Xuyên Đến 80, Mỹ Nhân Tỉnh Lại Trong Quan Tài, Bật Dậy Đánh Cực Phẩm
Chương 22:
Thấy Trình An Nhiên đồng ý, Triệu Hải Yến mừng lắm, nói sáng nay cô ấy xào thịt ba chỉ, nhất định phải kéo Trình An Nhiên đi ăn.
Sáng Ngụy Mặc đi làm nhiệm vụ bên ngoài, đến chiều mới về, thấy cửa phòng lưu trữ mở, anh vô thức liếc mắt nhìn vào thì thấy Trình An Nhiên đang ở bên trong.
"Sao em lại ở đây?" Ngụy Mặc ngạc nhiên hỏi.
Trình An Nhiên nghiêng đầu nhìn Ngụy Mặc cười cười, mắt nhìn lướt qua những con số trên sổ sách, vừa tính toán vừa trả lời: "Chị Triệu mời em đến giúp chị ấy xử lý sổ sách cũ, ở nhà cũng chẳng có việc gì làm, giúp được gì thì giúp thôi."
Nghe Trình An Nhiên nói vậy, Ngụy Mặc ngẩn người, trong ấn tượng của anh, Trình An Nhiên là người luôn đặt cảm nhận của mình lên hàng đầu, chưa bao giờ nói những lời như "Giúp được gì thì giúp thôi."
Liếc nhìn đống sổ sách cũ chất như núi, Ngụy Mặc biết cho dù Trình An Nhiên tính toán nhanh đến mấy thì ít nhất cũng phải mất chín mười ngày, anh không thể để Trình An Nhiên làm việc không công được.
Ngụy Mặc đi thẳng ra ngoài, Trình An Nhiên tưởng Ngụy Mặc đi làm việc khác, không để ý, năm phút sau, Ngụy Mặc dẫn theo một người đàn ông mặt mày nghiêm nghị, toàn thân tỏa ra sát khí bước vào.
Trình An Nhiên nhìn thấy người đàn ông này thì sửng sốt.
Tống Càn Thành, là lãnh đạo cao nhất của đơn vị Ngụy Mặc, ông ấy từng xuất hiện một lần trong đám cưới đơn giản của Ngụy Mặc và Trình An Nhiên, chỉ là lúc đó nguyên chủ đã làm trò khóc lóc om sòm, nhất quyết không chịu kết hôn với Ngụy Mặc, khiến mọi chuyện trở nên rất xấu hổ, chắc hẳn Tống Càn Thành cũng không có ấn tượng tốt gì về cô.
Nhưng mà, Ngụy Mặc tìm ông ấy đến đây làm gì?
"Tiểu Trình, nghe Ngụy Mặc nói cô đang giúp kế toán xử lý sổ sách cũ?" Tống Càn Thành mở lời hỏi, ông ấy đã cố gắng tỏ ra thân thiện nhưng vẫn không giấu được vẻ nghiêm nghị.
Nhưng Trình An Nhiên không sợ Tống Càn Thành, cô nhìn thẳng vào mắt ông ấy, bình thản gật đầu: "Đúng vậy."
Tống Càn Thành thấy Trình An Nhiên nhìn thẳng vào mình không chút sợ hãi, có chút kinh ngạc, trong trí nhớ của ông ấy, Trình An Nhiên chỉ là một cô nhóc tính tình kiêu căng, từ bao giờ lại có được sự dũng cảm này?
Ông ấy "Ồ." một tiếng dò xét, còn chưa kịp nói gì thì Triệu Hải Yến đã đến nơi.
"An Nhiên à, thế nào rồi? Lại sắp xếp được bao nhiêu sổ sách cũ rồi?"
Triệu Hải Yến cười hớn hở bước vào phòng lưu trữ, thấy Tống Càn Thành ở đó, cô ấy lập tức nín cười, có chút dè dặt hỏi: "Lãnh đạo Tống, sao ông lại ở đây?"
Sáng Ngụy Mặc đi làm nhiệm vụ bên ngoài, đến chiều mới về, thấy cửa phòng lưu trữ mở, anh vô thức liếc mắt nhìn vào thì thấy Trình An Nhiên đang ở bên trong.
"Sao em lại ở đây?" Ngụy Mặc ngạc nhiên hỏi.
Trình An Nhiên nghiêng đầu nhìn Ngụy Mặc cười cười, mắt nhìn lướt qua những con số trên sổ sách, vừa tính toán vừa trả lời: "Chị Triệu mời em đến giúp chị ấy xử lý sổ sách cũ, ở nhà cũng chẳng có việc gì làm, giúp được gì thì giúp thôi."
Nghe Trình An Nhiên nói vậy, Ngụy Mặc ngẩn người, trong ấn tượng của anh, Trình An Nhiên là người luôn đặt cảm nhận của mình lên hàng đầu, chưa bao giờ nói những lời như "Giúp được gì thì giúp thôi."
Liếc nhìn đống sổ sách cũ chất như núi, Ngụy Mặc biết cho dù Trình An Nhiên tính toán nhanh đến mấy thì ít nhất cũng phải mất chín mười ngày, anh không thể để Trình An Nhiên làm việc không công được.
Ngụy Mặc đi thẳng ra ngoài, Trình An Nhiên tưởng Ngụy Mặc đi làm việc khác, không để ý, năm phút sau, Ngụy Mặc dẫn theo một người đàn ông mặt mày nghiêm nghị, toàn thân tỏa ra sát khí bước vào.
Trình An Nhiên nhìn thấy người đàn ông này thì sửng sốt.
Tống Càn Thành, là lãnh đạo cao nhất của đơn vị Ngụy Mặc, ông ấy từng xuất hiện một lần trong đám cưới đơn giản của Ngụy Mặc và Trình An Nhiên, chỉ là lúc đó nguyên chủ đã làm trò khóc lóc om sòm, nhất quyết không chịu kết hôn với Ngụy Mặc, khiến mọi chuyện trở nên rất xấu hổ, chắc hẳn Tống Càn Thành cũng không có ấn tượng tốt gì về cô.
Nhưng mà, Ngụy Mặc tìm ông ấy đến đây làm gì?
"Tiểu Trình, nghe Ngụy Mặc nói cô đang giúp kế toán xử lý sổ sách cũ?" Tống Càn Thành mở lời hỏi, ông ấy đã cố gắng tỏ ra thân thiện nhưng vẫn không giấu được vẻ nghiêm nghị.
Nhưng Trình An Nhiên không sợ Tống Càn Thành, cô nhìn thẳng vào mắt ông ấy, bình thản gật đầu: "Đúng vậy."
Tống Càn Thành thấy Trình An Nhiên nhìn thẳng vào mình không chút sợ hãi, có chút kinh ngạc, trong trí nhớ của ông ấy, Trình An Nhiên chỉ là một cô nhóc tính tình kiêu căng, từ bao giờ lại có được sự dũng cảm này?
Ông ấy "Ồ." một tiếng dò xét, còn chưa kịp nói gì thì Triệu Hải Yến đã đến nơi.
"An Nhiên à, thế nào rồi? Lại sắp xếp được bao nhiêu sổ sách cũ rồi?"
Triệu Hải Yến cười hớn hở bước vào phòng lưu trữ, thấy Tống Càn Thành ở đó, cô ấy lập tức nín cười, có chút dè dặt hỏi: "Lãnh đạo Tống, sao ông lại ở đây?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất