Nữ Phụ Ác Độc Cũng Có Phản Diện Yêu (H)
Chương 35: Không Phải Tiểu Lục Gia
"Việc làm ăn đôi khi dựa vào duyên phận và trực giác. Sao lại nhiều nghi ngờ như vậy?" Chu Gia Hàn dùng giọng điệu nghiêm túc bảo vệ vị hôn thê của mình, nhưng Phương Lê Nhân có thể thấy rõ trong lòng anh ta cũng không phải không có nghi ngờ, tranh thủ rèn sắt khi còn nóng, mở miệng thốt ra lời nói dối kinh hồn: "Chính mắt em nhìn thấy hai người họ thân mật với nhau!"
Dương Mộ Vân sửng sốt: "Sao có thể! Tiểu Lê, em đang nói bậy gì vậy?" Sắc mặt Chu Gia Hàn trở nên tái mét: "Tiểu Lê, cho dù em không thích Mộ Vân, cũng không thể vu khống cô ấy như vậy!"
"Sao gọi là vu khống? Em có bằng chứng!" Phương Lê Nhân lợi dụng thời cơ, lấy ra bức ảnh Lục Phù gửi cho cô, tự tin đặt trước mặt Chu Gia Hàn. Chu Gia Hàn tập trung nhìn kỹ, sắc mặt thả lỏng hơn, sau khi xem xong bức ảnh vẻ mặt của Dương Mộ Vân cũng trở nên kỳ lạ.
Phương Lê Nhân không rõ nguyên do, chợt nghe thấy Chu Gia Hàn bất đắc dĩ nói: "Tiểu Lê, mặc dù hai người trong ảnh đứng hơi gần nhau, nhưng cũng không chứng minh được điều gì. Huống chi người đàn ông này căn bản không phải là Tiểu Lục Gia!"
“Cái gì?” Phương Lê Nhân mở to hai mắt. Cô rút tay lại và nhìn chằm chằm vào những bức ảnh với vẻ mặt khó tin. Nếu nhìn kỹ thì đúng là người đàn ông trong ảnh có nét đẹp nhưng lại không đủ đẹp trai để làm nam chính thứ hai.
—-Nhưng làm sao có thể, không phải A Niên là người bên cạnh Lục Phù sao? Làm sao anh có thể chụp lầm được!
Dương Mộ Vân quan sát vẻ mặt của cô, hỏi: "Tiểu Lê, em không biết Tiểu Lục Gia trông như thế nào sao?"
Phương Lê Nhân trừng mắt nhìn cô ấy, sao cô có thể biết được! Trong buổi yến tiệc vừa rồi, cô mải làm thuốc mê và buộc dây an toàn trên lan can sân thượng đến nổi chưa ăn một miếng cơm nào, còn thời gian đâu để nhìn rõ Tiểu Lục Gia trông như thế nào. Dù sao trong nguyên tác cô không có nhiều vai diễn phối hợp với anh nên không cần thiết phải biết mặt.
"Sao tôi có thể không biết!" Nhưng cô không ngờ rằng giữa chừng lại xảy ra chuyện không hay, trong lòng hoảng hốt, phảng phất có thể nhìn thấy hai người trước mặt kết hôn thành công, còn cô bởi vì kế hoạch thất bại nên bị bố bắt đi liên hôn thương nghiệp, tương lai bi thảm.
Cô nghiến răng nghiến lợi nói: "Cùng lắm do em vô tình chụp nhầm ảnh mà thôi! À, em vẫn còn nhân chứng. Có người bên cạnh Tiểu Lục Gia cũng nhìn thấy hai người họ gần gũi nhau!" Liên quan đến "người kề cạnh Tiểu Lục Gia", Chu Gia Hàn và Dương Mộ Vân nhìn nhau, không có cách nào bỏ qua vấn đề này, hai người đều nghiêm túc nhìn Phương Lê Nhân.
Phương Lê Nhân ra vẻ bình tĩnh bước sang một bên, với tâm trạng “để tên A Niên đáng chết này giải quyết”, bấm số điện thoại mà cô đã lưu lại lúc anh gửi ảnh, bên kia thờ ơ nói: “Có chuyện gì vậy?” Phương Lê Nhân hạ giọng chất vấn: "Anh chơi tôi à, người trong ảnh không phải Tiểu Lục Gia!"
Bên kia truyền đến tiếng cười khẽ: "Tôi còn tưởng rằng cô rất quen thuộc với hắn!" Phương Lê Nhân không rảnh tám chuyện với anh: "Hiện tại tôi dẫn Chu Gia Hàn tới chỗ anh, anh giúp tôi làm chứng, anh biết nên nói như thế nào mà đúng không — nếu không…" Nhất thời cô không nghĩ ra cách nào để đe dọa, dưới tình thế cấp bách bèn nói: "Nếu không tôi sẽ chán ghét anh!"
Nói xong, cô cũng cảm thấy không hợp lý, đỏ mặt hỏi: “Anh đang ở đâu?” Đầu bên kia không hề tỏ ra giễu cợt hay khinh thường, như thể lời đe dọa trẻ con này thực sự có tính răn đe, chỉ đơn giản trả lời: “Trên mái nhà, cạnh hồ bơi."
Dương Mộ Vân sửng sốt: "Sao có thể! Tiểu Lê, em đang nói bậy gì vậy?" Sắc mặt Chu Gia Hàn trở nên tái mét: "Tiểu Lê, cho dù em không thích Mộ Vân, cũng không thể vu khống cô ấy như vậy!"
"Sao gọi là vu khống? Em có bằng chứng!" Phương Lê Nhân lợi dụng thời cơ, lấy ra bức ảnh Lục Phù gửi cho cô, tự tin đặt trước mặt Chu Gia Hàn. Chu Gia Hàn tập trung nhìn kỹ, sắc mặt thả lỏng hơn, sau khi xem xong bức ảnh vẻ mặt của Dương Mộ Vân cũng trở nên kỳ lạ.
Phương Lê Nhân không rõ nguyên do, chợt nghe thấy Chu Gia Hàn bất đắc dĩ nói: "Tiểu Lê, mặc dù hai người trong ảnh đứng hơi gần nhau, nhưng cũng không chứng minh được điều gì. Huống chi người đàn ông này căn bản không phải là Tiểu Lục Gia!"
“Cái gì?” Phương Lê Nhân mở to hai mắt. Cô rút tay lại và nhìn chằm chằm vào những bức ảnh với vẻ mặt khó tin. Nếu nhìn kỹ thì đúng là người đàn ông trong ảnh có nét đẹp nhưng lại không đủ đẹp trai để làm nam chính thứ hai.
—-Nhưng làm sao có thể, không phải A Niên là người bên cạnh Lục Phù sao? Làm sao anh có thể chụp lầm được!
Dương Mộ Vân quan sát vẻ mặt của cô, hỏi: "Tiểu Lê, em không biết Tiểu Lục Gia trông như thế nào sao?"
Phương Lê Nhân trừng mắt nhìn cô ấy, sao cô có thể biết được! Trong buổi yến tiệc vừa rồi, cô mải làm thuốc mê và buộc dây an toàn trên lan can sân thượng đến nổi chưa ăn một miếng cơm nào, còn thời gian đâu để nhìn rõ Tiểu Lục Gia trông như thế nào. Dù sao trong nguyên tác cô không có nhiều vai diễn phối hợp với anh nên không cần thiết phải biết mặt.
"Sao tôi có thể không biết!" Nhưng cô không ngờ rằng giữa chừng lại xảy ra chuyện không hay, trong lòng hoảng hốt, phảng phất có thể nhìn thấy hai người trước mặt kết hôn thành công, còn cô bởi vì kế hoạch thất bại nên bị bố bắt đi liên hôn thương nghiệp, tương lai bi thảm.
Cô nghiến răng nghiến lợi nói: "Cùng lắm do em vô tình chụp nhầm ảnh mà thôi! À, em vẫn còn nhân chứng. Có người bên cạnh Tiểu Lục Gia cũng nhìn thấy hai người họ gần gũi nhau!" Liên quan đến "người kề cạnh Tiểu Lục Gia", Chu Gia Hàn và Dương Mộ Vân nhìn nhau, không có cách nào bỏ qua vấn đề này, hai người đều nghiêm túc nhìn Phương Lê Nhân.
Phương Lê Nhân ra vẻ bình tĩnh bước sang một bên, với tâm trạng “để tên A Niên đáng chết này giải quyết”, bấm số điện thoại mà cô đã lưu lại lúc anh gửi ảnh, bên kia thờ ơ nói: “Có chuyện gì vậy?” Phương Lê Nhân hạ giọng chất vấn: "Anh chơi tôi à, người trong ảnh không phải Tiểu Lục Gia!"
Bên kia truyền đến tiếng cười khẽ: "Tôi còn tưởng rằng cô rất quen thuộc với hắn!" Phương Lê Nhân không rảnh tám chuyện với anh: "Hiện tại tôi dẫn Chu Gia Hàn tới chỗ anh, anh giúp tôi làm chứng, anh biết nên nói như thế nào mà đúng không — nếu không…" Nhất thời cô không nghĩ ra cách nào để đe dọa, dưới tình thế cấp bách bèn nói: "Nếu không tôi sẽ chán ghét anh!"
Nói xong, cô cũng cảm thấy không hợp lý, đỏ mặt hỏi: “Anh đang ở đâu?” Đầu bên kia không hề tỏ ra giễu cợt hay khinh thường, như thể lời đe dọa trẻ con này thực sự có tính răn đe, chỉ đơn giản trả lời: “Trên mái nhà, cạnh hồ bơi."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất