Chương 26: Cách thiếu gia lấy lòng người thương
Đừng qua đây! Tôi bận rồi, miễn tiếp khách!Phương ngồi uống sữa đậu nành mà đánh lô tô trong bụng khi thấy Nghị bước lại gần mình.
Thấy Phương tránh né ánh nhìn của mình, anh khẽ cười, móc ví ra đưa cho bạn nhỏ năm trăm ngàn.
- Mấy đứa đi chơi, thích mua cái gì thì mua!
Thấy Phương giả bộ ngó lơ mình, anh hiểu ý nhét tiền vào tay cậu.
- Đi chơi nhớ về sớm! Bên ngoài nhiều kẻ xấu lắm!
Không! Bên ngoài đều là người tốt cả! Chỉ có anh mới là kẻ xấu thôi! Tiền đã nhét vô tay rồi, trước mặt mọi người cậu chỉ có thể lộ ra vẻ ngoan ngoãn, cười ngọt cám ơn anh.
Nghị nhìn Phương cười mà mát lòng mát dạ. Mèo con xù lông thì phải từ từ dỗ dành.
Hà nhìn cảnh tượng này mà tròn mắt. Cho một chỉ vàng đi nhà sách mua sắm. Cô có lẫn lộn giá trị tiền 2024 và 1980 không ta?
Chưa kịp để Hà cảm thán không thôi thì hai tờ một trăm ngàn đã bày ra trước mặt cô nàng.
- Xuân mua dùm tôi mười chiếc khăn tay! Còn nhiêu là phí mua hộ Xuân muốn mua gì thì mua!
Khăn tay cao cấp lắm thì cũng một đồng một cái thôi! Cậu muốn mua khăn về may thành mền đắp à! Chưa kịp để Hà từ chối nói cậu đưa quá nhiều rồi thì Lộc đã chạy lên phòng làm việc mất tiêu!
Thế giới người giàu chúng ta không có hiểu! Hà và Phương than thở trong lòng.
“Anh ba, anh tư! Còn tiền đi chơi của em nữa!”. Chỉ còn mình Hạ ngẩn ngơ cầm trong tay hai trăm ngàn ba cho. Hạ tủi thân mà Hạ không dám nói.
Trong phòng làm việc sang trọng, đèn đuốc sáng trưng có 5 người đàn ông đang ngồi quanh chiếc bàn gỗ cẩm lai đắt đỏ.
Ông bảy Bến nhấp một ngụm trà thấm giọng nói:
- Lần cải tạo này làm chất lượng đất rất tốt. Để đất nghỉ thêm một tháng nữa là chúng ta trồng cây con vào được rồi. Phước! Tôi giao việc nhập giống cây sầu riêng Monthong từ Thái Lan cho cậu. Tôi già rồi! Đi không nổi!
Phước - cánh tay đắc lực của ông bảy vội nói:
- Chú bảy quá lời! Sức khoẻ chú còn tốt hơn cả tụi con! Bữa nhậu trước đám trai trẻ gục hết còn có mình chú trụ lại cuối cùng! Bái phục! Bái phục!
Phước pha trò làm cả phòng cười vang. Anh ta là người giỏi xã giao nên rất được lòng ông bảy, đi theo ông làm việc suốt bảy năm nay rồi.
Nghị lật tài liệu quy trình tiến hành cải tạo đất trên bàn rồi nói:
- Khu đất ở Tiền Giang này rất thích hợp trồng giống sầu Monthong nhưng phải tiến hành cải tạo lại hệ thống tưới tiêu. Nó là giống cây tán lớn nên cần trồng xen kẽ ca cao hay cà phê. Phải đi một chuyến chọn hai giống cây đó nữa. Khối lượng công việc hơi nhiều. Hình như vợ anh Phước sắp sinh rồi thì phải?
Ông bảy Bến vỗ nhẹ lên trán:
- Xem trí nhớ của tôi này! Vợ cậu chắc cũng sắp sinh rồi mà tôi còn bắt cậu đi qua Thái Lan cùng chuyên gia nữa!
Phước nắm chặt tay, không ngờ Nghị lại xen vào lúc này. Anh ta không thể mất công việc béo bở này được.
- Dạ, có mẹ vợ và mẹ con chăm…
Ông bảy ngắt lời Phước:
- Đàn bà sinh con như bước một chân vào cửa tử, sao có thể thiếu người chồng bên cạnh được!
- Ông bảy dạy chí phải! Nhưng đây là lần đầu vườn ta trồng loại cây này nên rất thiếu kinh nghiệm. Con không yên tâm bàn giao công việc này cho người khác.
Nghị thấy thời cơ đã tới, anh nói:
- Hay là như vậy đi, Lộc sẽ theo anh phụ trách một phần công việc để anh có thời gian bên chị nhà nhiều hơn. Dù sao nó cũng sẽ đi du học về nông nghiệp, tiếp xúc sớm sẽ có nhiều kinh nghiệm thực tiễn hơn.
Ông bảy gật đầu. Việc này coi như đã định nên Phước chỉ biết ngậm bồ hòn làm ngọt mà thôi. Nhưng anh ta tin một thằng nhóc miệng còn hôi sữa như Lộc thì vài câu của chuyên gia trồng trọt lừa gạt là đủ rồi.
Thấy việc chính đã bàn xong, ông bảy nhàn nhã lật cuốn lịch để bàn rồi từ tốn nói:
- Chuyện chủ thầu xây dựng thư viện và sân vận động của trường bé Hạ tới đâu rồi Tuấn?
Tuấn nhìn ngón tay Nghị nhịp hai lần trên bàn rồi nói:
- Chủ thầu xây dựng lần này là do anh Văn Quân phụ trách.
Ông bảy buông tách trà xuống.
- Người mới sao?
Tuấn cười rồi nói:
- Anh này tuy mới du học về nước hai năm nay, nhưng đã nhận thiết kế thư viện cho hai đại học lớn nhất trong thành phố ta rồi ạ. Hiệu trưởng hai trường cũng đánh giá rất tốt có tính ứng dụng cao, thiết kế mở linh hoạt cho sinh viên học tập.
Chuyện này trong lòng Phước đánh bàn tính kỹ rồi, anh ta vội nói:
- Chẳng phải chủ thầu xây dựng ban đầu chúng ta chọn là bên ông Hà Thanh sao? Việc xây dựng gì bên chúng ta lúc nào cũng là ông ta mà. Vả lại phó hiệu trưởng trường cô Hạ là vợ ông Hà Thanh. Liệu việc này có hơi…
Phước cảm thấy nói đủ thì ngưng. Việc làm ăn, mối thân tình trong thành phố này đều có luật riêng cả. Không dễ gì cho người mới chen chân vào. Một ông lớn như ông bảy Bến không thể nào bỏ qua quy cũ này được.
Chính vì quá hiểu điều này nên ông bảy ngồi trầm ngâm một lúc.
- Ly trà của ba nguội mất ngon rồi. Để con rót cho ba ly khác!
Ông bảy nhìn động tác của Nghị. Ông suy nghĩ một lúc rồi bật cười nói với Tuấn:
- Sinh viên thời đại mới, ứng dụng mới, thành phố ta cần nhiều thứ đổi mới như vậy mới phát triển được. Chuyện này giao cho cậu xử lý làm cho xong trong năm nay, để năm sau tụi bé Hạ được học thư viện mới. Ha ha!
Phước âm thầm nghiến răng. Được lắm! Ỷ mình được đi du học là giỏi lắm sao! Dám khinh thường thằng này ít học à! Xong chuyến này để xem tụi bây còn đắc ý được không!
Thấy Phương tránh né ánh nhìn của mình, anh khẽ cười, móc ví ra đưa cho bạn nhỏ năm trăm ngàn.
- Mấy đứa đi chơi, thích mua cái gì thì mua!
Thấy Phương giả bộ ngó lơ mình, anh hiểu ý nhét tiền vào tay cậu.
- Đi chơi nhớ về sớm! Bên ngoài nhiều kẻ xấu lắm!
Không! Bên ngoài đều là người tốt cả! Chỉ có anh mới là kẻ xấu thôi! Tiền đã nhét vô tay rồi, trước mặt mọi người cậu chỉ có thể lộ ra vẻ ngoan ngoãn, cười ngọt cám ơn anh.
Nghị nhìn Phương cười mà mát lòng mát dạ. Mèo con xù lông thì phải từ từ dỗ dành.
Hà nhìn cảnh tượng này mà tròn mắt. Cho một chỉ vàng đi nhà sách mua sắm. Cô có lẫn lộn giá trị tiền 2024 và 1980 không ta?
Chưa kịp để Hà cảm thán không thôi thì hai tờ một trăm ngàn đã bày ra trước mặt cô nàng.
- Xuân mua dùm tôi mười chiếc khăn tay! Còn nhiêu là phí mua hộ Xuân muốn mua gì thì mua!
Khăn tay cao cấp lắm thì cũng một đồng một cái thôi! Cậu muốn mua khăn về may thành mền đắp à! Chưa kịp để Hà từ chối nói cậu đưa quá nhiều rồi thì Lộc đã chạy lên phòng làm việc mất tiêu!
Thế giới người giàu chúng ta không có hiểu! Hà và Phương than thở trong lòng.
“Anh ba, anh tư! Còn tiền đi chơi của em nữa!”. Chỉ còn mình Hạ ngẩn ngơ cầm trong tay hai trăm ngàn ba cho. Hạ tủi thân mà Hạ không dám nói.
Trong phòng làm việc sang trọng, đèn đuốc sáng trưng có 5 người đàn ông đang ngồi quanh chiếc bàn gỗ cẩm lai đắt đỏ.
Ông bảy Bến nhấp một ngụm trà thấm giọng nói:
- Lần cải tạo này làm chất lượng đất rất tốt. Để đất nghỉ thêm một tháng nữa là chúng ta trồng cây con vào được rồi. Phước! Tôi giao việc nhập giống cây sầu riêng Monthong từ Thái Lan cho cậu. Tôi già rồi! Đi không nổi!
Phước - cánh tay đắc lực của ông bảy vội nói:
- Chú bảy quá lời! Sức khoẻ chú còn tốt hơn cả tụi con! Bữa nhậu trước đám trai trẻ gục hết còn có mình chú trụ lại cuối cùng! Bái phục! Bái phục!
Phước pha trò làm cả phòng cười vang. Anh ta là người giỏi xã giao nên rất được lòng ông bảy, đi theo ông làm việc suốt bảy năm nay rồi.
Nghị lật tài liệu quy trình tiến hành cải tạo đất trên bàn rồi nói:
- Khu đất ở Tiền Giang này rất thích hợp trồng giống sầu Monthong nhưng phải tiến hành cải tạo lại hệ thống tưới tiêu. Nó là giống cây tán lớn nên cần trồng xen kẽ ca cao hay cà phê. Phải đi một chuyến chọn hai giống cây đó nữa. Khối lượng công việc hơi nhiều. Hình như vợ anh Phước sắp sinh rồi thì phải?
Ông bảy Bến vỗ nhẹ lên trán:
- Xem trí nhớ của tôi này! Vợ cậu chắc cũng sắp sinh rồi mà tôi còn bắt cậu đi qua Thái Lan cùng chuyên gia nữa!
Phước nắm chặt tay, không ngờ Nghị lại xen vào lúc này. Anh ta không thể mất công việc béo bở này được.
- Dạ, có mẹ vợ và mẹ con chăm…
Ông bảy ngắt lời Phước:
- Đàn bà sinh con như bước một chân vào cửa tử, sao có thể thiếu người chồng bên cạnh được!
- Ông bảy dạy chí phải! Nhưng đây là lần đầu vườn ta trồng loại cây này nên rất thiếu kinh nghiệm. Con không yên tâm bàn giao công việc này cho người khác.
Nghị thấy thời cơ đã tới, anh nói:
- Hay là như vậy đi, Lộc sẽ theo anh phụ trách một phần công việc để anh có thời gian bên chị nhà nhiều hơn. Dù sao nó cũng sẽ đi du học về nông nghiệp, tiếp xúc sớm sẽ có nhiều kinh nghiệm thực tiễn hơn.
Ông bảy gật đầu. Việc này coi như đã định nên Phước chỉ biết ngậm bồ hòn làm ngọt mà thôi. Nhưng anh ta tin một thằng nhóc miệng còn hôi sữa như Lộc thì vài câu của chuyên gia trồng trọt lừa gạt là đủ rồi.
Thấy việc chính đã bàn xong, ông bảy nhàn nhã lật cuốn lịch để bàn rồi từ tốn nói:
- Chuyện chủ thầu xây dựng thư viện và sân vận động của trường bé Hạ tới đâu rồi Tuấn?
Tuấn nhìn ngón tay Nghị nhịp hai lần trên bàn rồi nói:
- Chủ thầu xây dựng lần này là do anh Văn Quân phụ trách.
Ông bảy buông tách trà xuống.
- Người mới sao?
Tuấn cười rồi nói:
- Anh này tuy mới du học về nước hai năm nay, nhưng đã nhận thiết kế thư viện cho hai đại học lớn nhất trong thành phố ta rồi ạ. Hiệu trưởng hai trường cũng đánh giá rất tốt có tính ứng dụng cao, thiết kế mở linh hoạt cho sinh viên học tập.
Chuyện này trong lòng Phước đánh bàn tính kỹ rồi, anh ta vội nói:
- Chẳng phải chủ thầu xây dựng ban đầu chúng ta chọn là bên ông Hà Thanh sao? Việc xây dựng gì bên chúng ta lúc nào cũng là ông ta mà. Vả lại phó hiệu trưởng trường cô Hạ là vợ ông Hà Thanh. Liệu việc này có hơi…
Phước cảm thấy nói đủ thì ngưng. Việc làm ăn, mối thân tình trong thành phố này đều có luật riêng cả. Không dễ gì cho người mới chen chân vào. Một ông lớn như ông bảy Bến không thể nào bỏ qua quy cũ này được.
Chính vì quá hiểu điều này nên ông bảy ngồi trầm ngâm một lúc.
- Ly trà của ba nguội mất ngon rồi. Để con rót cho ba ly khác!
Ông bảy nhìn động tác của Nghị. Ông suy nghĩ một lúc rồi bật cười nói với Tuấn:
- Sinh viên thời đại mới, ứng dụng mới, thành phố ta cần nhiều thứ đổi mới như vậy mới phát triển được. Chuyện này giao cho cậu xử lý làm cho xong trong năm nay, để năm sau tụi bé Hạ được học thư viện mới. Ha ha!
Phước âm thầm nghiến răng. Được lắm! Ỷ mình được đi du học là giỏi lắm sao! Dám khinh thường thằng này ít học à! Xong chuyến này để xem tụi bây còn đắc ý được không!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất