Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 19: Ly Sa

Trước Sau
“Dấu vết di chuyển của bọn chúng rất rõ ràng, huống chi trong cát còn có mùi.” Tôi trả lời.

Tôi đã chú ý đến chi tiết này khi bò cạp đuôi đỏ xuất hiện. Mặc dù mùi rất nhẹ, nhưng bọn chúng xuất hiện cả đàn như vậy, muốn che giấu cũng rất khó.

Lão Yên gật đầu, cũng không hỏi thêm gì nữa, chỉ bảo tôi nhanh chóng nghỉ ngơi, nói xong liền đi vào trước, xem ra ông ấy đã gặp phải khó khăn gì đó.

Quả nhiên tôi vừa bước vào đã thấy ông ấy cầm điếu thuốc hút phì phèo, trải qua một thời gian ở chung, tôi phát hiện ra ông ấy thích hút thuốc khi đang suy nghĩ vấn đề, nhìn số lượng đầu thuốc lá trên đất liền biết được vấn đề đó có phiền phức hay không.

Hiện giờ ông ấy đã hút hai điếu thuốc nhưng lông mày vẫn siết chặt, xem ra là đang gặp phải vấn đề nan giải!

Nhưng hiện tại cũng không ai có tâm tư chú ý đến ông ấy, một đám mặt ủ mày ê, trong mắt còn mang theo sự cảnh giác sâu sắc.

Cứ như vậy mà trôi qua một đêm, ngày hôm sau trước khi mặt trời ló dạng chúng tôi liền đi ra khỏi tổ của bò cạp đuôi đỏ, đi thẳng về phía trước.

"Cuối cùng cũng trốn thoát được..." Khi tia nắng đầu tiên ló dạng từ phía chân trời, Bé Sữa cảm thán một câu, liền bị đội trưởng Trần mắng vô dụng, anh ta cũng không nói gì, có lẽ cũng biết biểu hiện mấy ngày nay của bản thân đã làm mất hết mặt mũi của một người quân nhân.

Chỉ là sau khi trải qua chuyện này, mọi người hiển nhiên cũng có cái nhìn khác về tôi, ngay cả người luôn trầm mặc ít nói như Rắn Độc cũng bội phục tôi, nói trong tình cảnh tối hôm qua, trong một thời gian ngắn tôi có thể nghĩ ra được cách, lại còn có thể thực hiện nhanh chóng, người bình thường chắc chắn không làm được.

Tôi được khen nhiều đến mức tự đặt mình lên vị trí rất cao và khi nói chuyện với họ, tôi có hơi ra vẻ.

Đội trưởng Trần đã khuyên tôi mấy lần, nhưng tôi tuổi trẻ cao ngạo, thậm chí có rất nhiều lần tôi đã nghi ngờ quyết định của lão Yên.

Lão Yên cũng không nói gì, thậm chí vào lúc đội trưởng Trần quát tôi, ông ấy còn cười ha hả nói tôi tuổi trẻ cao ngạo là chuyện bình thường.

“Gần đây chắc chắn có nguồn nước.” Lão Yên ngậm thuốc lá, trong tay nắm một ít cát.

Tôi vừa thấy nắm cát kia tuy ướt nhưng lại không dính vào nhau thì lắc đầu, nói rằng cho dù có nguồn nước thì cũng là ở sâu dưới đất, chúng tôi căn bản không thể đào ra được.



Bởi vì trong lúc chúng tôi chạy trốn khỏi đàn bò cạp đuôi đỏ ít nhiều cũng tổn thất một chút vật tư, trong đó lại có mấy bình nước, cho nên dọc theo đường đi chúng tôi luôn phải chú ý xung quanh xem có nguồn nước hay không.

Vốn dĩ khi nghe lão Yên nói gần đây có nguồn nước, mọi người đều vui tươi hớn hở, nhưng khi tôi phản bác thì họ có chút do dự, lão Yên nheo mắt hỏi: "Sao cậu lại kết luận như vậy?"

Vừa thấy ông ấy muốn thử mình, tôi lập tức muốn khoe khoang, cúi xuống nhặt một nắm cát: “Mọi người nhìn xem, cát này nhìn có vẻ ướt, nhưng chỉ cần lấy tay đụng một cái là vỡ ra ngay, đây gọi là gì?”

Mọi người đều tò mò nhìn tôi, tôi rung đùi đắc ý nói thứ này trong Phong Thuỷ gọi là ly sa, có nghĩa là loại cát nhìn như dính với nhau bởi nước, nhưng thực chất hàm lượng nước trong đó cực kỳ thấp, chứng tỏ rằng bên dưới quả thực có một dòng sông ngầm, nhưng nó đã bị chôn sâu dưới lòng đất, đến khi được đào lên thì người cũng đã chết khát rồi.

Sau khi nghe tôi nói xong, lúc này mọi người mới đột nhiên hiểu ra, trong lòng tôi càng thêm đắc ý, thậm chí còn liếc mắt nhìn lão Yên đầy khiêu khích.

“Đúng vậy.” Lão Yên không những không tức giận, ngược lại còn gật đầu nói: “Chỉ là cậu còn quá trẻ……”

Tôi cau mày bất mãn, lại liếc nhìn hạt cát trong tay, điều này rõ ràng giống với những gì trong sách mà tôi đã đọc được khi còn nhỏ.

Tôi không khỏi liếc nhìn lão Yên, xem ông ấy có thể nói được gì.

“Phía dưới ly sa đúng là có mạch nước ngầm rất sâu, nhưng cậu lại bỏ qua một chi tiết! Trong Phong Thuỷ có nói ly sa tập trung ở nơi có nước ngầm, có thể sâu lên đến 100 mét, nhưng phía sau còn có thêm một câu, ly sa tập trung ở nơi có nước ngầm, hướng Đông của mạch nước ngầm sẽ có ốc đảo.” Lão Yên mỉm cười sờ râu, giọng nói đầy sự chỉ dẫn của người lớn dành cho với người trẻ tuổi.

Tôi cau mày, quả thực tôi chỉ nghe được câu trước, nhưng nhìn dáng vẻ của lão Yên, rõ ràng câu này không phải do ông ấy bịa ra.

Sau đó lão Yên nhìn vào la bàn, xác định được hướng Đông liền dẫn chúng tôi qua đó.

Tôi có chút xấu hổ, chỉ đi phía sau không nói một lời, Mắt Ưng liền nắm lấy vai tôi nói: “Nhóc con, cậu năm nay bao nhiêu tuổi? Lão Yên lớn tuổi hơn cậu, gặp qua việc đời nhiều hơn cậu cũng không có gì lạ, cậu cũng rất giỏi rồi, chúng tôi thậm chí còn không biết về dòng sông ngầm.”

“Cảm ơn.” Tôi rầu rĩ đáp lại.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau