càng thấp thì thể lực càng giảm nhanh. Giá trị giảm xuống 0, nhân vật chết trong game, người chơi bị loại và không thể hồi sinh).
Nếu có trạng thái tiêu cực hoặc chấn thương, thể lực tiếp tục giảm (Debuff có thể được xóa bằng cách uống thuốc tương ứng).
Chỉ số đói và sạch sẽ đều có màu xanh đậm, có thể đi vào trạng thái ngủ, hoặc dùng thuốc chữa trị, thể lực sẽ từ từ phục hồi.
Cứ 30 ngày sống sót trong phó bản, cấp bậc +1, giới hạn độ no bụng +100, giới hạn độ sạch sẽ +100, giới hạn thể lực +100, cấp bậc tư chất +1.
"Này đúng là dùng mạng để cạnh tranh mà..." Tô Hàn lẩm bẩm.
Độ no bụng, độ sạch sẽ càng thấp thì thể lực càng giảm nhanh. Vì vậy muốn duy trì thể lực ở mức bình thường thì phải tìm kiếm lương thực, các nhu yếu phẩm hàng ngày càng nhiều càng tốt để giữ được độ no bụng và độ sạch sẽ ở mức xanh trở lên.
Gần như ngay lập tức, Tô Hàn coi việc "tích trữ vật tư" là ưu tiên hàng đầu của mình.
Sau khi đọc xong, Tô Hàn đóng bảng thuộc tính trong suốt lại.
Hệ thống nhắc nhở "Người chơi đã nhận được 100 điểm do hệ thống đưa ra và có thể mua vật liệu trong thương thành trò chơi."
"Lưu ý 1: Người chơi đang ở trong phó bản thì không được phép vào thương thành để mua sắm."
"Lưu ý 2: Số lượng hàng hóa trong thương thành có hạn, ai đến trước được phục vụ trước. Sau khi một sản phẩm nhất định được bán, nó sẽ hiển thị 'Đã bán hết', việc mua bán có thể được tiếp tục sau khi bổ sung xong. (Cung cấp trước khi mở phó bản tiếp theo)"
Tô Hàn "!!!"
Hàng hóa trong thương thành cũng có thể bán hết sao? Người chơi cẩn thận phân tích kỹ lưỡng thuộc tính để lựa chọn nghề nghiệp trước khi vào game thật xui xẻo!
Cô vội vàng mở thương thành để giành giật.
Bảng điều khiển thương thành xuất hiện, hàng hóa trong đó thật đa dạng đáng kinh ngạc. Có đủ thứ để ăn, mặc, đồ dùng, đao đơn, song đao, dao găm và các dụng cụ điều khiển khác. Không hổ là hệ thống lớn.
Tô Hàn cầm trong tay 100 điểm, cảm thấy chút tiền như vầy không đủ xài!
Nhìn thấy hàng hóa của thương thành không ngừng giảm xuống, Tô Hàn thở dài, nhanh chóng xác định mục tiêu, lập tức tiêu hết 100 điểm.
Những vật phẩm cô chọn là--
Kho tuỳ thân, giá 50 điểm, có 10 ô, mỗi ô có thể chứa tối đa 100 vật phẩm cùng loại.
Gói quà tuyệt vời, giá 40 điểm, gồm 10 cục xà phòng, 10 chai nước suối, 10 miếng bánh mì bơ và 5 băng y tế.
[Xà phòng: sau khi sử dụng độ sạch sẽ +25, giá 2 điểm.]
[Nước khoáng: 250ml, sau khi sử dụng độ no bụng +10, giá 2 điểm.]
[Bánh mì bơ chà bông: sau khi sử dụng độ no bụng +25, giá 2 điểm.]
[Băng y tế: sau khi sử dụng thể lực +10, trạng thái 'Chảy máu' biến mất, giá 4 điểm.]
Nói cách khác, giá gốc của hàng hoá 80 điểm được gom thành gói quà 40 điểm, quả thực tiết kiệm được rất nhiều tiền! Cho nên Tô Hàn không chút do dự mà mua nó.
10 điểm còn lại được quy đổi thành đơn vị tiền tệ của phó bản, tổng cộng là 1000 Bei. (Tên đơn vị tiền tệ trong phó bản được gọi là Bei).
Nhìn bề ngoài thì có vẻ dễ dàng mua được thức ăn, nước uống, vật dụng y tế bằng tiền, không đáng để đổi điểm, nhưng... ai có thể biết được liệu những vật liệu này có thể mua được trong thời bình trong phó bản không?
Lùi một bước, dù có mua được thì ai biết được Bei là loại tiền gì? Sức mua bao nhiêu, lỡ như 1000 sò chỉ mua được chai nước thì quá thiệt thòi.
Vì vậy, sau khi cân nhắc hết mọi thứ, Tô Hàn lựa chọn ba vật phẩm trên. Tuy rằng không chuẩn bị đầy đủ 100%, vẫn còn rất nhiều thứ chưa được trang bị, nhưng mang theo các vật dụng này là đủ đối phó trong hầu hết các trường hợp.
Sau khi tiêu hết 100 điểm, Tô Hàn nhìn thấy tổng số lượng là 1.000, tồn kho của kho di động còn 722 đột nhiên giảm hơn 300. Cô cảm thấy căng thẳng, trong lòng biết đông đảo người chơi sắp mở mode điên cuồng rồi.
May mà cô đã mua xong rồi.
Hệ thống hỏi "Công tác chuẩn bị đã kết thúc, người chơi có vào game ngay không? "
Tô Hàn không chút do dự chọn "Có."
Ánh sáng lóe lên, Tô Hàn chính thức tiến vào trò chơi.
Hệ thống bắt đầu giới thiệu "Vòng này là một trò chơi sinh tồn có bối cảnh siêu lạm phát, hãy cố gắng hết sức để sinh tồn."
"Lưu ý 1: Sau 10 ngày sống sót, người chơi đạt điều kiện qua ải và có thể yêu cầu hệ thống rời khỏi phó bản bất cứ lúc nào."
"Lưu ý 2: Sức chịu đựng bằng 0, nhân vật tử vong và người chơi bị loại khỏi trò chơi."
"Lưu ý 3: Số ngày sống sót càng nhiều, bạn sẽ nhận được càng nhiều phần thưởng cho việc thông quan."
"Lưu ý 4: Nếu người chơi hoàn thành khiêu chiến cực hạn - sống sót trong phó bản này 20 ngày, bạn sẽ nhận được phần thưởng Extra. Sau 20 ngày, những người chơi sống sót trong phó bản này sẽ tự động dịch chuyển rời đi."
"Lưu ý 5: Thị trấn A5 (máy chủ nơi người chơi đang ở) có 100.000 người chơi và 400.000 NPC thường trú."
"Lưu ý 6: Từ 9 giờ sáng nay, siêu lạm phát chính thức bắt đầu. (Nói cách khác, tốc độ tăng hàng tháng của mức giá vượt quá 50% được định nghĩa là siêu lạm phát và dữ liệu trong trò chơi đã được điều chỉnh.)"
Đến 9 giờ siêu lạm phát chính thức bắt đầu? Tô Hàn giật mình.
Vào game lúc 8 giờ sáng, mất khoảng năm phút chọn nghề nghiệp, đọc thông tin và sắm đồ. Bây giờ thời gian trong game chính xác là 8 giờ 6 phút.
Đột nhiên, cô có một cảm giác khẩn trương không thể giải thích được trong cuộc chạy đua với thời gian, như thể mỗi phút đều không thể lãng phí!
Tác giả có lời muốn nói:
Người chơi vào game bằng tên thật, Bởi vì game cố gắng trở nên thực tế (bởi vì tác giả cho rằng đặt tên phiền phức)
Có thể trực tiếp sử dụng Bei làm tiền tệ. Tại sao phải đổi chứ? Bởi vì sợ xuất hiện tin tức nhạy cảm nên bịa đó (☆_☆)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất