Chương 50
Tống Phất Chi đi tắm rửa, tắm xong đi ra thấy toàn bộ vải bọc sofa đã được Thời Chương đổi mới, tất cả đều được dọn dẹp sạch sẽ.
Bình hoa cũng được đỡ lên, bên trong rõ ràng ít hơn mấy cành so với ban đầu.
Tống Phất Chi cười lắc đầu.
Bao thuốc lá và bật lửa còn đặt trên bàn trà, Tống Phất Chi đi qua cầm lên, đặt lại trong tủ đầu giường.
Rất thú vị, tủ đầu giường bên chỗ Thời Chương đặt vật dụng chiến đấu, bên Tống Phất Chi đặt vật dụng khắc phục hậu quả.
Buổi tối hai người ngủ chung, cánh tay nhẹ nhàng khoác lên người đối phương, rất an ổn rất ấm áp.
Trước khi chìm vào giấc mộng Tống Phất Chi mơ hồ nghĩ, sau khi kết hôn cuộc sống thật an yên tĩnh lặng, nếu có thể tiếp tục sống như vậy thật tốt biết bao.
Đám nhóc con trên bệ cửa sổ đã trở nên mượt mà hơn rõ rệt, lớp lông tơ mịn màng dần dần trở nên thành thục hơn, mơ hồ có thể nhìn thấy khí phách của chim cắt trưởng thành.
Năm thằng nhóc đều thuận lợi vượt qua cửa ải khó khăn ban đầu, hai vị vú em vui mừng bội phần, điên cuồng chụp ảnh trước bệ cửa sổ.
“Ngày mai thứ hai, anh đến cho chúng ăn, chắc anh được tan ca đúng giờ.” Thời Chương nói.
Tống Phất Chi gật đầu đồng ý.
Chạng vạng ngày hôm sau, Tống Phất Chi ở văn phòng chuẩn bị giáo trình cần giảng, điện thoại nhận được một cuộc gọi video từ Thời Chương.
Hắn còn gửi một câu: “Mau nhìn hai đứa này đang mổ nhau!”
Tống Phất Chi đẩy tài liệu qua một bên, cười nhận video.
Lọt vào tai là tiếng chiêm chiếp vờn quanh, tiếng nói của Thời Chương thiếu chút nữa bị lấn át: “Không quấy rầy em chứ?”
Tống Phất Chi nói “Không có”: “Đang chuẩn bị bài giảng cho tiết tự học buổi tối, sắp xong rồi.”
Ống kính Thời Chương hướng về bệ cửa sổ, hai thằng nhóc vỗ cánh chơi đùa với nhau, đúng là giống hai con gà đang mổ nhau.
Hai người trò chuyện cười đùa một hồi, Tống Phất Chi đột nhiên nghe được tiếng chuông cửa từ bên phía Thời Chương.
Hắn cũng dừng lại, nghi hoặc nói: “Giờ này là ai tới tìm đây.”
Tống Phất Chi: “Có phải mua đồ không, giao hàng đấy.”
“Không đâu.”
Ống kính lắc lư một trận, hình ảnh chuyển thành sàn nhà.
Thời Chương vừa đi vừa nói: “Chuyển phát nhanh đều giao đến nhà mình mà.”
Ống kính dừng lại, Thời Chương dừng lại trước cửa nhà.
Tiếp theo là tiếng mở cửa, sau đó là vài giây im lặng.
Ống kính vẫn dừng lại trên sàn nhà và hai chân của Thời Chương, đột nhiên nhoáng lên một cái, tối đen.
Thời Chương tắt máy quay.
“Thầy Tống, anh cúp máy trước nhé?” Thời Chương dịu giọng nói: “Có người tìm anh.”
Tống Phất Chi đáp ừ, một lần nữa kéo tài liệu về trước mặt, rất tự nhiên nói: “Buổi tối gặp.”
Thời Chương đáp lời và cúp video.
Hắn cất điện thoại, ngay sau đó ánh mắt liền lạnh nhạt đi.
Không nghĩ vào ngày hắn có mặt ở nhà lại nghênh đón một vị khách không mời mà đến thế này.
Đứng trước cửa nhà Thời Chương là một cô gái trang điểm nhẹ nhàng, mái tóc dài thẳng cùng bộ váy dài màu trắng làm cho người ta có chút cảm giác xa cách.
Cô nhìn Thời Chương, mặt không thể hiện biểu cảm gì: “Vào được không?”
“Chờ tôi một chút.” Thời Chương nói: “Ra ngoài tìm quán cà phê.”
Cô gái cười nhạt: “Anh vẫn ở một mình à?”
Cô dừng lại, hô một tiếng với vẻ trêu tức rõ ràng: “Anh trai.”
Thời Chương không trả lời câu hỏi trước của cô, chỉ lạnh nhạt nhìn cô nói: “Gọi nhầm rồi.”
Cô gái nhẹ giọng cười nhạo: “Ba anh mỗi ngày ở nhà đều nhắc Tiểu Chương, Tiểu Chương. Anh nói xem, anh có phải là anh tôi không.”
Thời Chương nhíu mày, sắc mặt tối sầm.
Bởi vì hắn nghe được hai chữ “Ba anh“.
“Tôi biết anh không nhận người ba này, tôi cũng không coi anh là anh trai tôi.” Cô dần dần thu lại ý cười: “Nhưng biết sao được. Trên đời này có quá nhiều chuyện không thể làm gì được.“.
Hai người tùy tiện tìm một quán cà phê, dọc theo đường đi cũng không nói chuyện nhiều.
Đến quán cà phê, họ tìm một vị trí yên tĩnh trong góc, mỗi người gọi một ly đồ uống.
“Tìm tôi có chuyện gì?” Thời Chương hỏi cô: “Thời Nghiên.”
Thực ra vừa rồi Thời Nghiên gọi không sai, từ huyết thống mà nói, Thời Chương đúng là anh trai cô.
Anh cùng cha khác mẹ.
Lần cuối cùng hai người liên lạc với nhau đã không biết bao lâu trước đó, lần này Thời Nghiên bất ngờ đến nhà tìm hắn, không biết là vì chuyện gì.
Thời Nghiên: “Đừng lúc nào cũng đeo cái vẻ mặt này. Anh cho là tôi muốn đến tìm anh?”
Thời Chương rũ mắt xuống, trông có vẻ thả lỏng hơn.
Hắn hoàn toàn tin rằng, nếu Thời Nghiên có thể, cô cả đời cũng không muốn tới tìm mình.
Thời Nghiên khuấy cà phê, nói: “Ba tôi sắp mừng đại thọ 65, ông ấy muốn anh về.”
Thời Chương cười trào phúng, biểu cảm như vậy rất hiếm thấy trên mặt giáo sư Thời.
Hắn hỏi: “Từng có năm nào tôi về sao?”
Thời Nghiên cũng cười cười, giọng điệu không rõ nhẹ nhõm hay bi thương: “Đây có lẽ là sinh nhật cuối cùng của ông ấy.”
Cô nói tiếp: “Ung thư giai đoạn cuối, vẫn đang được điều trị tích cực nhưng tôi không cảm thấy hiệu quả.”
Thời Chương rơi vào im lặng.
Trên bàn nhất thời không có ai nói chuyện, trong quán cà phê không biết ai đàn piano, âm thanh như dòng chảy xuôi hòa trong ánh chiều tà.
Thời Nghiên cúi đầu tập trung thêm đường vào cà phê, Thời Chương nhìn cô thêm.
Thời Chương không ngờ đến một tin tức như vậy.
Cho dù hắn chưa bao giờ chấp nhận mối quan hệ cha con này, nhưng ít nhất Thời Chính Lâm là người đã cho hắn một nửa dòng máu.
Mà bây giờ sinh mệnh của người này bước vào thời gian đếm ngược, tâm tình của Thời Chương rất khó tóm tắt rõ ràng trong một câu.
“Cô, em trai cô và mẹ cô.”
Thời Chương dừng một chút, cười nhạt: “Có ai muốn gặp tôi không?”
“Không ai muốn gặp anh.”
Thời Nghiên trả lời rất gọn gàng, cô nhún vai: “Nhưng Thời Chính Lâm muốn gặp, chuyện người đứng đầu một nhà muốn làm thì chúng tôi cũng không thể thay đổi.”
“Anh biết không, mỗi ngày ông ấy ở nhà đều nhắc đến Thời Chương Thời Chương Thời Chương, nóng nảy lên là phát điên, tôi phiền chết con mẹ nó rồi đây!”
Thời Nghiên đột nhiên kích động, nghe trong giọng nói có chút run rẩy rất nhỏ.
Thời Chương mím môi, hắn hiểu được sự thất thố của cô.
Thời Nghiên hít sâu vài hơi mới cười một tiếng: “Cho nên không bằng để anh trở về gặp ông ấy một lần, sớm cắt đứt suy nghĩ của ổng, không thì sẽ lẩm bẩm cho đến khi chôn xuống đất.”
Thời Chương bình tĩnh nói: “Nhưng chuyện này có liên quan gì với tôi? Tôi không muốn gặp ông ấy. Ngoại trừ họ này, tôi không có quan hệ gì với nhà họ Thời.”
Thời Nghiên đặt thìa cà phê xuống: “Nhưng theo pháp lý mà nói, anh đúng là con trai ông ấy.”
“Hơn nữa, con ngoài giá thú cũng có quyền thừa kế.”
Thời Chương lắc đầu: “Tôi sẵn lòng viết tuyên bố từ bỏ quyền thừa kế.”
“Thời Chương, tôi rất bội phục anh. Nhiều năm qua Thời Chính Lâm luôn muốn nhận anh về nhà, nhưng anh chưa từng đồng ý, sao có khí phách dữ vậy?” Thời Nghiên liếc hắn một cái, chẳng mấy nhiệt tình: “Nhưng may mà anh không muốn trở về, nếu không mẹ tôi sẽ tức chết mất.”
Về phần tại sao Thời Chính Lâm vẫn muốn nhận đứa con trai này, nguyên nhân phỏng chừng rất đơn giản, bởi vì Thời Chương có tương lai, làm giáo sư của một trường đại học danh giá, có thể mang lại mặt mũi cho Thời gia
Nhìn con trai của Chính Lâm ta xem, cho dù lưu lạc bên ngoài cũng có thể giỏi giang như vậy.
Thời Nghiên híp mắt: “Nếu như tôi là anh, tôi không chỉ muốn ghi tên vào gia phả, còn muốn giành tài sản đến cùng.”
“Vậy tôi phải đối mặt với Thời Chính Lâm mỗi ngày.” Thời Chương sảng khoái nở nụ cười: “Tôi vất vã lắm mới thoát khỏi ông ấy.“.
Thời Nghiên bỗng nhiên không lên tiếng, cô vén tóc ra sau tai, một lúc lâu mới nói: “Thời Chương, tôi cũng rất hâm mộ anh, không bị vây khốn, có thể tự do.”
Thực ra Thời Chương muốn nói, hắn không có gì để hâm mộ cả, nhưng hắn ý thức được mình cũng không rõ lắm cuộc sống của Thời Nghiên như thế nào, có lẽ cho dù cuộc sống của cô giàu có nhưng cũng có nỗi khổ tâm riêng, vậy nên hắn chẳng nói gì.
Thời Chương nghĩ, nếu Thời Nghiên thật sự biết hắn là con riêng, đã từng trải qua chuyện gì, chắc hẳn cô sẽ không nói ra câu “Tôi hâm mộ anh“.
Nhưng nếu điều cô ngưỡng mộ chỉ là tự do, vậy Thời Chương cảm thấy mình quả thật còn tự do hơn cô.
Trong suốt thời thơ ấu, Thời Chương cảm thấy lẽ ra mình không nên đến thế giới này, hắn chỉ là một lỗi vận hành nhỏ trong vũ trụ rộng lớn, là một dòng mã đánh dấu đỏ, là tồn tại vốn nên bị xóa đi.
Hình như sau này hắn mới nhận ra người cha rất ít khi về nhà của mình là một thương nhân có chút thành tựu.
Mà khi Thời Chính Lâm qua đêm với mẹ đẻ Thời Chương, ông đã sớm có hôn ước, người vợ được cưới hỏi đàng hoàng chính là mẹ của Thời Nghiên.
Trong nhiều năm sau khi sinh ra, hầu như tất cả những người ngoài cuộc, giáo dục và nhận thức xã hội đều nói với Thời Chương rằng hắn là kẻ phá hoại cả một gia đình và bản thân sự tồn tại của hắn đã là nguồn gốc tội lỗi.
Ngay cả khi tất cả những điều này không phải là thứ mà hắn có thể lựa chọn.
Thời Chương đã là người trưởng thành ở tuổi ba mươi, hắn cho rằng mình có cái nhìn rất thoáng về nhiều việc, hắn cũng đã cố gắng hết sức để sống cuộc sống của chính mình, tuy nhiên dấu chấm tròn mà hắn phải đối mặt lại đến sớm hơn dự liệu.
Thời Chương buộc phải nhận ra dù hắn có cố gắng chạy trốn bao xa, dù hắn có gột rửa mình với thành tích vẻ vang bao nhiêu lần thì thân phận bẩm sinh này vẫn sẽ khắc sâu vào xương cốt và theo hắn suốt cuộc đời.
Trước khi rời đi, Thời Nghiên nói: “Có đến hay không tùy anh, nhưng sau khi anh soạn xong tuyên bố từ bỏ tài sản thì có thể gửi cho luật sư của tôi.”
Sau khi đi một vòng lớn, Thời Chương đoán chừng Thời Nghiên tới đây chỉ để nhấn mạnh câu cuối cùng.
Thời Nghiên rời đi trước, để lại nửa cốc cà phê nguội lạnh nằm đối diện Thời Chương.
Thời Chương không uống một ngụm nào trong cốc, hắn cảm thấy dạ dày mình hơi thắt lại, một áp lực vô hình từ thực quản nghẹn đến đường hô hấp khiến hắn không thở nổi.
Tiếng chuông điện thoại bất ngờ giải cứu hắn.
Thời Chương nhìn thấy “Phất Chi” trên màn hình hiển thị, hô hấp lại lập tức bị bóp chặt.
Thời Chương ấn nút nghe, nhưng đây là lần đầu tiên trong đời hắn im lặng, không chủ động chào hỏi Tống Phất Chi.
Giọng nói vững vàng của Tống Phất Chi truyền đến, giống như mấy tháng trước: “Giáo sư Thời, anh còn ở nhà không, em tan làm rồi, có muốn em tới đón anh về nhà không?”
Tuy nhiên, thật kỳ diệu, một câu ngắn gọn như vậy lại đột nhiên xoa dịu nỗi lo lắng trong lòng Thời Chương.
Thời Chương nhắm mắt lại, cúi đầu cầm di động “Ừm” một tiếng.
Âm thanh này không rõ ràng, nếu nghe kỹ còn mang theo chút giọng mũi.
Nhưng câu nói tiếp theo của hắn lại trở về vẻ dịu dàng thường ngày: “Được, vậy làm phiền thầy Tống nhé.“.
Tống Phất Chi rất nhanh đã tới, Thời Chương lên ghế lái phụ.
Hai người ở trong xe trò chuyện chủ đề hằng ngày, Tống Phất Chi oán giận nói có một bài như vậy giảng mười lần vẫn có học trò làm sai, Thời Chương thì nói về một luận văn kỳ quặc mà hắn đã sửa lại, nó thực sự không giống luận văn mà giống một tấm áp phích được cắt ghép hơn.
Bọn họ cùng nhau cười rộ lên.
Học sinh luôn là đề tài chung của hai người, tuy rằng làm cho họ muốn hói đầu nhưng thực ra họ rất vui vẻ khi nói về nó.
Họ đều muốn bọn trẻ trở nên tốt hơn, còn thảo luận một số phương pháp giáo dục phổ biến ở trường trung học và đại học.
Đối với Thời Chương, những cuộc trò chuyện như vậy giống như nắng hạn gặp mưa rào, dễ dàng lấn át những suy nghĩ khác.
Trong lúc chờ đèn đỏ, Tống Phất Chi quay đầu, cười hỏi: “Ba mẹ em hỏi gần đây chúng ta có thời gian về nhà ăn cơm không? Họ nói đã lâu không gặp, sắp quên chúng ta rồi.”
“À.” Thời Chương sửng sốt, nhanh chóng gật đầu: “Được chứ. Chủ nhật anh đều rảnh.”
“Không vội hẹn trước.”
Đèn đỏ chuyển sang màu xanh, Tống Phất Chi chậm rãi nhấn ga: “Báo trước một ngày cho ba mẹ mua đồ là được. Ba em nói gần đây ông ấy nghiên cứu ra vài món mới ngon tuyệt, nhưng mẹ em nói dở tệ, nhất định muốn hai đứa mình về nhà phân xử cho họ.”
Thời Chương cười ra tiếng: “Vậy à, vậy phải đánh giá khách quan mới được.”
Nhìn khuôn mặt đang nghiêm túc lái xe của Tống Phất Chi trong hình ảnh phản chiếu của kính, Thời Chương nở nụ cười nhẹ, nhưng trong lòng lại có một cảm giác lạnh lẽo âm thầm.
Còn nhớ rõ trong buổi họp lớp trước đây, cô Vương kể về tình trường của cô và ba Tống.
Một bác sĩ, một giáo viên, mỗi ngày đưa cơm qua hàng rào cho đối phương, cùng nhau đạp xe về nhà, tự do yêu đương và vẫn nắm tay nhau đến bây giờ.
Tống Phất Chi có một cặp cha mẹ ân ái, một gia đình hoàn mỹ, là thế giới cổ tích mà Thời Chương khó chạm đến.
Ngay từ đầu Thời Chương đã giấu diếm quá khứ chân thật của mình, hắn biết làm như vậy không đúng, nhưng hắn không đưa ra được lựa chọn nào khác.
Từ nhỏ đến lớn Thời Chương làm gì cũng chưa từng bị mắng, hắn cho rằng mình đã sớm chết lặng, nhưng khi thật sự đối mặt với Tống Phất Chi, Thời Chương mới phát hiện mình không thể hào phóng phơi bày những điều này ở trước mặt đối phương.
Hắn là một kẻ đê tiện, ăn cắp đôi giày pha lê không vừa chân và cố gắng trà trộn vào dạ tiệc với một cỗ xe bí ngô.
Suy nghĩ của Thời Chương rất thẳng, từ bỏ thừa kế tài sản, cắt đứt hoàn toàn quan hệ với Thời gia.
Mọi bình yên và hạnh phúc đều có thể tiếp tục.
Về phần giữa hắn và cha mẹ ruột, đó là một món nợ khó trả ngay từ đầu đã không thể giải quyết được.
Đêm đến, hai người ôm nhau ngủ như thường lệ, người trong vòng tay có nhiệt độ cơ thể thấp nhưng vẫn khiến hắn cảm thấy ấm áp vô tận.
Thời Chương theo thường lệ hôn lên trán Tống Phất Chi, nói “Ngủ ngon”, sau đó nhanh chóng chìm vào giấc ngủ yên bình.
Ba giờ sáng Tống Phất Chi mở to mắt, nằm nghiêng bất động trên giường, trước mắt chỉ có một tia ánh trăng chiếu vào ngoài cửa sổ.
Nửa giường bên cạnh trống không, còn mang theo nhiệt độ cơ thể, Thời Chương vừa rời đi không lâu.
Thực ra lúc Thời Chương vừa ngồi dậy, Tống Phất Chi đã tỉnh.
Y nhắm hai mắt, cảm nhận Thời Chương nhẹ nhàng xuống giường, sau đó vòng qua bên mình, nhẹ nhàng mở ngăn kéo tủ đầu giường, lấy thuốc lá và bật lửa từ bên trong ra.
Bước chân nhẹ nhàng rời khỏi phòng ngủ, kéo dài đến gần ban công thì dừng lại.
Sau một đoạn yên tĩnh, Tống Phất Chi nghe thấy tiếng bật lửa phát ra.
Tống Phất Chi im lặng nhắm mắt lại, ngón tay nắm chặt góc chăn.
Thật ra chiều nay y mơ hồ cảm thấy có gì đó không ổn.
Nhà Thời Chương đột nhiên có người lạ đến thăm, sau đó hắn vẫn ở nhà đợi Tống Phất Chi tan tầm.
Nếu là trước đây Thời Chương sẽ về nhà sớm.
Tống Phất Chi vốn cho rằng mình suy nghĩ quá nhiều, bởi vì buổi tối Thời Chương vẫn như bình thường, cho đến khi y từ trong giấc mộng tỉnh lại, nghe thấy người luôn kiềm chế bản thân như giáo sư Thời lại ra ban công hút thuốc.
Tống Phất Chi khẽ nhíu mày, nhất định Thời Chương đã gặp phải chuyện gì, hơn nữa hắn không muốn nói ra.
Tối hôm đó Tống Phất Chi ngủ không ngon, vẫn giữ nguyên tư thế ngủ không nhúc nhích.
Hút thuốc xong trở về, Thời Chương cũng ngủ rất yên tĩnh, nhưng cẩn thận lắng nghe sẽ thấy hơi thở của hắn không kéo dài như giấc ngủ sâu.
Sáng hôm sau thức dậy mọi thứ vẫn như thường lệ.
Thời Chương nằm lại giường một lát, ngáp nói chào buổi sáng với Tống Phất Chi, lúc đánh răng còn ngâm nga, nhất quyết tranh giành toilet với y.
Dường như mọi chuyện đêm qua chỉ là ảo giác của Tống Phất Chi, tựa như giấc mơ của y.
Tống Phất Chi hơi lo lắng, hỏi bóng gió Thời Chương vài lần nhưng không thu hoạch được gì.
Mấy ngày trôi qua an ổn như thường lệ, Thời Chương không có gì bất thường, Tống Phất Chi cũng bận rộn, dần dần yên lòng và cảm thấy có lẽ mình suy nghĩ nhiều.
Điều này cũng bình thường, người trưởng thành chung quy sẽ có một số cảm xúc chỉ có bản thân mới tiêu hóa được, cho dù là người yêu thân mật nhất cũng khó có thể giải quyết.
Huống chi Tống Phất Chi và Thời Chương tính toán đâu ra đấy chỉ mới quen biết không quá vài tháng, xét về mức độ thân thiết với Thời Chương, chỉ sợ Tống Phất Chi còn kém Chung Tử Nhan và Âu Dương Hi.
Mà trái lại chính mình, Tống Phất Chi cũng chưa hoàn toàn cởi mở bản thân.
Từ sở thích đến hứng thú tình dục, y vẫn chưa nói ra điều gì, e rằng trong thời gian ngắn y cũng không thể nói ra.
Kết hôn chớp nhoáng có chút nguy hiểm vậy đấy, mọi thứ phải được điều chỉnh từ từ và luôn tin tưởng cuối cùng sẽ tìm ra cách giải quyết.
Tống Phất Chi cảm thấy một ngày nào đó bọn họ có thể tín nhiệm lẫn nhau, ít nhất Thời Chương không cần nửa đêm thức dậy hút thuốc mà có thể tâm sự phiền muộn của mình.
Những cảm xúc về đêm khuya rất dễ tiêu tan vào ban ngày, nhất là khi Tống Phất Chi được bao quanh bởi tiếng chim hót líu lo, tâm trạng của y sẽ trở nên cởi mở hơn.
Nói thật thì có hơi ồn ào, nhưng nhiều hơn vẫn là vui vẻ yên tâm khi nhìn thấy sinh mạng lớn lên từng chút một.
Đám nhóc con dần dần mất đi bộ lông tơ mềm mại, trở nên giống chim cắt thiếu niên, cảm giác trên cổ đã có thể đeo khăn quàng đỏ.
Tống Phất Chi đứng ở bệ cửa sổ nhìn chúng nó từ xa, cảm thấy vạn vật thật đáng yêu.
Tống Phất Chi và Thời Chương đã dần dần giảm bớt số lần cho chúng ăn. Chờ đám chim nhỏ lớn lên, cha mẹ sẽ mang theo bọn chúng bay đi.
Bỗng có chút không nỡ.
Tài khoản FuFu gần đây không được cập nhật và mức độ phổ biến của video đã giảm xuống như dự đoán, nhưng lượt xem tích lũy đã đạt gần một triệu.
Nó không gây ra được tiếng vang lớn trên nền tảng video này nhưng cũng đủ để khiến Tống Phất Chi nổi danh nho nhỏ trong giới cosplay.
Mấy ngày nay Tống Phất Chi không thay đổi cái gì, ngay cả phần giới thiệu vắn tắt cá nhân cũng trống không, không trả lời bình luận nào, phần lớn quần chúng vây xem rời đi hơn phân nửa, chỉ có số ít người vẫn kiên trì bình luận.
- Huhuhu, FuFu đăng xong một video rồi bỏ chạy à? Chỉ giết mà không chôn vậy à!
- Tôi biết anh im lặng lâu như vậy là đang ấp ủ bộ cos cực phẩm mới đúng không? Chắc chắn là vậy, chắc chắn là vậy.
- Hy vọng lần sau đi Hội chợ Manga có thể tình cờ gặp được nam Bồ Tát có dáng người đẹp như vầy.
- Aaaaa, tưởng cuối cùng cũng tìm được tin vui mới sau khi Bạch Tuột lui giới, nhưng sao ngài không cập nhật nó nữa!
- Ngài Fu nói một câu đi, nói cho chúng tôi biết ngài vẫn có ý định tiếp tục ra tác phẩm QAQ
Mấy ngày nay Tống Phất Chi im lặng xem hết tất cả bình luận, phần lớn mọi người đều khen y, cũng có một số ít người nói những điều như: không thể nhìn rõ mặt, đó là photoshop, hoàn toàn dựa vào hiệu ứng đặc biệt, xấu,...
Tống Phất Chi không để trong lòng.
Điều khiến y ngạc nhiên là có khá nhiều bình luận nhắc đến Bạch Tuộc.
Bọn họ cảm thấy Tống Phất Chi là người có dáng người rắn rỏi nhất sau Bạch tuộc.
Nói như thế nào nhỉ? Rất nhiều người so sánh Tống Phất Chi với cosplayer mà y từng yêu thích, điều này khiến y cảm thấy thật kỳ diệu.
Không phải theo đuổi idol thành công, cũng không phải ở đỉnh cao gặp nhau, dù sao chính là... Tống Phất Chi cảm giác dường như mình có thêm một chút quan hệ kỳ diệu kiểu đàn anh đàn em với Bạch Tuột.
Mặc dù Bạch tuộc đã rút khỏi giới.
Tống Phất Chi nói với Lạc Lưu Ly về phát hiện này, Lạc Lưu Ly cười lớn, nói cậu chắc chắn có thể vượt qua Bạch Tuộc, tạo ra phong cách của riêng mình thay vì trở thành người thay thế anh ta.
Sau khi kết thúc, Lạc Lưu Ly lại cảm thấy có chút tiếc hận, cô nói: “Nếu lúc này Bạch tuộc còn chưa rút lui thì tốt rồi, nếu cậu nổi tiếng hơn một chút, không chừng mọi người cùng lên tiếng thì cậu có thể hợp tác với Bạch Tuột đấy.”
Tống Phất Chi cười: “Chuyện đó là không thể nào.”
Tống Phất Chi câu được câu không trò chuyện, nhìn đám chim ngoài cửa sổ đang cướp thịt ăn.
Trong lúc không ai để ý, từng mảnh vụn âm thanh càng lúc càng lớn, sắc trời không biết từ lúc nào trở nên âm trầm.
Chờ đến khi Tống Phất Chi nhận ra thì ngoài cửa sổ mưa đã rơi rất lớn, chim cắt cha mẹ đang dang rộng đôi cánh, giống như cố gắng đem bọn nhỏ khép lại dưới cánh chim của mình, nhóm nhỏ đáng thương chen chúc cùng một chỗ, không kêu chiêm chiếp như mọi khi.
Tống Phất Chi “Shhhh” một tiếng, cắt đứt cuộc nói chuyện với Lạc Lưu Ly.
Trong thời gian này trời không mưa nên họ không chú ý vấn đề thời tiết.
Tống Phất Chi nhìn thấy phía trên bệ cửa sổ nhà Thời Chương có một mái hiên chưa hoàn toàn mở hẳn ra, nếu bung hết có thể che khuất đám chim nhỏ, ngoài cửa sổ mưa gió tạt xéo, mái hiên nhỏ như vậy căn bản không đủ.
Mặc dù trong tự nhiên mưa rơi là chuyện bình thường, nhưng đại gia đình này đang ở ngay trước cửa nhà, có thể che chở bao nhiêu thì che chở đi.
Mưa ngày càng nặng hạt, Tống Phất Chi gấp rút gửi tin nhắn cho Thời Chương: Bên ngoài trời đang mưa to, làm sao mở được mái hiên trên bệ cửa sổ? Có nút bấm nào không?
Đoán chừng Thời Chương không tiện gọi điện thoại, dùng văn tự trả lời y: Vốn dĩ có điều khiển từ xa, nhưng hỏng lâu rồi, phải mở tay bằng cây sào dài.
Tống Phất Chi: Nhà anh có sào dài không? Sào phơi quần áo hay gì đó?
Thời Chương: Có, trong phòng chứa đồ. Bên trái phòng khách có cánh cửa, mở ra là nhìn thấy.
Ngoài cửa sổ lại có tiếng động, mấy con chim cắt nhỏ vỗ cánh như muốn bay, không biết là muốn trốn mưa hay là muốn hưởng thụ.
Tống Phất Chi lo lắng, y đã xem những tin tức tương tự, những con chim nhỏ chưa học được cách bay hoàn toàn, khi bay trong mưa sẽ bị ướt cánh bay không nổi, cuối cùng rơi xuống đất.
Nhìn năng lượng phập phồng của chúng nó, Tống Phất Chi thật sự sợ đám thiếu niên nổi loạn này sẽ tự làm khổ mình bỏ nhà ra đi
Việc khẩn cấp là tìm cây sào, Tống Phất Chi dựa theo lời Thời Chương, trong phòng khách có cánh cửa, mở ra là có thể nhìn thấy ——
Trước mắt chính là một cánh cửa đóng chặt, Tống Phất Chi không chút suy nghĩ nắm lấy tay cầm, vặn và đẩy nó ra.
Trong nháy mắt đại não của y mới chậm chạp phản ứng lại, à à, Thời Chương nói hình như là cửa bên trái phòng khách nhỉ, nhưng phòng này có phải là bên phải phòng khách không?
Tội lỗi, tội lỗi, Tống Phất Chi trong lòng mặc niệm, y thật sự không cố ý tự tiện xông vào lãnh địa cá nhân, y rời đi ngay.
Nhưng cánh cửa đã được mở, đồ đạc trong phòng bất ngờ bị phơi bày dưới ánh sáng ban ngày ——
Tống Phất Chi ngây ngốc hai giây, sau đó rầm một tiếng đóng cửa lại.
Y im lặng không lên tiếng chạy như điên đến bên trái phòng khách, từ trong phòng chứa đồ chính xác lấy ra một cây phơi quần áo, đi tới bên bệ cửa sổ, vươn ra xa xa chậm rãi đẩy mái che mưa ra bên ngoài.
Mưa rơi dữ dội, chim hót líu lo, tim Tống Phất Chi đập điên cuồng.
Không chỉ có tim đập, mí mắt cũng đang đập từng nhịp, loảng xoảng, loảng xoảng.
Vẻ mặt Tống Phất Chi bình tĩnh dựng mái hiên, nhưng trong tâm trí y cảnh tượng vừa nhìn thấy giây phút đó đã được phát lại với các hiệu ứng đặc biệt khuếch đại, cường điệu lặp đi lặp lại.
Thứ y nhìn thấy phảng phất không phải là gian phòng của Thời Chương, mà là cả một triển lãm truyện tranh quy mô lớn được cô đọng lại.
Nhà, Thời Chương, sao lại, có rất nhiều, quần áo, cosplay.
Tống Phất Chi chống cây phơi quần áo đứng trong phòng khách trống trải, giống như một ông bố già còng lưng, ánh mắt trống rỗng nhìn đám chim con đậu ngoài cửa sổ.
Tống Phất Chi nghĩ, thầy Tống ơi thầy Tống, chắc đầu óc thầy bị chập mạch chim rồi.
Tác giả có lời muốn nói:
Chim: Chiêm chiếp.
Bình hoa cũng được đỡ lên, bên trong rõ ràng ít hơn mấy cành so với ban đầu.
Tống Phất Chi cười lắc đầu.
Bao thuốc lá và bật lửa còn đặt trên bàn trà, Tống Phất Chi đi qua cầm lên, đặt lại trong tủ đầu giường.
Rất thú vị, tủ đầu giường bên chỗ Thời Chương đặt vật dụng chiến đấu, bên Tống Phất Chi đặt vật dụng khắc phục hậu quả.
Buổi tối hai người ngủ chung, cánh tay nhẹ nhàng khoác lên người đối phương, rất an ổn rất ấm áp.
Trước khi chìm vào giấc mộng Tống Phất Chi mơ hồ nghĩ, sau khi kết hôn cuộc sống thật an yên tĩnh lặng, nếu có thể tiếp tục sống như vậy thật tốt biết bao.
Đám nhóc con trên bệ cửa sổ đã trở nên mượt mà hơn rõ rệt, lớp lông tơ mịn màng dần dần trở nên thành thục hơn, mơ hồ có thể nhìn thấy khí phách của chim cắt trưởng thành.
Năm thằng nhóc đều thuận lợi vượt qua cửa ải khó khăn ban đầu, hai vị vú em vui mừng bội phần, điên cuồng chụp ảnh trước bệ cửa sổ.
“Ngày mai thứ hai, anh đến cho chúng ăn, chắc anh được tan ca đúng giờ.” Thời Chương nói.
Tống Phất Chi gật đầu đồng ý.
Chạng vạng ngày hôm sau, Tống Phất Chi ở văn phòng chuẩn bị giáo trình cần giảng, điện thoại nhận được một cuộc gọi video từ Thời Chương.
Hắn còn gửi một câu: “Mau nhìn hai đứa này đang mổ nhau!”
Tống Phất Chi đẩy tài liệu qua một bên, cười nhận video.
Lọt vào tai là tiếng chiêm chiếp vờn quanh, tiếng nói của Thời Chương thiếu chút nữa bị lấn át: “Không quấy rầy em chứ?”
Tống Phất Chi nói “Không có”: “Đang chuẩn bị bài giảng cho tiết tự học buổi tối, sắp xong rồi.”
Ống kính Thời Chương hướng về bệ cửa sổ, hai thằng nhóc vỗ cánh chơi đùa với nhau, đúng là giống hai con gà đang mổ nhau.
Hai người trò chuyện cười đùa một hồi, Tống Phất Chi đột nhiên nghe được tiếng chuông cửa từ bên phía Thời Chương.
Hắn cũng dừng lại, nghi hoặc nói: “Giờ này là ai tới tìm đây.”
Tống Phất Chi: “Có phải mua đồ không, giao hàng đấy.”
“Không đâu.”
Ống kính lắc lư một trận, hình ảnh chuyển thành sàn nhà.
Thời Chương vừa đi vừa nói: “Chuyển phát nhanh đều giao đến nhà mình mà.”
Ống kính dừng lại, Thời Chương dừng lại trước cửa nhà.
Tiếp theo là tiếng mở cửa, sau đó là vài giây im lặng.
Ống kính vẫn dừng lại trên sàn nhà và hai chân của Thời Chương, đột nhiên nhoáng lên một cái, tối đen.
Thời Chương tắt máy quay.
“Thầy Tống, anh cúp máy trước nhé?” Thời Chương dịu giọng nói: “Có người tìm anh.”
Tống Phất Chi đáp ừ, một lần nữa kéo tài liệu về trước mặt, rất tự nhiên nói: “Buổi tối gặp.”
Thời Chương đáp lời và cúp video.
Hắn cất điện thoại, ngay sau đó ánh mắt liền lạnh nhạt đi.
Không nghĩ vào ngày hắn có mặt ở nhà lại nghênh đón một vị khách không mời mà đến thế này.
Đứng trước cửa nhà Thời Chương là một cô gái trang điểm nhẹ nhàng, mái tóc dài thẳng cùng bộ váy dài màu trắng làm cho người ta có chút cảm giác xa cách.
Cô nhìn Thời Chương, mặt không thể hiện biểu cảm gì: “Vào được không?”
“Chờ tôi một chút.” Thời Chương nói: “Ra ngoài tìm quán cà phê.”
Cô gái cười nhạt: “Anh vẫn ở một mình à?”
Cô dừng lại, hô một tiếng với vẻ trêu tức rõ ràng: “Anh trai.”
Thời Chương không trả lời câu hỏi trước của cô, chỉ lạnh nhạt nhìn cô nói: “Gọi nhầm rồi.”
Cô gái nhẹ giọng cười nhạo: “Ba anh mỗi ngày ở nhà đều nhắc Tiểu Chương, Tiểu Chương. Anh nói xem, anh có phải là anh tôi không.”
Thời Chương nhíu mày, sắc mặt tối sầm.
Bởi vì hắn nghe được hai chữ “Ba anh“.
“Tôi biết anh không nhận người ba này, tôi cũng không coi anh là anh trai tôi.” Cô dần dần thu lại ý cười: “Nhưng biết sao được. Trên đời này có quá nhiều chuyện không thể làm gì được.“.
Hai người tùy tiện tìm một quán cà phê, dọc theo đường đi cũng không nói chuyện nhiều.
Đến quán cà phê, họ tìm một vị trí yên tĩnh trong góc, mỗi người gọi một ly đồ uống.
“Tìm tôi có chuyện gì?” Thời Chương hỏi cô: “Thời Nghiên.”
Thực ra vừa rồi Thời Nghiên gọi không sai, từ huyết thống mà nói, Thời Chương đúng là anh trai cô.
Anh cùng cha khác mẹ.
Lần cuối cùng hai người liên lạc với nhau đã không biết bao lâu trước đó, lần này Thời Nghiên bất ngờ đến nhà tìm hắn, không biết là vì chuyện gì.
Thời Nghiên: “Đừng lúc nào cũng đeo cái vẻ mặt này. Anh cho là tôi muốn đến tìm anh?”
Thời Chương rũ mắt xuống, trông có vẻ thả lỏng hơn.
Hắn hoàn toàn tin rằng, nếu Thời Nghiên có thể, cô cả đời cũng không muốn tới tìm mình.
Thời Nghiên khuấy cà phê, nói: “Ba tôi sắp mừng đại thọ 65, ông ấy muốn anh về.”
Thời Chương cười trào phúng, biểu cảm như vậy rất hiếm thấy trên mặt giáo sư Thời.
Hắn hỏi: “Từng có năm nào tôi về sao?”
Thời Nghiên cũng cười cười, giọng điệu không rõ nhẹ nhõm hay bi thương: “Đây có lẽ là sinh nhật cuối cùng của ông ấy.”
Cô nói tiếp: “Ung thư giai đoạn cuối, vẫn đang được điều trị tích cực nhưng tôi không cảm thấy hiệu quả.”
Thời Chương rơi vào im lặng.
Trên bàn nhất thời không có ai nói chuyện, trong quán cà phê không biết ai đàn piano, âm thanh như dòng chảy xuôi hòa trong ánh chiều tà.
Thời Nghiên cúi đầu tập trung thêm đường vào cà phê, Thời Chương nhìn cô thêm.
Thời Chương không ngờ đến một tin tức như vậy.
Cho dù hắn chưa bao giờ chấp nhận mối quan hệ cha con này, nhưng ít nhất Thời Chính Lâm là người đã cho hắn một nửa dòng máu.
Mà bây giờ sinh mệnh của người này bước vào thời gian đếm ngược, tâm tình của Thời Chương rất khó tóm tắt rõ ràng trong một câu.
“Cô, em trai cô và mẹ cô.”
Thời Chương dừng một chút, cười nhạt: “Có ai muốn gặp tôi không?”
“Không ai muốn gặp anh.”
Thời Nghiên trả lời rất gọn gàng, cô nhún vai: “Nhưng Thời Chính Lâm muốn gặp, chuyện người đứng đầu một nhà muốn làm thì chúng tôi cũng không thể thay đổi.”
“Anh biết không, mỗi ngày ông ấy ở nhà đều nhắc đến Thời Chương Thời Chương Thời Chương, nóng nảy lên là phát điên, tôi phiền chết con mẹ nó rồi đây!”
Thời Nghiên đột nhiên kích động, nghe trong giọng nói có chút run rẩy rất nhỏ.
Thời Chương mím môi, hắn hiểu được sự thất thố của cô.
Thời Nghiên hít sâu vài hơi mới cười một tiếng: “Cho nên không bằng để anh trở về gặp ông ấy một lần, sớm cắt đứt suy nghĩ của ổng, không thì sẽ lẩm bẩm cho đến khi chôn xuống đất.”
Thời Chương bình tĩnh nói: “Nhưng chuyện này có liên quan gì với tôi? Tôi không muốn gặp ông ấy. Ngoại trừ họ này, tôi không có quan hệ gì với nhà họ Thời.”
Thời Nghiên đặt thìa cà phê xuống: “Nhưng theo pháp lý mà nói, anh đúng là con trai ông ấy.”
“Hơn nữa, con ngoài giá thú cũng có quyền thừa kế.”
Thời Chương lắc đầu: “Tôi sẵn lòng viết tuyên bố từ bỏ quyền thừa kế.”
“Thời Chương, tôi rất bội phục anh. Nhiều năm qua Thời Chính Lâm luôn muốn nhận anh về nhà, nhưng anh chưa từng đồng ý, sao có khí phách dữ vậy?” Thời Nghiên liếc hắn một cái, chẳng mấy nhiệt tình: “Nhưng may mà anh không muốn trở về, nếu không mẹ tôi sẽ tức chết mất.”
Về phần tại sao Thời Chính Lâm vẫn muốn nhận đứa con trai này, nguyên nhân phỏng chừng rất đơn giản, bởi vì Thời Chương có tương lai, làm giáo sư của một trường đại học danh giá, có thể mang lại mặt mũi cho Thời gia
Nhìn con trai của Chính Lâm ta xem, cho dù lưu lạc bên ngoài cũng có thể giỏi giang như vậy.
Thời Nghiên híp mắt: “Nếu như tôi là anh, tôi không chỉ muốn ghi tên vào gia phả, còn muốn giành tài sản đến cùng.”
“Vậy tôi phải đối mặt với Thời Chính Lâm mỗi ngày.” Thời Chương sảng khoái nở nụ cười: “Tôi vất vã lắm mới thoát khỏi ông ấy.“.
Thời Nghiên bỗng nhiên không lên tiếng, cô vén tóc ra sau tai, một lúc lâu mới nói: “Thời Chương, tôi cũng rất hâm mộ anh, không bị vây khốn, có thể tự do.”
Thực ra Thời Chương muốn nói, hắn không có gì để hâm mộ cả, nhưng hắn ý thức được mình cũng không rõ lắm cuộc sống của Thời Nghiên như thế nào, có lẽ cho dù cuộc sống của cô giàu có nhưng cũng có nỗi khổ tâm riêng, vậy nên hắn chẳng nói gì.
Thời Chương nghĩ, nếu Thời Nghiên thật sự biết hắn là con riêng, đã từng trải qua chuyện gì, chắc hẳn cô sẽ không nói ra câu “Tôi hâm mộ anh“.
Nhưng nếu điều cô ngưỡng mộ chỉ là tự do, vậy Thời Chương cảm thấy mình quả thật còn tự do hơn cô.
Trong suốt thời thơ ấu, Thời Chương cảm thấy lẽ ra mình không nên đến thế giới này, hắn chỉ là một lỗi vận hành nhỏ trong vũ trụ rộng lớn, là một dòng mã đánh dấu đỏ, là tồn tại vốn nên bị xóa đi.
Hình như sau này hắn mới nhận ra người cha rất ít khi về nhà của mình là một thương nhân có chút thành tựu.
Mà khi Thời Chính Lâm qua đêm với mẹ đẻ Thời Chương, ông đã sớm có hôn ước, người vợ được cưới hỏi đàng hoàng chính là mẹ của Thời Nghiên.
Trong nhiều năm sau khi sinh ra, hầu như tất cả những người ngoài cuộc, giáo dục và nhận thức xã hội đều nói với Thời Chương rằng hắn là kẻ phá hoại cả một gia đình và bản thân sự tồn tại của hắn đã là nguồn gốc tội lỗi.
Ngay cả khi tất cả những điều này không phải là thứ mà hắn có thể lựa chọn.
Thời Chương đã là người trưởng thành ở tuổi ba mươi, hắn cho rằng mình có cái nhìn rất thoáng về nhiều việc, hắn cũng đã cố gắng hết sức để sống cuộc sống của chính mình, tuy nhiên dấu chấm tròn mà hắn phải đối mặt lại đến sớm hơn dự liệu.
Thời Chương buộc phải nhận ra dù hắn có cố gắng chạy trốn bao xa, dù hắn có gột rửa mình với thành tích vẻ vang bao nhiêu lần thì thân phận bẩm sinh này vẫn sẽ khắc sâu vào xương cốt và theo hắn suốt cuộc đời.
Trước khi rời đi, Thời Nghiên nói: “Có đến hay không tùy anh, nhưng sau khi anh soạn xong tuyên bố từ bỏ tài sản thì có thể gửi cho luật sư của tôi.”
Sau khi đi một vòng lớn, Thời Chương đoán chừng Thời Nghiên tới đây chỉ để nhấn mạnh câu cuối cùng.
Thời Nghiên rời đi trước, để lại nửa cốc cà phê nguội lạnh nằm đối diện Thời Chương.
Thời Chương không uống một ngụm nào trong cốc, hắn cảm thấy dạ dày mình hơi thắt lại, một áp lực vô hình từ thực quản nghẹn đến đường hô hấp khiến hắn không thở nổi.
Tiếng chuông điện thoại bất ngờ giải cứu hắn.
Thời Chương nhìn thấy “Phất Chi” trên màn hình hiển thị, hô hấp lại lập tức bị bóp chặt.
Thời Chương ấn nút nghe, nhưng đây là lần đầu tiên trong đời hắn im lặng, không chủ động chào hỏi Tống Phất Chi.
Giọng nói vững vàng của Tống Phất Chi truyền đến, giống như mấy tháng trước: “Giáo sư Thời, anh còn ở nhà không, em tan làm rồi, có muốn em tới đón anh về nhà không?”
Tuy nhiên, thật kỳ diệu, một câu ngắn gọn như vậy lại đột nhiên xoa dịu nỗi lo lắng trong lòng Thời Chương.
Thời Chương nhắm mắt lại, cúi đầu cầm di động “Ừm” một tiếng.
Âm thanh này không rõ ràng, nếu nghe kỹ còn mang theo chút giọng mũi.
Nhưng câu nói tiếp theo của hắn lại trở về vẻ dịu dàng thường ngày: “Được, vậy làm phiền thầy Tống nhé.“.
Tống Phất Chi rất nhanh đã tới, Thời Chương lên ghế lái phụ.
Hai người ở trong xe trò chuyện chủ đề hằng ngày, Tống Phất Chi oán giận nói có một bài như vậy giảng mười lần vẫn có học trò làm sai, Thời Chương thì nói về một luận văn kỳ quặc mà hắn đã sửa lại, nó thực sự không giống luận văn mà giống một tấm áp phích được cắt ghép hơn.
Bọn họ cùng nhau cười rộ lên.
Học sinh luôn là đề tài chung của hai người, tuy rằng làm cho họ muốn hói đầu nhưng thực ra họ rất vui vẻ khi nói về nó.
Họ đều muốn bọn trẻ trở nên tốt hơn, còn thảo luận một số phương pháp giáo dục phổ biến ở trường trung học và đại học.
Đối với Thời Chương, những cuộc trò chuyện như vậy giống như nắng hạn gặp mưa rào, dễ dàng lấn át những suy nghĩ khác.
Trong lúc chờ đèn đỏ, Tống Phất Chi quay đầu, cười hỏi: “Ba mẹ em hỏi gần đây chúng ta có thời gian về nhà ăn cơm không? Họ nói đã lâu không gặp, sắp quên chúng ta rồi.”
“À.” Thời Chương sửng sốt, nhanh chóng gật đầu: “Được chứ. Chủ nhật anh đều rảnh.”
“Không vội hẹn trước.”
Đèn đỏ chuyển sang màu xanh, Tống Phất Chi chậm rãi nhấn ga: “Báo trước một ngày cho ba mẹ mua đồ là được. Ba em nói gần đây ông ấy nghiên cứu ra vài món mới ngon tuyệt, nhưng mẹ em nói dở tệ, nhất định muốn hai đứa mình về nhà phân xử cho họ.”
Thời Chương cười ra tiếng: “Vậy à, vậy phải đánh giá khách quan mới được.”
Nhìn khuôn mặt đang nghiêm túc lái xe của Tống Phất Chi trong hình ảnh phản chiếu của kính, Thời Chương nở nụ cười nhẹ, nhưng trong lòng lại có một cảm giác lạnh lẽo âm thầm.
Còn nhớ rõ trong buổi họp lớp trước đây, cô Vương kể về tình trường của cô và ba Tống.
Một bác sĩ, một giáo viên, mỗi ngày đưa cơm qua hàng rào cho đối phương, cùng nhau đạp xe về nhà, tự do yêu đương và vẫn nắm tay nhau đến bây giờ.
Tống Phất Chi có một cặp cha mẹ ân ái, một gia đình hoàn mỹ, là thế giới cổ tích mà Thời Chương khó chạm đến.
Ngay từ đầu Thời Chương đã giấu diếm quá khứ chân thật của mình, hắn biết làm như vậy không đúng, nhưng hắn không đưa ra được lựa chọn nào khác.
Từ nhỏ đến lớn Thời Chương làm gì cũng chưa từng bị mắng, hắn cho rằng mình đã sớm chết lặng, nhưng khi thật sự đối mặt với Tống Phất Chi, Thời Chương mới phát hiện mình không thể hào phóng phơi bày những điều này ở trước mặt đối phương.
Hắn là một kẻ đê tiện, ăn cắp đôi giày pha lê không vừa chân và cố gắng trà trộn vào dạ tiệc với một cỗ xe bí ngô.
Suy nghĩ của Thời Chương rất thẳng, từ bỏ thừa kế tài sản, cắt đứt hoàn toàn quan hệ với Thời gia.
Mọi bình yên và hạnh phúc đều có thể tiếp tục.
Về phần giữa hắn và cha mẹ ruột, đó là một món nợ khó trả ngay từ đầu đã không thể giải quyết được.
Đêm đến, hai người ôm nhau ngủ như thường lệ, người trong vòng tay có nhiệt độ cơ thể thấp nhưng vẫn khiến hắn cảm thấy ấm áp vô tận.
Thời Chương theo thường lệ hôn lên trán Tống Phất Chi, nói “Ngủ ngon”, sau đó nhanh chóng chìm vào giấc ngủ yên bình.
Ba giờ sáng Tống Phất Chi mở to mắt, nằm nghiêng bất động trên giường, trước mắt chỉ có một tia ánh trăng chiếu vào ngoài cửa sổ.
Nửa giường bên cạnh trống không, còn mang theo nhiệt độ cơ thể, Thời Chương vừa rời đi không lâu.
Thực ra lúc Thời Chương vừa ngồi dậy, Tống Phất Chi đã tỉnh.
Y nhắm hai mắt, cảm nhận Thời Chương nhẹ nhàng xuống giường, sau đó vòng qua bên mình, nhẹ nhàng mở ngăn kéo tủ đầu giường, lấy thuốc lá và bật lửa từ bên trong ra.
Bước chân nhẹ nhàng rời khỏi phòng ngủ, kéo dài đến gần ban công thì dừng lại.
Sau một đoạn yên tĩnh, Tống Phất Chi nghe thấy tiếng bật lửa phát ra.
Tống Phất Chi im lặng nhắm mắt lại, ngón tay nắm chặt góc chăn.
Thật ra chiều nay y mơ hồ cảm thấy có gì đó không ổn.
Nhà Thời Chương đột nhiên có người lạ đến thăm, sau đó hắn vẫn ở nhà đợi Tống Phất Chi tan tầm.
Nếu là trước đây Thời Chương sẽ về nhà sớm.
Tống Phất Chi vốn cho rằng mình suy nghĩ quá nhiều, bởi vì buổi tối Thời Chương vẫn như bình thường, cho đến khi y từ trong giấc mộng tỉnh lại, nghe thấy người luôn kiềm chế bản thân như giáo sư Thời lại ra ban công hút thuốc.
Tống Phất Chi khẽ nhíu mày, nhất định Thời Chương đã gặp phải chuyện gì, hơn nữa hắn không muốn nói ra.
Tối hôm đó Tống Phất Chi ngủ không ngon, vẫn giữ nguyên tư thế ngủ không nhúc nhích.
Hút thuốc xong trở về, Thời Chương cũng ngủ rất yên tĩnh, nhưng cẩn thận lắng nghe sẽ thấy hơi thở của hắn không kéo dài như giấc ngủ sâu.
Sáng hôm sau thức dậy mọi thứ vẫn như thường lệ.
Thời Chương nằm lại giường một lát, ngáp nói chào buổi sáng với Tống Phất Chi, lúc đánh răng còn ngâm nga, nhất quyết tranh giành toilet với y.
Dường như mọi chuyện đêm qua chỉ là ảo giác của Tống Phất Chi, tựa như giấc mơ của y.
Tống Phất Chi hơi lo lắng, hỏi bóng gió Thời Chương vài lần nhưng không thu hoạch được gì.
Mấy ngày trôi qua an ổn như thường lệ, Thời Chương không có gì bất thường, Tống Phất Chi cũng bận rộn, dần dần yên lòng và cảm thấy có lẽ mình suy nghĩ nhiều.
Điều này cũng bình thường, người trưởng thành chung quy sẽ có một số cảm xúc chỉ có bản thân mới tiêu hóa được, cho dù là người yêu thân mật nhất cũng khó có thể giải quyết.
Huống chi Tống Phất Chi và Thời Chương tính toán đâu ra đấy chỉ mới quen biết không quá vài tháng, xét về mức độ thân thiết với Thời Chương, chỉ sợ Tống Phất Chi còn kém Chung Tử Nhan và Âu Dương Hi.
Mà trái lại chính mình, Tống Phất Chi cũng chưa hoàn toàn cởi mở bản thân.
Từ sở thích đến hứng thú tình dục, y vẫn chưa nói ra điều gì, e rằng trong thời gian ngắn y cũng không thể nói ra.
Kết hôn chớp nhoáng có chút nguy hiểm vậy đấy, mọi thứ phải được điều chỉnh từ từ và luôn tin tưởng cuối cùng sẽ tìm ra cách giải quyết.
Tống Phất Chi cảm thấy một ngày nào đó bọn họ có thể tín nhiệm lẫn nhau, ít nhất Thời Chương không cần nửa đêm thức dậy hút thuốc mà có thể tâm sự phiền muộn của mình.
Những cảm xúc về đêm khuya rất dễ tiêu tan vào ban ngày, nhất là khi Tống Phất Chi được bao quanh bởi tiếng chim hót líu lo, tâm trạng của y sẽ trở nên cởi mở hơn.
Nói thật thì có hơi ồn ào, nhưng nhiều hơn vẫn là vui vẻ yên tâm khi nhìn thấy sinh mạng lớn lên từng chút một.
Đám nhóc con dần dần mất đi bộ lông tơ mềm mại, trở nên giống chim cắt thiếu niên, cảm giác trên cổ đã có thể đeo khăn quàng đỏ.
Tống Phất Chi đứng ở bệ cửa sổ nhìn chúng nó từ xa, cảm thấy vạn vật thật đáng yêu.
Tống Phất Chi và Thời Chương đã dần dần giảm bớt số lần cho chúng ăn. Chờ đám chim nhỏ lớn lên, cha mẹ sẽ mang theo bọn chúng bay đi.
Bỗng có chút không nỡ.
Tài khoản FuFu gần đây không được cập nhật và mức độ phổ biến của video đã giảm xuống như dự đoán, nhưng lượt xem tích lũy đã đạt gần một triệu.
Nó không gây ra được tiếng vang lớn trên nền tảng video này nhưng cũng đủ để khiến Tống Phất Chi nổi danh nho nhỏ trong giới cosplay.
Mấy ngày nay Tống Phất Chi không thay đổi cái gì, ngay cả phần giới thiệu vắn tắt cá nhân cũng trống không, không trả lời bình luận nào, phần lớn quần chúng vây xem rời đi hơn phân nửa, chỉ có số ít người vẫn kiên trì bình luận.
- Huhuhu, FuFu đăng xong một video rồi bỏ chạy à? Chỉ giết mà không chôn vậy à!
- Tôi biết anh im lặng lâu như vậy là đang ấp ủ bộ cos cực phẩm mới đúng không? Chắc chắn là vậy, chắc chắn là vậy.
- Hy vọng lần sau đi Hội chợ Manga có thể tình cờ gặp được nam Bồ Tát có dáng người đẹp như vầy.
- Aaaaa, tưởng cuối cùng cũng tìm được tin vui mới sau khi Bạch Tuột lui giới, nhưng sao ngài không cập nhật nó nữa!
- Ngài Fu nói một câu đi, nói cho chúng tôi biết ngài vẫn có ý định tiếp tục ra tác phẩm QAQ
Mấy ngày nay Tống Phất Chi im lặng xem hết tất cả bình luận, phần lớn mọi người đều khen y, cũng có một số ít người nói những điều như: không thể nhìn rõ mặt, đó là photoshop, hoàn toàn dựa vào hiệu ứng đặc biệt, xấu,...
Tống Phất Chi không để trong lòng.
Điều khiến y ngạc nhiên là có khá nhiều bình luận nhắc đến Bạch Tuộc.
Bọn họ cảm thấy Tống Phất Chi là người có dáng người rắn rỏi nhất sau Bạch tuộc.
Nói như thế nào nhỉ? Rất nhiều người so sánh Tống Phất Chi với cosplayer mà y từng yêu thích, điều này khiến y cảm thấy thật kỳ diệu.
Không phải theo đuổi idol thành công, cũng không phải ở đỉnh cao gặp nhau, dù sao chính là... Tống Phất Chi cảm giác dường như mình có thêm một chút quan hệ kỳ diệu kiểu đàn anh đàn em với Bạch Tuột.
Mặc dù Bạch tuộc đã rút khỏi giới.
Tống Phất Chi nói với Lạc Lưu Ly về phát hiện này, Lạc Lưu Ly cười lớn, nói cậu chắc chắn có thể vượt qua Bạch Tuộc, tạo ra phong cách của riêng mình thay vì trở thành người thay thế anh ta.
Sau khi kết thúc, Lạc Lưu Ly lại cảm thấy có chút tiếc hận, cô nói: “Nếu lúc này Bạch tuộc còn chưa rút lui thì tốt rồi, nếu cậu nổi tiếng hơn một chút, không chừng mọi người cùng lên tiếng thì cậu có thể hợp tác với Bạch Tuột đấy.”
Tống Phất Chi cười: “Chuyện đó là không thể nào.”
Tống Phất Chi câu được câu không trò chuyện, nhìn đám chim ngoài cửa sổ đang cướp thịt ăn.
Trong lúc không ai để ý, từng mảnh vụn âm thanh càng lúc càng lớn, sắc trời không biết từ lúc nào trở nên âm trầm.
Chờ đến khi Tống Phất Chi nhận ra thì ngoài cửa sổ mưa đã rơi rất lớn, chim cắt cha mẹ đang dang rộng đôi cánh, giống như cố gắng đem bọn nhỏ khép lại dưới cánh chim của mình, nhóm nhỏ đáng thương chen chúc cùng một chỗ, không kêu chiêm chiếp như mọi khi.
Tống Phất Chi “Shhhh” một tiếng, cắt đứt cuộc nói chuyện với Lạc Lưu Ly.
Trong thời gian này trời không mưa nên họ không chú ý vấn đề thời tiết.
Tống Phất Chi nhìn thấy phía trên bệ cửa sổ nhà Thời Chương có một mái hiên chưa hoàn toàn mở hẳn ra, nếu bung hết có thể che khuất đám chim nhỏ, ngoài cửa sổ mưa gió tạt xéo, mái hiên nhỏ như vậy căn bản không đủ.
Mặc dù trong tự nhiên mưa rơi là chuyện bình thường, nhưng đại gia đình này đang ở ngay trước cửa nhà, có thể che chở bao nhiêu thì che chở đi.
Mưa ngày càng nặng hạt, Tống Phất Chi gấp rút gửi tin nhắn cho Thời Chương: Bên ngoài trời đang mưa to, làm sao mở được mái hiên trên bệ cửa sổ? Có nút bấm nào không?
Đoán chừng Thời Chương không tiện gọi điện thoại, dùng văn tự trả lời y: Vốn dĩ có điều khiển từ xa, nhưng hỏng lâu rồi, phải mở tay bằng cây sào dài.
Tống Phất Chi: Nhà anh có sào dài không? Sào phơi quần áo hay gì đó?
Thời Chương: Có, trong phòng chứa đồ. Bên trái phòng khách có cánh cửa, mở ra là nhìn thấy.
Ngoài cửa sổ lại có tiếng động, mấy con chim cắt nhỏ vỗ cánh như muốn bay, không biết là muốn trốn mưa hay là muốn hưởng thụ.
Tống Phất Chi lo lắng, y đã xem những tin tức tương tự, những con chim nhỏ chưa học được cách bay hoàn toàn, khi bay trong mưa sẽ bị ướt cánh bay không nổi, cuối cùng rơi xuống đất.
Nhìn năng lượng phập phồng của chúng nó, Tống Phất Chi thật sự sợ đám thiếu niên nổi loạn này sẽ tự làm khổ mình bỏ nhà ra đi
Việc khẩn cấp là tìm cây sào, Tống Phất Chi dựa theo lời Thời Chương, trong phòng khách có cánh cửa, mở ra là có thể nhìn thấy ——
Trước mắt chính là một cánh cửa đóng chặt, Tống Phất Chi không chút suy nghĩ nắm lấy tay cầm, vặn và đẩy nó ra.
Trong nháy mắt đại não của y mới chậm chạp phản ứng lại, à à, Thời Chương nói hình như là cửa bên trái phòng khách nhỉ, nhưng phòng này có phải là bên phải phòng khách không?
Tội lỗi, tội lỗi, Tống Phất Chi trong lòng mặc niệm, y thật sự không cố ý tự tiện xông vào lãnh địa cá nhân, y rời đi ngay.
Nhưng cánh cửa đã được mở, đồ đạc trong phòng bất ngờ bị phơi bày dưới ánh sáng ban ngày ——
Tống Phất Chi ngây ngốc hai giây, sau đó rầm một tiếng đóng cửa lại.
Y im lặng không lên tiếng chạy như điên đến bên trái phòng khách, từ trong phòng chứa đồ chính xác lấy ra một cây phơi quần áo, đi tới bên bệ cửa sổ, vươn ra xa xa chậm rãi đẩy mái che mưa ra bên ngoài.
Mưa rơi dữ dội, chim hót líu lo, tim Tống Phất Chi đập điên cuồng.
Không chỉ có tim đập, mí mắt cũng đang đập từng nhịp, loảng xoảng, loảng xoảng.
Vẻ mặt Tống Phất Chi bình tĩnh dựng mái hiên, nhưng trong tâm trí y cảnh tượng vừa nhìn thấy giây phút đó đã được phát lại với các hiệu ứng đặc biệt khuếch đại, cường điệu lặp đi lặp lại.
Thứ y nhìn thấy phảng phất không phải là gian phòng của Thời Chương, mà là cả một triển lãm truyện tranh quy mô lớn được cô đọng lại.
Nhà, Thời Chương, sao lại, có rất nhiều, quần áo, cosplay.
Tống Phất Chi chống cây phơi quần áo đứng trong phòng khách trống trải, giống như một ông bố già còng lưng, ánh mắt trống rỗng nhìn đám chim con đậu ngoài cửa sổ.
Tống Phất Chi nghĩ, thầy Tống ơi thầy Tống, chắc đầu óc thầy bị chập mạch chim rồi.
Tác giả có lời muốn nói:
Chim: Chiêm chiếp.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất