Chương 26:
Hoắc Vân Dung cảm thấy mình như đang mắc kẹt trong đám sương mù, mọi thứ xung quanh đều trở nên hư ảo, trước mắt chỉ có một màu trắng xóa, khoảng không giữa trời và đất vắng lặng đến mức chỉ còn lại tiếng hô hấp của nàng.
Hoắc Vân Dung mở to mắt đưa tay vẫy qua vẫy lại, cố gắng quét đi làn sương mù dày đặc để nhìn xem mình đang ở đâu nhưng dù cố gắng thế nào thì đám sương mù kia vẫn không tan mà thay vào đó lại tụ lại dày hơn, ngưng tụ thành một dải lụa trắng nặng trịch vây hãm xung quanh nàng.
Nàng mở miệng muốn gọi phụ mẫu, ca ca nhưng không hiểu sao cổ họng không phát ra được tiếng nào. Tầng sương trắng càng quấn chặt hơn và mang theo hơi lạnh thấu xương xâm nhập vào làn da mỏng manh của nàng. Nàng run lên vì lạnh nhưng lại không thể thốt ra được lời nào nên đành bất lực nhìn xung quanh mà vẫn không thể nhìn thấy gì.
Hoắc Vân Dung cố gắng xé mở làn sương mù đã trói buộc mình, tuyệt vọng chạy về khoảng không vô tận phía trước. Nàng chạy cho đến khi kiệt sức và đôi chân đau mỏi nhưng sương mù kia vẫn lượn lờ xung quanh như một cái bóng.
Cắn chặt đôi môi tê dại vì lạnh, nàng hết bàng hoàng rồi lại bất lực, sao có thể như vậy chứ? Đến tột cùng thì nàng đang ở đâu, tại sao đến một bóng người cũng không có, chẳng lẽ đã đi vào địa phủ rồi sao? Nhưng nếu thật sự là địa phủ thì thậm chí cả quỷ sai đưa nàng đến cầu Nại Hà để uống canh Mạnh Bà cũng không có? Nàng phải cô độc tại đây đến bao giờ?
Lạnh quá… Hoắc Vân Dung lạnh đến mức răng đánh lập cập, nàng ngồi xổm xuống ôm chặt lấy thân thể, trong lòng tràn ngập bi thương. Có lẽ nàng đã chết thật rồi, chết trong im lặng đến cả nơi chôn thây cũng không có. Có lẽ vì vậy mà quỷ sai chưa đến đưa nàng đi đầu thai.
Phải chăng nàng đã thật sự trở thành một cô hồn dã quỷ không nơi nương tựa, cả đời phải lang thang trong màn sương đến duỗi tay cũng không nhìn thấy năm ngón này?
Đôi mắt vàng của Bạch Hổ chợt lóe lên trong đầu Hoắc Vân Dung, nó… Nó đã biết mình chết chưa, sẽ đau khổ vì mình chứ? Nếu nó nhìn thấy xác của mình liệu rằng sẽ vì mình mà đào mộ chôn cất không? Hay là trực tiếp ăn luôn?
Ban đầu lúc xảy ra chuyện đó, quả thật nàng đã hận chết nó, ước gì có thể giết được nó, nếu không giết được thì nàng sẽ tự sát, tóm lại là nàng không muốn nhìn thấy nó trên cõi đời này thêm lần nào nữa. Tất cả những điều tốt đẹp nó làm cho Hoắc Vân Dung trong quá khứ đều trở thành hành động đạo đức giả đáng ghét. Nàng ước gì thời gian có thể quay trở lại, khoảnh khắc nàng rơi khỏi vách đá rồi chết đi thì mọi thứ trong ba tháng này sẽ bị quét sạch!
Nhưng bây giờ nàng biết mình đã chết, không biết vì lý do gì mà dường như sự căm phẫn đó không còn quan trọng nữa. Nó chỉ là một con thú nên theo lẽ tự nhiên sẽ không biết cái gì gọi là liêm sỉ lễ tiết. Xét về kích thước thì có vẻ như nó là một con hổ trưởng thành, gia đình nàng có nuôi một số vật nuôi trong nhà nên nàng biết động vật vào thời kỳ động dục cực kỳ khó khăn, nếu không xử lý đúng cách những con vật đó có thể phát điên và phá nát hàng rào. Trong trường hợp nghiêm trọng thì thậm chí chúng sẽ chạy lung tung và làm tổn thương người khác.
Mặc dù thần trí lúc đó của Hoắc Vân Dung không rõ ràng nhưng trong thâm tâm nàng biết rằng mặc dù Bạch Hổ ép buộc nhưng lại không hề làm tổn thương nàng, thậm chí còn cố gắng lấy lòng nàng.
Nghĩ đến đây, mặt Hoắc Vân Dung hơi nóng lên, nếu nó, nếu nó là người… Lòng vừa nghĩ đến thì mặt nàng đỏ bừng, hai tai nóng lên rồi đột nhiên nhéo mình một cái, sau đó không dám nghĩ về nó nữa.
Ngược lại nàng nghĩ đến vẻ mặt nó lúc quấn lấy nàng và cọ xát làm nũng, đôi mắt màu vàng đầy chờ mong tròn xoe sáng ngời. Rõ ràng sinh ra đã uy nghiêm và hung mãnh như vậy nhưng lại hành động nũng nịu như một con mèo lớn, khi nàng phớt lờ nó thì nó lại buồn bã gục đầu xuống trông cực kỳ đáng thương.
Nếu nó biết mình đã chết có lẽ nó sẽ rất buồn, không biết loài hổ khi buồn có khóc như con người hay không, nàng còn chưa từng thấy bộ dạng khóc vì buồn của nó…
Mãi đắm chìm trong suy nghĩ của bản thân được một lúc, không biết từ bao giờ cái lạnh thấu xương đã dần dần biến mất, xung quanh có một luồng hơi ấm đều đặn truyền đến, ý thức của Hoắc Vân Dung chầm chậm tan rã như đang lơ lửng trên không. Dường như trên mặt nàng có một thứ mềm mại chạm vào, nàng vô thức tiến lại gần nguồn nhiệt, mơ hồ lẩm bẩm điều gì đó rồi lại ngất đi.
Hoắc Vân Dung mở to mắt đưa tay vẫy qua vẫy lại, cố gắng quét đi làn sương mù dày đặc để nhìn xem mình đang ở đâu nhưng dù cố gắng thế nào thì đám sương mù kia vẫn không tan mà thay vào đó lại tụ lại dày hơn, ngưng tụ thành một dải lụa trắng nặng trịch vây hãm xung quanh nàng.
Nàng mở miệng muốn gọi phụ mẫu, ca ca nhưng không hiểu sao cổ họng không phát ra được tiếng nào. Tầng sương trắng càng quấn chặt hơn và mang theo hơi lạnh thấu xương xâm nhập vào làn da mỏng manh của nàng. Nàng run lên vì lạnh nhưng lại không thể thốt ra được lời nào nên đành bất lực nhìn xung quanh mà vẫn không thể nhìn thấy gì.
Hoắc Vân Dung cố gắng xé mở làn sương mù đã trói buộc mình, tuyệt vọng chạy về khoảng không vô tận phía trước. Nàng chạy cho đến khi kiệt sức và đôi chân đau mỏi nhưng sương mù kia vẫn lượn lờ xung quanh như một cái bóng.
Cắn chặt đôi môi tê dại vì lạnh, nàng hết bàng hoàng rồi lại bất lực, sao có thể như vậy chứ? Đến tột cùng thì nàng đang ở đâu, tại sao đến một bóng người cũng không có, chẳng lẽ đã đi vào địa phủ rồi sao? Nhưng nếu thật sự là địa phủ thì thậm chí cả quỷ sai đưa nàng đến cầu Nại Hà để uống canh Mạnh Bà cũng không có? Nàng phải cô độc tại đây đến bao giờ?
Lạnh quá… Hoắc Vân Dung lạnh đến mức răng đánh lập cập, nàng ngồi xổm xuống ôm chặt lấy thân thể, trong lòng tràn ngập bi thương. Có lẽ nàng đã chết thật rồi, chết trong im lặng đến cả nơi chôn thây cũng không có. Có lẽ vì vậy mà quỷ sai chưa đến đưa nàng đi đầu thai.
Phải chăng nàng đã thật sự trở thành một cô hồn dã quỷ không nơi nương tựa, cả đời phải lang thang trong màn sương đến duỗi tay cũng không nhìn thấy năm ngón này?
Đôi mắt vàng của Bạch Hổ chợt lóe lên trong đầu Hoắc Vân Dung, nó… Nó đã biết mình chết chưa, sẽ đau khổ vì mình chứ? Nếu nó nhìn thấy xác của mình liệu rằng sẽ vì mình mà đào mộ chôn cất không? Hay là trực tiếp ăn luôn?
Ban đầu lúc xảy ra chuyện đó, quả thật nàng đã hận chết nó, ước gì có thể giết được nó, nếu không giết được thì nàng sẽ tự sát, tóm lại là nàng không muốn nhìn thấy nó trên cõi đời này thêm lần nào nữa. Tất cả những điều tốt đẹp nó làm cho Hoắc Vân Dung trong quá khứ đều trở thành hành động đạo đức giả đáng ghét. Nàng ước gì thời gian có thể quay trở lại, khoảnh khắc nàng rơi khỏi vách đá rồi chết đi thì mọi thứ trong ba tháng này sẽ bị quét sạch!
Nhưng bây giờ nàng biết mình đã chết, không biết vì lý do gì mà dường như sự căm phẫn đó không còn quan trọng nữa. Nó chỉ là một con thú nên theo lẽ tự nhiên sẽ không biết cái gì gọi là liêm sỉ lễ tiết. Xét về kích thước thì có vẻ như nó là một con hổ trưởng thành, gia đình nàng có nuôi một số vật nuôi trong nhà nên nàng biết động vật vào thời kỳ động dục cực kỳ khó khăn, nếu không xử lý đúng cách những con vật đó có thể phát điên và phá nát hàng rào. Trong trường hợp nghiêm trọng thì thậm chí chúng sẽ chạy lung tung và làm tổn thương người khác.
Mặc dù thần trí lúc đó của Hoắc Vân Dung không rõ ràng nhưng trong thâm tâm nàng biết rằng mặc dù Bạch Hổ ép buộc nhưng lại không hề làm tổn thương nàng, thậm chí còn cố gắng lấy lòng nàng.
Nghĩ đến đây, mặt Hoắc Vân Dung hơi nóng lên, nếu nó, nếu nó là người… Lòng vừa nghĩ đến thì mặt nàng đỏ bừng, hai tai nóng lên rồi đột nhiên nhéo mình một cái, sau đó không dám nghĩ về nó nữa.
Ngược lại nàng nghĩ đến vẻ mặt nó lúc quấn lấy nàng và cọ xát làm nũng, đôi mắt màu vàng đầy chờ mong tròn xoe sáng ngời. Rõ ràng sinh ra đã uy nghiêm và hung mãnh như vậy nhưng lại hành động nũng nịu như một con mèo lớn, khi nàng phớt lờ nó thì nó lại buồn bã gục đầu xuống trông cực kỳ đáng thương.
Nếu nó biết mình đã chết có lẽ nó sẽ rất buồn, không biết loài hổ khi buồn có khóc như con người hay không, nàng còn chưa từng thấy bộ dạng khóc vì buồn của nó…
Mãi đắm chìm trong suy nghĩ của bản thân được một lúc, không biết từ bao giờ cái lạnh thấu xương đã dần dần biến mất, xung quanh có một luồng hơi ấm đều đặn truyền đến, ý thức của Hoắc Vân Dung chầm chậm tan rã như đang lơ lửng trên không. Dường như trên mặt nàng có một thứ mềm mại chạm vào, nàng vô thức tiến lại gần nguồn nhiệt, mơ hồ lẩm bẩm điều gì đó rồi lại ngất đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất