Chương 2: Ba muốn con đi liền sao?
Hạnh kể tới đây thì ngưng, cô đã kể rất nhiều câu chuyện ma nhưng không biết lần này bị làm sao, câu chuyện này làm cô rợn người, như sắp tới có chuyện không hay xảy ra. Sao hôm nay mình lại chọn chuyện này để kể chứ? Cô thầm nghĩ.
- Tiếp đi chị! Sao nữa chị?
Ba đứa Phương, Hà, Mơ thúc giục Hạnh.
- À, thì là...
Hạnh nghĩ đã kể rồi thì kể cho trót, ai lại ngừng ngang, nói ra tụi nó cười cô nhát gan thì quê chết.
- Cậu tư phát hiện có người đột nhập vào nhà liền đánh tay đôi với ông Hiệp. Ông này thuộc dạng lưu manh đầu đường xó chợ nên ra tay hiểm khiếp. Cậu tư là dân giỏi võ cũng thất thủ mấy lần. Sau đó cả hai té nhào xuống cầu thang, ông Hiệp gãy một dò, cậu tư không may đập đầu vào cột cầu thang chết tại chỗ. Cô Hạ chết điếng, mọi chuyện xảy ra quá nhanh, lúc cổ định hồn lại thì mọi người đã đưa cậu tư đi cấp cứu. Chỉ là lừa mình dối người thôi, cậu tư đã chết rồi. Lúc điện thoại từ bệnh viện về nhà thì mẹ cậu tư ngất xỉu hết biết gì rồi. Bà vú bận chăm sóc bà. Không ai để ý đến cô Hạ. Cổ đóng cửa phòng lại treo cổ tự tử. Đến sáng thì người nhà đưa cậu tư từ bệnh viện về nhà tổ chức tang lễ, thì mới kêu cô Hạ ra nhìn mặt anh lần cuối lúc đó mới biết cổ chết rồi. Cả nhà hoang mang chết lặng, cậu ba Nghị bình tĩnh gọi pháp y xuống khám nghiệm thì mới lòi ra cổ mang thai 1 tháng hơn rồi.
- Cái gì mà sốc dữ vậy trời!
Phương thảng thốt, không nghĩ câu chuyện lại đau lòng như vậy.
- Nhưng mà chị ơi, ông Hiệp ổng gây ra chuyện như vậy mà sao ổng còn sống tới giờ này.
Phương nghĩ với quyền thế ngợp trời như vậy nhà ông Bảy Bến đó phải giết chết ông Hiệp cho hả cơn giận chứ, hoặc ít nhất là tù chung thân chứ đâu mà còn sống nhởn nhơ đến giờ này, mặc dù sống cũng chả vui. Ổng bị điên.
Hạnh nhướng mày:
- Số ổng coi như may.
- Sao may chị?
Hà nghi hoặc, may mà bị điên.
- Sau 3 ngày đám tang cậu tư và cô Hạ thì ông Bảy quá đau khổ nên uống say, lúc hút thuốc tay không vững nên làm rơi vào đám máy móc cậu Nghị để quên lúc sửa chữa. Lửa bén vào can xăng bốc cháy nghi ngút. Cậu Nghị chỉ kịp cứu bà bảy, lúc quay lại cứu ông bảy thì lửa bùng lên dữ dội nên 2 cha con cùng chết cháy. Cô hai may mắn thoát chết do có con nhỏ bị bệnh nằm viện nên hết đám tang là cổ vào viện chăm thế cho chồng. Chồng cô hai quay lại nhà ông bảy chỉ thấy bà bảy la hét cứu chồng cứu con. Chồng cổ rước bà về nhà bên kia. Từ đó không ai thấy bà bảy nữa. Thỉnh thoảng cô hai có về sửa sang lại căn biệt thự, lợp lại căn nhà vườn tuyển mấy người chăm sóc căn nhà cũng như vườn tược. Cái này mới thấy ghê nè!
Hạnh nhấp nháy mắt ra chiều bí ẩn.
- Sao chị? Mà thôi em nghĩ nghe tới đây là ok rồi he.
Phương cầm tô cháo đã ăn xong định vọt lẹ.
- Sao nữa chị? Em nắm tay nó rồi nè!
Mơ và Hà ngồi hai bên nắm chặt cánh tay Phương.
- Bỏ em ra! Chu mi meo meo! Heo mi mi!
Phương giả bộ uốn éo trốn thoát hai bà chị. Cả bốn đều cười vang ngoài hiên nhà.
Hạnh hắng giọng kể tiếp.
- Cứ cỡ 3h đêm ai đi qua căn biệt thự đều thấy cảnh có một cô gái treo cổ tự tử bên cửa sổ. Người ta suy đoán là cô Hạ, cô này chưa hết dương thọ nên cứ mãi mãi làm hành động tự sát này đến khi số tận thì thôi.
Hà thắc mắc.
- Ai tự sát mà số chưa tận đều như vậy hả chị?
Hạnh gật đầu nói tiếp:
- Chưa hết đâu, cứ chập sáng trời còn hơi mờ mờ tối, có một người áo dài trắng đứng ngay cổng biệt thự ngoắc tay xin quá giang người đi đường, nói là “Đến trường trung học Vĩnh Tân“. Ai không chở cổ đi thì cổ nắm ghì xe lại đến khi chính chủ bỏ của chạy lấy người thì thôi. Có một ông say rượu chở cổ đi đến trường thì nằm liệt giường cả tháng trời mới gượng dậy nổi. Tỉnh dậy ổng mới lục lại bộ đồ lúc đó, thì mới mò ra mấy tấm giấy tiền vàng bạc mới biết là mình chở ma. Lúc đó ổng kể lúc chở cổ ổng thấy lạnh lưng lắm mà say rượu nên không để ý. Cổ ngồi phía sau hỏi ổng:
“10 năm qua mới có người chở con đó! Chú thấy con đẹp không?” - Gương mặt trắng bệch, lưỡi thè ra, kề sát lỗ tai người đàn ông thì thầm.
“Con nít còn đi học lo sửa soạn làm gì? Học cho giỏi đi cho ba mẹ bây mừng!”
Người đàn ông khoát tay làm tay lái lảo đảo.
“Chú quay mặt làm dòm con coi đẹp không? Hi hi!”
Người đàn ông quay mặt lại thì thấy gương mặt trắng bệch, lưỡi thè ra và đôi mắt đen thui. Ổng hết cả hồn, lạc tai lái làm bánh xe vấp phải hố gà tông thẳng vào bụi tre. Người đàn ông được một cánh tay nắm lấy nên ngã nhẹ xuống gần cây măng nhỏ. Ông không biết trời đất gì đánh một giấc tới trưa.
- Trời đất, ổng mà nổi lòng dâm thì đi chầu ông bà rồi.
Phương thảng thốt, ma này cũng còn biết phân rõ phải trái. Mà thôi khỏi cần gặp thì tốt hơn! Bye bye no see you again~
- Ừ, hên là ổng nói...
Hạnh dứt lời khi nghe tiếng chuông điện thoại của Phương reo.
Màn hình sáng lên hiện rõ cuộc gọi đến từ “Ba“. Sao lúc trưa sụp nguồn mà ta. Không nghĩ nhiều, Phương vội vàng bắt máy.
“Ba nhớ ra mai con học thể dục, mà sáng mai ba không về nhà. Con đón xe lên đây lấy chìa khoá về nè. Sáng mai ngủ dậy muộn lại không lên lấy được.”
Rõ ràng là giọng quan tâm nhưng không hiểu sau Phương cảm thấy là lạ.
- Ba muốn con đi liền sao? Đã mười giờ tối rồi.
Phương đảo mắt:
- Ba ơi, con chó nhà mình sắp đẻ rồi, nó cứ kêu suốt...
Không đợi Phương nói hết câu, điện thoại thông báo hết pin rồi sập nguồn. Quái lạ, điện thoại còn 50% pin mà, chỉ một cuộc điện thoại mà hết pin được sao? Lúc sụp nguồn, lúc hao pin quá nhanh. Điện thoại ơi! Em khoẻ không?
- Nhà mày nuôi chó hồi nào vậy Phương?
Hà chau mày, thằng Phương ghét chó vậy mà nuôi chó ư, lạ ghê.
- Thôi em đi lấy chìa khoá đây, ông thầy Huân thấy em không mặt đồng phục thể dục thế nào cũng bắt em viết kiểm điểm cho coi!
Dù Phương cảm thấy ba là lạ nhưng trong lòng cứ có một nỗi thúc giục mau đi lấy chìa khoá. Mà chỗ làm của ba có tới 5, 6 thợ làm lận, chắc không sao đâu nhỉ?
Phương đứng thẳng dậy vội lấy áo khoác, chạy vào chào bác tư, khi đi ra thì thấy Hà mũ khẩu trang áo khoác xong xuôi tự bao giờ đang đứng cạnh chiếc xe đạp của cậu.
- Chị đi với mày!
- Tiếp đi chị! Sao nữa chị?
Ba đứa Phương, Hà, Mơ thúc giục Hạnh.
- À, thì là...
Hạnh nghĩ đã kể rồi thì kể cho trót, ai lại ngừng ngang, nói ra tụi nó cười cô nhát gan thì quê chết.
- Cậu tư phát hiện có người đột nhập vào nhà liền đánh tay đôi với ông Hiệp. Ông này thuộc dạng lưu manh đầu đường xó chợ nên ra tay hiểm khiếp. Cậu tư là dân giỏi võ cũng thất thủ mấy lần. Sau đó cả hai té nhào xuống cầu thang, ông Hiệp gãy một dò, cậu tư không may đập đầu vào cột cầu thang chết tại chỗ. Cô Hạ chết điếng, mọi chuyện xảy ra quá nhanh, lúc cổ định hồn lại thì mọi người đã đưa cậu tư đi cấp cứu. Chỉ là lừa mình dối người thôi, cậu tư đã chết rồi. Lúc điện thoại từ bệnh viện về nhà thì mẹ cậu tư ngất xỉu hết biết gì rồi. Bà vú bận chăm sóc bà. Không ai để ý đến cô Hạ. Cổ đóng cửa phòng lại treo cổ tự tử. Đến sáng thì người nhà đưa cậu tư từ bệnh viện về nhà tổ chức tang lễ, thì mới kêu cô Hạ ra nhìn mặt anh lần cuối lúc đó mới biết cổ chết rồi. Cả nhà hoang mang chết lặng, cậu ba Nghị bình tĩnh gọi pháp y xuống khám nghiệm thì mới lòi ra cổ mang thai 1 tháng hơn rồi.
- Cái gì mà sốc dữ vậy trời!
Phương thảng thốt, không nghĩ câu chuyện lại đau lòng như vậy.
- Nhưng mà chị ơi, ông Hiệp ổng gây ra chuyện như vậy mà sao ổng còn sống tới giờ này.
Phương nghĩ với quyền thế ngợp trời như vậy nhà ông Bảy Bến đó phải giết chết ông Hiệp cho hả cơn giận chứ, hoặc ít nhất là tù chung thân chứ đâu mà còn sống nhởn nhơ đến giờ này, mặc dù sống cũng chả vui. Ổng bị điên.
Hạnh nhướng mày:
- Số ổng coi như may.
- Sao may chị?
Hà nghi hoặc, may mà bị điên.
- Sau 3 ngày đám tang cậu tư và cô Hạ thì ông Bảy quá đau khổ nên uống say, lúc hút thuốc tay không vững nên làm rơi vào đám máy móc cậu Nghị để quên lúc sửa chữa. Lửa bén vào can xăng bốc cháy nghi ngút. Cậu Nghị chỉ kịp cứu bà bảy, lúc quay lại cứu ông bảy thì lửa bùng lên dữ dội nên 2 cha con cùng chết cháy. Cô hai may mắn thoát chết do có con nhỏ bị bệnh nằm viện nên hết đám tang là cổ vào viện chăm thế cho chồng. Chồng cô hai quay lại nhà ông bảy chỉ thấy bà bảy la hét cứu chồng cứu con. Chồng cổ rước bà về nhà bên kia. Từ đó không ai thấy bà bảy nữa. Thỉnh thoảng cô hai có về sửa sang lại căn biệt thự, lợp lại căn nhà vườn tuyển mấy người chăm sóc căn nhà cũng như vườn tược. Cái này mới thấy ghê nè!
Hạnh nhấp nháy mắt ra chiều bí ẩn.
- Sao chị? Mà thôi em nghĩ nghe tới đây là ok rồi he.
Phương cầm tô cháo đã ăn xong định vọt lẹ.
- Sao nữa chị? Em nắm tay nó rồi nè!
Mơ và Hà ngồi hai bên nắm chặt cánh tay Phương.
- Bỏ em ra! Chu mi meo meo! Heo mi mi!
Phương giả bộ uốn éo trốn thoát hai bà chị. Cả bốn đều cười vang ngoài hiên nhà.
Hạnh hắng giọng kể tiếp.
- Cứ cỡ 3h đêm ai đi qua căn biệt thự đều thấy cảnh có một cô gái treo cổ tự tử bên cửa sổ. Người ta suy đoán là cô Hạ, cô này chưa hết dương thọ nên cứ mãi mãi làm hành động tự sát này đến khi số tận thì thôi.
Hà thắc mắc.
- Ai tự sát mà số chưa tận đều như vậy hả chị?
Hạnh gật đầu nói tiếp:
- Chưa hết đâu, cứ chập sáng trời còn hơi mờ mờ tối, có một người áo dài trắng đứng ngay cổng biệt thự ngoắc tay xin quá giang người đi đường, nói là “Đến trường trung học Vĩnh Tân“. Ai không chở cổ đi thì cổ nắm ghì xe lại đến khi chính chủ bỏ của chạy lấy người thì thôi. Có một ông say rượu chở cổ đi đến trường thì nằm liệt giường cả tháng trời mới gượng dậy nổi. Tỉnh dậy ổng mới lục lại bộ đồ lúc đó, thì mới mò ra mấy tấm giấy tiền vàng bạc mới biết là mình chở ma. Lúc đó ổng kể lúc chở cổ ổng thấy lạnh lưng lắm mà say rượu nên không để ý. Cổ ngồi phía sau hỏi ổng:
“10 năm qua mới có người chở con đó! Chú thấy con đẹp không?” - Gương mặt trắng bệch, lưỡi thè ra, kề sát lỗ tai người đàn ông thì thầm.
“Con nít còn đi học lo sửa soạn làm gì? Học cho giỏi đi cho ba mẹ bây mừng!”
Người đàn ông khoát tay làm tay lái lảo đảo.
“Chú quay mặt làm dòm con coi đẹp không? Hi hi!”
Người đàn ông quay mặt lại thì thấy gương mặt trắng bệch, lưỡi thè ra và đôi mắt đen thui. Ổng hết cả hồn, lạc tai lái làm bánh xe vấp phải hố gà tông thẳng vào bụi tre. Người đàn ông được một cánh tay nắm lấy nên ngã nhẹ xuống gần cây măng nhỏ. Ông không biết trời đất gì đánh một giấc tới trưa.
- Trời đất, ổng mà nổi lòng dâm thì đi chầu ông bà rồi.
Phương thảng thốt, ma này cũng còn biết phân rõ phải trái. Mà thôi khỏi cần gặp thì tốt hơn! Bye bye no see you again~
- Ừ, hên là ổng nói...
Hạnh dứt lời khi nghe tiếng chuông điện thoại của Phương reo.
Màn hình sáng lên hiện rõ cuộc gọi đến từ “Ba“. Sao lúc trưa sụp nguồn mà ta. Không nghĩ nhiều, Phương vội vàng bắt máy.
“Ba nhớ ra mai con học thể dục, mà sáng mai ba không về nhà. Con đón xe lên đây lấy chìa khoá về nè. Sáng mai ngủ dậy muộn lại không lên lấy được.”
Rõ ràng là giọng quan tâm nhưng không hiểu sau Phương cảm thấy là lạ.
- Ba muốn con đi liền sao? Đã mười giờ tối rồi.
Phương đảo mắt:
- Ba ơi, con chó nhà mình sắp đẻ rồi, nó cứ kêu suốt...
Không đợi Phương nói hết câu, điện thoại thông báo hết pin rồi sập nguồn. Quái lạ, điện thoại còn 50% pin mà, chỉ một cuộc điện thoại mà hết pin được sao? Lúc sụp nguồn, lúc hao pin quá nhanh. Điện thoại ơi! Em khoẻ không?
- Nhà mày nuôi chó hồi nào vậy Phương?
Hà chau mày, thằng Phương ghét chó vậy mà nuôi chó ư, lạ ghê.
- Thôi em đi lấy chìa khoá đây, ông thầy Huân thấy em không mặt đồng phục thể dục thế nào cũng bắt em viết kiểm điểm cho coi!
Dù Phương cảm thấy ba là lạ nhưng trong lòng cứ có một nỗi thúc giục mau đi lấy chìa khoá. Mà chỗ làm của ba có tới 5, 6 thợ làm lận, chắc không sao đâu nhỉ?
Phương đứng thẳng dậy vội lấy áo khoác, chạy vào chào bác tư, khi đi ra thì thấy Hà mũ khẩu trang áo khoác xong xuôi tự bao giờ đang đứng cạnh chiếc xe đạp của cậu.
- Chị đi với mày!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất