Xuyên Thành Pháo Hôi Dễ Mang Thai Trong Truyện Trọng Sinh
Chương 41:
***
Ngay lúc mọi người đang mong chờ lắng nghe xem Đường Trừng sẽ nói gì thì nàng lại uể oải tựa lưng vào ghế rồi sai sử nha hoàn bóp vai.
“Trân Châu, bả vai ta có chút mỏi, ngươi xoa bóp cho ta đi.”
“Vâng, tiểu thư.”
Trân Châu vội vàng lên tiếng đáp ứng rồi tiến lên thuần thục xoa bóp vai cho Đường Trừng.
“Tiểu thư, để nô tì đấm chân cho ngài.” San Hô đột nhiên lên tiếng.
“Tốt.”
Đường Trừng cho San Hô một ánh mắt tán thưởng.
San Hô mới này cũng không tệ.
Linh Lung không rên một tiếng đã chuyển một chiếc ghế gỗ nhỏ đến.
“Tiểu thư, người đem chân để lên đây sẽ thoải mái hơn đó ạ.”
Đường Trừng cũng cho Linh Lung một ánh mắt hài lòng.
Linh Lung cũng là người có ánh mắt.
“Tiểu thư, để nô tì giúp người thư giãn đầu óc.”
Hổ Phách cũng không chịu lạc hậu, ra tay xoa bóp hai huyệt đạo trên trán của Đường Trừng.
Khóe miệng Đường Trừng khẽ nhếch lên.
Bốn đại nha hoàn mỗi người một việc, đem Đường Trừng phục thị đến thư thư thả thả.
Cả đám người trợn mắt há mồm nhìn Đường Trừng bày ra bộ dạng đại tiểu thư yếu ớt ngay lúc này, đạ sảnh lại lần nữa chìm trong im lặng.
Khóe miệng Trương thị giật giật một cái, Tứ nha đầu đây là đang náo loạn làm yêu sao, bà liếc mắt nhìn sắc mặt ẩn nhẫn xanh xám của Trấn Quốc Công phu nhân, đáy mắt xẹt qua một tia đồng tình.
Hừm, quen thuộc là tốt rồi.
Nếu như Tứ nha đầu không nháo ra chuyện thì bà mới không quen đâu.
Trấn Quốc Công phu nhân bị bộ dáng không coi ai ra gì của Đường Trừng làm cho tức muốn chết, hết lần này đến lần khác Nam Dương Hầu phu nhân lại nhịn nhục không dám quản, bà cũng chỉ có thể kìm nén cơn tức trong lòng.
Đường Trừng cũng không để mọi người chờ lâu, bơ Trấn Quốc Công phu nhân khoảng một chén trà rồi nàng một bên hưởng thụ sự phục thị tri kỉ của các nha hoàn, một bên lên tiếng nói: “Ta cũng không nhắc đến chuyện trong sạch của nữ nhi, dù sao ở trong mắt các người thì ta đã sớm không còn thanh danh gì đáng nhắc tới cả, từ hôm bất quá cũng chỉ là một câu nói thôi, người khác cũng chỉ cảm thấy là ta đáng bị vậy.”
“Nói chính sự!”
Trấn Quốc Công phu nhân không thể nhịn được nên đánh gãy lời dạo đầu mà Đường Trừng ấp ủ trong lòng.
Đường Trừng liếc mắt nhìn Trấn Quốc Công phu nhân đang nóng vội, hừ nhẹ một tiếng.
Thật không có kiên nhẫn mà.
Được rồi, đi thẳng vào câu chuyện chính vậy.
“Hôm qua, sau khi Ôn Hoài An hồi phủ, Quốc Công phu nhân hẳn đã biết được tin tức thân thể hắn đã tốt đẹp rồi, mà ta đâu, chính là ân nhân đã dùng dược tề chữa khỏi thân thể cho hắn, thu chút thù lao thì cũng rất bình thường.”
“Tiểu thư nói rất đúng, từ trước đến nay đều là người đi chiếm tiện nghi của người khác, còn chưa từng ăn qua thua thiệt nào đâu, Ôn thế tử muốn hủy hôn thì sau này sẽ là người ngoài, cho nên phải tính toán cho rõ ràng.” San Hô một bên bóp chân cho tiểu thư một bên phụ họa.
Mọi người: “…”
Đường Trừng cảm thấy San Hô mới nhậm chức này rất biết cách nhìn nhận vấn đề, nói đến tận tâm khảm của nàng.
Ừm, tăng gấp đôi tiền tháng này cho nàng ấy đi.
“Ôn Hoài An rõ ràng đã đáp ứng sẽ đưa cho ta một bút quà cảm ơn phong phú, mà nay Quốc Công phu nhân lại không kịp chờ đợi đến cửa từ hôn, đây chính là điển hình của câu nói qua sông đoạn cầu, lấy oán trả ơn!
“Ta người này rất thích niêm yết giá cả công khai.”
“Một ngàn lượng hoàng kim!”
“Ta cùng Trấn Quốc Công phủ thanh toán xong hết thì thiếp canh và hôn thư sẽ đem lên.”
Đường Trừng giơ một ngón tay lên, bày ra bộ dáng không cam lòng, nhịn đau chịu ủy khuất.
Lấy thời đại hiện nay thì vạn kim cũng khó có thể cầu được cường thể dược tề, nàng chỉ cần một ngàn lượng hoàng kim thì xác thật đã chịu thiệt thòi lớn.
Đường Trừng cũng rất ủy khuất.
Ai kêu đối phương là cha đứa nhỏ, không nể mặt sư thì cũng phải nể mặt phật nha.
Ngay lúc mọi người đang mong chờ lắng nghe xem Đường Trừng sẽ nói gì thì nàng lại uể oải tựa lưng vào ghế rồi sai sử nha hoàn bóp vai.
“Trân Châu, bả vai ta có chút mỏi, ngươi xoa bóp cho ta đi.”
“Vâng, tiểu thư.”
Trân Châu vội vàng lên tiếng đáp ứng rồi tiến lên thuần thục xoa bóp vai cho Đường Trừng.
“Tiểu thư, để nô tì đấm chân cho ngài.” San Hô đột nhiên lên tiếng.
“Tốt.”
Đường Trừng cho San Hô một ánh mắt tán thưởng.
San Hô mới này cũng không tệ.
Linh Lung không rên một tiếng đã chuyển một chiếc ghế gỗ nhỏ đến.
“Tiểu thư, người đem chân để lên đây sẽ thoải mái hơn đó ạ.”
Đường Trừng cũng cho Linh Lung một ánh mắt hài lòng.
Linh Lung cũng là người có ánh mắt.
“Tiểu thư, để nô tì giúp người thư giãn đầu óc.”
Hổ Phách cũng không chịu lạc hậu, ra tay xoa bóp hai huyệt đạo trên trán của Đường Trừng.
Khóe miệng Đường Trừng khẽ nhếch lên.
Bốn đại nha hoàn mỗi người một việc, đem Đường Trừng phục thị đến thư thư thả thả.
Cả đám người trợn mắt há mồm nhìn Đường Trừng bày ra bộ dạng đại tiểu thư yếu ớt ngay lúc này, đạ sảnh lại lần nữa chìm trong im lặng.
Khóe miệng Trương thị giật giật một cái, Tứ nha đầu đây là đang náo loạn làm yêu sao, bà liếc mắt nhìn sắc mặt ẩn nhẫn xanh xám của Trấn Quốc Công phu nhân, đáy mắt xẹt qua một tia đồng tình.
Hừm, quen thuộc là tốt rồi.
Nếu như Tứ nha đầu không nháo ra chuyện thì bà mới không quen đâu.
Trấn Quốc Công phu nhân bị bộ dáng không coi ai ra gì của Đường Trừng làm cho tức muốn chết, hết lần này đến lần khác Nam Dương Hầu phu nhân lại nhịn nhục không dám quản, bà cũng chỉ có thể kìm nén cơn tức trong lòng.
Đường Trừng cũng không để mọi người chờ lâu, bơ Trấn Quốc Công phu nhân khoảng một chén trà rồi nàng một bên hưởng thụ sự phục thị tri kỉ của các nha hoàn, một bên lên tiếng nói: “Ta cũng không nhắc đến chuyện trong sạch của nữ nhi, dù sao ở trong mắt các người thì ta đã sớm không còn thanh danh gì đáng nhắc tới cả, từ hôm bất quá cũng chỉ là một câu nói thôi, người khác cũng chỉ cảm thấy là ta đáng bị vậy.”
“Nói chính sự!”
Trấn Quốc Công phu nhân không thể nhịn được nên đánh gãy lời dạo đầu mà Đường Trừng ấp ủ trong lòng.
Đường Trừng liếc mắt nhìn Trấn Quốc Công phu nhân đang nóng vội, hừ nhẹ một tiếng.
Thật không có kiên nhẫn mà.
Được rồi, đi thẳng vào câu chuyện chính vậy.
“Hôm qua, sau khi Ôn Hoài An hồi phủ, Quốc Công phu nhân hẳn đã biết được tin tức thân thể hắn đã tốt đẹp rồi, mà ta đâu, chính là ân nhân đã dùng dược tề chữa khỏi thân thể cho hắn, thu chút thù lao thì cũng rất bình thường.”
“Tiểu thư nói rất đúng, từ trước đến nay đều là người đi chiếm tiện nghi của người khác, còn chưa từng ăn qua thua thiệt nào đâu, Ôn thế tử muốn hủy hôn thì sau này sẽ là người ngoài, cho nên phải tính toán cho rõ ràng.” San Hô một bên bóp chân cho tiểu thư một bên phụ họa.
Mọi người: “…”
Đường Trừng cảm thấy San Hô mới nhậm chức này rất biết cách nhìn nhận vấn đề, nói đến tận tâm khảm của nàng.
Ừm, tăng gấp đôi tiền tháng này cho nàng ấy đi.
“Ôn Hoài An rõ ràng đã đáp ứng sẽ đưa cho ta một bút quà cảm ơn phong phú, mà nay Quốc Công phu nhân lại không kịp chờ đợi đến cửa từ hôn, đây chính là điển hình của câu nói qua sông đoạn cầu, lấy oán trả ơn!
“Ta người này rất thích niêm yết giá cả công khai.”
“Một ngàn lượng hoàng kim!”
“Ta cùng Trấn Quốc Công phủ thanh toán xong hết thì thiếp canh và hôn thư sẽ đem lên.”
Đường Trừng giơ một ngón tay lên, bày ra bộ dáng không cam lòng, nhịn đau chịu ủy khuất.
Lấy thời đại hiện nay thì vạn kim cũng khó có thể cầu được cường thể dược tề, nàng chỉ cần một ngàn lượng hoàng kim thì xác thật đã chịu thiệt thòi lớn.
Đường Trừng cũng rất ủy khuất.
Ai kêu đối phương là cha đứa nhỏ, không nể mặt sư thì cũng phải nể mặt phật nha.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất