Chương 31: Bích Hoạ Trên Tường
Tôi xoay người lại thì thấy bức tường đã tồn tại không biết bao nhiêu năm, mặt trên phủ đầy bụi dày, khi tôi tựa vào thì lớp bụi bay đi, lộ ra thứ gì đó trông như màu nước, to bằng lòng bàn tay.
Mắt Ưng hưng phấn đưa tay đào.
“Đừng di chuyển!”
Lão Yên đột nhiên hét lên, Mắt Ưng rùng mình sợ hãi, vô tình dùng lực tay quá mạnh, đã đào rơi ra một bức tường to bằng viên gạch.
Lão Yên nhìn chằm chằm Mắt Ưng, ánh mắt đầy tức giận tựa như hận không thể ăn thịt anh ta.
Mắt Ưng len lén giấu mảnh tường ở sau lưng, tựa như giấu đầu hở đuôi nói: “Tôi, tôi không cố ý.”
“Phí phạm của trời mà!” Lão Yên đau lòng giựt tay kéo Mắt Ưng ra khỏi chỗ bức tường, không ngừng vuốt ve.
Mắt Ưng xấu hổ chà xát hai tay, đang định nói gì đó thì bị lão Yên đẩy sang một bên, sau đó ông ấy lấy ra một chiếc bàn chải từ trong túi xách của mình, cẩn thận phủi từng bức tường một.
Theo động tác của ông ấy, một bức tranh tường chậm rãi xuất hiện trước mắt chúng tôi.
Bức tranh này rất kỳ lạ, một người phụ nữ xinh đẹp ngồi trên ngai vàng lộng lẫy, đeo mạng che mặt màu đen, dưới ngai vàng có một người đàn ông đang quỳ, ôm đôi chân trắng nõn của người phụ nữ, trên chân còn có một chuỗi chuông vàng.
Người đàn ông hơi ngẩng đầu, nhưng ánh mắt lại hướng xuống phía dưới, vẻ mặt cung kính lại thỏa mãn……
Lão Yên vẫn tiếp tục phủi bụi, toàn bộ bức tường được bao phủ bởi những bức tranh, tổng cộng có năm bức tranh!
Bức tranh thứ hai là người đàn ông đang quỳ vừa rồi, người này đứng ở phía trước cửa sổ, trên cửa sổ có một bóng hình, hiển nhiên là Nữ Vương trong bức họa đầu tiên.
Hai bức tranh tiếp theo cũng giống như bức tranh thứ hai, dường như có ý nghĩa bảo vệ người phụ nữ.
Bức tranh thứ năm đột nhiên thay đổi phong cách, miêu tả một cuộc chiến tranh, người đàn ông bên cạnh người phụ nữ trông có vẻ đang thương xót, dường như không tán thành chiến tranh, nhưng người phụ nữ bên cạnh thì ngược lại, nhìn phía dưới máu chảy thành sông, khăn che mặt hạ xuống để lộ ra một nụ cười quỷ dị.
“Đây là gì?” Tôi thì thào nói.
Lão Yên chậm rãi xem xong, nói đại khái nơi này chính là nơi chôn cất người đàn ông trong bức tranh, người này hẳn là hộ pháp của Nữ Vương, nhưng cuối cùng lại bất đồng quan điểm với Nữ Vương, sau khi bất hòa đã xảy ra cái gì thì lại không thể nào biết được……
Tìm hiểu một hồi, mọi người dần dần mất đi hứng thú, dù sao với một ít thông tin như vậy cũng không thể biết đây là quốc gia gì, chỉ có lão Yên vẫn còn hứng thú, không ngừng dùng máy ảnh chụp ảnh, thỉnh thoảng còn ghi chép cái gì đó vào trong sổ tay.
Đội trưởng Trần đi đến bảo tôi nghỉ ngơi, nói trong phút chốc bão cát chắc chắn sẽ không ngừng lại, nhìn hành vi của lão Yên, có lẽ sẽ ở lại đây một thời gian.
Tôi chợt nhớ tới trước đó ông ấy còn chưa có nói xong, liền hỏi: “Chú Trần, trước đó chú nói lão Yên làm việc ở bộ phận nào?”
Tôi vẫn luôn cho rằng lão Yên là người do cấp trên phái xuống, hoặc cùng lắm là cán bộ ở Bắc Kinh, nhưng nghe những gì đội trưởng Trần nói trước đó, tựa hồ có gì đó không đúng.
Đội trưởng Trần trầm mặc hồi lâu mới mở miệng nói: “Quên đi, tóm lại cậu cách ông ấy xa một chút là được.”
“Vâng.” Tôi liếc nhìn lão Yên vẫn đang nghiên cứu bức tranh, thản nhiên đáp lại rồi chìm vào giấc ngủ..
Tôi bị cơn buồn tiểu làm tỉnh giấc, khi tỉnh dậy thì bên ngoài trời đã tối, tiếng gió rít đã biến mất, dường như bão cát đã ngừng lại.
Tôi bước ra bên ngoài bức tường, ở cách chân tường không xa giải quyết vấn đề sinh lý, sau đó mới đánh giá cả tòa mộ địa này.
Hôm qua tôi bị kéo vào, bây giờ tôi mới có thể nhìn rõ vị trí của bức tường, lập tức cảm thán rằng hôm qua chúng tôi quả thực rất may mắn!
Bức tường mà chúng tôi chui vào hôm qua chỉ là một phần nhỏ bị lộ ra ngoài, phía sau có núi đá, bề mặt núi bị phong hóa trở nên gồ ghề lồi lõm, nhìn có vẻ lung lay sắp đổ.
Nhìn tình trạng này, bức tường bị lộ ra ngoài có lẽ là bị bão cát thổi bay.
Chỉ là vị trí này tựa hồ có vẻ không ổn!
Tôi nhìn ngọn núi đá, rồi lại nhìn về hướng đối diện với núi đá, thứ tôi thấy là một lòng sông khô cạn kéo dài đến nơi xa, nhìn về hướng này, nếu là thời điểm có nước, con sông này tám phần sẽ lan ra toàn bộ mộ địa.
Tôi cau mày, đi vào bên trong tường kêu mọi người nhanh chóng rời đi.
“Có chuyện gì vậy?” Đội trưởng Trần hỏi.
*****
Tôi kể lại những gì vừa thấy rồi giải thích: “Trong Phong Thủy có mười nơi không được chôn cất, đó là không được chôn cất ở nơi núi trọc, núi vỡ, núi hoang, núi đá, núi đơn độc, sườn núi, núi phụ, núi dốc, núi gãy, núi trẻ... Mà ngôi mộ ở nơi này lại lấy núi đá làm thân, hiển nhiên là cố ý tạo ra nơi âm tà!"
Tất cả mọi người đều nhìn tôi với ánh mắt khó tin, đội trưởng Trần còn nói rằng sa mạc không có nơi nào tốt để làm mộ, người xưa lấy núi đá làm mộ là chuyện bình thường.
Mắt Ưng hưng phấn đưa tay đào.
“Đừng di chuyển!”
Lão Yên đột nhiên hét lên, Mắt Ưng rùng mình sợ hãi, vô tình dùng lực tay quá mạnh, đã đào rơi ra một bức tường to bằng viên gạch.
Lão Yên nhìn chằm chằm Mắt Ưng, ánh mắt đầy tức giận tựa như hận không thể ăn thịt anh ta.
Mắt Ưng len lén giấu mảnh tường ở sau lưng, tựa như giấu đầu hở đuôi nói: “Tôi, tôi không cố ý.”
“Phí phạm của trời mà!” Lão Yên đau lòng giựt tay kéo Mắt Ưng ra khỏi chỗ bức tường, không ngừng vuốt ve.
Mắt Ưng xấu hổ chà xát hai tay, đang định nói gì đó thì bị lão Yên đẩy sang một bên, sau đó ông ấy lấy ra một chiếc bàn chải từ trong túi xách của mình, cẩn thận phủi từng bức tường một.
Theo động tác của ông ấy, một bức tranh tường chậm rãi xuất hiện trước mắt chúng tôi.
Bức tranh này rất kỳ lạ, một người phụ nữ xinh đẹp ngồi trên ngai vàng lộng lẫy, đeo mạng che mặt màu đen, dưới ngai vàng có một người đàn ông đang quỳ, ôm đôi chân trắng nõn của người phụ nữ, trên chân còn có một chuỗi chuông vàng.
Người đàn ông hơi ngẩng đầu, nhưng ánh mắt lại hướng xuống phía dưới, vẻ mặt cung kính lại thỏa mãn……
Lão Yên vẫn tiếp tục phủi bụi, toàn bộ bức tường được bao phủ bởi những bức tranh, tổng cộng có năm bức tranh!
Bức tranh thứ hai là người đàn ông đang quỳ vừa rồi, người này đứng ở phía trước cửa sổ, trên cửa sổ có một bóng hình, hiển nhiên là Nữ Vương trong bức họa đầu tiên.
Hai bức tranh tiếp theo cũng giống như bức tranh thứ hai, dường như có ý nghĩa bảo vệ người phụ nữ.
Bức tranh thứ năm đột nhiên thay đổi phong cách, miêu tả một cuộc chiến tranh, người đàn ông bên cạnh người phụ nữ trông có vẻ đang thương xót, dường như không tán thành chiến tranh, nhưng người phụ nữ bên cạnh thì ngược lại, nhìn phía dưới máu chảy thành sông, khăn che mặt hạ xuống để lộ ra một nụ cười quỷ dị.
“Đây là gì?” Tôi thì thào nói.
Lão Yên chậm rãi xem xong, nói đại khái nơi này chính là nơi chôn cất người đàn ông trong bức tranh, người này hẳn là hộ pháp của Nữ Vương, nhưng cuối cùng lại bất đồng quan điểm với Nữ Vương, sau khi bất hòa đã xảy ra cái gì thì lại không thể nào biết được……
Tìm hiểu một hồi, mọi người dần dần mất đi hứng thú, dù sao với một ít thông tin như vậy cũng không thể biết đây là quốc gia gì, chỉ có lão Yên vẫn còn hứng thú, không ngừng dùng máy ảnh chụp ảnh, thỉnh thoảng còn ghi chép cái gì đó vào trong sổ tay.
Đội trưởng Trần đi đến bảo tôi nghỉ ngơi, nói trong phút chốc bão cát chắc chắn sẽ không ngừng lại, nhìn hành vi của lão Yên, có lẽ sẽ ở lại đây một thời gian.
Tôi chợt nhớ tới trước đó ông ấy còn chưa có nói xong, liền hỏi: “Chú Trần, trước đó chú nói lão Yên làm việc ở bộ phận nào?”
Tôi vẫn luôn cho rằng lão Yên là người do cấp trên phái xuống, hoặc cùng lắm là cán bộ ở Bắc Kinh, nhưng nghe những gì đội trưởng Trần nói trước đó, tựa hồ có gì đó không đúng.
Đội trưởng Trần trầm mặc hồi lâu mới mở miệng nói: “Quên đi, tóm lại cậu cách ông ấy xa một chút là được.”
“Vâng.” Tôi liếc nhìn lão Yên vẫn đang nghiên cứu bức tranh, thản nhiên đáp lại rồi chìm vào giấc ngủ..
Tôi bị cơn buồn tiểu làm tỉnh giấc, khi tỉnh dậy thì bên ngoài trời đã tối, tiếng gió rít đã biến mất, dường như bão cát đã ngừng lại.
Tôi bước ra bên ngoài bức tường, ở cách chân tường không xa giải quyết vấn đề sinh lý, sau đó mới đánh giá cả tòa mộ địa này.
Hôm qua tôi bị kéo vào, bây giờ tôi mới có thể nhìn rõ vị trí của bức tường, lập tức cảm thán rằng hôm qua chúng tôi quả thực rất may mắn!
Bức tường mà chúng tôi chui vào hôm qua chỉ là một phần nhỏ bị lộ ra ngoài, phía sau có núi đá, bề mặt núi bị phong hóa trở nên gồ ghề lồi lõm, nhìn có vẻ lung lay sắp đổ.
Nhìn tình trạng này, bức tường bị lộ ra ngoài có lẽ là bị bão cát thổi bay.
Chỉ là vị trí này tựa hồ có vẻ không ổn!
Tôi nhìn ngọn núi đá, rồi lại nhìn về hướng đối diện với núi đá, thứ tôi thấy là một lòng sông khô cạn kéo dài đến nơi xa, nhìn về hướng này, nếu là thời điểm có nước, con sông này tám phần sẽ lan ra toàn bộ mộ địa.
Tôi cau mày, đi vào bên trong tường kêu mọi người nhanh chóng rời đi.
“Có chuyện gì vậy?” Đội trưởng Trần hỏi.
*****
Tôi kể lại những gì vừa thấy rồi giải thích: “Trong Phong Thủy có mười nơi không được chôn cất, đó là không được chôn cất ở nơi núi trọc, núi vỡ, núi hoang, núi đá, núi đơn độc, sườn núi, núi phụ, núi dốc, núi gãy, núi trẻ... Mà ngôi mộ ở nơi này lại lấy núi đá làm thân, hiển nhiên là cố ý tạo ra nơi âm tà!"
Tất cả mọi người đều nhìn tôi với ánh mắt khó tin, đội trưởng Trần còn nói rằng sa mạc không có nơi nào tốt để làm mộ, người xưa lấy núi đá làm mộ là chuyện bình thường.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất