Xuyên Thành Pháo Hôi Dễ Mang Thai Trong Truyện Trọng Sinh

Chương 20:

Trước Sau
***

"Con thích là tốt rồi." Nam Dương hầu nhẫn nhịn nửa ngày mới nở ra một nụ cười khô cằn.

"Nếu Tứ Hoàng tử không nguyện ý thì để cha tìm mấy thanh niên tài tuấn cho con lựa."

Cả đám người không còn lời nào để nói.

Hầu gia đây là bị tiểu thư cho vào tròng, rõ ràng đang nói đến việc tiểu thư gả cho Ôn thế tử, giờ lại biến thành Hầu gia cân nhắc mấy thanh niên tài tuấn cho tiểu thư lựa, còn nhắc đến cả Tứ Hoàng tử nữa, đề tài này càng ngày càng sai lệch.

Đường Trừng vui vẻ cười một tiếng.

"Cha, cha thật tốt."

Tào ma ma và Cao ma ma: "..."

Hai người các bà không có cảm giác tồn tại như vậy sao, Nam Dương hầu cùng Đường Tứ tiểu thư đều không có chút kiêng kỵ nói hết ra.

Lúc này, gã sai vặt nâng thùng tắm tới.

Vì muốn xem hiệu quả, Đường Trừng vung tay lên sai người đem thùng tắm để trên đất trống ở hậu viện.

Mấy gã sai vặt cường tráng đem nước nóng đổ vào thùng tắm.

Vì mặt mũi của Nam Dương hầu nên trong viện không để lại mấy hạ nhân, chỉ còn Đường Trừng, bốn nha hoàn thiếp thân, hai vị ma ma, lão đại phu cùng hai tên sai vặt bên người của Hầu gia.

Cả đám người đi lên viện trước tránh mặt, đợi Nam Dương hầu thay y phục xong mới đi vào.



Đường Trừng nhìn Hầu gia cha trong thùng tắm, căn cứ độ lớn nhỏ của thùng tắm, đổ một chén nhỏ cường thể dược tề trong bình ra ngoài.

"Đem chén dược tề này đổ vào thùng tắm đi."

Đường Trừng chỉ huy gã sai vặt Giáp của Hầu gia.

Gã sai vặt Giáp kiên trì đem một chén dược tề đen sì đổ vào trong thùng tắm.

Lão đại phu cảm thấy có chút hứng thú đến gần xem xét.

Trong chốc lát cả thùng tắm tràn ngập màu đen.

Nam Dương hầu trong thùng tắm cảm nhận được chút cảm giác nhói nhói nho nhỏ, không bao lâu sau, trên mặt của hắn có một tầng mồ hôi mỏng, sắc mặt dần dần trắng bệch.

"Hầu gia, ngài không sao chứ?"

Gã sai vặt Giáp thấy thế gấp đến độ xoay quanh thùng tắm hỏi thăm.

Lão đại phu một mặt suy tư.

"Đây là dược tề đang phát huy tác dụng sao?"

Đường Trừng để bốn nha hoàn thiếp thân phục vụ bên người, uể oải nằm trên giường Quý phi, uống nước trái cây, ăn điểm tâm vui đến quên cả trời đất.

Gió xuân thổi hiu hiu, ánh nắng tươi sáng, hài lòng vô cùng.

"Tiểu thư, ngâm loại dược tề này có phải là sẽ rất khó chịu không?" Trân Châu một bên bóp vai cho tiểu thư, một bên yếu ớt hỏi nhỏ.



"Không biết nha, rất dễ chịu." Đường Trừng nói.

"Thế nhưng là nhìn Hầu gia giống như rất thống khổ đâu." Trân Châu nhìn Hầu gia cách đó không xa đang cố nén thống khổ trong thùng tắm, khuôn mặt có chút trắng bệch.

"Tiểu thư, dược tề này thật sự không có vấn đề gì sao?" Hổ Phách biết chút y thuật lo lắng hỏi.

"Đương nhiên là không có vấn đề, lão đại phu không phải đã kiểm tra rồi sao?"

Đường Trừng hừ nhẹ, nâng mắt nhìn qua lại thấy Hầu gia cha đang thống khổ gắng gượng chống đỡ liền ngây ngẩn cả người. Nàng đột nhiên nhớ đến thân thể người cổ đại so với người đế quốc đã tiến hóa gen thì kém hơn rất nhiều, phân lượng mỗi lần sử dụng cường thể dược tề đại khái phải giảm đi một nửa.

Làm ra một sai lầm lớn như thế, Đường Trừng chột dạ, xấu hổ sờ mũi.

"Lần đầu tiên không có kinh nghiệm, không nắm chắc phân lượng dược tề phù hợp, bất quá trải qua đau khổ thì mới thành người trên vạn người, lần tiếp theo ta sẽ không phạm vào loại sai lầm này tiếp đâu."

Bốn nha hoàn: "..."

Hai vị ma ma: "..."

Hầu gia đáng thương, bị Đường Tứ tiểu thư hố.

Đúng là một lần giáo huấn tàn khốc.

Đường Tứ tiểu thư quả nhiên không đáng tin cậy.

Lời này truyền vào trong tai của Nam Dương hầu đang bị giày vò đến chết đi sống lại.

Sai lầm của nữ nhi bảo bối, là một Hầu gia cha sủng nữ nhi tận trời, Hầu gia cha bèn cắn răng chịu đựng.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau