Chương 46: Sinh tồn ở hoang đảo (8)
Editor: Tô
꧁LẠC CẨU TEAM꧂
______________________________
Đến tối, Tô Hàn tập trung cắt thịt nai thành từng miếng vừa lòng bàn tay, sau đó rải đều muối lên đó, không ngừng cho đến khi dùng hết muối hột.
Bởi vì không có chậu gỗ để đựng thịt nai, cô phải lấy một cái rổ tre để xếp vào, vô số miếng thịt nai xếp thành hình đan chéo nhau, nhìn dị nhưng hài hòa lạ thường, trong lòng Tô Hàn kỳ quái cảm thấy thỏa mãn vô cùng.
Sau đó cô mới sơ chế lại ba miếng da thỏ rồi treo trên kệ gỗ hong khô.
Khi cảm thấy mệt mỏi, cô ấy dựa vào tường nghỉ ngơi, suy nghĩ về những việc phải làm vào ngày mai, những tình huống gì có thể xảy ra và những vật liệu cần dự trữ.
Từ từ mệt mỏi thấm dần, cô không khỏi nhắm mắt lại.
Một đêm ngon giấc.
Ngày hôm sau, hệ thống cũng đổi lời "Trò chơi ngày thứ tư, trên đảo có một cơn mưa rào."
Vừa dứt lời, ngoài hang động vang tiếng mưa rơi lộp bộp.
Chung Duệ nhấm nháp miếng thịt hươu, đầu tiên liếc nhìn giá gỗ treo đầy da thỏ, sau đó nhìn thịt hươu đang ướp trong giỏ tre, cuối cùng quyết định làm thêm một vài giá gỗ.
Tô Hàn mơ màng tỉnh dậy, nhìn thấy trước mắt có 1 bánh mì đen, còn có 1 chai sữa. Cô lấy bánh mì đen nhét vào miệng, còn sữa bò bỏ vào giỏ đan.
Chung Duệ không khỏi ghé mắt "Thiên phú không tệ ha." Mỗi ngày ăn uống rất vui vẻ.
Tô Hàn tuỳ tiện nói "Anh cũng không kém."
Nhưng nói nhảm chưa tới mười giây cô lại nhắc tới chính sự "Thịt hươu còn dư lại làm gì giờ?"
Vẻ mặt vô cùng khổ hết nói.
Chung Duệ vô cảm.
#Mỗi ngày đều vì đồ ăn quá nhiều, không cách nào bảo quản mà phát điên#
#Thực lực đi săn quá mạnh mẽ làm người ta muốn trọc đầu#
#Tuỳ tiện đánh trúng lượm được một đống con mồi, hắn có thể làm được gì đây? Lãng phí thật đáng tiếc nha!#
Hồi lâu sau Chung Duệ chậm rãi mở miệng "Không ăn hết nổi thì cầm đi đổi củi với người khác đi."
Trên trời mưa phùn, động vật đều đi ẩn trốn hết, thậm chí có một số con làm ổ trong hang không ra. Độ khó người chơi lấy được thức ăn tăng cao, có khả năng không kiếm đủ thức ăn.
Mà đốn củi là một việc tốn thể lực, không quan trọng kỹ năng. Tốn chút thời gian là có được thịt hươu nướng, nghĩ thế nào cũng lời.
Đối với họ, buôn thịt nai để lấy gỗ tích trữ cũng là một cách kinh doanh hiệu quả về chi phí.
"Vậy thì đổi củi." Tô Hàn phụ hoạ "Khả năng kích hoạt kỹ năng thực tế không cao lắm. Đây mới là ngày thứ tứ của trò chơi. Có tổng cộng 100 người chơi, mà có rất nhiều người chưa từng được kích hoạt dù chỉ một lần."
"Người chơi phần lớn trong game đều là quỷ nghèo, không đủ khả năng trả giá, vì vậy chỉ có củi là đáng để đổi."
"Cô đi, tôi ở lại làm giá gỗ, được không?" Chung Duệ trưng cầu ý kiến đồng đội nhỏ.
"Okay." Tô Hàn dứt khoát đồng ý.
Nướng xong mười miếng thịt hươu, dùng lá cây gói kỹ lại nhét vào balo. Tô Hàn đeo balo lên, cứ vậy mà thoải mái chạy ra ngoài.
Lúc này ở doanh trại thưa thớt người, rất nhiều vật phẩm đã dọn dẹp sạch sẽ, nhìn qua có hơi ảm đạm.
Tô Hàn đi xung quanh nhìn một chút, rất nhanh hiểu ra—— Rất nhiều người ra ngoài trú mưa, tìm vật liệu làm lều vải, hoặc là... Tìm chỗ khác để trú.
Lúc đầu trò chơi, các người chơi bận rộn đi săn, tìm đồ uống, buổi tối về trực tiếp nằm xuống ngủ, không có cảm giác gì hết. Nhưng dần theo thời gian, năng lực thích ứng mạnh hơn, kỹ năng thiên phú tốt của người chơi dần lộ diện, chênh lệch giàu nghèo dần dần lớn ra.
Có người không đủ đồ ăn hàng ngày, có người ăn no uống đủ còn thừa lại nên dần dần nảy sinh mâu thuẫn. Đi ra ngoài đi săn, sau khi về phát hiện hàng tồn bị trộm, lương thực dự trữ biến mất không thấy đâu; dựng một lều vải, mới vừa đi lấy chút đồ về liền bị người khác đoạt mất; nhìn thấy người khác ăn uống no say không kìm chế được mà ghen tị...
[Không đọc trên trang reup nhó các bạn iu, trang real tại wp và wt laccauteam. Mấy con mén reup!!]
Cuối cùng, mâu thuẫn ngày thứ tư càng trở nên gay gắt—— Không ai muốn dầm mưa, cũng không ai muốn dựng lều để bị cướp, vì vậy càng nhiều người lựa chọn ra đi, kết bạn rời khỏi doanh trại.
Vì vậy, doanh trại trở thành cảnh tượng mà cô nhìn thấy.
Lúc lang thang, lại có người không chịu nổi cơn mưa phùn này, nhìn hắn thu dọn nhanh chóng bọc đồ, mang theo tất cả tài sản, cùng đồng bọn bước nhanh rời khỏi.
Suy nghĩ một chút, Tô Hàn vào đi rừng.
Cơn mưa nhỏ lộp bộp lên mặt đất. Mặc dù hơi cản tầm nhìn, ảnh hưởng năng lực hành động nhưng cố gắng chống đỡ vẫn có thể.
Đối với những người chơi không đủ vật dụng, họ không còn lựa chọn nào khác, dù trời có gió hay mưa đá đều phải ra ngoài săn bắn, nếu không sẽ chết đói.
Tô Hàn đi một hồi, rốt cục nghe được tiếng đốn củi trong cơn mưa, vẻ mặt cô vui mừng, vội vàng đi về hướng phát ra âm thanh.
Chốc chốc, cô nhìn thấy một đội gồm hai người, một người đang chặt cây và một người đang cắt cỏ tranh, họ làm việc phối hợp rất ăn ý, dường như đang có ý định xây một ngôi nhà tranh.
Tô Hàn đứng ở xa xa, cố gắng tránh khơi dậy ý thù địch, sau đó lớn tiếng hỏi: "Thịt hươu đổi củi, giao dịch được không?"
Tô Hàn có tài nấu nướng, thức ăn nhiều, thường xuyên trao đổi với người chơi khác, vì vậy ở server D16 đã xoát mặt với tất cả người sống sót đến quen thuộc.
Vì vậy đối phương không nghi ngờ Tô Hàn sẽ không có khả năng trao đổi, chỉ trầm ngâm suy nghĩ một chút, người đốn củi lắc đầu, "Chúng tôi phải nhanh chóng dựng nhà tranh, tạm thời không rảnh đốn củi trao đổi với cô."
Trời biết dầm mưa lâu sẽ có cái debuff gì!
Tô Hàn mặc dù cảm thấy tiếc nuối nhưng cũng chỉ có thể hậm hực rời đi.
Ai ngờ gặp liên tiếp ba nhóm, người nói không cần, tự có thể đi săn; hoặc nói bận chuyện khác, không rảnh; hoặc là giá chưa đủ cao sao, tăng giá làm gì.
Tô Hàn "..."
Nghe người mọi người không lo lắng về việc ăn uống, chỉ có mình cô lại nóng lòng muốn đổi món thịt hươu đi.
Đừng có chơi như vậy coi! Tô Hàn nhất thời có chút nóng giận. Đương nhiên quan trọng nhất là củi tích trữ lúc trước còn lại đủ dùng ba ngày.
Theo kinh nghiệm trước đó, ngay cả khi hệ thống thông báo thời tiết bất thường sẽ có nhiều tình huống, môi trường biến đổi không ngừng. Trời bắt đầu mưa vào ngày thứ tư của trò chơi, cho thấy chu kỳ thay đổi là ba ngày.
Vì vậy Tô Hàn dự định đợi đến ngày thứ bảy tạnh mưa sẽ tự mình đi đốt cây lấy củi.
Quyết định xong cô liền đội mưa chạy về. Lúc sắp đến hang động chợt phát hiện cạm bẫy đào lúc trước đã bị động qua. Đến gần nhìn thì thấy bên trong có một con thỏ đang ngơ ngác cố quào quào đất, có ý đồ muốn vượt ngục.
Tô Hàn hơi phiền muộn, trong nhà còn nhiều thịt hươu còn chưa ăn xong đâu... Cô vô cùng tiếc nuối liếc con thỏ ngốc kia, tự nhủ "Uống nước mưa mà sống thêm mấy ngày đi. Hai ngày nữa tao tới lấy mày."
Sau xoay người rời đi.
Trong hang động, Chung Duệ đang làm giá gỗ, thấy cô tay không quay về, rất kinh ngạc hỏi "Sao thế, thịt hươu không đổi được hả?"
[Không đọc trên trang reup nhó các bạn iu, trang real tại wp và wt laccauteam. Mấy con mén reup!!]
"Bận dựng lều, sợ tắm mưa sẽ xuất hiện debuff, không ai thèm đếm xỉa đến tôi." Tô Hàn giải thích đơn giản, sau đó bình tĩnh bổ sung "Không sao, đợi tạnh mưa tôi có thể tự làm than củi."
Phủi phủi quần áo, cô tuỳ tiện tìm chỗ trống ngồi xuống, chờ gió thổi khô quần áo.
Bên tai truyền đến tiếng chặt gỗ, Tô Hàn mơ mơ màng màng, cuối cùng tựa đầu vào vách tường ngủ. Đến lúc tỉnh lại, sắc trời bên ngoài đã tối đen, chỉ có đống lửa trước mặt đang chập chờn.
Tô Hàn vừa định đứng lên nhưng đột nhiên phát hiện có điều không đúng—— Đầu đau căng, cả người vô lực, rõ ràng là bị sốt sau khi dầm mưa.
Nhưng mà... Bị sốt?! Bao nhiêu năm rồi cô chưa từng bị sốt! Vẻ mặt Tô Hàn không thể tin được, cứ như bị sét đánh.
Chung Duệ tựa như nhìn thấu trong lòng đồng đội nhỏ, thờ ơ nói "Đây là trò chơi. Hệ thống quy định dầm mưa bao lâu đấy sẽ xảy ra bệnh, cô nhất định phải làm theo."
Tô Hàn bừng tỉnh hiểu ra, nhìn dòng chữ "Đang sốt' trên thanh trạng thái, tâm tình hết sức phức tạp.
Điểm kinh nghiệm 14/30, có thể thấy trong màn game này không có cách nào hoàn toàn đầy được, cũng không có cách nào mượn cơ hội mà giải trừ debuff. Trong tay không có thuốc men thích hợp, chỉ có thể nhắm mắt chịu đựng. Đến nổi thuốc sinh lực trong tay Chung Duệ hoàn toàn không nằm trong phạm vi cân nhắc của cô.
Sau một hồi suy nghĩ vấn đề, Tô Hàn càng ngày càng cảm thấy mệt mỏi, đầu óc rối bời.
"Yên tâm, có tôi ở đây, cứ nghỉ ngơi cho khoẻ đi." Vừa nói, Chung Duệ lấy ống tre với thịt hươu nướng đưa cho cô.
Ăn tối xong, Tô Hàn mơ màng ngủ thiếp đi. Trước khi mất ý thức cô nghĩ trong đầu, nếu ở trong hiện thực, mình tuyệt đối sẽ không vì chuyện dầm mưa nhỏ này mà lên cơn sốt!
Sáng hôm sau, Tô Hàn tỉnh dậy thấy trong hang có thêm ba khung gỗ, trên đó treo thịt hươu đã muối.
Giật giật cơ thể, cô phát hiện năng lực hành động đã khôi phục bình thường, chẳng qua trạng thái 'Đang sốt' biến thành 'Thể chất yếu ớt', mỗi ngày trừ 20 điểm thể lực, kéo dài ba ngày."
Tô Hàn lập tức thở phào nhẹ nhõm.
Ngoài hang động, cơn mưa nhỏ vẫn không ngừng rơi xuống đất. Cô không nhịn được nghĩ liệu người khác có thể bởi vì dầm mưa mà sốt không? Nhưng mà không có nơi an toàn để nghỉ ngơi, không có đồng đội có thể tin tưởng được, rơi vào trạng thái mê man là hoàn toàn mặc người xâu xé.
Cách đó không xa, đồng đội cô sắc mặt nghiêm trọng, tựa hồ đang suy tư cái gì đó. Tô Hàn nhếch mép, không hiểu sao cảm thấy rất an tâm.
Lúc sau Chung Duệ đánh vỡ bầu không khí yên lặng, chậm rãi mở miệng "Nước sạch không còn nhiều lắm. Trong doanh trại vườn không nhà trống, An Dung Duyệt không biết đi đâu. Hết nước tìm cô ấy đầu tiên là tốt nhất, không tìm được chỉ có thể săn hươu rừng, uống máu hươu mà sống."
Hiển nhiên lúc Tô Hàn ngủ mê anh có ra ngoài điều tra tình hình.
Không đợi cô trả lời, anh nói tiếp "Bình thường sinh tồn dã ngoại, buổi sáng có thể dùng lá cây hứng sương, hoặc là đào một lỗ đọng nước trên đất, sau khi chờ nước lắng có thể uống lớp nước trong phía trên."
"Chỉ là những lựa chọn này trong trò chơi không rõ an toàn hay không. Nếu đã uống máu hươu đã xác nhận không vấn đề gì thì cứ làm theo cho an toàn."
Nhìn thấy vẻ mặt nghiêm nghị và dứt khoát trên gương mặt người đồng đội của mình, Tô Hàn đành phải nói với anh "Tôi tìm thấy một khu rừng Phong đường lớn. Nước uống hoàn toàn đủ, sau khi uống không có phản ứng gì không tốt."
Chung Duệ ngẩn ra, trong nháy mắt kịp nhớ đến nước cây Phong đường có thể làm nước đường uống.
Anh nhất thời "..."
Phát hiện lúc nào? Sao lại không nói sớm cho anh biết? Làm lo lắng vô ích.
Mặc dù uống máu hươu có thể sống, có thể tăng điểm thể lực, nhưng mà nói thật mùi vị hơi ghê, uống nhiều sẽ cảm thấy huyết khí dâng trào. Nếu có những lựa chọn khác, anh tuyệt sẽ không chọn uống máu hươu.
"Tôi muốn xem anh có thể giải quyết vấn đề nước uống như thế nào. Nếu anh dựa vào uống máu hươu mà sống đến cùng, vậy thì quên đi." Tô Hàn nhẹ giọng nói.
Sau cô nhìn về phía ngoài động, gần như lẩm bẩm "Rất nhiều người chơi hôm qua làm việc dưới mưa, không biết giờ họ sao rồi."
Một giây kế tiếp, hệ thống vang lên "Trò chơi ngày thứ năm, số người sống sót là 56."
Dựa theo số liệu thì gần một nửa người chơi đã bị loại. Đáng sợ hơn nữa, đó không phải là những người yếu ớt, không còn năng lực, mà là những tay dày dạn kinh nghiệm đã trải qua nhiều lần thử thách.
Tác giả có lời muốn nói:
Tô Hàn (nghiêm túc phản đối): Từ lúc người nào đó trở về cùng với một con hươu sao, offline gần như biến thành chế độ online trực tuyến.
Chung Duệ (hiên ngang lẫm liệt): Không phải tui, tui không có, đừng có nói bậy
**
Chung Duệ chế độ cô độc hành hiệp vẫn có thể sống, nhưng mà sống hơi cẩu thả
**
Ngay khi máu hươu và thịt hươu xuất hiện, khu vực bình luận đã bổ não lái xe hết rồi. Nhưng đây là sinh tồn văn đứng đắn ≧ ﹏ ≦
꧁LẠC CẨU TEAM꧂
______________________________
Đến tối, Tô Hàn tập trung cắt thịt nai thành từng miếng vừa lòng bàn tay, sau đó rải đều muối lên đó, không ngừng cho đến khi dùng hết muối hột.
Bởi vì không có chậu gỗ để đựng thịt nai, cô phải lấy một cái rổ tre để xếp vào, vô số miếng thịt nai xếp thành hình đan chéo nhau, nhìn dị nhưng hài hòa lạ thường, trong lòng Tô Hàn kỳ quái cảm thấy thỏa mãn vô cùng.
Sau đó cô mới sơ chế lại ba miếng da thỏ rồi treo trên kệ gỗ hong khô.
Khi cảm thấy mệt mỏi, cô ấy dựa vào tường nghỉ ngơi, suy nghĩ về những việc phải làm vào ngày mai, những tình huống gì có thể xảy ra và những vật liệu cần dự trữ.
Từ từ mệt mỏi thấm dần, cô không khỏi nhắm mắt lại.
Một đêm ngon giấc.
Ngày hôm sau, hệ thống cũng đổi lời "Trò chơi ngày thứ tư, trên đảo có một cơn mưa rào."
Vừa dứt lời, ngoài hang động vang tiếng mưa rơi lộp bộp.
Chung Duệ nhấm nháp miếng thịt hươu, đầu tiên liếc nhìn giá gỗ treo đầy da thỏ, sau đó nhìn thịt hươu đang ướp trong giỏ tre, cuối cùng quyết định làm thêm một vài giá gỗ.
Tô Hàn mơ màng tỉnh dậy, nhìn thấy trước mắt có 1 bánh mì đen, còn có 1 chai sữa. Cô lấy bánh mì đen nhét vào miệng, còn sữa bò bỏ vào giỏ đan.
Chung Duệ không khỏi ghé mắt "Thiên phú không tệ ha." Mỗi ngày ăn uống rất vui vẻ.
Tô Hàn tuỳ tiện nói "Anh cũng không kém."
Nhưng nói nhảm chưa tới mười giây cô lại nhắc tới chính sự "Thịt hươu còn dư lại làm gì giờ?"
Vẻ mặt vô cùng khổ hết nói.
Chung Duệ vô cảm.
#Mỗi ngày đều vì đồ ăn quá nhiều, không cách nào bảo quản mà phát điên#
#Thực lực đi săn quá mạnh mẽ làm người ta muốn trọc đầu#
#Tuỳ tiện đánh trúng lượm được một đống con mồi, hắn có thể làm được gì đây? Lãng phí thật đáng tiếc nha!#
Hồi lâu sau Chung Duệ chậm rãi mở miệng "Không ăn hết nổi thì cầm đi đổi củi với người khác đi."
Trên trời mưa phùn, động vật đều đi ẩn trốn hết, thậm chí có một số con làm ổ trong hang không ra. Độ khó người chơi lấy được thức ăn tăng cao, có khả năng không kiếm đủ thức ăn.
Mà đốn củi là một việc tốn thể lực, không quan trọng kỹ năng. Tốn chút thời gian là có được thịt hươu nướng, nghĩ thế nào cũng lời.
Đối với họ, buôn thịt nai để lấy gỗ tích trữ cũng là một cách kinh doanh hiệu quả về chi phí.
"Vậy thì đổi củi." Tô Hàn phụ hoạ "Khả năng kích hoạt kỹ năng thực tế không cao lắm. Đây mới là ngày thứ tứ của trò chơi. Có tổng cộng 100 người chơi, mà có rất nhiều người chưa từng được kích hoạt dù chỉ một lần."
"Người chơi phần lớn trong game đều là quỷ nghèo, không đủ khả năng trả giá, vì vậy chỉ có củi là đáng để đổi."
"Cô đi, tôi ở lại làm giá gỗ, được không?" Chung Duệ trưng cầu ý kiến đồng đội nhỏ.
"Okay." Tô Hàn dứt khoát đồng ý.
Nướng xong mười miếng thịt hươu, dùng lá cây gói kỹ lại nhét vào balo. Tô Hàn đeo balo lên, cứ vậy mà thoải mái chạy ra ngoài.
Lúc này ở doanh trại thưa thớt người, rất nhiều vật phẩm đã dọn dẹp sạch sẽ, nhìn qua có hơi ảm đạm.
Tô Hàn đi xung quanh nhìn một chút, rất nhanh hiểu ra—— Rất nhiều người ra ngoài trú mưa, tìm vật liệu làm lều vải, hoặc là... Tìm chỗ khác để trú.
Lúc đầu trò chơi, các người chơi bận rộn đi săn, tìm đồ uống, buổi tối về trực tiếp nằm xuống ngủ, không có cảm giác gì hết. Nhưng dần theo thời gian, năng lực thích ứng mạnh hơn, kỹ năng thiên phú tốt của người chơi dần lộ diện, chênh lệch giàu nghèo dần dần lớn ra.
Có người không đủ đồ ăn hàng ngày, có người ăn no uống đủ còn thừa lại nên dần dần nảy sinh mâu thuẫn. Đi ra ngoài đi săn, sau khi về phát hiện hàng tồn bị trộm, lương thực dự trữ biến mất không thấy đâu; dựng một lều vải, mới vừa đi lấy chút đồ về liền bị người khác đoạt mất; nhìn thấy người khác ăn uống no say không kìm chế được mà ghen tị...
[Không đọc trên trang reup nhó các bạn iu, trang real tại wp và wt laccauteam. Mấy con mén reup!!]
Cuối cùng, mâu thuẫn ngày thứ tư càng trở nên gay gắt—— Không ai muốn dầm mưa, cũng không ai muốn dựng lều để bị cướp, vì vậy càng nhiều người lựa chọn ra đi, kết bạn rời khỏi doanh trại.
Vì vậy, doanh trại trở thành cảnh tượng mà cô nhìn thấy.
Lúc lang thang, lại có người không chịu nổi cơn mưa phùn này, nhìn hắn thu dọn nhanh chóng bọc đồ, mang theo tất cả tài sản, cùng đồng bọn bước nhanh rời khỏi.
Suy nghĩ một chút, Tô Hàn vào đi rừng.
Cơn mưa nhỏ lộp bộp lên mặt đất. Mặc dù hơi cản tầm nhìn, ảnh hưởng năng lực hành động nhưng cố gắng chống đỡ vẫn có thể.
Đối với những người chơi không đủ vật dụng, họ không còn lựa chọn nào khác, dù trời có gió hay mưa đá đều phải ra ngoài săn bắn, nếu không sẽ chết đói.
Tô Hàn đi một hồi, rốt cục nghe được tiếng đốn củi trong cơn mưa, vẻ mặt cô vui mừng, vội vàng đi về hướng phát ra âm thanh.
Chốc chốc, cô nhìn thấy một đội gồm hai người, một người đang chặt cây và một người đang cắt cỏ tranh, họ làm việc phối hợp rất ăn ý, dường như đang có ý định xây một ngôi nhà tranh.
Tô Hàn đứng ở xa xa, cố gắng tránh khơi dậy ý thù địch, sau đó lớn tiếng hỏi: "Thịt hươu đổi củi, giao dịch được không?"
Tô Hàn có tài nấu nướng, thức ăn nhiều, thường xuyên trao đổi với người chơi khác, vì vậy ở server D16 đã xoát mặt với tất cả người sống sót đến quen thuộc.
Vì vậy đối phương không nghi ngờ Tô Hàn sẽ không có khả năng trao đổi, chỉ trầm ngâm suy nghĩ một chút, người đốn củi lắc đầu, "Chúng tôi phải nhanh chóng dựng nhà tranh, tạm thời không rảnh đốn củi trao đổi với cô."
Trời biết dầm mưa lâu sẽ có cái debuff gì!
Tô Hàn mặc dù cảm thấy tiếc nuối nhưng cũng chỉ có thể hậm hực rời đi.
Ai ngờ gặp liên tiếp ba nhóm, người nói không cần, tự có thể đi săn; hoặc nói bận chuyện khác, không rảnh; hoặc là giá chưa đủ cao sao, tăng giá làm gì.
Tô Hàn "..."
Nghe người mọi người không lo lắng về việc ăn uống, chỉ có mình cô lại nóng lòng muốn đổi món thịt hươu đi.
Đừng có chơi như vậy coi! Tô Hàn nhất thời có chút nóng giận. Đương nhiên quan trọng nhất là củi tích trữ lúc trước còn lại đủ dùng ba ngày.
Theo kinh nghiệm trước đó, ngay cả khi hệ thống thông báo thời tiết bất thường sẽ có nhiều tình huống, môi trường biến đổi không ngừng. Trời bắt đầu mưa vào ngày thứ tư của trò chơi, cho thấy chu kỳ thay đổi là ba ngày.
Vì vậy Tô Hàn dự định đợi đến ngày thứ bảy tạnh mưa sẽ tự mình đi đốt cây lấy củi.
Quyết định xong cô liền đội mưa chạy về. Lúc sắp đến hang động chợt phát hiện cạm bẫy đào lúc trước đã bị động qua. Đến gần nhìn thì thấy bên trong có một con thỏ đang ngơ ngác cố quào quào đất, có ý đồ muốn vượt ngục.
Tô Hàn hơi phiền muộn, trong nhà còn nhiều thịt hươu còn chưa ăn xong đâu... Cô vô cùng tiếc nuối liếc con thỏ ngốc kia, tự nhủ "Uống nước mưa mà sống thêm mấy ngày đi. Hai ngày nữa tao tới lấy mày."
Sau xoay người rời đi.
Trong hang động, Chung Duệ đang làm giá gỗ, thấy cô tay không quay về, rất kinh ngạc hỏi "Sao thế, thịt hươu không đổi được hả?"
[Không đọc trên trang reup nhó các bạn iu, trang real tại wp và wt laccauteam. Mấy con mén reup!!]
"Bận dựng lều, sợ tắm mưa sẽ xuất hiện debuff, không ai thèm đếm xỉa đến tôi." Tô Hàn giải thích đơn giản, sau đó bình tĩnh bổ sung "Không sao, đợi tạnh mưa tôi có thể tự làm than củi."
Phủi phủi quần áo, cô tuỳ tiện tìm chỗ trống ngồi xuống, chờ gió thổi khô quần áo.
Bên tai truyền đến tiếng chặt gỗ, Tô Hàn mơ mơ màng màng, cuối cùng tựa đầu vào vách tường ngủ. Đến lúc tỉnh lại, sắc trời bên ngoài đã tối đen, chỉ có đống lửa trước mặt đang chập chờn.
Tô Hàn vừa định đứng lên nhưng đột nhiên phát hiện có điều không đúng—— Đầu đau căng, cả người vô lực, rõ ràng là bị sốt sau khi dầm mưa.
Nhưng mà... Bị sốt?! Bao nhiêu năm rồi cô chưa từng bị sốt! Vẻ mặt Tô Hàn không thể tin được, cứ như bị sét đánh.
Chung Duệ tựa như nhìn thấu trong lòng đồng đội nhỏ, thờ ơ nói "Đây là trò chơi. Hệ thống quy định dầm mưa bao lâu đấy sẽ xảy ra bệnh, cô nhất định phải làm theo."
Tô Hàn bừng tỉnh hiểu ra, nhìn dòng chữ "Đang sốt' trên thanh trạng thái, tâm tình hết sức phức tạp.
Điểm kinh nghiệm 14/30, có thể thấy trong màn game này không có cách nào hoàn toàn đầy được, cũng không có cách nào mượn cơ hội mà giải trừ debuff. Trong tay không có thuốc men thích hợp, chỉ có thể nhắm mắt chịu đựng. Đến nổi thuốc sinh lực trong tay Chung Duệ hoàn toàn không nằm trong phạm vi cân nhắc của cô.
Sau một hồi suy nghĩ vấn đề, Tô Hàn càng ngày càng cảm thấy mệt mỏi, đầu óc rối bời.
"Yên tâm, có tôi ở đây, cứ nghỉ ngơi cho khoẻ đi." Vừa nói, Chung Duệ lấy ống tre với thịt hươu nướng đưa cho cô.
Ăn tối xong, Tô Hàn mơ màng ngủ thiếp đi. Trước khi mất ý thức cô nghĩ trong đầu, nếu ở trong hiện thực, mình tuyệt đối sẽ không vì chuyện dầm mưa nhỏ này mà lên cơn sốt!
Sáng hôm sau, Tô Hàn tỉnh dậy thấy trong hang có thêm ba khung gỗ, trên đó treo thịt hươu đã muối.
Giật giật cơ thể, cô phát hiện năng lực hành động đã khôi phục bình thường, chẳng qua trạng thái 'Đang sốt' biến thành 'Thể chất yếu ớt', mỗi ngày trừ 20 điểm thể lực, kéo dài ba ngày."
Tô Hàn lập tức thở phào nhẹ nhõm.
Ngoài hang động, cơn mưa nhỏ vẫn không ngừng rơi xuống đất. Cô không nhịn được nghĩ liệu người khác có thể bởi vì dầm mưa mà sốt không? Nhưng mà không có nơi an toàn để nghỉ ngơi, không có đồng đội có thể tin tưởng được, rơi vào trạng thái mê man là hoàn toàn mặc người xâu xé.
Cách đó không xa, đồng đội cô sắc mặt nghiêm trọng, tựa hồ đang suy tư cái gì đó. Tô Hàn nhếch mép, không hiểu sao cảm thấy rất an tâm.
Lúc sau Chung Duệ đánh vỡ bầu không khí yên lặng, chậm rãi mở miệng "Nước sạch không còn nhiều lắm. Trong doanh trại vườn không nhà trống, An Dung Duyệt không biết đi đâu. Hết nước tìm cô ấy đầu tiên là tốt nhất, không tìm được chỉ có thể săn hươu rừng, uống máu hươu mà sống."
Hiển nhiên lúc Tô Hàn ngủ mê anh có ra ngoài điều tra tình hình.
Không đợi cô trả lời, anh nói tiếp "Bình thường sinh tồn dã ngoại, buổi sáng có thể dùng lá cây hứng sương, hoặc là đào một lỗ đọng nước trên đất, sau khi chờ nước lắng có thể uống lớp nước trong phía trên."
"Chỉ là những lựa chọn này trong trò chơi không rõ an toàn hay không. Nếu đã uống máu hươu đã xác nhận không vấn đề gì thì cứ làm theo cho an toàn."
Nhìn thấy vẻ mặt nghiêm nghị và dứt khoát trên gương mặt người đồng đội của mình, Tô Hàn đành phải nói với anh "Tôi tìm thấy một khu rừng Phong đường lớn. Nước uống hoàn toàn đủ, sau khi uống không có phản ứng gì không tốt."
Chung Duệ ngẩn ra, trong nháy mắt kịp nhớ đến nước cây Phong đường có thể làm nước đường uống.
Anh nhất thời "..."
Phát hiện lúc nào? Sao lại không nói sớm cho anh biết? Làm lo lắng vô ích.
Mặc dù uống máu hươu có thể sống, có thể tăng điểm thể lực, nhưng mà nói thật mùi vị hơi ghê, uống nhiều sẽ cảm thấy huyết khí dâng trào. Nếu có những lựa chọn khác, anh tuyệt sẽ không chọn uống máu hươu.
"Tôi muốn xem anh có thể giải quyết vấn đề nước uống như thế nào. Nếu anh dựa vào uống máu hươu mà sống đến cùng, vậy thì quên đi." Tô Hàn nhẹ giọng nói.
Sau cô nhìn về phía ngoài động, gần như lẩm bẩm "Rất nhiều người chơi hôm qua làm việc dưới mưa, không biết giờ họ sao rồi."
Một giây kế tiếp, hệ thống vang lên "Trò chơi ngày thứ năm, số người sống sót là 56."
Dựa theo số liệu thì gần một nửa người chơi đã bị loại. Đáng sợ hơn nữa, đó không phải là những người yếu ớt, không còn năng lực, mà là những tay dày dạn kinh nghiệm đã trải qua nhiều lần thử thách.
Tác giả có lời muốn nói:
Tô Hàn (nghiêm túc phản đối): Từ lúc người nào đó trở về cùng với một con hươu sao, offline gần như biến thành chế độ online trực tuyến.
Chung Duệ (hiên ngang lẫm liệt): Không phải tui, tui không có, đừng có nói bậy
**
Chung Duệ chế độ cô độc hành hiệp vẫn có thể sống, nhưng mà sống hơi cẩu thả
**
Ngay khi máu hươu và thịt hươu xuất hiện, khu vực bình luận đã bổ não lái xe hết rồi. Nhưng đây là sinh tồn văn đứng đắn ≧ ﹏ ≦
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất