Chương 16: Chạy Trốn
Tôi gật đầu, rồi vì không chắc chắn mà lại lắc đầu.
Lúc ấy kỳ thật tôi cũng không kịp phản ứng, nhìn thấy Súng Ngắn ngã xuống đất huơ tay kêu cứu đã làm cho đầu óc tôi choáng váng, cuối cùng nhìn anh ta cứ như vậy mà nhào đến chỗ cách tôi khoảng hai mét, đầu óc tôi lại càng trở nên trống rỗng, tiếng khóc kia rốt cuộc có xuất hiện hay không thì tôi cũng không xác định được.
Đội trưởng Trần vỗ vỗ vai của tôi, cau mày trách tôi lúc trước không nên làm người chú ý, chuyện này thoạt nhìn có vẻ không ổn, nếu tôi xảy chuyện gì bất trắc, ông ấy biết ăn nói với cha tôi như thế nào đây?
Tôi cười khổ lắc đầu, lúc ấy tôi nào biết rằng lại có chuyện như vậy.
Sáng sớm ngày hôm sau, chúng tôi chôn Súng Ngắn ở nơi tránh gió của sườn núi thấp, sau đó thu dọn lều trại rồi tiếp tục lên đường. Suốt cả quãng đường, tâm trạng của mọi người đều trở nên nặng nề, cái chết của Súng Ngắn làm cho chúng tôi càng thêm bất an về nhiệm vụ lần này!
Tôi càng cảm thấy khó chịu hơn chính là, tuy Rắn Độc đã với tôi dựa theo tử trạng của Súng Ngắn, lúc ấy dù tôi có phản ứng nhanh thì cũng vô dụng, thời điểm anh ta chạy ra hẳn là đã bị bò cạp đốt, căn bản không thể sống được.
Nhưng tôi luôn cảm thấy, nếu tôi phản ứng nhanh hơn, tôi có thể cứu được anh ta...
Thực ra, sự việc này còn khiến tôi nhớ đến cái chết của Nhị Cẩu Tử hồi tôi còn nhỏ, nếu tôi không xúi giục cậu ấy đi trộm mộ, thì cậu ấy cũng sẽ không bị nữ cương thi kia moi ruột.
Mấy năm tôi còn ở trong thôn, mỗi khi nhìn thấy bộ dáng ngây ngốc của cha mẹ Nhị Cẩu Tử thì tôi lại cảm thấy áy náy, dù tôi đã lén đưa cho họ một nửa tài sản mà cha tôi để lại khi tôi rời thôn nhưng tôi vẫn không thể kìm nén được cảm giác tội lỗi trong lòng.
Đã trôi qua nhiều năm, chuyện này dần dần chìm vào quên lãng, nhưng cái chết của Súng Ngắn vào ngày hôm qua lại khiến tôi nhớ đến chuyện đó.
“Nhóc con, sao cậu lại đứng ngẩn người ra như thế?” Không biết từ khi nào đội trưởng Trần đã bước đến bên cạnh tôi, vỗ mạnh vào vai tôi, lúc này tôi mới nhận ra đã là buổi trưa, lão Yên đang bảo mọi người nghỉ ngơi tại chỗ.
Do nhiệt độ cao nên hôm nay tôi phải đi bộ khoảng hai mươi dặm trước khi nghỉ ngơi. Sau khi dựng lều xong, bởi vì thiếu đi Súng Ngắn, nên đội trưởng Trần đã đề nghị Bé Sữa ở chung lều với Mắt Ưng, nhưng không biết vì sao Bé Sữa cứ muốn dính lấy tôi, nhất quyết không đổi.
Đội trưởng Trần không yên tâm khi để hai tên nhóc chúng tôi ở chung một chỗ, tôi chỉ có thể đến ở chung lều với Mắt Ưng.
Lão Yên cũng không có ý kiến gì đối với việc phân chia lều trại, chỉ dặn dò thời điểm gác đêm phải hết sức cẩn thận, sau đó liền rắc bột hùng hoàng* ở xung quanh lều, chỉ cần không rời khỏi phạm vi này thì sẽ không có việc gì.
(Bột hùng hoàng có tên gọi khoa học là: arsenic sulfide. Loại bột này được coi là khắc tinh của rắn. Chỉ cần ngửi thấy mùi bột này, rắn sẽ bỏ đi ngay lập tức. Bột hùng hoàng thực chất là một loại quặng trong tự nhiên...)
Kỳ thật không cần ông ấy nói, bài học ngày hôm qua của Súng Ngắn đã giáo huấn chúng tôi một phen, đến nỗi ai cũng không dám rời xa lều trại, cho dù là có mắc tiểu cũng liền quay lưng lại giải quyết tại chỗ, đều là đàn ông với nhau nên cũng không có gì phải kiêng kị!
Bé Sữa vẫn không chịu gác đêm, Mắt Ưng và đội trưởng Trần canh gác nửa đêm trước, tôi và Rắn Độc thì canh gác nửa đêm về sáng.
Rắn Độc thấy tinh thần của tôi không được tốt, bảo tôi vào lều nghỉ ngơi, anh ta một mình canh gác suốt đêm cũng không sao.
Tôi lắc đầu từ chối, thực ra tôi cũng không ngủ được, cứ nhắm mắt lại thì sẽ nhớ đến tử trạng của Súng Ngắn nên thà rằng gác đêm còn hơn.
“Anh có thể nhìn ra đó là loại bò cạp nào không?” Tôi vẫn không nhịn được hỏi.
Tôi không biết nhiều về bò cạp, nhưng tôi cũng biết hầu hết những người bị bò cạp đốt đều sẽ có thời gian phát tác, nếu được điều trị đúng cách, họ có thể sống sót, nhưng Súng Ngắn cơ hồ là mất mạng ngay lập tức, tốc độ lan truyền của độc tố này thật không thể tưởng tượng nổi!
Rắn độc lắc đầu nói: “Tôi không rõ lắm, nhưng tôi biết có một loại bò cạp tên là bò cạp đuôi đỏ, đuôi của chúng có màu đỏ nhạt, khi lắc lên sẽ phát ra âm thanh giống như tiếng trẻ con khóc, người bị nó đốt đều không thể sống sót. Điểm này rất phù hợp, chỉ là……”
“Chỉ là gì?” Tôi cơ hồ vừa nghe liền xác định cái chết của Súng Ngắn chính là do bò cạp đuôi đỏ quấy phá, nhưng Rắn Độc lại nói rằng có gì đó không thích hợp.
“Bò cạp đuôi đỏ là sinh vật sống theo bầy đàn, tổ của chúng rất lớn, nhưng sẽ không di chuyển theo đàn, mà buổi tối mấy ngày nay đều xuất hiện tiếng khóc quá dày đặc, không giống như là thanh âm của bọn chúng.” Rắn Độc đáp.
“Huống chi bò cạp đuôi đỏ đã tuyệt chủng hàng trăm năm rồi, tôi từng được một ông cụ ở Tân Cương kể cho nghe chuyện này.” Rắn Độc nói xong liền lâm vào trầm tư, hiển nhiên rất vướng bận vấn đề này.
Ô ô ô……
Khi cuộc trò chuyện của chúng tôi sắp kết thúc, tiếng khóc lại truyền đến, tôi lập tức mở đèn chiếu về nơi xa, giây tiếp theo vẻ mặt của tôi trắng bệnh không còn giọt máu!
Cách lều chừng mười mét, xung quanh tất cả đều là bò cạp, một nửa vây quanh chúng tôi như thủy triều đánh úp lại, theo động tác vẫy vẫy đuôi của chúng, tiếng khóc nức nở càng lúc càng to, cũng càng ngày càng gần, làm lông tơ trên người tôi dựng đứng.
Lúc ấy kỳ thật tôi cũng không kịp phản ứng, nhìn thấy Súng Ngắn ngã xuống đất huơ tay kêu cứu đã làm cho đầu óc tôi choáng váng, cuối cùng nhìn anh ta cứ như vậy mà nhào đến chỗ cách tôi khoảng hai mét, đầu óc tôi lại càng trở nên trống rỗng, tiếng khóc kia rốt cuộc có xuất hiện hay không thì tôi cũng không xác định được.
Đội trưởng Trần vỗ vỗ vai của tôi, cau mày trách tôi lúc trước không nên làm người chú ý, chuyện này thoạt nhìn có vẻ không ổn, nếu tôi xảy chuyện gì bất trắc, ông ấy biết ăn nói với cha tôi như thế nào đây?
Tôi cười khổ lắc đầu, lúc ấy tôi nào biết rằng lại có chuyện như vậy.
Sáng sớm ngày hôm sau, chúng tôi chôn Súng Ngắn ở nơi tránh gió của sườn núi thấp, sau đó thu dọn lều trại rồi tiếp tục lên đường. Suốt cả quãng đường, tâm trạng của mọi người đều trở nên nặng nề, cái chết của Súng Ngắn làm cho chúng tôi càng thêm bất an về nhiệm vụ lần này!
Tôi càng cảm thấy khó chịu hơn chính là, tuy Rắn Độc đã với tôi dựa theo tử trạng của Súng Ngắn, lúc ấy dù tôi có phản ứng nhanh thì cũng vô dụng, thời điểm anh ta chạy ra hẳn là đã bị bò cạp đốt, căn bản không thể sống được.
Nhưng tôi luôn cảm thấy, nếu tôi phản ứng nhanh hơn, tôi có thể cứu được anh ta...
Thực ra, sự việc này còn khiến tôi nhớ đến cái chết của Nhị Cẩu Tử hồi tôi còn nhỏ, nếu tôi không xúi giục cậu ấy đi trộm mộ, thì cậu ấy cũng sẽ không bị nữ cương thi kia moi ruột.
Mấy năm tôi còn ở trong thôn, mỗi khi nhìn thấy bộ dáng ngây ngốc của cha mẹ Nhị Cẩu Tử thì tôi lại cảm thấy áy náy, dù tôi đã lén đưa cho họ một nửa tài sản mà cha tôi để lại khi tôi rời thôn nhưng tôi vẫn không thể kìm nén được cảm giác tội lỗi trong lòng.
Đã trôi qua nhiều năm, chuyện này dần dần chìm vào quên lãng, nhưng cái chết của Súng Ngắn vào ngày hôm qua lại khiến tôi nhớ đến chuyện đó.
“Nhóc con, sao cậu lại đứng ngẩn người ra như thế?” Không biết từ khi nào đội trưởng Trần đã bước đến bên cạnh tôi, vỗ mạnh vào vai tôi, lúc này tôi mới nhận ra đã là buổi trưa, lão Yên đang bảo mọi người nghỉ ngơi tại chỗ.
Do nhiệt độ cao nên hôm nay tôi phải đi bộ khoảng hai mươi dặm trước khi nghỉ ngơi. Sau khi dựng lều xong, bởi vì thiếu đi Súng Ngắn, nên đội trưởng Trần đã đề nghị Bé Sữa ở chung lều với Mắt Ưng, nhưng không biết vì sao Bé Sữa cứ muốn dính lấy tôi, nhất quyết không đổi.
Đội trưởng Trần không yên tâm khi để hai tên nhóc chúng tôi ở chung một chỗ, tôi chỉ có thể đến ở chung lều với Mắt Ưng.
Lão Yên cũng không có ý kiến gì đối với việc phân chia lều trại, chỉ dặn dò thời điểm gác đêm phải hết sức cẩn thận, sau đó liền rắc bột hùng hoàng* ở xung quanh lều, chỉ cần không rời khỏi phạm vi này thì sẽ không có việc gì.
(Bột hùng hoàng có tên gọi khoa học là: arsenic sulfide. Loại bột này được coi là khắc tinh của rắn. Chỉ cần ngửi thấy mùi bột này, rắn sẽ bỏ đi ngay lập tức. Bột hùng hoàng thực chất là một loại quặng trong tự nhiên...)
Kỳ thật không cần ông ấy nói, bài học ngày hôm qua của Súng Ngắn đã giáo huấn chúng tôi một phen, đến nỗi ai cũng không dám rời xa lều trại, cho dù là có mắc tiểu cũng liền quay lưng lại giải quyết tại chỗ, đều là đàn ông với nhau nên cũng không có gì phải kiêng kị!
Bé Sữa vẫn không chịu gác đêm, Mắt Ưng và đội trưởng Trần canh gác nửa đêm trước, tôi và Rắn Độc thì canh gác nửa đêm về sáng.
Rắn Độc thấy tinh thần của tôi không được tốt, bảo tôi vào lều nghỉ ngơi, anh ta một mình canh gác suốt đêm cũng không sao.
Tôi lắc đầu từ chối, thực ra tôi cũng không ngủ được, cứ nhắm mắt lại thì sẽ nhớ đến tử trạng của Súng Ngắn nên thà rằng gác đêm còn hơn.
“Anh có thể nhìn ra đó là loại bò cạp nào không?” Tôi vẫn không nhịn được hỏi.
Tôi không biết nhiều về bò cạp, nhưng tôi cũng biết hầu hết những người bị bò cạp đốt đều sẽ có thời gian phát tác, nếu được điều trị đúng cách, họ có thể sống sót, nhưng Súng Ngắn cơ hồ là mất mạng ngay lập tức, tốc độ lan truyền của độc tố này thật không thể tưởng tượng nổi!
Rắn độc lắc đầu nói: “Tôi không rõ lắm, nhưng tôi biết có một loại bò cạp tên là bò cạp đuôi đỏ, đuôi của chúng có màu đỏ nhạt, khi lắc lên sẽ phát ra âm thanh giống như tiếng trẻ con khóc, người bị nó đốt đều không thể sống sót. Điểm này rất phù hợp, chỉ là……”
“Chỉ là gì?” Tôi cơ hồ vừa nghe liền xác định cái chết của Súng Ngắn chính là do bò cạp đuôi đỏ quấy phá, nhưng Rắn Độc lại nói rằng có gì đó không thích hợp.
“Bò cạp đuôi đỏ là sinh vật sống theo bầy đàn, tổ của chúng rất lớn, nhưng sẽ không di chuyển theo đàn, mà buổi tối mấy ngày nay đều xuất hiện tiếng khóc quá dày đặc, không giống như là thanh âm của bọn chúng.” Rắn Độc đáp.
“Huống chi bò cạp đuôi đỏ đã tuyệt chủng hàng trăm năm rồi, tôi từng được một ông cụ ở Tân Cương kể cho nghe chuyện này.” Rắn Độc nói xong liền lâm vào trầm tư, hiển nhiên rất vướng bận vấn đề này.
Ô ô ô……
Khi cuộc trò chuyện của chúng tôi sắp kết thúc, tiếng khóc lại truyền đến, tôi lập tức mở đèn chiếu về nơi xa, giây tiếp theo vẻ mặt của tôi trắng bệnh không còn giọt máu!
Cách lều chừng mười mét, xung quanh tất cả đều là bò cạp, một nửa vây quanh chúng tôi như thủy triều đánh úp lại, theo động tác vẫy vẫy đuôi của chúng, tiếng khóc nức nở càng lúc càng to, cũng càng ngày càng gần, làm lông tơ trên người tôi dựng đứng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất