Chương 54: Tiếng Bước Chân Chạy
Lão Yên ngồi xổm xuống, cẩn thận đeo găng tay vào, sau đó cầm một nắm chà xát trong lòng bàn tay, kế tiếp đưa lên mũi ngửi ngửi, hồi lâu sau mới nói với vẻ mặt kỳ quái: “Thì ra là cát."
Cát?
Tôi cũng ngồi xổm xuống, cầm một nắm thứ màu đỏ lên, thấy quả nhiên là cát.
Nhưng loại cát nào lại có màu đỏ chứ? Hơn nữa màu đỏ này nhìn qua rất đậm, có cảm giác như máu ...
Lão Yên nhìn chằm chằm hồi lâu, cuối cùng lắc đầu: “Không rõ lắm, nhưng nhìn sơ qua thì giống như có người cố ý rải ở chỗ này."
"Được rồi, chúng ta hãy đi vào sâu hơn nhìn xem." Tôi gật đầu.
Quả nhiên, cứ cách mười mét là lại có thể thấy một nắm cát như vậy, hơn nữa mỗi khi gặp ngã rẽ thì sẽ có một con đường trong số đó xuất hiện nắm cát, giống như nó đang dẫn đường cho chúng tôi vậy.
Lão Yên thu thập cát dọc đường, sau đó hỏi chúng tôi có còn nhớ dấu chân trước đó không?
"Đương nhiên nhớ kỹ, nếu không có dấu chân đó, chúng ta cũng sẽ không bị vây ở chỗ này." Đội trưởng Trần tức giận mắng.
Tôi thở dài nói, chẳng lẽ những hạt cát này cũng là do Dư Thành Trạch để lại sao?
Đầu óc lão Yên cũng có chút rối loạn, nhưng ngoài Dư Thành Trạch ra, ông ấy thật sự không nghĩ ra được ai khác.
"Nhưng mà nói vậy thì cũng không hiểu nổi, nếu ngay từ đầu ông ta đã cố ý tránh mặt mấy người đi vào sa mạc một mình, vậy thì sao bây giờ lại dẫn đường cho chúng ta?" Tôi cau mày.
Nếu thực sự là Dư Thành Trạch, vậy rốt cuộc ông ta muốn làm cái quái gì vậy?
Lão Yên cười lạnh: “Có lẽ ông ta muốn đẩy chúng ta vào đường cùng.”
Ông ấy vừa dứt lời, chúng tôi cũng im lặng, cuối cùng lão Yên vẫn là người lên tiếng trước, nói dù thế nào đi nữa thì cũng nên ra khỏi cái hang động này trước rồi tính.
“Từ từ!"
Tôi giơ tay lên, vặn đèn pin đến mức tối đa rồi đột nhiên chiếu về phía trước, nhưng đèn pin không chiếu xa được, tôi cũng không nhìn thấy được cái gì.
Lão Yên hỏi tôi có chuyện gì, tôi nhìn bọn họ một cách kỳ quái, hỏi chẳng lẽ họ không nghe thấy tiếng bước chân chạy à.
Lão Yên lắc đầu, đội trưởng Trần và Rắn Độc cũng ngơ ngác nhìn tôi, lông mày tôi càng nhíu chặt hơn, chẳng lẽ tôi gặp ảo giác thật à?
Đang lúc tôi đang nghĩ như vậy thì tiếng bước chân chạy lại càng rõ ràng hơn, vẻ mặt tôi đột nhiên thay đổi: "Có thứ gì đó đang chạy về phía chúng ta!"
Lần này không chỉ có tôi, bọn họ cũng đều nghe thấy, chúng tôi đều hoảng sợ, con đường bây giờ chúng tôi đang đi chỉ có thể đi được hai người cùng lúc, cơ bản không có đường lui!
Thứ này có tốc độ rất nhanh, gần như ngay lúc tôi hét lên nó đã tới gần và lao thẳng vào tôi. Tôi nghiêng người sang một bên để tránh, nhưng đèn pin đã bị nó hất xuống đất, lăn hai lần thì tắt hẳn.
Nhưng trước khi ánh sáng tắt, tôi mơ hồ thấy được hình dạng của cái thứ này - là một người cá!
Nói một cách chính xác hơn thì đó là một con quái vật đã bị thối rữa một nửa cơ thể, mùi hôi thối bốc ra từ cơ thể nó khiến bụng tôi quặn thắt từng cơn dù có đứng ở một khoảng cách xa.
Bang bang!
Ngay khi tôi muốn nhắc họ chú ý thì lại liên tiếp nghe thấy tiếng đồ vật rơi xuống đất, sau đó chúng tôi hoàn toàn chìm vào trong bóng tối.
Tôi nhanh chóng nói với họ những gì tôi vừa nhìn thấy và nhắc nhở họ cẩn thận.
“Đừng dùng súng, đổi thành dao!” Lão Yên hét lên.
Lối đi ở đây chật hẹp, lại thêm nhìn không rõ đối phương là ai, dùng súng rất dễ làm bị thương người của mình.
Tôi rút dao ra, đứng dựa vào tường, bên cạnh là tiếng hít thở nặng nề của đội trưởng Trần, tôi lo lắng hỏi ông ấy có sao không?
Đội trưởng Trần không trả lời tôi, tôi thấy có chút kỳ lạ nên định đưa tay kéo ông ấy, vừa đưa tay ra thì đột nhiên ngửi thấy mùi gì đó. Tôi vội vàng rút tay lại, ngập ngừng hỏi: "Chú Trần, chú đang ở đâu?"
"Trường An, cậu mau lại đây!" Giọng nói của đội trưởng Trần cách đó không xa truyền đến, tim tôi đập thình thịch, vừa rồi đúng là tôi đã bị tách ra khỏi họ khi con quái vật lao tới, vậy thì thứ đang dựa vào bên cạnh tôi bây giờ … là con quái vật đó à?
“Gừ gừ.” Con quái vật phát ra âm thanh giống như trong cổ họng có đờm đặc, tôi không cần suy nghĩ, lập tức giơ dao găm lên dùng sức đâm thật mạnh.
Loảng xoảng!
Con dao đâm vào tảng đá khiến vùng giữa ngón trỏ và ngón cái tôi tê dại, nơi con quái vật vừa đứng chẳng còn gì cả.
Tôi men theo bức tường để đến gần hướng đội trưởng Trần, suốt quá trình đó đều rất yên tĩnh, tôi hoảng sợ hô lên một tiếng, nhưng lại không có ai trả lời.
“Lão Yên, mọi người đừng đùa nữa!" Tôi quát khẽ, lối đi cũng không rộng lắm, cho dù bị tách ra thì họ cũng không nên cách tôi xa quá mới đúng.
Nhưng vẫn không có tiếng ai đáp lại, tôi có chút lo lắng, thấp giọng mắng một câu, sau đó cắn răng tiếp tục đi về phía trước.
Đúng lúc này, phía sau truyền đến tiếng xé gió, tôi lăn người về phía trước nhưng vẫn không kịp, bị con quái vật ghì chặt xuống.
“Ọe…” Mùi hôi thối nồng nặc khiến tôi nhịn không được mà nôn khan vài tiếng.
Con quái vật có vẻ tức giận, đè tôi xuống rồi cắn vào vai tôi, tôi rít lên đau đớn, sau đó trở tay đâm nó một dao.
Con quái vật khi bị dao đâm trúng thì gầm lên một tiếng dữ dội, một dòng chất lỏng hôi hám phun vào mặt tôi khiến tôi lại phải nôn khan thêm vài lần nữa.
Tôi đưa tay lau mặt, tay còn lại liên tục đâm con quái vật. Tuy rằng con quái vật này gầm lên rất dữ dội, nhưng lại không có buông tay ra, sức lực cũng không hề suy giảm, nó nằm trên người tôi cắn hết chỗ này đến chỗ khác, như thể tôi là một bữa tiệc thịt người vô cùng ngon miệng vậy.
Cát?
Tôi cũng ngồi xổm xuống, cầm một nắm thứ màu đỏ lên, thấy quả nhiên là cát.
Nhưng loại cát nào lại có màu đỏ chứ? Hơn nữa màu đỏ này nhìn qua rất đậm, có cảm giác như máu ...
Lão Yên nhìn chằm chằm hồi lâu, cuối cùng lắc đầu: “Không rõ lắm, nhưng nhìn sơ qua thì giống như có người cố ý rải ở chỗ này."
"Được rồi, chúng ta hãy đi vào sâu hơn nhìn xem." Tôi gật đầu.
Quả nhiên, cứ cách mười mét là lại có thể thấy một nắm cát như vậy, hơn nữa mỗi khi gặp ngã rẽ thì sẽ có một con đường trong số đó xuất hiện nắm cát, giống như nó đang dẫn đường cho chúng tôi vậy.
Lão Yên thu thập cát dọc đường, sau đó hỏi chúng tôi có còn nhớ dấu chân trước đó không?
"Đương nhiên nhớ kỹ, nếu không có dấu chân đó, chúng ta cũng sẽ không bị vây ở chỗ này." Đội trưởng Trần tức giận mắng.
Tôi thở dài nói, chẳng lẽ những hạt cát này cũng là do Dư Thành Trạch để lại sao?
Đầu óc lão Yên cũng có chút rối loạn, nhưng ngoài Dư Thành Trạch ra, ông ấy thật sự không nghĩ ra được ai khác.
"Nhưng mà nói vậy thì cũng không hiểu nổi, nếu ngay từ đầu ông ta đã cố ý tránh mặt mấy người đi vào sa mạc một mình, vậy thì sao bây giờ lại dẫn đường cho chúng ta?" Tôi cau mày.
Nếu thực sự là Dư Thành Trạch, vậy rốt cuộc ông ta muốn làm cái quái gì vậy?
Lão Yên cười lạnh: “Có lẽ ông ta muốn đẩy chúng ta vào đường cùng.”
Ông ấy vừa dứt lời, chúng tôi cũng im lặng, cuối cùng lão Yên vẫn là người lên tiếng trước, nói dù thế nào đi nữa thì cũng nên ra khỏi cái hang động này trước rồi tính.
“Từ từ!"
Tôi giơ tay lên, vặn đèn pin đến mức tối đa rồi đột nhiên chiếu về phía trước, nhưng đèn pin không chiếu xa được, tôi cũng không nhìn thấy được cái gì.
Lão Yên hỏi tôi có chuyện gì, tôi nhìn bọn họ một cách kỳ quái, hỏi chẳng lẽ họ không nghe thấy tiếng bước chân chạy à.
Lão Yên lắc đầu, đội trưởng Trần và Rắn Độc cũng ngơ ngác nhìn tôi, lông mày tôi càng nhíu chặt hơn, chẳng lẽ tôi gặp ảo giác thật à?
Đang lúc tôi đang nghĩ như vậy thì tiếng bước chân chạy lại càng rõ ràng hơn, vẻ mặt tôi đột nhiên thay đổi: "Có thứ gì đó đang chạy về phía chúng ta!"
Lần này không chỉ có tôi, bọn họ cũng đều nghe thấy, chúng tôi đều hoảng sợ, con đường bây giờ chúng tôi đang đi chỉ có thể đi được hai người cùng lúc, cơ bản không có đường lui!
Thứ này có tốc độ rất nhanh, gần như ngay lúc tôi hét lên nó đã tới gần và lao thẳng vào tôi. Tôi nghiêng người sang một bên để tránh, nhưng đèn pin đã bị nó hất xuống đất, lăn hai lần thì tắt hẳn.
Nhưng trước khi ánh sáng tắt, tôi mơ hồ thấy được hình dạng của cái thứ này - là một người cá!
Nói một cách chính xác hơn thì đó là một con quái vật đã bị thối rữa một nửa cơ thể, mùi hôi thối bốc ra từ cơ thể nó khiến bụng tôi quặn thắt từng cơn dù có đứng ở một khoảng cách xa.
Bang bang!
Ngay khi tôi muốn nhắc họ chú ý thì lại liên tiếp nghe thấy tiếng đồ vật rơi xuống đất, sau đó chúng tôi hoàn toàn chìm vào trong bóng tối.
Tôi nhanh chóng nói với họ những gì tôi vừa nhìn thấy và nhắc nhở họ cẩn thận.
“Đừng dùng súng, đổi thành dao!” Lão Yên hét lên.
Lối đi ở đây chật hẹp, lại thêm nhìn không rõ đối phương là ai, dùng súng rất dễ làm bị thương người của mình.
Tôi rút dao ra, đứng dựa vào tường, bên cạnh là tiếng hít thở nặng nề của đội trưởng Trần, tôi lo lắng hỏi ông ấy có sao không?
Đội trưởng Trần không trả lời tôi, tôi thấy có chút kỳ lạ nên định đưa tay kéo ông ấy, vừa đưa tay ra thì đột nhiên ngửi thấy mùi gì đó. Tôi vội vàng rút tay lại, ngập ngừng hỏi: "Chú Trần, chú đang ở đâu?"
"Trường An, cậu mau lại đây!" Giọng nói của đội trưởng Trần cách đó không xa truyền đến, tim tôi đập thình thịch, vừa rồi đúng là tôi đã bị tách ra khỏi họ khi con quái vật lao tới, vậy thì thứ đang dựa vào bên cạnh tôi bây giờ … là con quái vật đó à?
“Gừ gừ.” Con quái vật phát ra âm thanh giống như trong cổ họng có đờm đặc, tôi không cần suy nghĩ, lập tức giơ dao găm lên dùng sức đâm thật mạnh.
Loảng xoảng!
Con dao đâm vào tảng đá khiến vùng giữa ngón trỏ và ngón cái tôi tê dại, nơi con quái vật vừa đứng chẳng còn gì cả.
Tôi men theo bức tường để đến gần hướng đội trưởng Trần, suốt quá trình đó đều rất yên tĩnh, tôi hoảng sợ hô lên một tiếng, nhưng lại không có ai trả lời.
“Lão Yên, mọi người đừng đùa nữa!" Tôi quát khẽ, lối đi cũng không rộng lắm, cho dù bị tách ra thì họ cũng không nên cách tôi xa quá mới đúng.
Nhưng vẫn không có tiếng ai đáp lại, tôi có chút lo lắng, thấp giọng mắng một câu, sau đó cắn răng tiếp tục đi về phía trước.
Đúng lúc này, phía sau truyền đến tiếng xé gió, tôi lăn người về phía trước nhưng vẫn không kịp, bị con quái vật ghì chặt xuống.
“Ọe…” Mùi hôi thối nồng nặc khiến tôi nhịn không được mà nôn khan vài tiếng.
Con quái vật có vẻ tức giận, đè tôi xuống rồi cắn vào vai tôi, tôi rít lên đau đớn, sau đó trở tay đâm nó một dao.
Con quái vật khi bị dao đâm trúng thì gầm lên một tiếng dữ dội, một dòng chất lỏng hôi hám phun vào mặt tôi khiến tôi lại phải nôn khan thêm vài lần nữa.
Tôi đưa tay lau mặt, tay còn lại liên tục đâm con quái vật. Tuy rằng con quái vật này gầm lên rất dữ dội, nhưng lại không có buông tay ra, sức lực cũng không hề suy giảm, nó nằm trên người tôi cắn hết chỗ này đến chỗ khác, như thể tôi là một bữa tiệc thịt người vô cùng ngon miệng vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất