Chương 4: Tiến vào biệt thự Giòng Ôn
Biệt thự Giòng Ôn! Đứa bé kia là ai? Chúng ta bị như vầy có liên quan đến nó không?
Phương thừ người suy nghĩ. Mọi chuyện đều liên quan đến căn biệt thự này. Đầu tiên là câu chuyện của chị Hạnh, tiếp đến là việc ba đang xây dựng mộ lại cho người của căn biệt thự này. Có lẽ nào...
- Chị sợ quá Phương ơi! Chúng ta chết thật rồi sao?
Hà bật khóc, đến nước này cô không còn bình tĩnh được nữa. Khi nhìn thấy đứa bé kia toàn thân tím tái gương mặt trắng bệch thì cô biết bản thân đã chết thật rồi.
Bầu không khí kinh dị từ đứa bé càng nhân lên nỗi tuyệt vọng cho Phương và Hà. Cả hai ngồi thừ người ra bần thần nhìn xác của bản thân.
- Đi thôi chị!
Phương đứng dậy dợm bước đi.
- Đi đâu?
- Về nhà tìm bà nội chín.
Từ “bà nội chín” làm Hà dấy lên hi vọng. Cô vội đứng dậy đi theo Phương.
- Chết tiệt! Đây là chỗ quái quỷ gì cơ chứ?
Toàn bộ khu nghĩa trang dòng họ Lê và căn biệt thự thì Phương và Hà không thể cất bước đi đâu được nữa. Như có một bức tường kính vô hình ngăn cách hai đứa hoàn toàn với thế giới bên ngoài. Hai đứa mệt mỏi ngồi ngay cửa phòng bảo vệ.
“Thái Minh Phương, sinh ngày..., Thái Minh Hà, sinh ngày... Hồn trôi dạt về đâu, 3 hồn 7 phách thất lạc nơi nào mau về đây hưởng nhang hưởng bánh.”
- Chị Hạnh! Chị Hạnh! Chị có nghe không? Chị ơi!
Phương bật dậy, chạy vội ra cổng nghĩa trang, mắt đầy hi vọng.
Hà chạy theo sau, hai chị em ra sức gọi Hạnh. Hạnh dường như không nghe thấy, quay đầu nói chuyện với ai đó mà Phương Hà không nhìn thấy được.
- Chị ấy không thấy mình!
Hà nóng nảy dậm chân.
- Tại sao tụi mình chỉ nhìn thấy duy nhất chị Hạnh cơ chứ? Ba, bác tư, mọi người đâu rồi?
Phương chau mày nghĩ ngợi. Đáng lẽ 2 đứa mất tích lâu như vậy thì mọi người phải nháo nhào đi tìm chứ không lý nào im ắng như vậy được. Điểm đến cuối cùng của hai đứa là khu nghĩa trang này mà. Chẳng lẽ mọi người đã đến nhưng mình không thấy được còn chị Hạnh có điều đặc biệt gì đó nên... Phương nhìn xuống đồ vật chị cúng cho hai đứa.
Đúng rồi! Thuốc lá, có một lần Phương thấy bà nội chín xe điếu thuốc lá cúng mộ, tổ tiên... Bà nội chín là bà của chị Hạnh. Bà là người già nhất trong xóm này. Điều gì thiên về tâm linh người trong xóm hay đến nhờ bà nội chín xem một quẻ.
- Chị lấy bánh ăn đi! Em chờ điếu thuốc này tàn đã!
Dù không hiểu chuyện gì, Phương đã nói vậy thì cô sẽ làm theo. Dù bằng tuổi nhưng từ nhỏ đến lớn nhóc Phương luôn thông minh hơn cô.
“Bà nội nói đây là kiếp nạn của hai đứa nhất định phải gặp. Tiến vào biệt thự tìm lối thoát. Hãy nhớ phải tìm bằng được lối ra trước 49 ngày, bằng không sẽ chết. Chị sẽ tiếp tế lương thực 1 tuần 1 lần, đảm bảo xác tụi em không chết đói. Nhớ ăn đồ chị cúng, hồn ăn xác còn. Bí mật.”
Thật là làm khó cho chị Hạnh khi ghi hết tất cả vào một điếu thuốc. Phương và Hà phải banh mắt hết cỡ đọc.
- Ẩy!
Hà trố mắt nhìn Phương tung tuyệt chiêu tiểu yến tử “nuốt giấy“.
Sau khi hủy thi diệt tích xong Phương khẽ bấm nhẹ và đầu lọc. Chị Hạnh trông thấy đầu lọc hơi móp méo, khẽ gật nhẹ đầu rồi thu dọn cùng mọi người ra về.
Nghe theo lời chị Hạnh, Phương và Hà ăn hết số bánh chị cúng. Nhìn sắc mặt hồng hào của 2 cái xác thì 2 đứa cũng yên tâm phần nào.
- Đi thôi chị!
Phương dẫn đầu tiến vào căn biệt thự Giòng Ôn nổi tiếng lắm ma này.
Căn nhà không hề cũ kỹ một xíu nào dù đã bốn mươi mấy năm trôi qua. Thậm chí điện nước trong nhà vẫn còn xài được. Không những thế tủ lạnh vẫn còn đồ tươi sống, quần áo trong tủ vẫn còn mới. Ai lại to gan như vậy!? Dám ở trong ngôi nhà bị ma ám. Người làm vườn ư? Phương ngẫm nghĩ.
Ban ngày không gian yên ắng chỉ nghe tiếng ve kêu râm ran ngoài cửa sổ. Nơi này như tách biệt hẳn với thế giới bên ngoài nhộn nhịp. Theo như lời chị Hạnh nói chắc ma quỷ lộng hành từ tối đến tờ mờ sáng nhỉ? Đỉnh điểm là cô Hạ treo cổ lúc ba giờ sáng, tờ mờ sáng thì cổ gọi xe quá giang. Phải tranh thủ ban ngày tìm kiếm thứ gì hữu dụng mới được. Phương Hà tranh thủ tham quan khám phá hết ngôi nhà. Bây giờ sợ ma cũng không giúp ích gì, nếu không tìm lấy lối thoát thì sau 49 ngày hai đứa thành ma thật đó. Lúc đó chỉ chờ ngắm gà khoả thân chị Hạnh cúng thôi.
Hai đứa động viên nhau rồi chia ra tìm kiếm. Phương trên lầu, Hà dưới đất.
- Phòng này khi xưa chắc ông bà chủ ở, còn phòng gần bếp có lẽ là cho người làm ở, chị thấy sơ sài lắm. - Hà chỉ vào căn phòng làm bếp.
- Căn phòng đối diện cầu thang em nghĩ là đàn ông trưởng thành ở, trang phục trong tủ khiến em nghĩ vậy. Tiếp cũng là phòng của con trai luôn. Còn căn phòng đối diện là của... Cô Hạ. - Phương thấp giọng thì thầm.
Hai chị em nhìn nhau khẽ rùng mình. Các câu chuyện ma về căn biệt thự chỉ xoay quanh cô Hạ, dường như mọi người khác từng sống ở đây đều bị lu mờ.
Trời gần tối hai chị em cũng không dám lang thang bên ngoài nên chọn một phòng tá túc. Căn phòng cho người giúp việc là lựa chọn số một. Vì hình như vụ hoả hoạn đó người giúp việc vẫn còn sống.
Trong phòng có một chiếc đồng hồ tròn kiểu cũ cứ tích tắc xoay tròn. Cỡ bảy giờ đêm tiếng trẻ con cười đùa giỡn vang khắp ngôi nhà, tiếng cửa mở, sau đó tất cả chìm vào im lặng.
12 giờ đêm, phòng cô Hạ lầu trên phát ra tiếng động, tiếng đàn ông đánh nhau dữ dội.
Phương và Hà khẽ mở một khe cửa nhỏ nhìn ra ngoài.
Phương thừ người suy nghĩ. Mọi chuyện đều liên quan đến căn biệt thự này. Đầu tiên là câu chuyện của chị Hạnh, tiếp đến là việc ba đang xây dựng mộ lại cho người của căn biệt thự này. Có lẽ nào...
- Chị sợ quá Phương ơi! Chúng ta chết thật rồi sao?
Hà bật khóc, đến nước này cô không còn bình tĩnh được nữa. Khi nhìn thấy đứa bé kia toàn thân tím tái gương mặt trắng bệch thì cô biết bản thân đã chết thật rồi.
Bầu không khí kinh dị từ đứa bé càng nhân lên nỗi tuyệt vọng cho Phương và Hà. Cả hai ngồi thừ người ra bần thần nhìn xác của bản thân.
- Đi thôi chị!
Phương đứng dậy dợm bước đi.
- Đi đâu?
- Về nhà tìm bà nội chín.
Từ “bà nội chín” làm Hà dấy lên hi vọng. Cô vội đứng dậy đi theo Phương.
- Chết tiệt! Đây là chỗ quái quỷ gì cơ chứ?
Toàn bộ khu nghĩa trang dòng họ Lê và căn biệt thự thì Phương và Hà không thể cất bước đi đâu được nữa. Như có một bức tường kính vô hình ngăn cách hai đứa hoàn toàn với thế giới bên ngoài. Hai đứa mệt mỏi ngồi ngay cửa phòng bảo vệ.
“Thái Minh Phương, sinh ngày..., Thái Minh Hà, sinh ngày... Hồn trôi dạt về đâu, 3 hồn 7 phách thất lạc nơi nào mau về đây hưởng nhang hưởng bánh.”
- Chị Hạnh! Chị Hạnh! Chị có nghe không? Chị ơi!
Phương bật dậy, chạy vội ra cổng nghĩa trang, mắt đầy hi vọng.
Hà chạy theo sau, hai chị em ra sức gọi Hạnh. Hạnh dường như không nghe thấy, quay đầu nói chuyện với ai đó mà Phương Hà không nhìn thấy được.
- Chị ấy không thấy mình!
Hà nóng nảy dậm chân.
- Tại sao tụi mình chỉ nhìn thấy duy nhất chị Hạnh cơ chứ? Ba, bác tư, mọi người đâu rồi?
Phương chau mày nghĩ ngợi. Đáng lẽ 2 đứa mất tích lâu như vậy thì mọi người phải nháo nhào đi tìm chứ không lý nào im ắng như vậy được. Điểm đến cuối cùng của hai đứa là khu nghĩa trang này mà. Chẳng lẽ mọi người đã đến nhưng mình không thấy được còn chị Hạnh có điều đặc biệt gì đó nên... Phương nhìn xuống đồ vật chị cúng cho hai đứa.
Đúng rồi! Thuốc lá, có một lần Phương thấy bà nội chín xe điếu thuốc lá cúng mộ, tổ tiên... Bà nội chín là bà của chị Hạnh. Bà là người già nhất trong xóm này. Điều gì thiên về tâm linh người trong xóm hay đến nhờ bà nội chín xem một quẻ.
- Chị lấy bánh ăn đi! Em chờ điếu thuốc này tàn đã!
Dù không hiểu chuyện gì, Phương đã nói vậy thì cô sẽ làm theo. Dù bằng tuổi nhưng từ nhỏ đến lớn nhóc Phương luôn thông minh hơn cô.
“Bà nội nói đây là kiếp nạn của hai đứa nhất định phải gặp. Tiến vào biệt thự tìm lối thoát. Hãy nhớ phải tìm bằng được lối ra trước 49 ngày, bằng không sẽ chết. Chị sẽ tiếp tế lương thực 1 tuần 1 lần, đảm bảo xác tụi em không chết đói. Nhớ ăn đồ chị cúng, hồn ăn xác còn. Bí mật.”
Thật là làm khó cho chị Hạnh khi ghi hết tất cả vào một điếu thuốc. Phương và Hà phải banh mắt hết cỡ đọc.
- Ẩy!
Hà trố mắt nhìn Phương tung tuyệt chiêu tiểu yến tử “nuốt giấy“.
Sau khi hủy thi diệt tích xong Phương khẽ bấm nhẹ và đầu lọc. Chị Hạnh trông thấy đầu lọc hơi móp méo, khẽ gật nhẹ đầu rồi thu dọn cùng mọi người ra về.
Nghe theo lời chị Hạnh, Phương và Hà ăn hết số bánh chị cúng. Nhìn sắc mặt hồng hào của 2 cái xác thì 2 đứa cũng yên tâm phần nào.
- Đi thôi chị!
Phương dẫn đầu tiến vào căn biệt thự Giòng Ôn nổi tiếng lắm ma này.
Căn nhà không hề cũ kỹ một xíu nào dù đã bốn mươi mấy năm trôi qua. Thậm chí điện nước trong nhà vẫn còn xài được. Không những thế tủ lạnh vẫn còn đồ tươi sống, quần áo trong tủ vẫn còn mới. Ai lại to gan như vậy!? Dám ở trong ngôi nhà bị ma ám. Người làm vườn ư? Phương ngẫm nghĩ.
Ban ngày không gian yên ắng chỉ nghe tiếng ve kêu râm ran ngoài cửa sổ. Nơi này như tách biệt hẳn với thế giới bên ngoài nhộn nhịp. Theo như lời chị Hạnh nói chắc ma quỷ lộng hành từ tối đến tờ mờ sáng nhỉ? Đỉnh điểm là cô Hạ treo cổ lúc ba giờ sáng, tờ mờ sáng thì cổ gọi xe quá giang. Phải tranh thủ ban ngày tìm kiếm thứ gì hữu dụng mới được. Phương Hà tranh thủ tham quan khám phá hết ngôi nhà. Bây giờ sợ ma cũng không giúp ích gì, nếu không tìm lấy lối thoát thì sau 49 ngày hai đứa thành ma thật đó. Lúc đó chỉ chờ ngắm gà khoả thân chị Hạnh cúng thôi.
Hai đứa động viên nhau rồi chia ra tìm kiếm. Phương trên lầu, Hà dưới đất.
- Phòng này khi xưa chắc ông bà chủ ở, còn phòng gần bếp có lẽ là cho người làm ở, chị thấy sơ sài lắm. - Hà chỉ vào căn phòng làm bếp.
- Căn phòng đối diện cầu thang em nghĩ là đàn ông trưởng thành ở, trang phục trong tủ khiến em nghĩ vậy. Tiếp cũng là phòng của con trai luôn. Còn căn phòng đối diện là của... Cô Hạ. - Phương thấp giọng thì thầm.
Hai chị em nhìn nhau khẽ rùng mình. Các câu chuyện ma về căn biệt thự chỉ xoay quanh cô Hạ, dường như mọi người khác từng sống ở đây đều bị lu mờ.
Trời gần tối hai chị em cũng không dám lang thang bên ngoài nên chọn một phòng tá túc. Căn phòng cho người giúp việc là lựa chọn số một. Vì hình như vụ hoả hoạn đó người giúp việc vẫn còn sống.
Trong phòng có một chiếc đồng hồ tròn kiểu cũ cứ tích tắc xoay tròn. Cỡ bảy giờ đêm tiếng trẻ con cười đùa giỡn vang khắp ngôi nhà, tiếng cửa mở, sau đó tất cả chìm vào im lặng.
12 giờ đêm, phòng cô Hạ lầu trên phát ra tiếng động, tiếng đàn ông đánh nhau dữ dội.
Phương và Hà khẽ mở một khe cửa nhỏ nhìn ra ngoài.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất