Nữ Phụ Ác Độc Cũng Có Phản Diện Yêu (H)

Chương 6: Chào Buổi Sáng

Trước Sau
Phương Lê Nhân cảm thấy trong lòng như có tảng đá lớn rơi xuống, vui mừng vì đã gặp được một người tốt bụng. Cô không muốn trải qua một đêm trên ghế sofa ở sảnh khách sạn như một người vô gia cư, có nguy cơ bị đuổi ra ngoài.

Hai người nhìn nhau, xoay người bước trở về, như thể mọi việc bọn họ vừa làm đều là trình diễn nghệ thuật.

Phương Lê Nhân theo bản năng đi về phía cầu thang an toàn, trong lúc đi còn nắm chặt tay để cổ vũ đôi chân yếu ớt và run rẩy của mình: Không phải chỉ là ba mươi sáu tầng thôi sao? Tương đương với việc leo lên sáu lần sáu tầng là đến. Coi như là rèn luyện cơ bắp và tiết kiệm tiền tập gym!

Cô vừa quay đầu lại, người đàn ông thản nhiên đứng trước cửa thang máy, ngẩng đầu nhìn những con số hướng xuống trên board hiển thị gọi tầng, nhún vai nhìn cô: “Xin lỗi, thể lực của tôi hơi yếu, cô tự tập thể dục đi, tôi sẽ cổ vũ cô bằng cả tấm lòng."

"Đinh——" Thang máy đã đến. Phương Lê Nhân cắn răng nuốt nước bọt giằng xé nội tâm giữa việc thoải mái đi thang máy hay leo cầu thang mấy chục tầng trong một giây rưỡi, cuối cùng quyết định coi những gì mình vừa nói là xì hơi và chen vào thang máy ngay trước khi cửa thang máy đóng lại.

“Tôi nghĩ chỉ tiêu của buổi rèn luyện hôm nay đạt được rồi.” Cô ngượng ngùng giải thích. Người đàn ông hơi nhướng mày, khóe miệng khẽ cong lên.

Phương Lê Nhân là người nhát gan yếu bóng vía và không hề kiêu căng, cô thực sự đã tạo một ‘nơi ngả lưng’ dưới sàn bên cạnh giường lớn bằng chăn bông dự phòng do khách sạn cung cấp. Dù không dám khen ngợi kỹ năng trải giường nhưng chiếc giường đơn giản miễn cưỡng thành hình. Cô rúc vào lớp chăn ấm áp do chính mình tạo ra, mệt mỏi thỏa mãn ngáp một cái: “Tôi ngủ đây, chúc ngủ ngon.” Giây tiếp theo cô liền chìm vào giấc ngủ.

Cô quên rằng mình đang nằm trước một người đàn ông mà cô chỉ mới biết chưa đầy hai tiếng đồng hồ, thậm chí cả thân phận và tên người ta cô cũng không biết. Nói cô ngây thơ tốt bụng cũng được, hay mệt mỏi đến mức quên đề phòng cũng được, cứ như vậy trao trọn niềm tin cho người lạ.

Trong lúc ngủ cô có trở mình, mơ hồ cảm giác được dưới thân trở nên mềm mại hơn rất nhiều, mơ mơ màng màng cũng không nghĩ nhiều, theo bản năng tiến lại gần nguồn nhiệt cách đó không xa. Cô mơ thấy chú gấu bông siêu lớn trên giường ở nhà mình, mỗi lần ngủ cô đều dùng cả tay chân ôm nó, thoải mái như đang ngủ trong suối nước nóng.

“Này, tay cô chạm vào đâu đấy?” ‘Chú gấu bông’ cất lời, giọng nói trầm ấm dễ nghe.



Phương Lê Nhân chép chép miệng, hai tay cực kỳ không muốn rời khỏi thiên đường ấm áp, mịn màng, nhấp nhô và cứng rắn này. Sao ‘chú gấu bông’ này lại rụt rè thế, không cho chủ nhân là cô chạm vào là sao? "Cứ sờ, cứ sờ đấy!"

Không chỉ chạm vào mà còn sờ soạng khắp nơi. Cô áp người về phía trước, xoa xoa khắp cơ thể và khuôn mặt của "chú gấu bông" như một con sâu bướm đang quằn quại, chỗ nào nên sờ và không nên sờ cô đều sờ đến triệt để. Đến khi “chú gấu bông” không còn ý định chống cự nữa, cô mới hài lòng buông tha.

Khi cô phát hiện ra ‘chú gấu bông’ mà mình đang ôm trong lòng không phải là chú gấu bông ở nhà thì trời đã sáng. Ánh sáng ban ngày mạnh mẽ chiếu vào qua khung cửa sổ trong suốt từ trần đến sàn do quên kéo rèm, tiếng ồn ào của xe cộ và dòng người qua lại trên những con phố đông đúc truyền lên một nơi cao như ở đây, trở nên hư ảo.

Trước mặt cô là khuôn mặt đang ngủ rất gần của một người đàn ông, còn là một người đàn ông rất đẹp trai. Mũi rất thẳng và lông mi rất dài. Phương Lê Nhân lại một lần nữa cảm thán rằng vẻ ngoài tự nhiên của người đàn ông mà cô tình cờ gặp gỡ này được xếp vào top ba trong số những người đàn ông cô từng gặp.

Phải biết rằng sau khi xuyên sách, cô là một người phụ nữ đã trải đời không ít, tận mắt gặp gỡ rất nhiều người nổi tiếng và các trai xinh gái đẹp trong giới giải trí.

Tuy nhiên, kinh nghiệm trải đời mà cô biết không bao gồm việc thức dậy vào sáng sớm và thấy tay chân mình đang quấn quanh một người đàn ông xa lạ như một con rắn... Ngay khi cô định lặng lẽ thu tay chân lại và giả vờ như chưa hề có chuyện gì xảy ra, đôi mắt của người đàn ông đã mở ra.

Con ngươi đen láy phản chiếu ảnh ngược của cô rõ ràng như vậy, giống như một đài phun nước màu đen tuyền.

Phương Lê Nhân nhìn thấy rõ ràng vẻ mặt sợ hãi và trừng mắt của chính mình, xấu hổ đến mức muốn nổ tung: "À ừm... Chào buổi sáng." Cô giả vờ bình tĩnh, suy nghĩ xem có cơ hội nào để rời khỏi anh một cách tự nhiên hay không.

Đang lúc suy nghĩ, bỗng nhiên có thứ gì đó cứng cứng ấn vào bụng dưới của cô, dường như còn tỏa ra nhiệt độ nóng rực như thiêu đốt: “Cái gì thế nhỉ?” Cô lẩm bẩm tự hỏi, tiếp đó nhìn xuống.

“Chào cờ’, cô không biết sao?” Người đàn ông vừa tỉnh dậy, giọng nói hơi khàn khàn.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau