Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 7: Hình Xăm Cửu Long

Trước Sau
“Cô Tư, đây là những vật mà cậu muốn”. Cha tôi sắp xếp đồ đạc theo chỉ dẫn của người thanh niên trẻ tuổi.

Tôi sửng sốt, người này không phải là đàn ông à? Hà cớ gì lại lấy tên của phụ nữ?

Nhưng không ai có thời gian rảnh để ý đến tôi, cô Tư liếc nhìn tôi, đột nhiên nắm lấy cánh tay tôi, sau đó rút ra một con dao nhỏ, trực tiếp đưa lên đèn dầu mà hơ nóng, rồi lia qua một nhát, chỉ thấy một miếng vảy đen xì từ trên tay tôi rơi xuống đất.

Tôi đau đến mức chảy mồ hôi lạnh, nhưng dưới ánh mắt lạnh lùng của anh ta, tôi lại không dám nói một lời!

Anh ta di chuyển cực kỳ nhanh, con dao tưởng chừng như cùn lại rất sắc bén, trong vòng một hoặc hai phút, toàn bộ vảy trên cánh tay tôi đều bị bong ra, từ miệng vết thương chảy ra từng luồng máu đen, sau đó chảy vào trong cái chén ở trên đất.

Chờ đến lúc máu đen chảy xuống hơn phân nửa chén, cánh tay của tôi đã trở lại màu da ban đầu.

Tôi vốn tưởng chuyện đã kết thúc, nào ngờ cô Tư lại cởi áo tôi ra, bắt tôi cởi trần quỳ dưới đất, rồi từ trong tay lấy ra một cuốn sách, lật qua mấy trang, có vẻ như đang hỏi cha tôi một tiếng: “Ông có chắc không? Một khi trên lưng cõng Cửu Long (chín rồng), đời này sẽ không thể quay đầu lại.”

“Có cách nào tốt hơn để cứu mạng con trai tôi không?” Cha tôi đau khổ nói.

“Hazz, đây có lẽ là số mệnh khó tránh khỏi của nhà họ Lưu ông……” Cô Tư gật đầu, tiếp tục đọc sách, đồng thời mài dao nhỏ trên đá mài đến bóng loáng.

Tôi đã nhân cơ hội này liếc mắt nhìn qua quyển sách nhỏ kia môt cái, chỉ thấy mặt trên là một cái hình xăm màu đen, lúc này tôi chợt hiểu ra, anh ta đang định xăm thứ gì đó lên lưng tôi?



Hình xăm này là hình tròn, có chín con rồng đen dài bằng một ngón tay nối từ đầu này đến đầu kia, vây quanh một viên ngọc ở giữa.

Tôi nhận thấy chín con rồng này có hình dáng khác nhau, mặc dù được kết nối với nhau nhưng giữa chúng vẫn có sự khác biệt rõ ràng..

Tục ngữ có câu: “Rồng sinh chín con, mỗi đứa con đều có hình dáng khác nhau, đây hẳn chính là chín đứa con của Long Vương trong truyền thuyết!

Chỉ là hình xăm chín con rồng của cô Tư thì có liên quan gì đến việc cứu tôi? Lời nói số mệnh của nhà họ Lưu tôi là có ý gì?

Tôi rất muốn hỏi, nhưng tôi biết cha tôi sẽ không trả lời, bởi vì ông dường như rất sợ cô Tư, ngẫu nhiên cô Tư sẽ nói ra một hai câu, cha tôi đều sẽ cung kính, đối đãi như thánh chỉ.

Mắt thấy dao nhỏ sắc bén đã lộ ra chút ánh sáng lạnh lẽo, cô Tư liền chấm vào máu đen ở trong chén rồi khắc lên lưng tôi từng chút một, mặc dù tôi không thể nhìn thấy, nhưng về sau nghe cha tôi nói toàn bộ quá trình khắc đều rất quỷ dị.

Đầu tiên là dùng máu đen của tôi phác họa ra một vòng tròn, sau đó lại dùng dao nhỏ chậm rãi khắc từ từ vào vòng tròn đó, hoa văn của mỗi con rồng không có một khuyết điểm nào, cuối cùng là dùng tinh huyết của tôi chấm vào mắt Cửu Long.

Làm xong việc này, anh ta chỉ để tôi nghỉ một lúc rồi bảo cha tôi tìm một bó tre cao bằng đầu người, bên trong mỗi cây tre đều phải khoét rỗng rồi dẫn anh ta đến Tướng Quân Lĩnh.

Sau khi đi lên Tướng Quân Lĩnh, anh ta vốc một nắm đất ngửi rồi vỗ tay bắt tay vào việc.

Anh ta lấy ra một đoạn tre đóng đinh về phía đông của ngôi mộ cổ, dùng ngón tay gõ nhẹ như đang nghe tiếng vọng, suy nghĩ một lúc, anh ta đi bảy bước về phía tây, lại đóng đinh một đoạn tre khác, rồi lắng nghe tiếng vang...



Trong suốt quá trình thực hiện gương mặt của cô Tư đều lạnh lùng.

Chờ anh ta đóng xong cây tre thứ năm, đột nhiên có một dòng nước phun ra từ lỗ tre.

Cô Tư trầm ngâm gật đầu: “Hóa ra là Thi Thủy.”

Chúng tôi tưởng anh ta sẽ lập tức đi bắt nữ cương thi kia, ai ngờ anh ta lại bảo chúng tôi quay trở về nhà, dọc theo đường đi còn giải thích cho chúng tôi biết rằng Thi Thủy chỉ xuất hiện sau giờ Tý và trước giờ Mẹo, khi xuất hiện nhất định sẽ có vết nước ở gần đó. Hiện tại không đợi được, muốn dẫn cái thứ kia ra thì phải cần có tôi hỗ trợ.

Nói xong, anh ta liếc mắt nhìn tôi một cái đầy ẩn ý, khiến lông tóc khắp người tôi dựng đứng!

Quả nhiên, vào lúc nửa đêm, anh ta đột nhiên lôi tôi ra khỏi chăn, rồi đưa cho tôi một chiếc đèn lồng, bảo tôi đêm nay một mình đi đến Tướng Quân Lĩnh cho đến khi đến được cửa mộ tôi đã đào.

Tôi đương nhiên là không muốn làm, ai ngờ anh ta nhìn tôi, bình tĩnh nói: “Người bị Thi Thủy quấn lên chính là cậu, chỉ có cậu mới có thể dẫn nó ra ngoài, bằng không cứ mỗi khi trời mưa gió, nó đều sẽ tới phòng của cậu mà gõ cửa.”

Cha tôi ở một bên đẩy đẩy tôi , bắt tôi làm theo ý của anh ta, tôi biết sự tình không còn cách nào xoay chuyển, chỉ có thể cầm theo đèn lồng lưu luyến bước từng bước đi ra cửa.

“Dù có chuyện gì xảy ra, cậu cũng đừng quay đầu lại.” Một giọng nói yếu ớt vang lên từ phía sau khiến cho một nửa bên cổ của tôi trở nên cứng đờ.

Người trong thôn sớm đều đã nghỉ ngơi, trên đường chỉ còn lại duy nhất một mình tôi . Tôi nơm nớp lo sợ đi về phía trước, chỉ một tiếng kêu của côn trùng đều có thể dọa tôi sợ hãi hồi lâu.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau