Xuyên Thành Pháo Hôi Dễ Mang Thai Trong Truyện Trọng Sinh

Chương 11:

Trước Sau
***

"Xương cốt cũng là dược liệu?"

"Hầu gia, đây là xương hổ, tốn không ít bạc." Trân Châu một mặt thịt đau trả lời.

Nam Dương Hầu gật gật đầu, thản nhiên nói: "Hóa ra là xương hổ, lại đi mua thêm mấy khúc về ngân rượu cho Trừng Nhi bồi bổ cơ thể.

Trân Châu: "..."

Điểm chú ý của Hầu gia có phải là không đúng lắm không? Chẳng lẽ Hầu gia không có ý định ngăn cản việc tiểu thư luyện chế dược tề hay sao?

Trân Châu trợn tròn mắt.

Từ trước đến nay Nam Dương Hầu sủng nữ nhi, cũng biết tính tình của nàng nên cũng không để việc nàng luyện chế dược tề gì đó ở trong lòng. Hắn nghĩ nàng luyện chế dược tề cũng giống như nấu thuốc vậy, động chút miệng sai khiến đám hạ nhân làm việc, nói không chừng qua mấy ngày liền hết hứng thú, không có gì phải lo lắng cả.

Bất quá Nam Dương Hầu vẫn chuẩn bị tìm một đại phu đáng tin cậy đưa đến Mẫu Đơn Viên để phòng ngừa vạn nhất.

Nam Dương Hầu vừa nghĩ vừa di chuyển đến Mẫu Đơn Viên, Trân Châu và gã sai vặt đi theo sau.

Mấy người tin tức linh hoạt trong phủ đều biết Hầu gia vừa hồi phủ liền vội vàng đi đến Mẫu Đơn Viên nhưng cũng tập mãi thành quen.

Đường Hâm mấp máy môi, trong lòng nổi lên một tia ghen tỵ, nàng xuyên đến đây hơn nửa tháng, phí không ít tâm tư lấy lòng phụ thân Hầu gia nhưng không có chút hiệu quả nào. Trong mắt phụ thân e là chỉ có mình Tứ muội Đường Trừng không đầu óc kia là nữ nhi thôi, đến cuối cùng lại vì báo thù cho nàng ta mà đối đầu với nữ chính, Nam Dương Hầu phủ cứ thế mà sụp đổ.

Đường Hâm muốn cứu vớt Hầu phủ, nhưng hiện tại xem ra muốn hàn gắn tình cảm với Hầu gia không khả thi cho lắm.

Về phần cải tạo Đường Trừng thì Đường Hâm không hề nghĩ đến, nữ chính là trùng sinh trở về, vốn dĩ đã có thù cùng Đường Trừng, căn bản không thể tránh thoát vận mệnh đối đầu cùng nữ chính, nàng không muốn dính vào.

"Vẫn chỉ có thể dực vào chính mình."



Đường Hâm thì thầm tự nhủ.

...

Mẫu Đơn Viên.

Đường Trừng rốt cục cũng gặp được Hầu gia cha sủng nguyên chủ tận trời, khi nhìn thấy Nam Dương Hầu mi tâm nàng nhảy một cái. Thật giống, Nam Dương Hầu cùng cha nàng kiếp trước dĩ nhiên lại giống nhau đến bảy tám phần!

Nói đến nàng còn chưa nhìn dung mạo của nguyên chủ, nghĩ đến đây, Đường Trừng lấy ra một cái mỹ nhân kính để nhìn dung mạo nguyên chủ.

Vừa liếc một cái, Đường Trừng đã giật nảy mình.

Trong gương là một gương mặt có chút quen thuộc, khuôn mặt tinh xảo, mắt hạnh xinh đẹp cùng hai đầu lông mày cong cong ngạo nghễ.

Tất cả đều rất quen thuộc.

Dung mạo của nàng cùng nguyên chủ dĩ nhiên có chín phần tương tự.

Đường Trừng: "..."

Chẳng lẽ đây chính là duyên phận trong truyền thuyết?

Nam Dương Hầu: "..."

Hắn ho nhẹ một tiếng kéo sự chú ý của nữ nhi bảo bối về: "Trừng Nhi, đêm nay cha ở chỗ con dùng cơm."

Đường Trừng lấy lại tinh thần, điềm nhiên như không có gì thu hồi mỹ nhân kính, cong môi cười xán lạn, vui vẻ kéo tay Nam Dương Hầu.



"Vậng, con cũng muốn ăn cơm cùng cha."

Đối với Hầu gia cha có tướng mạo giống hệt cha nàng này, Đường Trừng tiếp nhận rất nhanh.

Nam Dương Hầu đối với việc nữ nhi bảo bối thân cận lộ ra nụ cười cao hứng.

Trân Châu bị lãng quên nhìn bao thuốc trong tay yên lặng chờ đợi.

San Hô im như thóc, không dám thở mạnh.

Hầu gia vừa mới quăng cho nàng một ánh mắt rét lạnh làm nàng hãi hùng khiếp vía.

Mỗi lần Hầu gia đến thăm tiểu thư, San Hô đều nơm nớp lo sợ, có cảm giác như đang đi trên băng mỏng, sơ sẩy một chút liền chết ngay tức khắc.

Đây cũng là một trong những nguyên nhân mà San Hô được Đường Trừng tín nhiệm nhưng vẫn quyết định phản bội nàng.

"Cha, con đã chuẩn bị một chỗ thật tốt để chuẩn bị luyện chế một loại cường thể dược tề, luyện thành thì cha cũng ngâm tắm một lúc để cường thân kiện thể nha." Đường Trừng nhớ đến, thời đại này, tuổi thọ con người có chút ngắn liền quyết định cho núi dựa lớn Hầu gia cha của nàng sống lâu chút.

"Không phải uống?" Nam Dương Hầu kinh ngạc hỏi, trong lòng thư thái, không phải uống là tốt.

Không phải chỉ là ngâm mình vào cái gọi là cường thể dược tề thôi sao, Trân Châu cũng nói rằng không có độc tính, đoán chừng không có tác dụng gì, coi như tắm rửa vậy.

Dù sao nữ nhi bảo bối cũng không có tính nhẫn nại mấy.

Trân Châu một mặt tuyệt vọng.

Phản ứng của Hầu gia không đúng lắm.

Hai vị ma ma: "..."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau