Toàn Thế Giới Đều Cho Rằng Tôi Là Nữ Giả Nam
Chương 105: Sau cánh tủ
Đoàn Văn Tranh vừa dứt lời, Tiết Lan đã nhận ra không đúng lắm.
Sau khi hai người bọn họ trốn vào tủ quần áo, trong không gian đen tối hẹp hòi như vậy, cậu lại ngồi trên đùi anh. Còn tay Đoàn Văn Tranh không biết từ lúc nào đã di chuyển xuống áo ngủ của Tiết Lan, mặt mũi bạn nhỏ nháy mắt đỏ bừng.
"Anh đừng..."
Tiết Lan nào dám lớn tiếng, cậu sợ hãi đè cổ tay Đoàn Văn Tranh nhưng anh lại nhanh hơn một bước dịu dàng cắn tai cậu.
"Trốn hở?"
Tiết Lan hít ngược hơi lạnh.
Ôn Diễn đứng trong phòng như đã nhận ra điều gì đó, hắn đột ngột ngẩng đầu.
Tiết Lan không dám phát ra tiếng, cậu cố gắng dùng tay chống lên ngực Đoàn Văn Tranh, tay còn lại vội vàng đặt lên miệng che không cho mình thở mạnh.
Nhưng Đoàn Văn Tranh lại giả vờ không nhận ra, động tác trên tai cậu nhẹ nhàng buông lỏng. Đang trong lúc nhóc con thở phào vì mình thoát một kiếp, Đoàn Văn Tranh đột ngột kề sát vào tai cậu dịu dàng....liếm.
Cả người Tiết Lan cứng đờ.
Tuy nhiên anh giống như đứa trẻ tìm được đồ chơi thú vị, đầu lưỡi từ từ chạy từ tai trái đỏ bừng dần dần đi xuống dưới.
Khuôn mặt Tiết Lan nóng dọa người, hơi hấp càng ngày càng không ổn định, động tác giãy giụa trở nên hoảng hoạn.
Sau đó.... Cậu động vào nơi không nên động, Tiết Lan nháy mắt ngồi im nhìn bóng dáng Ôn Diễn đi đến bên cạnh bàn làm việc, đánh giá quyển sách ghi chép đang mở.
Đó là ghi chép của Tiết Lan sau mỗi lần luyện tập với đội.
Hắn dùng đầu ngón tay mơn trớn con chữ, nhìn rất chuyên chú.
Giờ phút này Tiết Lan chỉ có thể âm thầm vừa cầu nguyện hắn nhanh chóng rời đi vừa cố gắng nắm chặt tay Đoàn Văn Tranh sợ anh tác oai tác quái.
Đoàn Văn Tranh dựa vào tủ quần áo nương chút ánh sáng qua khe hở nhìn nhóc con bối rối trên đùi mình.
Đáng yêu quá.
Đoàn Văn Tranh thưởng thức vẻ mặt có tật giật mình sợ bị người ta bắt, không biết xấu hổ đụng lên người cậu.
Quả nhiên trong nháy mắt Tiết Lan bị dọa, hoảng sợ như con nai vàng ngơ ngác nhìn anh.
"Tê rồi...."
Đoàn Văn Tranh vô tội nói.
Tiết Lan cứng đờ hơi nhích người ngồi dậy, ý giúp Đoàn Văn Tranh thoải mái hơn.
Nhưng động tác cẩn thận của cậu lại khiến Đoàn Văn Tranh thoát, anh nhanh chóng đưa tay luồn qua mái tóc mềm mại của Tiết Lan đẩy người về phía mình.
Môi chạm môi.
Cách một cánh tủ quần áo, Tiết Lan còn có thể nghe được tiếng Ôn Diễn lật sách.
Đoàn Văn Tranh kìm hãm động tác của Tiết Lan, dịu dàng dẫn đường không cho cậu có cơ hội từ chối.
Tiết Lan không dám giãy giụa quá nhiều, cảm xúc trên môi cực kỳ mềm mại nhưng cậu lại chỉ tập trung đến chuyển động của Ôn Diễn, sợ hắn phát hiện ra chuyện bọn họ đang làm.
Đoàn Văn Tranh giống như không đồng ý chuyện cậu tập trung quá nhiều đến người khác, xấu xa cắn nhẹ môi Tiết Lan.
Cậu ăn đau, vội vàng lấy lại tinh thần nhìn thoáng qua gương mặt anh, Tiết Lan chỉ muốn ngửa mặt lên trời mắng... đồ trẻ con!
Đã thế lúc Tiết Lan thầm mắng anh, Ôn Diễn đứng một bên giống như hiểu ra gì đó, dừng động tác lại.
Tim Tiết Lan đập bình bịch như sắp rơi ra ngoài.
Cậu cuống quýt dùng tay chen giữa môi mình và môi Đoàn Văn Tranh muốn ngăn lại nụ hôn, sợ hãi nhìn chằm chằm Ôn Diễn.
Hắn đã buông quyển sách trong tay xuống, đưa mắt nhìn tủ quần áo chỗ họ đang nấp, cau mày bước đến gần.
Tâm trạng Tiết Lan như ngồi trên tàu lượn siêu tốc, hoảng loạn nhìn quanh.
Ôn Diễn càng ngày càng gần....
Tủ quần áo rất nhỏ, một khi Ôn Diễn xuất hiện cậu không có khả năng trốn thoát. Tiết Lan nôn nóng nhắm chặt mắt, hoàn toàn đã quên cánh tay mình đang che miệng Đoàn Văn Tranh.
Anh ngồi dựa lưng, trông có vẻ vô cùng nhàn nhã đánh giá động tác kinh hồn khiếp vía của cậu.
Có vẻ anh bất mãn nhóc con bỏ quên mình, Đoàn Văn Tranh hơi hé miệng dùng đầu lưỡi vô tình chạm qua bàn tay trước mặt.
"...........?!"
Tiết Lan giật mình thu tay về, gương mặt khéo phải lên đến hơn 100 độ.
Đoàn Văn Tranh vô tội chớp mắt, đại ý bảo tại em chứ nào có liên quan gì đến anh.
Nhưng giờ Tiết Lan có muốn cũng không đánh anh được, Ôn Diễn đang đến rất gần, hắn dừng lại trước tủ quần áo.
Trong lúc hắn đang khó hiểu không biết có nên mở ra hay không, ngoài cửa đột nhiên vang lên giọng nói của Chu Khán Thanh—
"Lan Lan, em không.... A Diễn???" Chu Khán Thanh sợ hãi hò lên: "Anh về khi nào đó, có đau lắm không? Bác sĩ bảo sao?"
Ôn Diễn quay lại nhìn y trả lời: "Phải làm phẫu thuật nhỏ, định về lấy hộ chiếu rồi đi.... Cho nên, anh muốn qua nói chuyện với Exist."
"Phẫu thuật... anh đi bao lâu?"
"Chắc là không thể thi đấu cùng mọi người từ nay đến hết giải."
Chu Khán Thanh gục đầu buồn bã nói: "Em xin lỗi, nhiều năm nay em vẫn tự cho mình là người bạn tốt của anh... thế mà đến chuyện cánh tay anh bị thương em cũng không biết, đã thế còn khiến anh chịu nhiều áp lực. Đều tại em, em xin lỗi."
"Khán Thanh, giữa hai chúng ta có gì mà phải xin lỗi đâu." Sắc mặt Ôn Diễn dịu lại, cười cười nhìn bộ dáng tự trách của y: "Bản thân anh cũng nghĩ có thể trụ được cả mùa giải với mọi người.... nhưng tình hình không cho phép. Nói thật, anh có chút lo lắng cho Exist."
"Lan Lan á?" Chu Khán Thanh nghe hắn nhắc đến Tiết Lan, gương mặt dần tươi tắn trở lại: "Anh đừng lo lắng quá, giờ em ấy rất xuất sắc, nhất định sẽ là người đội trưởng tốt! Em, em nữa, em cũng sẽ cố gắng đánh vị trí đột kích bảo vệ chờ anh về! Chúng ta hẹn nhau ở chung kết thế giới nhé!"
Chu Khán Thanh ở trước mặt Ôn Diễn hoàn toàn không còn vẻ u buồn như lúc trên xe, y sợ tâm trạng của mình sẽ ảnh hưởng đến hắn, khiến hắn không yên lòng.
Tiết Lan nghe mấy lời y nói... bỗng dưng cảm thấy hơi đau lòng.
Chu Khán Thanh là người tùy tính không sợ trời không sợ đất, nhưng giờ đây y thực sự rất cẩn thận, cẩn thận đến mức hoàn toàn không giống y.
Người tưởng như vô tâm vô tình nhất lại là người đứng lên nhanh nhất, giang tay bảo vệ bọn họ.
Ôn Diễn vỗ vai Chu Khán Thanh, ý nói hắn hoàn toàn tin vào con người y.
Bọn họ là đồng đội rất nhiều năm, những lời không cần nói ra cũng có thể ngầm hiểu.
"Cậu nhìn thấy Exist không?" Ôn Diễn hỏi lại: "Anh muốn tìm em ấy bàn giao chút công việc."
"Lan Lan em ấy không..." Chu Khán Thanh khó hiểu nhìn ra phía sau Ôn Diễn, đang định nói game bảo trì thì đột nhiên tủ quần áo hơi hé ra, Đoàn Văn Tranh nhìn chằm chằm y bằng ánh mắt nguy hiểm chết chóc.
Có vẻ như Ôn Diễn cũng cảm nhận được, khó hiểu đang muốn quay lại thì bị Chu Khán Thanh nhảy bổ lên giữ chặt đầu.
Y nghiêm túc nói: "A Diễn! Trong khoảng thời gian này anh nhất định phải tự chăm sóc cho bản thân mình! Chuyện ở đây anh cũng yên tâm đi, bọn em sẽ không để chuyện gì xảy ra hết!!!"
"............" Ôn Diễn bình tình đưa tay lên gỡ mấy cái móng vuốt của Chu Khán Thanh xuống.
"Ồ Lan Lan á!" Chu Khán Thanh làm như hiểu ra: "Em biết! Lan Lan vừa bảo em đến phòng huấn luyện!"
"Phòng huấn luyện?" Ôn Diễn khó hiểu hỏi: "Server đang bảo trì mà?"
"............" Mả cha nó.
Chu Khán Thanh căng da đầu bịa tiếp: "Chắc là em ấy không biết, em vừa mới thấy Lan Lan đi xong, hay tụi mình qua đó tìm thử đi."
Ôn Diễn nghe cũng xuôi tai, gật đầu bước ra khỏi phòng.
Chu Khán Thanh hết hồn vội vàng theo đuôi y, trước khi đi còn âm thầm cảm tạ tổ tiên mười lần, nhẹ nhàng đóng chặt cửa.
Nghe được tiếng, lúc này Tiết Lan mới thả lỏng người, nhanh như chớp lăn khỏi tủ quần áo: "Anh về phòng..."
Cậu vừa mới đáp đất đã bị người bên trong xách cổ áo lôi lại vị trí cũ.
Thậm chí anh còn cẩn thận đóng tủ quần áo kín mít, Tiết Lan nhớ đến tình huống ban nãy định giãy nhưng khổ nỗi đống quần áo trơn quá, cậu không đứng dậy nổi.
"Yêu đương vụng trộm cảm giác thế nào?" Giọng anh mang theo ý cười nhàn nhạt.
"..............."
"Anh phối hợp trốn với em, em định báo đáp anh ra làm sao?"
Tiết Lan định cãi anh làm gì phối hợp, đã thế anh còn phá đám em....nhưng cuối cùng trước dâm uy của ai đó không dám mở miệng....
Đoàn Văn Tranh không biết xấu hổ tiếp tục chỉ đường dẫn lối: "Còn nữa.... về sau bạn trai em giận, em biết dỗ làm sao không?"
Tiết Lan theo bản năng lắc đầu bảo không nhưng sau đó cậu phát hiện ra Đoàn Văn Tranh đóng cửa tủ rất chặt, ngoài tí ánh sáng nhỏ lẻ hoàn toàn không có chỗ trốn.
Cậu đang định nói chuyện lại nghe thấy giọng nói anh vang lên trong bóng tối.
"Kẻ phá đám đi rồi..."
Dáng người anh dần bao phủ, Tiết Lan nghe được tiếng khóa kéo, nháy mắt sợ hãi: "Ngoan, anh trai dạy em...cách dỗ dành người khác."
"Chờ... chờ đã!"
"Không chờ, lần nào cũng chờ."
Đầu ngón tay Đoàn Văn Tranh thuần thục chen vào hoa văn trên đồng phục đội, đợi đến khi Tiết Lan nhận ra được điều gì không đúng, Đoàn Văn Tranh đã thành công đoạt đất, nắm chặt 'bạn nhỏ' của cậu trong tay.
Giữa bóng tối, tiếng cười nhè nhẹ của anh vang lên: "Lần nào cũng có phản ứng, thích anh hôn em đến thế à?"
Tiết Lan nháy mắt cứng đờ người.... Cậu, cậu bị phát hiện ra rồi.....
Nhóc con xấu hổ đưa tay lên che mặt, hệt như kiểu đóng cửa không tiếp khách.
Đoàn Văn Tranh dịu dàng hôn từng đầu ngón tay cậu, thuận thế dẫn dắt chúng nắm chặt lấy 'bạn lớn' của mình.
"Em nhìn này." Giọng nói anh dần dần khàn đặc: "Anh cũng giống em."
Độ ấm truyền từ đầu ngón tay xông thẳng lên đại não, Tiết Lan vội vàng rút tay về.
"Sau này anh giận, biết làm gì chưa?" Đoàn Văn Tranh cực kỳ kiên nhẫn dụ dỗ Tiết Lan, giống như người chỉ đường đầy trách nhiệm.
Tiết Lan gật đầu rồi lại hoảng sợ lắc đầu.
Gương mặt cậu đỏ bừng, không khí trong tủ quần áo cũng bắt đầu mất kiểm soát.
Chả hiểu Đoàn Văn Tranh lấy đâu ra sự kiên nhẫn khác với ngày thường, anh nhẹ nhàng xoa tóc Tiết Lan rồi ôm cậu vào lòng an ủi, thủ thỉ bên tai những câu làm người ta xấu hổ: "Nãy anh quên hỏi em... em thích anh dùng tay hay... dùng miệng?"
Sau khi hai người bọn họ trốn vào tủ quần áo, trong không gian đen tối hẹp hòi như vậy, cậu lại ngồi trên đùi anh. Còn tay Đoàn Văn Tranh không biết từ lúc nào đã di chuyển xuống áo ngủ của Tiết Lan, mặt mũi bạn nhỏ nháy mắt đỏ bừng.
"Anh đừng..."
Tiết Lan nào dám lớn tiếng, cậu sợ hãi đè cổ tay Đoàn Văn Tranh nhưng anh lại nhanh hơn một bước dịu dàng cắn tai cậu.
"Trốn hở?"
Tiết Lan hít ngược hơi lạnh.
Ôn Diễn đứng trong phòng như đã nhận ra điều gì đó, hắn đột ngột ngẩng đầu.
Tiết Lan không dám phát ra tiếng, cậu cố gắng dùng tay chống lên ngực Đoàn Văn Tranh, tay còn lại vội vàng đặt lên miệng che không cho mình thở mạnh.
Nhưng Đoàn Văn Tranh lại giả vờ không nhận ra, động tác trên tai cậu nhẹ nhàng buông lỏng. Đang trong lúc nhóc con thở phào vì mình thoát một kiếp, Đoàn Văn Tranh đột ngột kề sát vào tai cậu dịu dàng....liếm.
Cả người Tiết Lan cứng đờ.
Tuy nhiên anh giống như đứa trẻ tìm được đồ chơi thú vị, đầu lưỡi từ từ chạy từ tai trái đỏ bừng dần dần đi xuống dưới.
Khuôn mặt Tiết Lan nóng dọa người, hơi hấp càng ngày càng không ổn định, động tác giãy giụa trở nên hoảng hoạn.
Sau đó.... Cậu động vào nơi không nên động, Tiết Lan nháy mắt ngồi im nhìn bóng dáng Ôn Diễn đi đến bên cạnh bàn làm việc, đánh giá quyển sách ghi chép đang mở.
Đó là ghi chép của Tiết Lan sau mỗi lần luyện tập với đội.
Hắn dùng đầu ngón tay mơn trớn con chữ, nhìn rất chuyên chú.
Giờ phút này Tiết Lan chỉ có thể âm thầm vừa cầu nguyện hắn nhanh chóng rời đi vừa cố gắng nắm chặt tay Đoàn Văn Tranh sợ anh tác oai tác quái.
Đoàn Văn Tranh dựa vào tủ quần áo nương chút ánh sáng qua khe hở nhìn nhóc con bối rối trên đùi mình.
Đáng yêu quá.
Đoàn Văn Tranh thưởng thức vẻ mặt có tật giật mình sợ bị người ta bắt, không biết xấu hổ đụng lên người cậu.
Quả nhiên trong nháy mắt Tiết Lan bị dọa, hoảng sợ như con nai vàng ngơ ngác nhìn anh.
"Tê rồi...."
Đoàn Văn Tranh vô tội nói.
Tiết Lan cứng đờ hơi nhích người ngồi dậy, ý giúp Đoàn Văn Tranh thoải mái hơn.
Nhưng động tác cẩn thận của cậu lại khiến Đoàn Văn Tranh thoát, anh nhanh chóng đưa tay luồn qua mái tóc mềm mại của Tiết Lan đẩy người về phía mình.
Môi chạm môi.
Cách một cánh tủ quần áo, Tiết Lan còn có thể nghe được tiếng Ôn Diễn lật sách.
Đoàn Văn Tranh kìm hãm động tác của Tiết Lan, dịu dàng dẫn đường không cho cậu có cơ hội từ chối.
Tiết Lan không dám giãy giụa quá nhiều, cảm xúc trên môi cực kỳ mềm mại nhưng cậu lại chỉ tập trung đến chuyển động của Ôn Diễn, sợ hắn phát hiện ra chuyện bọn họ đang làm.
Đoàn Văn Tranh giống như không đồng ý chuyện cậu tập trung quá nhiều đến người khác, xấu xa cắn nhẹ môi Tiết Lan.
Cậu ăn đau, vội vàng lấy lại tinh thần nhìn thoáng qua gương mặt anh, Tiết Lan chỉ muốn ngửa mặt lên trời mắng... đồ trẻ con!
Đã thế lúc Tiết Lan thầm mắng anh, Ôn Diễn đứng một bên giống như hiểu ra gì đó, dừng động tác lại.
Tim Tiết Lan đập bình bịch như sắp rơi ra ngoài.
Cậu cuống quýt dùng tay chen giữa môi mình và môi Đoàn Văn Tranh muốn ngăn lại nụ hôn, sợ hãi nhìn chằm chằm Ôn Diễn.
Hắn đã buông quyển sách trong tay xuống, đưa mắt nhìn tủ quần áo chỗ họ đang nấp, cau mày bước đến gần.
Tâm trạng Tiết Lan như ngồi trên tàu lượn siêu tốc, hoảng loạn nhìn quanh.
Ôn Diễn càng ngày càng gần....
Tủ quần áo rất nhỏ, một khi Ôn Diễn xuất hiện cậu không có khả năng trốn thoát. Tiết Lan nôn nóng nhắm chặt mắt, hoàn toàn đã quên cánh tay mình đang che miệng Đoàn Văn Tranh.
Anh ngồi dựa lưng, trông có vẻ vô cùng nhàn nhã đánh giá động tác kinh hồn khiếp vía của cậu.
Có vẻ anh bất mãn nhóc con bỏ quên mình, Đoàn Văn Tranh hơi hé miệng dùng đầu lưỡi vô tình chạm qua bàn tay trước mặt.
"...........?!"
Tiết Lan giật mình thu tay về, gương mặt khéo phải lên đến hơn 100 độ.
Đoàn Văn Tranh vô tội chớp mắt, đại ý bảo tại em chứ nào có liên quan gì đến anh.
Nhưng giờ Tiết Lan có muốn cũng không đánh anh được, Ôn Diễn đang đến rất gần, hắn dừng lại trước tủ quần áo.
Trong lúc hắn đang khó hiểu không biết có nên mở ra hay không, ngoài cửa đột nhiên vang lên giọng nói của Chu Khán Thanh—
"Lan Lan, em không.... A Diễn???" Chu Khán Thanh sợ hãi hò lên: "Anh về khi nào đó, có đau lắm không? Bác sĩ bảo sao?"
Ôn Diễn quay lại nhìn y trả lời: "Phải làm phẫu thuật nhỏ, định về lấy hộ chiếu rồi đi.... Cho nên, anh muốn qua nói chuyện với Exist."
"Phẫu thuật... anh đi bao lâu?"
"Chắc là không thể thi đấu cùng mọi người từ nay đến hết giải."
Chu Khán Thanh gục đầu buồn bã nói: "Em xin lỗi, nhiều năm nay em vẫn tự cho mình là người bạn tốt của anh... thế mà đến chuyện cánh tay anh bị thương em cũng không biết, đã thế còn khiến anh chịu nhiều áp lực. Đều tại em, em xin lỗi."
"Khán Thanh, giữa hai chúng ta có gì mà phải xin lỗi đâu." Sắc mặt Ôn Diễn dịu lại, cười cười nhìn bộ dáng tự trách của y: "Bản thân anh cũng nghĩ có thể trụ được cả mùa giải với mọi người.... nhưng tình hình không cho phép. Nói thật, anh có chút lo lắng cho Exist."
"Lan Lan á?" Chu Khán Thanh nghe hắn nhắc đến Tiết Lan, gương mặt dần tươi tắn trở lại: "Anh đừng lo lắng quá, giờ em ấy rất xuất sắc, nhất định sẽ là người đội trưởng tốt! Em, em nữa, em cũng sẽ cố gắng đánh vị trí đột kích bảo vệ chờ anh về! Chúng ta hẹn nhau ở chung kết thế giới nhé!"
Chu Khán Thanh ở trước mặt Ôn Diễn hoàn toàn không còn vẻ u buồn như lúc trên xe, y sợ tâm trạng của mình sẽ ảnh hưởng đến hắn, khiến hắn không yên lòng.
Tiết Lan nghe mấy lời y nói... bỗng dưng cảm thấy hơi đau lòng.
Chu Khán Thanh là người tùy tính không sợ trời không sợ đất, nhưng giờ đây y thực sự rất cẩn thận, cẩn thận đến mức hoàn toàn không giống y.
Người tưởng như vô tâm vô tình nhất lại là người đứng lên nhanh nhất, giang tay bảo vệ bọn họ.
Ôn Diễn vỗ vai Chu Khán Thanh, ý nói hắn hoàn toàn tin vào con người y.
Bọn họ là đồng đội rất nhiều năm, những lời không cần nói ra cũng có thể ngầm hiểu.
"Cậu nhìn thấy Exist không?" Ôn Diễn hỏi lại: "Anh muốn tìm em ấy bàn giao chút công việc."
"Lan Lan em ấy không..." Chu Khán Thanh khó hiểu nhìn ra phía sau Ôn Diễn, đang định nói game bảo trì thì đột nhiên tủ quần áo hơi hé ra, Đoàn Văn Tranh nhìn chằm chằm y bằng ánh mắt nguy hiểm chết chóc.
Có vẻ như Ôn Diễn cũng cảm nhận được, khó hiểu đang muốn quay lại thì bị Chu Khán Thanh nhảy bổ lên giữ chặt đầu.
Y nghiêm túc nói: "A Diễn! Trong khoảng thời gian này anh nhất định phải tự chăm sóc cho bản thân mình! Chuyện ở đây anh cũng yên tâm đi, bọn em sẽ không để chuyện gì xảy ra hết!!!"
"............" Ôn Diễn bình tình đưa tay lên gỡ mấy cái móng vuốt của Chu Khán Thanh xuống.
"Ồ Lan Lan á!" Chu Khán Thanh làm như hiểu ra: "Em biết! Lan Lan vừa bảo em đến phòng huấn luyện!"
"Phòng huấn luyện?" Ôn Diễn khó hiểu hỏi: "Server đang bảo trì mà?"
"............" Mả cha nó.
Chu Khán Thanh căng da đầu bịa tiếp: "Chắc là em ấy không biết, em vừa mới thấy Lan Lan đi xong, hay tụi mình qua đó tìm thử đi."
Ôn Diễn nghe cũng xuôi tai, gật đầu bước ra khỏi phòng.
Chu Khán Thanh hết hồn vội vàng theo đuôi y, trước khi đi còn âm thầm cảm tạ tổ tiên mười lần, nhẹ nhàng đóng chặt cửa.
Nghe được tiếng, lúc này Tiết Lan mới thả lỏng người, nhanh như chớp lăn khỏi tủ quần áo: "Anh về phòng..."
Cậu vừa mới đáp đất đã bị người bên trong xách cổ áo lôi lại vị trí cũ.
Thậm chí anh còn cẩn thận đóng tủ quần áo kín mít, Tiết Lan nhớ đến tình huống ban nãy định giãy nhưng khổ nỗi đống quần áo trơn quá, cậu không đứng dậy nổi.
"Yêu đương vụng trộm cảm giác thế nào?" Giọng anh mang theo ý cười nhàn nhạt.
"..............."
"Anh phối hợp trốn với em, em định báo đáp anh ra làm sao?"
Tiết Lan định cãi anh làm gì phối hợp, đã thế anh còn phá đám em....nhưng cuối cùng trước dâm uy của ai đó không dám mở miệng....
Đoàn Văn Tranh không biết xấu hổ tiếp tục chỉ đường dẫn lối: "Còn nữa.... về sau bạn trai em giận, em biết dỗ làm sao không?"
Tiết Lan theo bản năng lắc đầu bảo không nhưng sau đó cậu phát hiện ra Đoàn Văn Tranh đóng cửa tủ rất chặt, ngoài tí ánh sáng nhỏ lẻ hoàn toàn không có chỗ trốn.
Cậu đang định nói chuyện lại nghe thấy giọng nói anh vang lên trong bóng tối.
"Kẻ phá đám đi rồi..."
Dáng người anh dần bao phủ, Tiết Lan nghe được tiếng khóa kéo, nháy mắt sợ hãi: "Ngoan, anh trai dạy em...cách dỗ dành người khác."
"Chờ... chờ đã!"
"Không chờ, lần nào cũng chờ."
Đầu ngón tay Đoàn Văn Tranh thuần thục chen vào hoa văn trên đồng phục đội, đợi đến khi Tiết Lan nhận ra được điều gì không đúng, Đoàn Văn Tranh đã thành công đoạt đất, nắm chặt 'bạn nhỏ' của cậu trong tay.
Giữa bóng tối, tiếng cười nhè nhẹ của anh vang lên: "Lần nào cũng có phản ứng, thích anh hôn em đến thế à?"
Tiết Lan nháy mắt cứng đờ người.... Cậu, cậu bị phát hiện ra rồi.....
Nhóc con xấu hổ đưa tay lên che mặt, hệt như kiểu đóng cửa không tiếp khách.
Đoàn Văn Tranh dịu dàng hôn từng đầu ngón tay cậu, thuận thế dẫn dắt chúng nắm chặt lấy 'bạn lớn' của mình.
"Em nhìn này." Giọng nói anh dần dần khàn đặc: "Anh cũng giống em."
Độ ấm truyền từ đầu ngón tay xông thẳng lên đại não, Tiết Lan vội vàng rút tay về.
"Sau này anh giận, biết làm gì chưa?" Đoàn Văn Tranh cực kỳ kiên nhẫn dụ dỗ Tiết Lan, giống như người chỉ đường đầy trách nhiệm.
Tiết Lan gật đầu rồi lại hoảng sợ lắc đầu.
Gương mặt cậu đỏ bừng, không khí trong tủ quần áo cũng bắt đầu mất kiểm soát.
Chả hiểu Đoàn Văn Tranh lấy đâu ra sự kiên nhẫn khác với ngày thường, anh nhẹ nhàng xoa tóc Tiết Lan rồi ôm cậu vào lòng an ủi, thủ thỉ bên tai những câu làm người ta xấu hổ: "Nãy anh quên hỏi em... em thích anh dùng tay hay... dùng miệng?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất