Nữ Phụ Ác Độc Cũng Có Phản Diện Yêu (H)

Chương 47: Tự Tìm

Trước Sau
Lần này, Lục Phù không còn thúc giục nữa. Đôi chân dài của anh đổi hướng chồng lên nhau như muốn che đậy nơi nào đó.

Đối với Phương Lê Nhân, vẫn còn một bước cuối cùng. Cô đứng thẳng người, lảo đảo lắc lư, mái tóc dài hơi đẫm mồ hôi dính vào thái dương, ánh mắt có chút rã rời. Cô ngồi dạng hai chân, đơn giản cởi chiếc váy quấn quanh eo ra, khiến mái tóc càng thêm rối bù.

Cô kẹp chiếc gối vào giữa hai chân và cưỡi nó. Nói tóm lại là tiểu huyệt của cô đang đối diện với điểm đánh dấu × kia. Lục Phù chợt hiểu ra, sau đó cong môi: Hóa ra từ đầu đến cuối chỉ có một quy luật, miệng kề miệng, ngực kề ngực, × kề ×.

Không... Anh nhanh chóng sự khinh thường kiêu ngạo của chính mình tát vào mặt. Phương Lê Nhân luôn có khả năng khiến đối phương kinh ngạc. Cô là người thực dụng và không chơi đùa một cách tượng trưng. Vì vậy, cô dùng răng cắn mở gói bao cao su, tròng nó vào cây bút đánh dấu và đặt vào chỗ dấu × đóng vai trò như một cây gậy thịt.

“Côn thịt” nằm sấp trước, cô ngồi lên xoa xoa, da thịt run rẩy dán vào nhau, mắt nhắm nghiền, mái tóc bù xù bay tứ tung. Dưới sự điều khiển của những ngón tay mảnh khảnh, “côn thịt” từng chút một ngóc đầu dậy. Mí mắt Lục Phù run run, trong mắt hiện lên sự khát máu.

Đôi chân trần của Phương Lê Nhân đặt trên mặt đất, thân hình trần trụi ngả về phía sau, đưa đẩy eo và bụng, bộ ngực lắc lư, tiểu huyệt trượt lên trượt xuống theo điểm đánh dấu, sau vài động tác, cán bút chìm vào trong khe thịt căng mọng, chỉ có thể nhìn thấy phần đầu và đuôi.

Dâm thủy chảy róc rách từ khe hở và tụ lại thành một vũng nước nhỏ lấp lánh trên bề mặt da gối. Lục Phù nhìn chằm chằm nơi đó, con ngươi đen láy bất động. Anh đang tự hỏi liệu Phương Lê Nhân có đủ can đảm để nhét cây bút vào nơi đó trước mặt anh không?

May mắn thay, cô thiếu dũng khí của một con báo nên khi cơ thể cô run lên như bị điện giật và những dòng dịch thể trào ra khỏi hoa huyệt, cô chỉ cầm cây bút kẹp ở bên trong thay vì đút vào sâu hơn. “Lạch cạch.” Cây bút đánh dấu bị dòng nước cuốn trôi, lăn xuống đất, để lại một vết nước dài.

Lục Phù thở dài một hơi, ngửa cổ ra sau, ngửa mặt lên trần nhà, bất động. Từ góc nhìn của Phương Lê Nhân, chỉ có thể nhìn thấy hàm dưới rõ ràng và hầu kết nhô ra. Tim cô run lên, đập thình thình như sắp vọt lên cổ họng. Chẳng lẽ anh không hài lòng sao?



Cô nuốt nước bọt, nhìn thấy khẩu súng nằm trong tay anh mà không cầm chặt, trong đầu cô chợt nảy ra một ý nghĩ táo bạo - hãy tha thứ cho cô, thần kinh của cô luôn điên cuồng như vậy hết lần này đến lần khác.

Cô lao tới, cố chộp lấy khẩu súng.

Chưa kịp chạm vào một góc, cổ tay đã bị kìm sắt khóa lại, thế giới quay cuồng, cô bị đè xuống, đúng nghĩa tự chui đầu vào lưới. Lục Phù thở hổn hển và nhìn cô bằng đôi mắt đỏ ngầu. Không cần nhìn, anh giơ tay bắn một phát, sau một tiếng “Đùng” lớn, chiếc gối nở hoa.

Anh thản nhiên ném khẩu súng đi, nó biến mất đâu đó nơi góc tường.

Thế giới lại lần nữa quay cuồng, Phương Lê Nhân bị đè ở trên ghế sô pha, Lục Phù đè ở sau lưng cô.

“Đau quá!” Anh đâm vào cô bằng một cây côn thịt thô dày từ phía sau, khiến Phương Lê Nhân đau đến mức đổ mồ hôi đầy trán. “Cố chịu đựng!” Anh thấp giọng mắng và đưa ra một cánh tay, cô không chút do dự cắn nó, mùi máu tươi lan ra trong miệng.

Anh không hề dừng lại, tiến từng tấc một, chậm rãi mà tàn nhẫn —- "Là cô tự tìm."

Cho đến khi lớp màng mỏng kia bị xuyên thủng hoàn toàn thì hai người cũng hoàn toàn kết hợp với nhau.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau