Chương 98: Bức xạ hạt nhân (1)
Phần 10: Bức xạ hạt nhân
Không biết có phải ảo giác hay không, Tô Hàn nghe hệ thống nói rõ quy tắc trò chơi, cúi đầu trầm tư một lúc, tổng cộng chỉ năm phút đồng hồ, làn da có cảm giác cháy sém.
Cô quét mắt, phát hiện ánh mặt trời không nóng rát.
“Bị phóng xạ công kích à?” mặc dù không rõ ràng cụ thể xảy ra chuyện gì, nhưng Tô Hàn nhạy cảm nhận thấy, mình đang đứng trong nguy hiểm. Biểu hiện rõ ràng nhất là giá trị thể lực đang thong thả giảm xuống.
Cô không dám dừng lại, lấy ra ba lô, đựng bánh mì, sữa bò sau đó đi nhanh, lần lượt gõ cửa các căn phòng trên phố. Đáng tiếc, không ai mở cửa.
Tô Hàn cũng không lưu luyến, một nhà không được thì đổi một nhà khác.
Mười phút sau, giá trị thể lực giảm 10 điểm, cuối cùng có người mở cửa.
Người đến là bà cụ, nhưng mà bà chỉ mở hé một khe cửa, sử dụng khăn ẩm ướt bịt miệng và mũi, nhíu mày hỏi, “Chuyện gì?”
“Cháu muốn thuê một căn phòng để ở, giá dễ thương lượng.” Tô Hàn nhanh chóng thể hiện ý đồ, rất sợ vòng vo đối phương trực tiếp sập cửa.
Bà cụ cứng rắn đáp, “Tôi không thiếu tiền.” nói xong định đóng cửa.
Tô Hàn vội vã lớn tiếng bổ sung, “Cháu có thể dùng đồ ăn, vật dụng hàng ngày trả tiền thuê phòng!”
Dọc phố không có cửa hàng mở cửa, đủ để thấy rõ tình hình phó bản không tốt. Mặc dù con người trước mặt giọng điệu hơi kém, nhưng trong tình cảnh chẳng ai tình nguyện mở rộng cửa, bà lựa chọn mở, đây chính là lòng tốt trong hoàn cảnh khốn khó. Vì vậy, Tô Hàn không muốn bỏ qua cơ hội.
Đối phương dừng động tác, nói, “Có đồ uống sạch sẽ không?”
Tô Hàn lập tức gỡ xuống ba lô, lấy ra chai sữa bò.
Là bịt kín. Cổ bà cụ khẽ nhúc nhích, dùng giọng nói không thể nghi ngờ, “Một ngày hai chai sữa bò làm tiền thuê nhà, không trả nổi lập tức rời đi.”
“Không thành vấn đề.” Tô Hàn vừa lòng.
Bà cụ lúc này mới mở cửa ra, để người vào nhà.
Tô Hàn vừa vào cửa, bà cụ vội đóng lại, không hề do dự.
Tô Hàn muốn hỏi thăm tình hình, nhưng bà cụ thuận tay chỉ vào phòng khách, lớn tiếng nói, “Cô ở đây, không có việc gì đừng đi ra.” sau đó không để ý đến người thuê mới.
Tô Hàn, “…”
Bà vui vẻ là được.
Cô đi vào phòng khách, đóng cửa lại, sau đó rảnh rỗi quan sát tỉ mỉ hoàn cảnh quanh người
Phòng khách khá rộng, khoảng 15 mét vuông. Cửa sổ bị băng dính bịt kín, vì vậy tia sáng hơi mờ tối. Thế nhưng, cảm giác rõ ràng tốt hơn rất nhiều. Biểu hiện trực quan nhất là giá trị thể lực từ một phút đồng hồ giảm 1 điểm biến thành mười phút giảm 1 điểm.
Tô Hàn nhanh chóng tính toán. Mười phút giảm 1 điểm, một giờ giảm 6 điểm, một ngày 24h, tổng cộng giảm 144 giá trị thể lực.
Kết quả tính toán ra lò, cô không nhịn được giật giật mí mắt. Đừng nói chống đỡ đến ngày thứ 20 thông quan, ngay cả chịu đựng đến ngày thứ 10 qua cửa đều rất gian nan!
Phải biết rằng, từ đầu đến cuối cô đều thắng thông quan. Cộng thêm rất nhiều phần thưởng bổ sung, cũng chỉ có 860 giá trị thể lực, tính toán đâu ra đấy vừa vặn chống đỡ 6 ngày.
Mặt khác lúc này cô đang trốn trong phòng, nếu như đứng ở trên đường cái, giá trị thể lực sẽ rơi nhanh hơn…
Tô Hàn lập tức tỉnh ngộ, thời khắc liều mạng đua của cải cuối cùng đã đến.
9 giờ sáng, âm thanh chuẩn của máy móc lúc vang lên, “Ngày thứ 1 trò chơi.”
Vừa dứt lời, trước mặt cô nhiều hơn một miếng bánh mì đen, một chai bánh kem, hai bánh xà phòng thơm làm thủ công.
Tô Hàn lấy ra ba lô, muốn nhét vật tư vừa nhận được vào trong túi. Nhưng trong lúc vô tình nhìn lướt qua, cô ngây ngẩn cả người.
Bánh mì đen bị ô nhiễm rất ít: Sau khi sử dụng độ chắc bụng +15, trong đó chứa vật chất chứa phóng xạ, nếu ăn sẽ làm hại cơ thể khỏe mạnh.
Tô Hàn ném vật tư vừa nhận được vào kho hàng tùy thân, sau đó khổ sở suy nghĩ. Cô cực kì chắc chắn, trước đó bánh mì đen tuyệt đối bình thường, không có tiền tố “bị ô nhiễm rất ít”. (do cách viết của bên Trung cụm từ bổ sung đứng trước danh từ, không giống như tiếng Việt)
Nói cách khác, ô nhiễm xảy ra sau khi cô đi vào trò chơi.
Nhưng tại sao như vậy? Cô lấy ra ba lô, nhét vào bánh mì, chai sữa, sau đó chưa từng lấy ra, tại sao lại bị ô nhiễm?
Huống chi kiểm tra trạng thái chai sữa bò, rõ ràng giống như trước.
Hả? Chờ đã…
Tô Hàn bỗng nhiên phát hiện, bánh mì đen đóng gói bằng túi ny lon trong suốt, không phải là đóng gói chân không, sữa bò lại hoàn toàn bịt kín. Lại liên tưởng đến lúc mình đứng trên đường cái, cảm thấy cả người mất tự nhiên, cùng với hành động bà chủ nhà bịt kín miệng và mũi lúc nói chuyện với nhau, cửa sổ phòng khách bị đóng chặt, cô cuối cùng biết là là lạ ở điểm nào — trong không khí có vật chất chứa phóng xạ!
Nói cách khác, mặc dù chỉ là đứng hít thở, cơ thể người cũng tự động hấp thụ vật chất chứa phóng xạ vào bên trong cơ thể.
“Phiền phức lớn rồi.” Tô Hàn tự lẩm bẩm.
Đồ ăn bị ô nhiễm không thể ăn, Tô Hàn tiếp tục giả vờ giả vịt bỏ vào ba lô đeo trên lưng. May mắn ban đầu cô chỉ để ba miếng bánh mì vào túi, tổn thất không lớn.
Liên tiếp ba ngày, Tô Hàn thành thật bản phận đợi ở trong phòng khách, không đi đâu.
Bà chủ nhà cuối cùng cảm thấy, người thuê mới có điểm đáng khen…. ít nhất … lúc đưa tiền thuê phòng, không lằng nhà lằng nhằng, cò kè mặc cả, hành động dứt khoát khiến bà vô cùng vui mừng.
Mà Tô Hàn cũng phát hiện, mỗi ngày thời điểm đưa tiền thuê phòng tâm tình bà chủ nhà đều rất tốt, dễ nói chuyện hiếm thấy. Vì vậy cô nói bóng nói gió, nhân cơ hội nghe không ít tin tức hữu dụng.
“Phóng xạ chia làm hai loại, chiếu xạ bên trong và chiếu xạ bên ngoài. Chiếu xạ bên ngoài là chỉ tia phóng xạ ion hóa sản sinh tác động vào bên ngoài cơ thể con người. Chiếu xạ bên trong là nguyên tố phóng xạ tiến vào bên trong cơ thể, trực tiếp tác động đến nội tạng cơ thể.”
“Phương pháp phòng hộ chỉ có mấy loại: tránh hít phải không khí bị ô nhiễm, tránh ăn đồ ăn bị ô nhiễm; tránh tiếp xúc trực tiếp với vật phẩm bị ô nhiễm; tránh cho vết thương bị ô nhiễm; trong tình cảnh cho phép, có thể dùng vật che chắn cản bớt chiếu xạ từ bên ngoài. Có điều kiện, cũng có thể kiếm bộ đồ bảo hộ.”
“Hoàn toàn thoát khỏi vật chất chứa phóng xạ? Sao làm được! Trong không khí có nguyên tố phóng xạ, bên trong đồ uống có nguyên tố phóng xạ, quả thực không chỗ nào vắng mặt, vô khổng bất nhập (1). Theo tôi được biết, có người thiếu thốn đồ ăn, bất đắc dĩ bắt đầu ăn đồ ăn bị ô nhiễm rất ít.”
(1) chỗ nào cũng nhúng tay vào; lợi dụng tất cả mọi dịp (ví với sự lợi dụng mọi cơ hội để làm điều xấu).
Tô Hàn không rõ nguyên lý bức xạ hạt nhân, nhưng trong lòng cô thấu hiểu, lúc này không cần biết nguyên do, chỉ cần cố hết sức ghi nhớ kỹ kết luận, biết ứng đối như thế nào.
Có điều tổng hợp lại tất cả tin tức lấy được, cô mơ hồ nhận thấy, không thể tránh khỏi phóng xạ hoàn toàn. Người chơi có thể làm chỉ là tận khả năng giảm bớt số lượng vật chất chứa phóng xạ bị hút vào. Nếu không thể giảm bớt, vậy chỉ có thể gắng gượng chịu đựng dựa vào hàng tồn kho…
Ngày thứ 4 ở trò chơi, Tô Hàn đưa tiền thuê, cố ý đề cập, “Trên người cháu không còn nhiều đồ. Ngày mai, trễ nhất ngày kia, cháu sẽ rời khỏi nơi này.”
Trên thực tế, vật tư trong kho hàng tùy thân của cô chật cứng, không có dấu hiệu dùng gần hết. Huống chi mỗi ngày đều có thêm đồ, ăn xong uống xong còn thừa một ít. Cố ý nói như vậy, bởi vì cô muốn chuyển sang nơi ở khác.
Dù sao ở trong mắt chủ cho thuê nhà, cô đeo ba lô, chưa bao giờ ra ngoài, miệng ăn núi lở. Nếu ăn uống mãi không hết đồ, thoạt nhìn rất kỳ quái.
Nghe nói khách trọ dự định rời khỏi, bà chủ nhà lặng im trong nháy mắt. Hồi lâu sau, bà chậm rãi nói, “Tôi thấy cháu không quen mặt, vì sao đi đến đây?”
Tô Hàn vừa định trả lời du lịch kiểu người nghèo, lời đến khóe miệng lại nói không nên lời — ai trong lòng luẩn quẩn, đặc biệt chạy đến trấn nhỏ bức xạ hạt nhân ngắm cảnh du ngoạn?
Vì vậy suy nghĩ một chút, cô đổi một lí do, “Cháu đến đây tìm người thân để nương tựa, thế nhưng không tìm thấy người.”
Thảo nào. Bà chủ nhà thầm nghĩ, sau khi rò rỉ hạt nhân, trấn trên không có nhiều người. Lấy lại bình tĩnh, bà nói, “Cháu đi nghỉ trước đi, buổi trưa theo tôi đi ra ngoài một chuyến.”
Tô Hàn có chút khó hiểu, ngoan ngoãn đồng ý, “Vâng.”
Mấy ngày ở chung vui vẻ, cô không ngại đi cùng bà chủ nhà một chuyến, biết đâu có thu hoạch ngoài ý muốn. Hơn nữa, trong kho hàng tùy thân của cô có rất nhiều lựu đạn tiếp thêm dũng khí lớn lao cho cô. Mười phần phấn khích, cho nên không sợ hãi!
Buổi trưa, Tô Hàn cố ý ăn cơm trưa sớm, tiếp theo bắt đầu cắn thuốc.
Đi vào trò chơi 4 ngày, giá trị thể lực của cô thành công hạ thấp xuống 400 điểm. Bình thường ru rú trong nhà không sao, lúc này cần ra ngoài thì không thể không khôi phục giá trị thể lực.
Dùng dược phẩm, một hơi kéo cao giá trị thể lực lên 654, trạng thái biểu hiện giá trị thể lực 76%, cuối cùng Tô Hàn hài lòng ngừng tay.
Vừa vặn bà chủ nhà nhắc nhở, “Chuẩn bị xuất phát.”
Tô Hàn cầm ba lô, rời phòng.
Cô vốn cho rằng, hai người cần ra ngoài, còn đặc biệt chuẩn bị xong khẩu trang, giảm bớt hô hấp. Chẳng ngờ bà chủ nhà dẫn cô tới phòng ngủ chính, cũng mở sàn nhà.
Một giây kế tiếp, cầu thang đen thui xuất hiện ở trước mặt hai người, đồng thời sâu không thấy đáy.
Tô Hàn, “…”
Đây là trò đùa gì vậy?
“Đi theo tôi.” bà chủ nhà giơ đèn pin trong tay, đi đầu.
Tô Hàn theo sát.
Cầu thang rất dài, chẳng những có rất nhiều ngã ba, còn thỉnh thoảng quẹo vào. Đi khoảng năm phút đồng hồ, chân của cô mới chạm đất.
Tô Hàn ngắm nhìn bốn phía, phát hiện đó là một cái quảng trường trong lòng đất. Xung quanh nhiều cửa hàng mở rộng cửa buôn bán, cực kỳ náo nhiệt.
Bà chủ nhà nghiêm túc nhắc nhở, “Chúng ta tách ra đi dạo, sau hai giờ ở gặp mặt nơi này. Nếu như đến thời gian không thấy người, tôi tối đa đợi thêm năm phút đồng hồ, bỏ qua sẽ không chờ.”
“Cháu biết.” Tô Hàn đáp lại, trong lòng vẫn đang suy nghĩ, từ khi đi vào dưới lòng đất, tốc độ giá trị thể lực rơi xuống rõ ràng chậm lại, cô phải nghĩ cách ở lại nơi này mới được.
Bà chủ nhà có lẽ hy vọng khách trọ đổi được vật phẩm thích hợp ở quảng trường dưới đất, sau đó tiếp tục ở tại phòng khách, có điều Tô Hàn đành phụ lòng ý tốt của bà.
“Nhớ kỹ, đừng gây chuyện. Tất cả cửa hàng ở quảng trường trong lòng đất đều được bảo vệ, hậu trường rất cứng.” bởi vì lo lắng, bà chủ nhà không nhịn được dặn dò nhiều hai câu.
“Cháu hiểu rõ.” Tô Hàn cười đồng ý.
Hai người lúc này mới tách ra, mỗi người đi một hướng.
Tuy là dược phẩm dự trữ trong kho hàng tùy thân rất nhiều, nhưng chỉ cần Tô Hàn tính toán muốn 20 ngày thông quan, cảm thấy dược phẩm chưa đủ số lượng.
Cô thậm chí suy tính tới một vấn đề, lãng phí lượng lớn dược phẩm để thông quan, thực sự đáng giá không? Hay đến ngày thứ 10 lập tức rời khỏi phó bản mới là phương án tối ưu hơn?
Suy nghĩ nửa ngày vẫn không lấy ra được đáp án, Tô Hàn phiền muộn thở dài, đơn giản chăm chú đi dạo phố.
Nhìn thoáng qua, cô dĩ nhiên thấy một cửa tiệm bán ra “Sổ tay phòng hộ bức xạ hạt nhân”! Thực sự là quá cần thiết!
Tô Hàn khẩn cấp đi vào cửa hàng, dự định cuống lên mới ôm chân Phật tiến hành học bổ túc.
Nhưng chủ cửa hàng lại nói, “Quyển sách tổng cộng hai mươi trang, chưa trả tiền chỉ có thể nhìn thấy 7 trang đầu. Nếu như muốn mua, một quyển sách cần thanh toán 150g đồ ăn không ô nhiễm. Nếu như là đồ ăn ô nhiễm rất ít, cần thanh toán 300g. Đồ ăn ô nhiễm rất trung bình và nặng không thu.”
Tô Hàn lật xem nội dung 7 trang đầu của quyển sách, phát hiện bên trong viết hạng mục chú ý gần giống điều bà chủ nhà đề cập với cô. Vì vậy cô không chút do dự, ném qua một miếng bánh mì đen không ô nhiễm thanh toán phí dụng.
Chủ tiệm lấy ra dụng cụ, cẩn thận kiểm tra đo lường. Sau khi xác nhận quả thực bánh mì đen không ô nhiễm, trên mặt anh không kiềm chế nổi nét mừng, không ngừng bận rộn nói, “Được rồi, sách nhỏ cầm đi đi.”
Vừa nói xong, anh bắt đầu gặm bánh mì.
Tô Hàn cũng rất vui vẻ. Mặc dù cô là người cuồng sinh tồn, không thể ghi lại toàn bộ hạng mục chú ý của tất cả tai nạn. Vì vậy có thể tìm được cơ hội bù đắp tri thức ở trong phó bản, cô cảm thấy may mắn từ tận đáy lòng.
Tìm cái ghế ngồi xuống trong cửa hàng, cô bắt đầu tỉ mỉ xem sổ tay. Rất nhanh cô phát hiện, hạng mục nói đến trong sách kỹ càng hơn điều bà chủ nhà nói.
“Phương pháp phòng hộ chiếu xạ bên ngoài chủ yếu có: Giảm bớt thời gian chiếu xạ; rời xa tia phóng xạ; áp dụng đồ vật che chắn.”
“Sau khi sự cố rò rỉ hạt nhân xảy ra, các chế phẩm thuốc từ i-ốt giảm bớt bệnh trạng. (chú ý, dùng quá liều có hại cho sức khỏe)”
“Tận lực tránh ra ngoài. Nếu như không thể không ra ngoài, nhớ kỹ dùng khăn lông ướt che khuất miệng mũi, cũng cố gắng tránh làn da trần tiếp xúc với không khí.”
Ơn giời tôi vào lại zalo để đăng bài được rồi.
Không biết có phải ảo giác hay không, Tô Hàn nghe hệ thống nói rõ quy tắc trò chơi, cúi đầu trầm tư một lúc, tổng cộng chỉ năm phút đồng hồ, làn da có cảm giác cháy sém.
Cô quét mắt, phát hiện ánh mặt trời không nóng rát.
“Bị phóng xạ công kích à?” mặc dù không rõ ràng cụ thể xảy ra chuyện gì, nhưng Tô Hàn nhạy cảm nhận thấy, mình đang đứng trong nguy hiểm. Biểu hiện rõ ràng nhất là giá trị thể lực đang thong thả giảm xuống.
Cô không dám dừng lại, lấy ra ba lô, đựng bánh mì, sữa bò sau đó đi nhanh, lần lượt gõ cửa các căn phòng trên phố. Đáng tiếc, không ai mở cửa.
Tô Hàn cũng không lưu luyến, một nhà không được thì đổi một nhà khác.
Mười phút sau, giá trị thể lực giảm 10 điểm, cuối cùng có người mở cửa.
Người đến là bà cụ, nhưng mà bà chỉ mở hé một khe cửa, sử dụng khăn ẩm ướt bịt miệng và mũi, nhíu mày hỏi, “Chuyện gì?”
“Cháu muốn thuê một căn phòng để ở, giá dễ thương lượng.” Tô Hàn nhanh chóng thể hiện ý đồ, rất sợ vòng vo đối phương trực tiếp sập cửa.
Bà cụ cứng rắn đáp, “Tôi không thiếu tiền.” nói xong định đóng cửa.
Tô Hàn vội vã lớn tiếng bổ sung, “Cháu có thể dùng đồ ăn, vật dụng hàng ngày trả tiền thuê phòng!”
Dọc phố không có cửa hàng mở cửa, đủ để thấy rõ tình hình phó bản không tốt. Mặc dù con người trước mặt giọng điệu hơi kém, nhưng trong tình cảnh chẳng ai tình nguyện mở rộng cửa, bà lựa chọn mở, đây chính là lòng tốt trong hoàn cảnh khốn khó. Vì vậy, Tô Hàn không muốn bỏ qua cơ hội.
Đối phương dừng động tác, nói, “Có đồ uống sạch sẽ không?”
Tô Hàn lập tức gỡ xuống ba lô, lấy ra chai sữa bò.
Là bịt kín. Cổ bà cụ khẽ nhúc nhích, dùng giọng nói không thể nghi ngờ, “Một ngày hai chai sữa bò làm tiền thuê nhà, không trả nổi lập tức rời đi.”
“Không thành vấn đề.” Tô Hàn vừa lòng.
Bà cụ lúc này mới mở cửa ra, để người vào nhà.
Tô Hàn vừa vào cửa, bà cụ vội đóng lại, không hề do dự.
Tô Hàn muốn hỏi thăm tình hình, nhưng bà cụ thuận tay chỉ vào phòng khách, lớn tiếng nói, “Cô ở đây, không có việc gì đừng đi ra.” sau đó không để ý đến người thuê mới.
Tô Hàn, “…”
Bà vui vẻ là được.
Cô đi vào phòng khách, đóng cửa lại, sau đó rảnh rỗi quan sát tỉ mỉ hoàn cảnh quanh người
Phòng khách khá rộng, khoảng 15 mét vuông. Cửa sổ bị băng dính bịt kín, vì vậy tia sáng hơi mờ tối. Thế nhưng, cảm giác rõ ràng tốt hơn rất nhiều. Biểu hiện trực quan nhất là giá trị thể lực từ một phút đồng hồ giảm 1 điểm biến thành mười phút giảm 1 điểm.
Tô Hàn nhanh chóng tính toán. Mười phút giảm 1 điểm, một giờ giảm 6 điểm, một ngày 24h, tổng cộng giảm 144 giá trị thể lực.
Kết quả tính toán ra lò, cô không nhịn được giật giật mí mắt. Đừng nói chống đỡ đến ngày thứ 20 thông quan, ngay cả chịu đựng đến ngày thứ 10 qua cửa đều rất gian nan!
Phải biết rằng, từ đầu đến cuối cô đều thắng thông quan. Cộng thêm rất nhiều phần thưởng bổ sung, cũng chỉ có 860 giá trị thể lực, tính toán đâu ra đấy vừa vặn chống đỡ 6 ngày.
Mặt khác lúc này cô đang trốn trong phòng, nếu như đứng ở trên đường cái, giá trị thể lực sẽ rơi nhanh hơn…
Tô Hàn lập tức tỉnh ngộ, thời khắc liều mạng đua của cải cuối cùng đã đến.
9 giờ sáng, âm thanh chuẩn của máy móc lúc vang lên, “Ngày thứ 1 trò chơi.”
Vừa dứt lời, trước mặt cô nhiều hơn một miếng bánh mì đen, một chai bánh kem, hai bánh xà phòng thơm làm thủ công.
Tô Hàn lấy ra ba lô, muốn nhét vật tư vừa nhận được vào trong túi. Nhưng trong lúc vô tình nhìn lướt qua, cô ngây ngẩn cả người.
Bánh mì đen bị ô nhiễm rất ít: Sau khi sử dụng độ chắc bụng +15, trong đó chứa vật chất chứa phóng xạ, nếu ăn sẽ làm hại cơ thể khỏe mạnh.
Tô Hàn ném vật tư vừa nhận được vào kho hàng tùy thân, sau đó khổ sở suy nghĩ. Cô cực kì chắc chắn, trước đó bánh mì đen tuyệt đối bình thường, không có tiền tố “bị ô nhiễm rất ít”. (do cách viết của bên Trung cụm từ bổ sung đứng trước danh từ, không giống như tiếng Việt)
Nói cách khác, ô nhiễm xảy ra sau khi cô đi vào trò chơi.
Nhưng tại sao như vậy? Cô lấy ra ba lô, nhét vào bánh mì, chai sữa, sau đó chưa từng lấy ra, tại sao lại bị ô nhiễm?
Huống chi kiểm tra trạng thái chai sữa bò, rõ ràng giống như trước.
Hả? Chờ đã…
Tô Hàn bỗng nhiên phát hiện, bánh mì đen đóng gói bằng túi ny lon trong suốt, không phải là đóng gói chân không, sữa bò lại hoàn toàn bịt kín. Lại liên tưởng đến lúc mình đứng trên đường cái, cảm thấy cả người mất tự nhiên, cùng với hành động bà chủ nhà bịt kín miệng và mũi lúc nói chuyện với nhau, cửa sổ phòng khách bị đóng chặt, cô cuối cùng biết là là lạ ở điểm nào — trong không khí có vật chất chứa phóng xạ!
Nói cách khác, mặc dù chỉ là đứng hít thở, cơ thể người cũng tự động hấp thụ vật chất chứa phóng xạ vào bên trong cơ thể.
“Phiền phức lớn rồi.” Tô Hàn tự lẩm bẩm.
Đồ ăn bị ô nhiễm không thể ăn, Tô Hàn tiếp tục giả vờ giả vịt bỏ vào ba lô đeo trên lưng. May mắn ban đầu cô chỉ để ba miếng bánh mì vào túi, tổn thất không lớn.
Liên tiếp ba ngày, Tô Hàn thành thật bản phận đợi ở trong phòng khách, không đi đâu.
Bà chủ nhà cuối cùng cảm thấy, người thuê mới có điểm đáng khen…. ít nhất … lúc đưa tiền thuê phòng, không lằng nhà lằng nhằng, cò kè mặc cả, hành động dứt khoát khiến bà vô cùng vui mừng.
Mà Tô Hàn cũng phát hiện, mỗi ngày thời điểm đưa tiền thuê phòng tâm tình bà chủ nhà đều rất tốt, dễ nói chuyện hiếm thấy. Vì vậy cô nói bóng nói gió, nhân cơ hội nghe không ít tin tức hữu dụng.
“Phóng xạ chia làm hai loại, chiếu xạ bên trong và chiếu xạ bên ngoài. Chiếu xạ bên ngoài là chỉ tia phóng xạ ion hóa sản sinh tác động vào bên ngoài cơ thể con người. Chiếu xạ bên trong là nguyên tố phóng xạ tiến vào bên trong cơ thể, trực tiếp tác động đến nội tạng cơ thể.”
“Phương pháp phòng hộ chỉ có mấy loại: tránh hít phải không khí bị ô nhiễm, tránh ăn đồ ăn bị ô nhiễm; tránh tiếp xúc trực tiếp với vật phẩm bị ô nhiễm; tránh cho vết thương bị ô nhiễm; trong tình cảnh cho phép, có thể dùng vật che chắn cản bớt chiếu xạ từ bên ngoài. Có điều kiện, cũng có thể kiếm bộ đồ bảo hộ.”
“Hoàn toàn thoát khỏi vật chất chứa phóng xạ? Sao làm được! Trong không khí có nguyên tố phóng xạ, bên trong đồ uống có nguyên tố phóng xạ, quả thực không chỗ nào vắng mặt, vô khổng bất nhập (1). Theo tôi được biết, có người thiếu thốn đồ ăn, bất đắc dĩ bắt đầu ăn đồ ăn bị ô nhiễm rất ít.”
(1) chỗ nào cũng nhúng tay vào; lợi dụng tất cả mọi dịp (ví với sự lợi dụng mọi cơ hội để làm điều xấu).
Tô Hàn không rõ nguyên lý bức xạ hạt nhân, nhưng trong lòng cô thấu hiểu, lúc này không cần biết nguyên do, chỉ cần cố hết sức ghi nhớ kỹ kết luận, biết ứng đối như thế nào.
Có điều tổng hợp lại tất cả tin tức lấy được, cô mơ hồ nhận thấy, không thể tránh khỏi phóng xạ hoàn toàn. Người chơi có thể làm chỉ là tận khả năng giảm bớt số lượng vật chất chứa phóng xạ bị hút vào. Nếu không thể giảm bớt, vậy chỉ có thể gắng gượng chịu đựng dựa vào hàng tồn kho…
Ngày thứ 4 ở trò chơi, Tô Hàn đưa tiền thuê, cố ý đề cập, “Trên người cháu không còn nhiều đồ. Ngày mai, trễ nhất ngày kia, cháu sẽ rời khỏi nơi này.”
Trên thực tế, vật tư trong kho hàng tùy thân của cô chật cứng, không có dấu hiệu dùng gần hết. Huống chi mỗi ngày đều có thêm đồ, ăn xong uống xong còn thừa một ít. Cố ý nói như vậy, bởi vì cô muốn chuyển sang nơi ở khác.
Dù sao ở trong mắt chủ cho thuê nhà, cô đeo ba lô, chưa bao giờ ra ngoài, miệng ăn núi lở. Nếu ăn uống mãi không hết đồ, thoạt nhìn rất kỳ quái.
Nghe nói khách trọ dự định rời khỏi, bà chủ nhà lặng im trong nháy mắt. Hồi lâu sau, bà chậm rãi nói, “Tôi thấy cháu không quen mặt, vì sao đi đến đây?”
Tô Hàn vừa định trả lời du lịch kiểu người nghèo, lời đến khóe miệng lại nói không nên lời — ai trong lòng luẩn quẩn, đặc biệt chạy đến trấn nhỏ bức xạ hạt nhân ngắm cảnh du ngoạn?
Vì vậy suy nghĩ một chút, cô đổi một lí do, “Cháu đến đây tìm người thân để nương tựa, thế nhưng không tìm thấy người.”
Thảo nào. Bà chủ nhà thầm nghĩ, sau khi rò rỉ hạt nhân, trấn trên không có nhiều người. Lấy lại bình tĩnh, bà nói, “Cháu đi nghỉ trước đi, buổi trưa theo tôi đi ra ngoài một chuyến.”
Tô Hàn có chút khó hiểu, ngoan ngoãn đồng ý, “Vâng.”
Mấy ngày ở chung vui vẻ, cô không ngại đi cùng bà chủ nhà một chuyến, biết đâu có thu hoạch ngoài ý muốn. Hơn nữa, trong kho hàng tùy thân của cô có rất nhiều lựu đạn tiếp thêm dũng khí lớn lao cho cô. Mười phần phấn khích, cho nên không sợ hãi!
Buổi trưa, Tô Hàn cố ý ăn cơm trưa sớm, tiếp theo bắt đầu cắn thuốc.
Đi vào trò chơi 4 ngày, giá trị thể lực của cô thành công hạ thấp xuống 400 điểm. Bình thường ru rú trong nhà không sao, lúc này cần ra ngoài thì không thể không khôi phục giá trị thể lực.
Dùng dược phẩm, một hơi kéo cao giá trị thể lực lên 654, trạng thái biểu hiện giá trị thể lực 76%, cuối cùng Tô Hàn hài lòng ngừng tay.
Vừa vặn bà chủ nhà nhắc nhở, “Chuẩn bị xuất phát.”
Tô Hàn cầm ba lô, rời phòng.
Cô vốn cho rằng, hai người cần ra ngoài, còn đặc biệt chuẩn bị xong khẩu trang, giảm bớt hô hấp. Chẳng ngờ bà chủ nhà dẫn cô tới phòng ngủ chính, cũng mở sàn nhà.
Một giây kế tiếp, cầu thang đen thui xuất hiện ở trước mặt hai người, đồng thời sâu không thấy đáy.
Tô Hàn, “…”
Đây là trò đùa gì vậy?
“Đi theo tôi.” bà chủ nhà giơ đèn pin trong tay, đi đầu.
Tô Hàn theo sát.
Cầu thang rất dài, chẳng những có rất nhiều ngã ba, còn thỉnh thoảng quẹo vào. Đi khoảng năm phút đồng hồ, chân của cô mới chạm đất.
Tô Hàn ngắm nhìn bốn phía, phát hiện đó là một cái quảng trường trong lòng đất. Xung quanh nhiều cửa hàng mở rộng cửa buôn bán, cực kỳ náo nhiệt.
Bà chủ nhà nghiêm túc nhắc nhở, “Chúng ta tách ra đi dạo, sau hai giờ ở gặp mặt nơi này. Nếu như đến thời gian không thấy người, tôi tối đa đợi thêm năm phút đồng hồ, bỏ qua sẽ không chờ.”
“Cháu biết.” Tô Hàn đáp lại, trong lòng vẫn đang suy nghĩ, từ khi đi vào dưới lòng đất, tốc độ giá trị thể lực rơi xuống rõ ràng chậm lại, cô phải nghĩ cách ở lại nơi này mới được.
Bà chủ nhà có lẽ hy vọng khách trọ đổi được vật phẩm thích hợp ở quảng trường dưới đất, sau đó tiếp tục ở tại phòng khách, có điều Tô Hàn đành phụ lòng ý tốt của bà.
“Nhớ kỹ, đừng gây chuyện. Tất cả cửa hàng ở quảng trường trong lòng đất đều được bảo vệ, hậu trường rất cứng.” bởi vì lo lắng, bà chủ nhà không nhịn được dặn dò nhiều hai câu.
“Cháu hiểu rõ.” Tô Hàn cười đồng ý.
Hai người lúc này mới tách ra, mỗi người đi một hướng.
Tuy là dược phẩm dự trữ trong kho hàng tùy thân rất nhiều, nhưng chỉ cần Tô Hàn tính toán muốn 20 ngày thông quan, cảm thấy dược phẩm chưa đủ số lượng.
Cô thậm chí suy tính tới một vấn đề, lãng phí lượng lớn dược phẩm để thông quan, thực sự đáng giá không? Hay đến ngày thứ 10 lập tức rời khỏi phó bản mới là phương án tối ưu hơn?
Suy nghĩ nửa ngày vẫn không lấy ra được đáp án, Tô Hàn phiền muộn thở dài, đơn giản chăm chú đi dạo phố.
Nhìn thoáng qua, cô dĩ nhiên thấy một cửa tiệm bán ra “Sổ tay phòng hộ bức xạ hạt nhân”! Thực sự là quá cần thiết!
Tô Hàn khẩn cấp đi vào cửa hàng, dự định cuống lên mới ôm chân Phật tiến hành học bổ túc.
Nhưng chủ cửa hàng lại nói, “Quyển sách tổng cộng hai mươi trang, chưa trả tiền chỉ có thể nhìn thấy 7 trang đầu. Nếu như muốn mua, một quyển sách cần thanh toán 150g đồ ăn không ô nhiễm. Nếu như là đồ ăn ô nhiễm rất ít, cần thanh toán 300g. Đồ ăn ô nhiễm rất trung bình và nặng không thu.”
Tô Hàn lật xem nội dung 7 trang đầu của quyển sách, phát hiện bên trong viết hạng mục chú ý gần giống điều bà chủ nhà đề cập với cô. Vì vậy cô không chút do dự, ném qua một miếng bánh mì đen không ô nhiễm thanh toán phí dụng.
Chủ tiệm lấy ra dụng cụ, cẩn thận kiểm tra đo lường. Sau khi xác nhận quả thực bánh mì đen không ô nhiễm, trên mặt anh không kiềm chế nổi nét mừng, không ngừng bận rộn nói, “Được rồi, sách nhỏ cầm đi đi.”
Vừa nói xong, anh bắt đầu gặm bánh mì.
Tô Hàn cũng rất vui vẻ. Mặc dù cô là người cuồng sinh tồn, không thể ghi lại toàn bộ hạng mục chú ý của tất cả tai nạn. Vì vậy có thể tìm được cơ hội bù đắp tri thức ở trong phó bản, cô cảm thấy may mắn từ tận đáy lòng.
Tìm cái ghế ngồi xuống trong cửa hàng, cô bắt đầu tỉ mỉ xem sổ tay. Rất nhanh cô phát hiện, hạng mục nói đến trong sách kỹ càng hơn điều bà chủ nhà nói.
“Phương pháp phòng hộ chiếu xạ bên ngoài chủ yếu có: Giảm bớt thời gian chiếu xạ; rời xa tia phóng xạ; áp dụng đồ vật che chắn.”
“Sau khi sự cố rò rỉ hạt nhân xảy ra, các chế phẩm thuốc từ i-ốt giảm bớt bệnh trạng. (chú ý, dùng quá liều có hại cho sức khỏe)”
“Tận lực tránh ra ngoài. Nếu như không thể không ra ngoài, nhớ kỹ dùng khăn lông ướt che khuất miệng mũi, cũng cố gắng tránh làn da trần tiếp xúc với không khí.”
Ơn giời tôi vào lại zalo để đăng bài được rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất