Tan Làm Đến Văn Phòng Của Tôi

Chương 46: Người này có giống trợ lí nhỏ của cô không?

Trước Sau
Gương mặt Quý Liên Tinh nóng bừng, nóng kéo dài từ tai đến cổ, da thịt nổi lên một vệt phấn hồng.

Là thật sự thẹn thùng, thẹn thùng đến cảm thấy toàn bộ không gian đều biến thành lò lửa, phải đi ra ngoài hóng gió mới được.

"Tôi đi ra ngoài một chút......." Quý Liên Tinh xoay người bỏ đi, quả thực còn chạy trốn nhanh hơn lần đầu tiên ở khách sạn.

Giang Thự nhìn bóng lưng hoảng hốt bỏ chạy của nàng, rốt cuộc nhịn không được bật cười.

Kết quả trong dự liệu, nhím nhỏ nếu có thể biến thành hổ lớn, mặt trời liền mọc về phía tây.

Không biết vì sao, có đôi khi biết Quý Liên Tinh sẽ thẹn thùng, nhưng hết lần này tới lần khác liền thích trêu chọc nàng, nếu thấy nàng đỏ mặt, sẽ có loại cảm giác rất có thành tựu khó hiểu, về phần vì sao, Giang Thự chính mình cũng không hiểu nổi.

Chạy ra phòng tắm, Quý Liên Tinh thở phì phò, cởi nút áo thứ hai, đi ra ban công hóng gió.

Giang Thự vừa rồi rất rõ ràng là cố ý, hai người kỳ thật đều trong lòng biết rõ, tắm rửa là không có khả năng cùng nhau tắm.

Nhưng cho dù biết cô cố ý, nhưng vẫn không nhịn được mặt đỏ tim đập, Quý Liên Tinh có chút ảo não, mỗi lần đều bị Giang Thự trêu đùa, cũng không biết lúc nào có thể trêu đùa nàng.

Ghé vào lan can ban công hóng gió một lát, nhiệt độ trên người cuối cùng cũng hạ xuống, nhưng cổ họng vẫn có chút khô, Quý Liên Tinh liền vào nhà rót ly nước uống, một ly nước lạnh xuống bụng, sự nóng nảy trên người mới tiêu tán.

Nàng đi về phía phòng tắm, lúc đến cửa khẽ gõ một cái.

"Giang Thử Thử, xong chưa? Sắp mười phút rồi."

"Xong rồi." Bên trong truyền đến giọng nói của cô, "Nhưng tôi chưa lấy áo ngủ."

"Hả, vậy chị chờ chút."

Còn phải đưa đồ ngủ cho cô, vậy lát nữa chẳng phải là lại phải nhìn sao. Nhưng nhìn thì nhìn thôi, đều là con gái, cô có chính mình cũng có.

Nghĩ thì đơn giản, nhưng khi nàng chân chính đứng ở trước mặt Giang Thự, hình ảnh kia vẫn là làm người ta huyết mạch phun trào.

Mặt nước chậm rãi kích động, lộ ra khuôn mặt lạnh lùng xinh đẹp của Giang Thự, trong bồn màu hồng nhạt, tràn ra mấy mùi rượu nho.

Hai gò má Giang Thự bởi vì hơi nước mà trở nên ửng đỏ, mấy sợi tóc dính nước dán ở sườn mặt, trong hai mắt cất giấu ánh sáng mê người.

Quý Liên Tinh chỉ nhìn thoáng qua, liền cảm thấy mình giống như say rồi, giống như một cân rượu trắng trực tiếp đổ vào cổ họng, không chỉ cổ họng nóng lên, đầu còn choáng váng.

Nàng đưa áo ngủ cho Giang Thự, ngẩng đầu nhìn cửa sổ sát đất.

"Chị mặc vào trước đi, tôi đi ra ngoài."

Giang Thự duỗi tay nhận lấy quần áo, "Đừng đi, em không tắm rửa à?"

Quý Liên Tinh đứng tại chỗ, ngón chân cào đất, cả người đều không được tự nhiên.

Nghe được tiếng Giang Thự từ trong nước đi ra, phả nước mà đến một hơi nóng, chỉ thông qua dư quang giống như thấy được cái gì, nhưng lại không hoàn toàn thấy rõ.

"Đến em." Giang Thự bước chân ra khỏi bồn tắm, thế nàng xa nước trong bồn ra, chỉ chỉ vào chai rượu vang đỏ, "Lúc tắm rót một chút vào sẽ thoải mái hơn."

Quý Liên Tinh gật đầu, phát hiện Giang Thự đi về phía cô, một tay khoác lên vai cô, ngay sau đó, tay kia cũng trèo lên, tiếp tục đi xuống, ngón tay rơi vào nút áo sơ mi của Quý Liên Tinh.

Quý Liên Tinh đỏ mặt chặn tay cô, một tiếng kinh hô: "Để tôi tự làm!"

"Tắm sạch sẽ không?" Giang Thự nghiêng đầu nhìn nàng, trong mắt thiện long mang theo hào quang quyến rũ, lúc nói chuyện, còn không quên vỗ nhẹ vào khe cạn của Quý Liên Tinh.

"Tắm sạch sẽ!"

Giang Thự chỉ trêu chọc cô, cũng không có ý định giúp nàng tắm rửa, giống như chỉ muốn nhìn thấy dáng vẻ đỏ mặt của Quý Liên Tinh, Giang Thự đạt được mục đích rất nhanh rời đi, để lại một mình Quý Liên Tinh hỗn độn trong phòng tắm.

Nữ nhân xấu xa, Giang Thự xứng đáng là nữ nhân xấu xa!

Quý Liên Tinh ngâm mình trong bồn tắm thật lâu, đại khái khoảng một giờ. Nàng làm dựa theo lời Giang Thự, lúc ngâm mình rót một chút rượu vang đỏ, nhưng phát hiện cũng không có gì khác biệt.

Lúc lên lầu Giang Thự đã ngủ, đoán chừng là bản thân cô đã có chút say, nằm sát gối đầu rất nhanh liền buồn ngủ.

Một ngày mệt mỏi, Quý Liên Tinh cũng rất mệt, tay chân nhẹ nhàng đến nằm xuống bên cạnh cô.

Đêm tối yên tĩnh, trong phòng yên tĩnh, Giang Thự ngủ say, hô hấp đều đều, Quý Liên Tinh nghiêng người, một tay khoác lên người cô, nhẹ nhàng ôm cô, tựa vào vai cô, nhẹ nhàng ngửi, mùi thơm ngào ngạt nhạt nhẽo tan ra, cảm thấy an tâm.



Nàng nhớ tới đêm nay Giang Thự nói qua nói, lúc cõng cô về nhà, cô nói cứ như vậy khá tốt, còn nói cảm giác tựa như đang yêu đương.

Yêu đương.

Một người xa xôi không thể với tới rồi lại mang theo sức hấp dẫn, Quý Liên Tinh từng ảo tưởng qua vô số lần nếu Giang Thự là bạn gái của nàng, vậy nàng muốn đem những thứ lãng mạn nhất trên thế giới này đều cho cô.

Rèm cửa sổ xuyên qua một ánh trăng, ánh sáng rơi trên sàn gỗ, kéo dài tới một góc giường.

Quý Liên Tinh ôm Giang Thự, tĩnh tâm cảm nhận tim Giang Thự đập, nhịp tim của cô vững vàng, Quý Liên Tinh cảm thấy tần suất mình nhảy lên gấp đôi cô.

Ánh trăng ở đầu giường, nó có đọc được suy nghĩ không?

Nếu như đọc hiểu, có thể cho nàng một cơ hội lớn mật yêu Giang Thự hay không?

*

Đều nói nhân loại đều đem ảo tưởng lưu lại ban đêm, nghênh đón ban ngày vẫn là phải đối mặt với cuộc sống nguyên bản nhất.

Đây quả thực chính là chân thực miêu tả Quý Liên Tinh, giống như nguyện vọng tốt đẹp của nàng vĩnh viễn đều ở trong mộng.

Sáng sớm hôm sau, thứ bảy, trời đổ mưa nhỏ.

Ban ngày Quý Liên Tinh và Giang Thự ở nhà, Giang Thự làm việc trong thư phòng, nàng ở phòng khách xem phim, sau bữa cơm tối, nàng vẫn như thường ngày, nên đến quán bar hát.

"Đi trước nhé~" ây là lời Quý Liên Tinh cúi đầu mang giày nói với Giang Thự.

Đến lúc đó Giang Thự đang ở phòng khách gọi điện thoại, cô xoay người gật đầu với Quý Liên Tinh một cái, ánh mắt hai người chạm nhau, đều nở nụ cười.

Giang Thự trong không khí làm một cái hôn gió với nàng, đối với nàng so thủ thế, nói buổi tối hát xong sẽ đi đón nàng, hiện tại bận gọi điện thoại.

Quý Liên Tinh gật gật đầu, lúc đóng cửa lại hôn gió cô một cái.

Đi ra lầu một, Quý Liên Tinh bung dù, cõng đàn ghi ta điện của nàng, đến cửa chung cư đón xe.

Thời tiết lạnh, nàng mặc một chiếc áo khoác màu đen, quấn một chiếc khăn quàng cổ Giang Thự lấy từ trong tủ quần áo ra, trên khăn quàng cổ kẻ caro còn có mùi Giang Thự.

Quý Liên Tinh cúi đầu, vùi cằm vào khăn quàng cổ, hít một hơi thật sâu, khóe môi không ngừng giương lên.

Taxi dừng ở cửa chung cư, Quý Liên Tinh mở cửa xe chui vào, đích đến là Pilot.

Suy nghĩ thật lâu, cuối cùng nàng vẫn đề nghị kết thúc công việc với ông chủ quán bar, nàng muốn kết thúc hợp đồng trước thời hạn, ông chủ đồng ý, cho nên đêm nay là lần cuối cùng nàng biểu diễn.

Mọi việc đều có một lần cuối cùng, đặc biệt là khi biết đây là lần cuối cùng, tâm trạng con người thường khác nhau.

Lúc trước đi Pilot ca hát tuy rằng chỉ là vì kiếm tiền, nhưng hát mấy tháng vẫn có tình cảm, Quý Liên Tinh là một người có đầu có cuối, nàng thích bắt đầu kết thúc thật tốt.

Xe rất nhanh dừng ở cửa Pilot, vừa xuống xe liền cảm nhận được một trận ồn ào xốc nổi.

Nàng bước vào Pilot, âm nhạc quen thuộc vang lên, dưới ánh đèn lờ mờ, là tuổi thanh xuân không chút keo kiệt tiêu xài của chàng trai trẻ, ánh đèn lấp lánh, nhưng không thể hoàn toàn chiếu sáng mọi ngóc ngách, nàng tránh đám đông, chui vào hậu trường trang điểm.

"Phải đi rồi à?" Anh trai tạo hình vừa buộc bím dât thừng cho Quý Liên Tinh vừa hỏi nàng.

"Đúng vậy, một lần cuối cùng."

Anh trai lộ ra nụ cười hiểu rõ, "Khá tốt."

Vào lúc chín giờ tối, ở giữa sân khấu, cô gái với đôi mắt màu cam tươi đang ngồi trên một chiếc ghế cao với những ngón tay mảnh mai đặt trên cây đàn ghi-ta và gảy hợp âm đầu tiên.

"Xin chào mọi người, tôi là Bella, cảm ơn sự ủng hộ của mọi người trong những tháng qua, tối nay là lần cuối cùng tôi hát tại Pilot, hoặc theo quy tắc cũ, hát trước một bài hát cổ điển "Gió tiếp tục thổi" tặng cho mọi người."

Dưới đài vang lên tiếng vỗ tay kịch liệt, fan cuồng nhiệt là một nam sinh cách sân khấu gần nhất, hắn vừa thét chói tai vừa lau nước mắt, cổ họng đều rống khàn khàn.

Quý Liên Tinh cúi đầu nhìn hắn, mới giật mình, nam sinh này hình như mỗi lần đều đến, nhưng nàng gần như không nhớ được dáng vẻ của hắn, ấn tượng nhạt nhòa.

Quý Liên Tinh dời ánh mắt, hát ra câu đầu tiên:

"Tôi khuyên người sớm trở lại một chút, người nói người không muốn trở lại......"

Nàng rất ít khi hát tiếng Quảng Đông, nhưng bởi vì giọng hát hay, âm sắc tốt, không ảnh hưởng đến chất lượng ca hát.



"Tôi thấy người đau lòng, người kêu tôi sao nỡ bỏ đi......"

Ánh đèn rực rỡ, màu sắc sáng tối đan xen, ánh sáng dừng ở trên vai của nàng, thân hình mảnh mai của nàng cũng không thể dung nhập vào phần hư hoa này.

Giống như độc lập với một thế giới khác, ca hát ở một nơi khác, giống như linh hồn đã xốc lên nóc nhà, đã sớm bay lên chín tầng mây, chỉ là câu thể xác kia ngồi ở nơi đó miệng há hốc.

"Tôi đã làm cho người vui vẻ, người cũng làm cho tôi si ngốc say, người đã ở trong lòng tôi, không cần hỏi lại nhớ kỹ ai..."

Người đàn ông đeo kính râm ngồi lầu hai VIP hiếm khi cũng bị bản thân tiếng hát hấp dẫn.

Hát xong, Trương Danh Nhạc cùng mọi người lớn tiếng ủng hộ. Ngay sau đó, trên màn hình sau lưng Quý Liên Tinh lần nữa sáng lên pháo hoa, so với mấy lần trước đều nhiều hơn.

Trương Danh Nhạc không keo kiệt chút nào, trực tiếp khen thưởng một trăm nghìn. Hắn giống như còn chưa đã ghiền, lấy điện thoại di động ra chụp vài tấm ảnh với Quý Liên Tinh.

Ảnh chụp giống như vẫn cảm thấy không đủ sảng khoái, trong ồn ào náo động, Trương Danh Nhạc đột nhiên lộ ra nụ cười, giống như có ý tưởng mới...

Lúc Giang Thự nhận được tin nhắn vừa mới làm xong công việc, Trương Danh Nhạc tổng cộng gửi cho cô năm tấm ảnh, tuy rằng bối cảnh rất tối, nhưng bộ dáng Quý Liên Tinh ở giữa sân khấu rất rõ ràng.

【Có ý gì?】

Trương Danh Nhạc bên kia rất nhanh phản hồi cô: 【Giang tổng, người này có giống trợ lí nhỏ của cô không?】

Giang Thự nhìn thấy tin nhắn, cầm di động đứng dậy mang theo một bộ quần áo đi ra ngoài.

Tim cô đập rất nhanh, là hoảng hốt nhanh. Cô vốn không muốn suy nghĩ nhiều, nhưng vẫn không nhịn được nhớ tới danh thiếp trong túi áo Quý Liên Tinh tối hôm qua.

Danh thiếp của Trương Danh Nhạc tại sao lại ở trong túi Quý Liên Tinh? Bây giờ lại gửi ảnh tới là có ý gì?

Giang Thự nghĩ như thế nào cũng nghĩ không ra, bọn họ không biết nhau mà, Quý Liên Tinh ngày hôm qua chẳng phải cũng là lần đầu tiên gặp Trương Danh Nhạc sao? Nhưng danh thiếp lại là chuyện gì xảy ra?

Kỳ thật không phải không muốn hỏi rõ ràng, nhưng cảm thấy giữa hai người ít nhất phải có một chút tín nhiệm. Nhưng hiện tại Trương Danh Nhạc lại gửi mấy tấm ảnh như vậy tới, rất khó không hoài nghi.

Duy trì bình tĩnh, Giang Thự vừa đi về phía bãi đỗ xe, vừa âm thầm nói với mình, bình tĩnh lại, sự tình không nhất định chính là như trong tưởng tượng của cô.

Cô bình tĩnh lái xe, một đường chạy tới Pilot.

Lúc trình diện, Quý Liên Tinh còn đang hát, trên màn hình phía sau nàng pháo hoa còn đang liên tục nở rộ, Trương tiên sinh hiển thị số VIP mười phút trước vì cô ném 100 pháo hoa, năm phút trước lại ném 100 pháo hoa, tổng cộng hai trăm nghìn, sân rõ ràng so với lúc trước còn nổ hơn.

Giang Thự đứng trong bóng tối, âm thầm quan sát, không nói một lời.

Quý Liên Tinh ngồi ở giữa sân khấu hát một ca khúc tiếng Anh, Trương Danh Nhạc ở lầu hai vô cùng cổ vũ, hắn lớn tiếng khen ngợi, không ngừng ủng hộ nàng, Quý Liên Tinh tuy rằng không có đáp lại hắn, nhưng ca khúc Trương Danh Nhạc chọn nàng vẫn biết hát.

Bọn họ biết nhau sao? Trước hôm qua đã biết nhau rồi sao? Trương Danh Nhạc là lần đầu tiên tới sao? Nhìn dáng vẻ không giống.

Vì sao Quý Liên Tinh chưa từng nhắc tới? Nàng có bí mật gì sao?

Giang Thự từ trước đến nay không phải là một người vội vàng kết luận, cô hiểu được, có đôi khi mắt nhìn thấy không nhất định là sự thật, có lẽ có thứ là trong đầu cô bịa đặt ra, cô phải làm rõ ràng sự thật rốt cuộc là như thế nào, vì vậy cô vẫn đứng như vậy.

Nhìn Trương Danh Nhạc không ngừng chọn bài hát, Quý Liên Tinh không ngừng ca hát, một giờ dài đằng đẵng cuối cùng cũng trôi qua, cho đến khi Quý Liên Tinh kết thúc buổi biểu diễn.

Tan cuộc, Quý Liên Tinh thu dọn đàn ghi ta xong, xoay người đi ra hậu trường.

Đêm đã khuya, cửa quán bar vẫn ồn ào như trước, người trẻ tuổi liên tục đi ra, một đám tóc xanh tóc vàng kề vai sát cánh, đội mưa qua đường cái đi về phía chợ đêm.

Giang Thự ngồi ở cửa hàng tiện lợi đối diện quán bar, xuyên thấu qua cửa kính, nhìn chăm chú vào cửa quán bar.

Cô thấy Quý Liên Tinh cõng đàn ghi-ta ra tới, dầm mưa, Trương Danh Nhạc đi theo phía sau nàng.

Hắn vỗ vai Quý Liên Tinh một cái, Quý Liên Tinh có chút sợ hãi, nhìn trái nhìn phải, xem ra là muốn tránh hiềm nghi.

Trương Danh Nhạc khoát tay lên vai Quý Liên Tinh, rất nhanh bị Quý Liên Tinh đẩy ra.

Ngay sau đó, Trương Danh Nhạc bắt đầu cười, nụ cười có chút hèn mọn, hắn chủ động tới gần Quý Liên Tinh, ghé vào bên tai nàng nói câu gì đó.

Quý Liên Tinh sắc mặt tái nhợt.

"Bái bai, bảo bối ~" Nhìn khẩu hình hình như là nói hai câu này.

Trương Danh Nhạc vẫy tay với nàng, mở miệng giống như lại nói gì đó với Quý Liên Tinh, ngay sau đó, hắn đội mưa chui vào trong một chiếc xe thể thao...

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau