Nữ Phụ Ác Độc Cũng Có Phản Diện Yêu (H)

Chương 44: Xin

Trước Sau
"Ngay...Tại đây?" Trong nửa phút hành động của Lục Phù, máu trong cơ thể Phương Lê Nhân như ngừng chảy. Đây là lần đầu tiên trong đời cô bị họng súng dí vào da, trượt từng tấc từng tấc một. Đặc biệt là ở một nơi nhạy cảm như vậy.

Đầu súng cứng ngắc ấn chặt vào tiểu huyệt mềm mại, nhất thời gây ra cảm giác đau rát. Điều rõ ràng hơn cả cơn đau là cảm giác da đầu căng cứng và trái tim sắp nhảy lên tận cổ họng. Cô thở hổn hển nhìn Lục Phù, ánh mắt anh sâu thẳm không thể nhầm lẫn.

Cảm giác họng súng từ khe hở giữa mông càng lúc càng khuếch đại, giống như một con kiến ​​bò qua, lướt qua hoa khẩu. Da thịt mềm mại run rẩy dữ dội như một con thú nhỏ bị bắt nạt. Anh cười khẽ, nhìn sự bối rối của cô và trút cơn tức giận.

Họng súng tiến vào trong một lần nữa, lẽ ra nó không nên xuất hiện ở đó. Thậm chí Phương Lê Nhân còn nghĩ rằng sẽ tốt hơn nếu đặt thứ đó vào thái dương của cô. Anh nhấc lên một vòng cung nhỏ, có thể dễ dàng xuyên thủng một rào cản không ổn định nào đó.

Đầu súng kia còn muốn tiến vào sâu hơn, lực điều khiển lúc lớn lúc nhỏ.

Phương Lê Nhân nhịn không được nữa, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn lại vì đau: "Đau, đau... Anh mau lấy ra!" Cô có giang rộng hai chân cũng vô dụng, bên trong mỏng manh như thịt ngao không thể chống lại được kim loại lạnh băng. Càng kéo dài và giằng co, người chịu thiệt chỉ có thể là cô.

"...Cầu! Xin anh!" Sau khi cô nói ba từ này với sự tức giận và oán trách, lực đạo đã chậm lại. Anh chấp nhận sự thỏa hiệp của cô và lặng lẽ chờ đợi cô cởi bỏ áo giáp đầu hàng.



Sao anh lại có thể bắt nạt cô như thế, tại sao anh lại phải tức giận như vậy… Lần đầu tiên Phương Lê Nhân nhận ra rõ ràng và chân thực rằng đây là một kẻ sát nhân. Dù trước đây anh có giả vờ bình thản đến đâu thì sâu bên trong anh vẫn vậy. Cô khụt khịt mũi, miễn cưỡng đầu hàng thế lực tà ác: “Tôi làm là được chứ gì.”

Anh rút tay lại, trên họng súng màu xám sắt có vết nước. Anh tặc lưỡi một cái: "Bị dọa đến tiểu ra quần?" Đó là nước chảy ra khi anh dùng tay tác động một chút. Phương Lê Nhân nghiến chặt răng, thà xấu hổ hơn là nói ra sự thật.

Lục Phù kéo áo trước ngực cô lau nước trên họng súng, sau đó lên đạn, nhướng mi liếc nhìn cô: “Nếu quyến rũ không tốt, tôi sẽ bắn cô.”

Phương Lê Nhân cố gắng hết sức để chống lại cảm giác muốn khóc, đi đến khoảng trống phía trước bàn cà phê và đứng ngây ngốc với hai tay bị trói. Cô bĩu môi nâng cằm: “Anh muốn tôi biểu diễn mà không cần vật thể à?”

Lục Phù nghĩ rằng nếu cô dám để anh đóng vai Chu Giai Hàn say rượu, có lẽ anh thực sự không thể kiềm chế được xúc động muốn nổ súng. Cũng may cô không ngốc nghếch đến mức đó, cô chỉ vào chiếc gối dài anh tựa lưng và nói: “Cho tôi mượn cái đó.”

Lục Phù rút gối ôm ra, tiện tay ném đi, gối lăn đến dưới chân cô. Đó là một chiếc gối da màu nâu nhạt, rộng bằng một người và cao hơn nửa người, hoàn hảo để dùng làm hình nộm.

Phương Lê Nhân nửa quỳ trên mặt đất và ngồi đó một lúc. Nếu không có sự hướng dẫn của vài lời trong nguyên tác, rõ ràng cô không thể thành thạo trong những việc bị buộc phải làm, và quan trọng hơn là vượt qua được rào cản tâm lý.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau