Chương 58: Hắc Linh Tinh Quan
Sau đó ông ấy lại kẹp lấy rồi rút chiếc đinh đó ra, tốc độ nhanh đến mức tôi phải trợn mắt há mồm.
Nhìn hành động của lão Yên và một số dấu hiệu trước đó, tôi nghĩ ông ấy hẳn là một Mô Kim hiệu úy, nhưng không biết so với cô Tư đó thì thế nào?
Thứ mà Mô Kim hiệu úy am hiểu chính là kỹ năng thượng thừa, khi làm việc luôn coi trọng sự gọn gàng và đẹp mắt, vì vậy họ rất coi thường những tên trộm mộ có hành vi giống như kẻ cướp.
Ban đầu tôi cũng nghĩ rằng nhà họ Lưu của chúng tôi cũng có liên quan đến môn phái của Mô Kim hiệu úy, nhưng sau khi đọc 《Tinh Quan Yếu Quyết》, tôi phát hiện lại không phải vậy.
Mặc dù tôi vẫn chưa cân nhắc qua, nhưng tôi biết rằng nếu một ngày nào đó mình học được toàn bộ cuốn sách này, tôi sẽ có thể kế thừa được danh hiệu “Hắc Linh Tinh Quan”.
Hắc Linh Tinh Quan cũng là một giáo phái liên quan đến mộ cổ, có nguồn gốc từ thời Thương Chu, nghe nói nó được sáng tạo bởi tướng quân Cơ Thành, người được chôn cất ở Tướng Quân Lĩnh, sớm hơn cả Mô Kim hiệu úy!
Sự lợi hại của Hắc Linh Tinh Quan thậm chí còn có thể quan sát sao trời, xác định huyệt mộ, nghịch trời nhìn rồng.
Vừa mới nghĩ tới đây, lão Yên đã mở quan tài, tôi lập tức đổ máu chó mực trên tay vào trong, sau đó lập tức ngẩn người.
Cái gì cũng không có …
Chúng tôi đã nghĩ đến mọi khả năng có thể xảy ra, cũng chuẩn bị tinh thần cho việc sau khi mở quan tài lại có một cương thi khác xuất hiện, nhưng tình huống trước mắt lại khiến chúng tôi ngẩn người.
Cũng không thể nói là không có gì cả, vì dưới quan tài có một cái lỗ được khoan, rộng gần bằng một người.
Tôi dùng đèn pin chiếu vào, thấy nó cũng không sâu lắm, chỉ khoảng hai mét, nhìn qua có vẻ như dẫn ra hướng khác.
“Sao lại như vậy?"
Lão Yên sờ sờ cằm, nói không có dấu hiệu nào cho thấy quan tài này bị mở ra từ bên ngoài, vậy cái xác kia đâu?
Rắn Độc hỏi có khi nào ngay từ đầu đã không có cái xác nào rồi không?
Tôi lắc đầu, nói thông thường có thể sử dụng quan tài đều là những người có thân phận quý tộc thời cổ đại, dù không có xác thì vẫn sẽ có đồ bồi táng, nhưng quan tài này lại trống rỗng, điều này không bình thường chút nào.
Lúc này, đội trưởng Trần đứng bên cạnh lập tức dùng tay bắt lấy cánh tay tôi, cơ thể hơi run, sắc mặt cũng tái nhợt, chỉ vào cái lỗ hỏi: “Mấy người không cảm thấy cái lỗ này … giống như là bị cái gì đó mạnh mẽ đào ra sao?"
Tôi lại nhìn cái lỗ lần nữa, cảm thấy da đầu như muốn nổ tung: "Ý chú là cái xác bên trong… chạy ra từ cái lỗ này?"
Khuôn mặt của đội trưởng Trần trắng bệch, nói mình cũng không biết.
Tôi quay đầu hỏi lão Yên nghĩ như thế nào.
Lão Yên nhìn chằm chằm cái lỗ hồi lâu, sau đó nhẹ giọng nói: "Chỉ sợ là lão Trần đã nói đúng."
Sau khi nghe ông ấy nói, tất cả chúng tôi đều lùi lại một bước, cảm thấy thứ bên trong bất kỳ lúc nào cũng có thể chui ra.
“Hay … hay là đóng nó lại trước đi?"
Đội trưởng Trần chỉ vào quan tài, sắc mặt không được tốt cho lắm.
Thấy lão Yên cũng không phản đối, tôi cùng với Rắn Độc đậy nắp quan tài lại, kế tiếp hỏi lão Yên xem bây giờ nên làm gì.
Lão Yên giơ đèn pin lên nhìn xung quanh: “Trước tiên nhìn xung quanh xem có lối ra nào không.”
Nói đến đây, ông ấy liếc nhìn tôi một cái, tim tôi đập thình thịch, sau đó lặng lẽ tiến lại gần ông ấy.
"Chuyện gì vậy?"
Tôi hạ giọng, có chuyện gì mà lại không thể nói trước mặt đội trưởng Trần và Rắn Độc chứ?
Lão Yên thở dài: “Cậu có cảm thấy hang động này giống với hang động mà chúng ta đã gặp phải trước đó không?"
Ông ấy không nhắc tôi cũng không cảm thấy gì, bây giờ vừa nhắc đến, tôi mới nhận ra hang động này rất giống với hang động treo xác khô trước đó. Nếu không phải chỗ này có đặt quan tài thì có lẽ sẽ giống nhau như đúc.
“Chẳng lẽ ông đang nghĩ ở đây cũng có xác khô đó chứ?” Tôi nuốt khan.
Lão Yên cau mày nói ông ấy cũng không chắc chắn, chỉ là cảm thấy kỳ quái, tại sao ở một chỗ cách nhau không xa mà lại lần lượt xuất hiện hai ngôi mộ giống nhau như vậy.
Tôi hỏi ông ấy có phải điều này có nghĩa chúng tôi đang ở gần cổ quốc Trường Dạ rồi không? Suy cho cùng thì những thứ này đều là biểu tượng của các quốc gia cổ đại.
“Không đâu, dựa theo bản đồ, chúng ta phải đi bộ ít nhất mười ngày nữa mới có thể đến được chỗ đó.” Lão Yên khẳng định: “Nơi mà lực lượng không quân thí nghiệm lúc đó vẫn còn cách đây rất xa.”
Ông ấy còn nói đây cũng là điều mà ông ấy không thể nghĩ ra, tại sao cổ quốc Trường Dạ lại xây dựng lăng mộ ở xa như vậy?
Suy cho cùng theo quy cách mà nói, chủ nhân của hai lăng mộ mà chúng tôi gặp phải đều có địa vị cao, lẽ ra họ phải được chôn cất một cách long trọng, chứ không phải sử dụng những loại biện pháp giống như trấn áp này.
“Chỉ sợ thứ thoát ra khỏi cái lỗ này cũng là một thứ tà ác nguy hiểm, nhưng tôi lại cảm thấy cái chết của đội tiên phong không liên quan đến thứ đó." Vẻ mặt của lão Yên càng trở nên nghiêm túc hơn.
Tôi liếc nhìn ông ấy, không khỏi cảm thấy tê cả da đầu: “Đừng nói ý ông là ở đây còn có thứ gì khác đấy nhé?”
*****
Lão Yên ừ một tiếng, nói có lẽ đúng là như vậy, bảo tôi hãy cẩn thận.
"Sao ông không nói cho đám người chú Trần biết?" Tôi cảm thấy có chút kỳ quái.
Lão Yên thở dài nói: "Không phải tôi không muốn nói, nhưng có một số chuyện thà không biết còn hơn. Cậu không để ý thấy tinh thần của đội trưởng Trần sắp sụp đổ rồi sao?"
Lời ông ấy vừa nói thật ra tôi cũng có chút phát hiện. Mặc dù đám người đội trưởng Trần vẫn tỏ ra bình tĩnh, nhưng những thứ xuất hiện dọc đường vượt qua khỏi tầm hiểu biết đang dần đánh nát tam quan của họ.
Nhìn hành động của lão Yên và một số dấu hiệu trước đó, tôi nghĩ ông ấy hẳn là một Mô Kim hiệu úy, nhưng không biết so với cô Tư đó thì thế nào?
Thứ mà Mô Kim hiệu úy am hiểu chính là kỹ năng thượng thừa, khi làm việc luôn coi trọng sự gọn gàng và đẹp mắt, vì vậy họ rất coi thường những tên trộm mộ có hành vi giống như kẻ cướp.
Ban đầu tôi cũng nghĩ rằng nhà họ Lưu của chúng tôi cũng có liên quan đến môn phái của Mô Kim hiệu úy, nhưng sau khi đọc 《Tinh Quan Yếu Quyết》, tôi phát hiện lại không phải vậy.
Mặc dù tôi vẫn chưa cân nhắc qua, nhưng tôi biết rằng nếu một ngày nào đó mình học được toàn bộ cuốn sách này, tôi sẽ có thể kế thừa được danh hiệu “Hắc Linh Tinh Quan”.
Hắc Linh Tinh Quan cũng là một giáo phái liên quan đến mộ cổ, có nguồn gốc từ thời Thương Chu, nghe nói nó được sáng tạo bởi tướng quân Cơ Thành, người được chôn cất ở Tướng Quân Lĩnh, sớm hơn cả Mô Kim hiệu úy!
Sự lợi hại của Hắc Linh Tinh Quan thậm chí còn có thể quan sát sao trời, xác định huyệt mộ, nghịch trời nhìn rồng.
Vừa mới nghĩ tới đây, lão Yên đã mở quan tài, tôi lập tức đổ máu chó mực trên tay vào trong, sau đó lập tức ngẩn người.
Cái gì cũng không có …
Chúng tôi đã nghĩ đến mọi khả năng có thể xảy ra, cũng chuẩn bị tinh thần cho việc sau khi mở quan tài lại có một cương thi khác xuất hiện, nhưng tình huống trước mắt lại khiến chúng tôi ngẩn người.
Cũng không thể nói là không có gì cả, vì dưới quan tài có một cái lỗ được khoan, rộng gần bằng một người.
Tôi dùng đèn pin chiếu vào, thấy nó cũng không sâu lắm, chỉ khoảng hai mét, nhìn qua có vẻ như dẫn ra hướng khác.
“Sao lại như vậy?"
Lão Yên sờ sờ cằm, nói không có dấu hiệu nào cho thấy quan tài này bị mở ra từ bên ngoài, vậy cái xác kia đâu?
Rắn Độc hỏi có khi nào ngay từ đầu đã không có cái xác nào rồi không?
Tôi lắc đầu, nói thông thường có thể sử dụng quan tài đều là những người có thân phận quý tộc thời cổ đại, dù không có xác thì vẫn sẽ có đồ bồi táng, nhưng quan tài này lại trống rỗng, điều này không bình thường chút nào.
Lúc này, đội trưởng Trần đứng bên cạnh lập tức dùng tay bắt lấy cánh tay tôi, cơ thể hơi run, sắc mặt cũng tái nhợt, chỉ vào cái lỗ hỏi: “Mấy người không cảm thấy cái lỗ này … giống như là bị cái gì đó mạnh mẽ đào ra sao?"
Tôi lại nhìn cái lỗ lần nữa, cảm thấy da đầu như muốn nổ tung: "Ý chú là cái xác bên trong… chạy ra từ cái lỗ này?"
Khuôn mặt của đội trưởng Trần trắng bệch, nói mình cũng không biết.
Tôi quay đầu hỏi lão Yên nghĩ như thế nào.
Lão Yên nhìn chằm chằm cái lỗ hồi lâu, sau đó nhẹ giọng nói: "Chỉ sợ là lão Trần đã nói đúng."
Sau khi nghe ông ấy nói, tất cả chúng tôi đều lùi lại một bước, cảm thấy thứ bên trong bất kỳ lúc nào cũng có thể chui ra.
“Hay … hay là đóng nó lại trước đi?"
Đội trưởng Trần chỉ vào quan tài, sắc mặt không được tốt cho lắm.
Thấy lão Yên cũng không phản đối, tôi cùng với Rắn Độc đậy nắp quan tài lại, kế tiếp hỏi lão Yên xem bây giờ nên làm gì.
Lão Yên giơ đèn pin lên nhìn xung quanh: “Trước tiên nhìn xung quanh xem có lối ra nào không.”
Nói đến đây, ông ấy liếc nhìn tôi một cái, tim tôi đập thình thịch, sau đó lặng lẽ tiến lại gần ông ấy.
"Chuyện gì vậy?"
Tôi hạ giọng, có chuyện gì mà lại không thể nói trước mặt đội trưởng Trần và Rắn Độc chứ?
Lão Yên thở dài: “Cậu có cảm thấy hang động này giống với hang động mà chúng ta đã gặp phải trước đó không?"
Ông ấy không nhắc tôi cũng không cảm thấy gì, bây giờ vừa nhắc đến, tôi mới nhận ra hang động này rất giống với hang động treo xác khô trước đó. Nếu không phải chỗ này có đặt quan tài thì có lẽ sẽ giống nhau như đúc.
“Chẳng lẽ ông đang nghĩ ở đây cũng có xác khô đó chứ?” Tôi nuốt khan.
Lão Yên cau mày nói ông ấy cũng không chắc chắn, chỉ là cảm thấy kỳ quái, tại sao ở một chỗ cách nhau không xa mà lại lần lượt xuất hiện hai ngôi mộ giống nhau như vậy.
Tôi hỏi ông ấy có phải điều này có nghĩa chúng tôi đang ở gần cổ quốc Trường Dạ rồi không? Suy cho cùng thì những thứ này đều là biểu tượng của các quốc gia cổ đại.
“Không đâu, dựa theo bản đồ, chúng ta phải đi bộ ít nhất mười ngày nữa mới có thể đến được chỗ đó.” Lão Yên khẳng định: “Nơi mà lực lượng không quân thí nghiệm lúc đó vẫn còn cách đây rất xa.”
Ông ấy còn nói đây cũng là điều mà ông ấy không thể nghĩ ra, tại sao cổ quốc Trường Dạ lại xây dựng lăng mộ ở xa như vậy?
Suy cho cùng theo quy cách mà nói, chủ nhân của hai lăng mộ mà chúng tôi gặp phải đều có địa vị cao, lẽ ra họ phải được chôn cất một cách long trọng, chứ không phải sử dụng những loại biện pháp giống như trấn áp này.
“Chỉ sợ thứ thoát ra khỏi cái lỗ này cũng là một thứ tà ác nguy hiểm, nhưng tôi lại cảm thấy cái chết của đội tiên phong không liên quan đến thứ đó." Vẻ mặt của lão Yên càng trở nên nghiêm túc hơn.
Tôi liếc nhìn ông ấy, không khỏi cảm thấy tê cả da đầu: “Đừng nói ý ông là ở đây còn có thứ gì khác đấy nhé?”
*****
Lão Yên ừ một tiếng, nói có lẽ đúng là như vậy, bảo tôi hãy cẩn thận.
"Sao ông không nói cho đám người chú Trần biết?" Tôi cảm thấy có chút kỳ quái.
Lão Yên thở dài nói: "Không phải tôi không muốn nói, nhưng có một số chuyện thà không biết còn hơn. Cậu không để ý thấy tinh thần của đội trưởng Trần sắp sụp đổ rồi sao?"
Lời ông ấy vừa nói thật ra tôi cũng có chút phát hiện. Mặc dù đám người đội trưởng Trần vẫn tỏ ra bình tĩnh, nhưng những thứ xuất hiện dọc đường vượt qua khỏi tầm hiểu biết đang dần đánh nát tam quan của họ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất