Nữ Phụ Ác Độc Cũng Có Phản Diện Yêu (H)
Chương 43: Nhận Sai
Trời ơi... Phương Lê Nhân vội vàng lên tiếng giải thích: "Tôi coi anh ấy như anh trai, thấy anh ấy muốn đi ngủ. Để anh ấy ngủ thoải mái hơn, tôi giúp anh ấy cởi áo khoác ra. Điều này hợp lý mà đúng không?"
Cô vừa nói xong lại có cảnh cô cởi áo sơ mi bên trong của Chu Gia Hàn và in hình son môi lên đó.
Phương Lê Nhân sợ hãi đến mức sắp phát điên, bắt đầu nói nhảm: "Không, không phải như anh nghĩ đâu! Đây kỳ thực là một nghi lễ tôn giáo, chính là cởi áo trong của một người, in son môi lên đó rồi ném xuống đất, làm như vậy là có thể chúc anh ấy có một giấc mơ đẹp.”
Cô trịnh trọng nhấn mạnh: "Gia Hàn... Anh ấy hay bị khó ngủ. Tôi làm điều này là vì xuất phát từ lòng tốt của một người em gái!"
Sắc mặt Lục Phù đen như đáy nồi, cắn răng kìm nén cơn tức giận, hung hăng trừng mắt nhìn cô sáp lại gần muốn lấy lòng mình, anh chỉ vào góc đằng sau ghế sô pha: “Cô đứng ở bên kia cho tôi, quay mặt vào tường!" Cơ mặt Phương Lê Nhân giật giật: "Xin anh đấy, tôi bao nhiêu tuổi rồi..."
"Còn, không, đi, mau!" Lục Phù nói gằn từng chữ, giống như mài dao trên mặt đất gồ ghề. Phương Lê Nhân vội vàng chạy tới, đứng trong góc tường như học sinh tiểu học, hai tay chắp trước bụng, mũi hướng xuống ngực.
Thành thật đứng đó mấy giây, cô run rẩy quay đầu lại, lén lút nhìn chằm chằm vào màn hình phía sau, đề phòng Lục Phù nhìn thấy hình cảnh nghiêm trọng hơn mà tức giận, cô sẽ có tâm lý để ứng phó kịp thời.
Lục Phù nhìn cô cởi quần Chu Gia Hàn, trông dáng vẻ của anh có vẻ bình tĩnh, nhưng có thể nhìn thấy sự tức giận mãnh liệt trong lòng anh qua bờ vai và tấm lưng bị căng chặt thành một đường thẳng. Phương Lê Nhân muốn giải thích, hơi hé miệng, nhưng chỉ biết hối hận mà đập trán vào tường.
Lúc này cô nghe thấy tiếng kêu đau đớn của chính mình trên màn hình, bởi vì một giây trước đầu cô đã đập vào bức tượng cứng ở cuối giường. Lục Phù im lặng mấy giây, sau đó trầm giọng hỏi: "Đầu cô không sao chứ?"
Nhưng Phương Lê Nhân đã nhanh trí tìm được cơ hội làm nũng tỏ ra tủi thân, cô rên rỉ sờ sờ gáy: "Đập một cái lớn lắm!" Thấy Lục Phù không nói gì, cô mạnh dạn chạy tới rồi nhào người vào đùi anh, đáng thương kêu lên: "Đau quá!"
Lục Phù tức giận nhìn cô, một tay kéo cô vào lòng, chạm phải cái túi bên cạnh, nghiến răng nghiến lợi mắng: “Đáng đời!” Phương Lê Nhân ngoan ngoãn nằm trong lòng anh như một chú mèo con, cảm nhận hơi ấm từ lòng bàn tay rộng lớn, tay anh xoa đầu thật sướng quá đi, cơn đau âm ỉ dường như không còn nữa.
Đúng lúc cô đang cảm thấy thoải mái thì hai tay đặt lên đầu cô chợt cứng đờ, hóa ra trên TV đang chiếu cảnh cô cởi quần lót, đặt lên mặt Chu Gia Hàn. Giọng nói từ phía trên truyền đến nhẹ nhàng và phiêu phiêu, như thể phát ra từ vực thẳm sâu hút: "Tiện thể giải thích một chút, đây là nghi lễ tôn giáo gì vậy?"
Phương Lê Nhân vùi mặt vào đùi anh và giả vờ chết, nhưng cô đột nhiên cảm thấy một bàn tay to lớn lần mò đến cặp mông trần của mình và bóp mạnh vào phần thịt mềm mại. “A!” Cô đau đớn bật thẳng thân trên lên như một cái lò xo, khuôn mặt nhỏ nhắn ngước lên nhìn anh với vẻ đau đớn.
Lục Phù đang định cúi xuống dạy cho cô một bài học, lại bị hình ảnh trên màn hình làm phân tâm — Phương Lê Nhân đang lén đưa tay về phía hạ thể của Chu Gia Hàn... Cầu xin Chúa, cầu xin Ngọc Hoàng Đại Đế, đột nhiên có tiếng gõ cửa cắt ngang động tác của cô.
Tuy nhiên, những gì nhìn thấy trước đó cũng đủ khiến Lục Phù phát điên. Anh càng tức giận, nụ cười trên mặt càng đậm, khiến Phương Lê Nhân dựng tóc gáy. Anh nói bằng giọng điệu giảng giải đạo lý: “Như thế này mà không gọi là dụ dỗ hả?”
“Không phải!” Phương Lê Nhân trợn mắt nói dối bất chấp, “Chỉ là tôi nhìn thấy trên quần lót của anh ấy có một con bọ nhỏ, muốn giúp anh ấy phủi đi thôi.”
Lục Phù cười một tiếng: “Cô không thừa nhận phải không?” Phương Lê Nhân cười đến hồn nhiên: “Ngay từ đầu đã không có chuyện đó!” Lục Phù nhướng mày: “Cô chính là không chịu thừa nhận!” Phương Lê Nhân lại cười đến ngây thơ: "Tôi đã nói với anh là không hề xảy ra chuyện kia!"
Hai người họ lặp đi lặp lại cùng một nội dung hơn mười lần như thể họ đang chống chọi với một bức tường quỷ ám. Lục Phù tức giận rút súng từ bên hông ra, chĩa nòng súng đen ngòm vào Phương Lê Nhân, nheo mắt cười: “Thật sự không chịu thừa nhận sao? Cô biết đấy, tôi ghét những kẻ phá hoại tình cảm của người khác, nhưng càng chán ghét những người dám làm mà không dám nhận.”
Phương Lê Nhân nuốt nước miếng, trong mắt thay bằng sự chân thành sám hối lỗi lầm trong quá khứ của chính mình: “Đúng vậy, không sai, tôi dự định dụ dỗ anh ấy! Anh thông minh quá đi, có thể thấy được điều này! Tôi sai rồi, tôi sâu sắc nhận ra sai lầm của mình rồi! Đáng lẽ tôi không nên…”
Cô hít sâu một hơi.
Lục Phù dùng nòng súng vỗ vỗ hông cô, ra hiệu cho cô đứng dậy, nghiêng đầu nói: “Nếu không bị tiếng gõ cửa làm gián đoạn, cô tính toán tiếp tục quyến rũ hắn như thế nào?” Anh nhìn cô, ánh mắt như vực thẳm sâu không thấy đáy: “Ngay tại đây, diễn lại cảnh đó một cách chi tiết cho tôi xem.”
Anh khẽ cử động cổ tay, Phương Lê Nhân liền cảm thấy viền váy của cô bị kim loại cứng nào đó nhấc lên, họng súng lạnh lẽo từ từ vạch theo hình dáng của hoa khẩu, cắm chặt vào khe hở giữa hai chân cô.
Cô vừa nói xong lại có cảnh cô cởi áo sơ mi bên trong của Chu Gia Hàn và in hình son môi lên đó.
Phương Lê Nhân sợ hãi đến mức sắp phát điên, bắt đầu nói nhảm: "Không, không phải như anh nghĩ đâu! Đây kỳ thực là một nghi lễ tôn giáo, chính là cởi áo trong của một người, in son môi lên đó rồi ném xuống đất, làm như vậy là có thể chúc anh ấy có một giấc mơ đẹp.”
Cô trịnh trọng nhấn mạnh: "Gia Hàn... Anh ấy hay bị khó ngủ. Tôi làm điều này là vì xuất phát từ lòng tốt của một người em gái!"
Sắc mặt Lục Phù đen như đáy nồi, cắn răng kìm nén cơn tức giận, hung hăng trừng mắt nhìn cô sáp lại gần muốn lấy lòng mình, anh chỉ vào góc đằng sau ghế sô pha: “Cô đứng ở bên kia cho tôi, quay mặt vào tường!" Cơ mặt Phương Lê Nhân giật giật: "Xin anh đấy, tôi bao nhiêu tuổi rồi..."
"Còn, không, đi, mau!" Lục Phù nói gằn từng chữ, giống như mài dao trên mặt đất gồ ghề. Phương Lê Nhân vội vàng chạy tới, đứng trong góc tường như học sinh tiểu học, hai tay chắp trước bụng, mũi hướng xuống ngực.
Thành thật đứng đó mấy giây, cô run rẩy quay đầu lại, lén lút nhìn chằm chằm vào màn hình phía sau, đề phòng Lục Phù nhìn thấy hình cảnh nghiêm trọng hơn mà tức giận, cô sẽ có tâm lý để ứng phó kịp thời.
Lục Phù nhìn cô cởi quần Chu Gia Hàn, trông dáng vẻ của anh có vẻ bình tĩnh, nhưng có thể nhìn thấy sự tức giận mãnh liệt trong lòng anh qua bờ vai và tấm lưng bị căng chặt thành một đường thẳng. Phương Lê Nhân muốn giải thích, hơi hé miệng, nhưng chỉ biết hối hận mà đập trán vào tường.
Lúc này cô nghe thấy tiếng kêu đau đớn của chính mình trên màn hình, bởi vì một giây trước đầu cô đã đập vào bức tượng cứng ở cuối giường. Lục Phù im lặng mấy giây, sau đó trầm giọng hỏi: "Đầu cô không sao chứ?"
Nhưng Phương Lê Nhân đã nhanh trí tìm được cơ hội làm nũng tỏ ra tủi thân, cô rên rỉ sờ sờ gáy: "Đập một cái lớn lắm!" Thấy Lục Phù không nói gì, cô mạnh dạn chạy tới rồi nhào người vào đùi anh, đáng thương kêu lên: "Đau quá!"
Lục Phù tức giận nhìn cô, một tay kéo cô vào lòng, chạm phải cái túi bên cạnh, nghiến răng nghiến lợi mắng: “Đáng đời!” Phương Lê Nhân ngoan ngoãn nằm trong lòng anh như một chú mèo con, cảm nhận hơi ấm từ lòng bàn tay rộng lớn, tay anh xoa đầu thật sướng quá đi, cơn đau âm ỉ dường như không còn nữa.
Đúng lúc cô đang cảm thấy thoải mái thì hai tay đặt lên đầu cô chợt cứng đờ, hóa ra trên TV đang chiếu cảnh cô cởi quần lót, đặt lên mặt Chu Gia Hàn. Giọng nói từ phía trên truyền đến nhẹ nhàng và phiêu phiêu, như thể phát ra từ vực thẳm sâu hút: "Tiện thể giải thích một chút, đây là nghi lễ tôn giáo gì vậy?"
Phương Lê Nhân vùi mặt vào đùi anh và giả vờ chết, nhưng cô đột nhiên cảm thấy một bàn tay to lớn lần mò đến cặp mông trần của mình và bóp mạnh vào phần thịt mềm mại. “A!” Cô đau đớn bật thẳng thân trên lên như một cái lò xo, khuôn mặt nhỏ nhắn ngước lên nhìn anh với vẻ đau đớn.
Lục Phù đang định cúi xuống dạy cho cô một bài học, lại bị hình ảnh trên màn hình làm phân tâm — Phương Lê Nhân đang lén đưa tay về phía hạ thể của Chu Gia Hàn... Cầu xin Chúa, cầu xin Ngọc Hoàng Đại Đế, đột nhiên có tiếng gõ cửa cắt ngang động tác của cô.
Tuy nhiên, những gì nhìn thấy trước đó cũng đủ khiến Lục Phù phát điên. Anh càng tức giận, nụ cười trên mặt càng đậm, khiến Phương Lê Nhân dựng tóc gáy. Anh nói bằng giọng điệu giảng giải đạo lý: “Như thế này mà không gọi là dụ dỗ hả?”
“Không phải!” Phương Lê Nhân trợn mắt nói dối bất chấp, “Chỉ là tôi nhìn thấy trên quần lót của anh ấy có một con bọ nhỏ, muốn giúp anh ấy phủi đi thôi.”
Lục Phù cười một tiếng: “Cô không thừa nhận phải không?” Phương Lê Nhân cười đến hồn nhiên: “Ngay từ đầu đã không có chuyện đó!” Lục Phù nhướng mày: “Cô chính là không chịu thừa nhận!” Phương Lê Nhân lại cười đến ngây thơ: "Tôi đã nói với anh là không hề xảy ra chuyện kia!"
Hai người họ lặp đi lặp lại cùng một nội dung hơn mười lần như thể họ đang chống chọi với một bức tường quỷ ám. Lục Phù tức giận rút súng từ bên hông ra, chĩa nòng súng đen ngòm vào Phương Lê Nhân, nheo mắt cười: “Thật sự không chịu thừa nhận sao? Cô biết đấy, tôi ghét những kẻ phá hoại tình cảm của người khác, nhưng càng chán ghét những người dám làm mà không dám nhận.”
Phương Lê Nhân nuốt nước miếng, trong mắt thay bằng sự chân thành sám hối lỗi lầm trong quá khứ của chính mình: “Đúng vậy, không sai, tôi dự định dụ dỗ anh ấy! Anh thông minh quá đi, có thể thấy được điều này! Tôi sai rồi, tôi sâu sắc nhận ra sai lầm của mình rồi! Đáng lẽ tôi không nên…”
Cô hít sâu một hơi.
Lục Phù dùng nòng súng vỗ vỗ hông cô, ra hiệu cho cô đứng dậy, nghiêng đầu nói: “Nếu không bị tiếng gõ cửa làm gián đoạn, cô tính toán tiếp tục quyến rũ hắn như thế nào?” Anh nhìn cô, ánh mắt như vực thẳm sâu không thấy đáy: “Ngay tại đây, diễn lại cảnh đó một cách chi tiết cho tôi xem.”
Anh khẽ cử động cổ tay, Phương Lê Nhân liền cảm thấy viền váy của cô bị kim loại cứng nào đó nhấc lên, họng súng lạnh lẽo từ từ vạch theo hình dáng của hoa khẩu, cắm chặt vào khe hở giữa hai chân cô.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất