Xuyên Đến 80, Mỹ Nhân Tỉnh Lại Trong Quan Tài, Bật Dậy Đánh Cực Phẩm
Chương 37:
"Tôi thấy mấy hôm nay em gái An Nhiên thay đổi hơi nhiều, không chừng là thay đổi chiến lược, muốn dụ cậu đưa cô ấy ra ngoài, cậu phải cẩn thận đấy."
Gần đây Trình An Nhiên thay đổi rất nhiều, giúp đỡ mọi người, anh Lý cũng rất vui nhưng vừa thấy Ngụy Mặc đưa cô ra ngoài, anh ấy không nhịn được mà nghĩ nhiều.
Cũng không thể trách anh ấy nghĩ nhiều, thực sự là trước đây Trình An Nhiên đã bỏ trốn quá nhiều lần, có lần còn chạy đến tận nhà ga, may mà vừa vặn gặp Ngụy Mặc, mới không xảy ra chuyện gì.
"Tôi biết rồi." Ngụy Mặc gật đầu.
Anh Lý còn muốn nói gì đó nhưng thấy vẻ mặt hờ hững của Ngụy Mặc, lời đến miệng đành nuốt trở vào, vỗ vai Ngụy Mặc rồi quay người đi.
Đợi Ngụy Mặc đi tới, Trình An Nhiên tò mò hỏi: "Anh Lý nói gì với anh vậy?"
Ngụy Mặc nói thẳng: "Sợ em chạy mất."
"..."
Trình An Nhiên khẽ "Chậc." một tiếng, bước chân đi trước.
Chợ rất đông người, không có quản lý đô thị nên ven đường toàn là người bán hàng rong, tiếng rao hàng không ngớt, Ngụy Mặc vẫn luôn im lặng đi bên cạnh Trình An Nhiên, đề phòng người qua đường va vào cô.
Những năm gần đây, kinh tế trong nước phát triển nhanh chóng, ngoài vải, dầu, thịt, thuốc lá, rượu, lương thực, một số mặt hàng đặc biệt thì các đồ vật nhỏ khác đã dần được mở bán không cần tem phiếu.
Trình An Nhiên không phải là thiếu nữ, cô không hứng thú với những món đồ nhỏ xinh sặc sỡ trên phố, cô ra ngoài chỉ vì ở gia thuộc viện rất buồn chán, muốn ra ngoài xem tình hình kinh tế thời đại này.
Nghĩ đến việc kiếm tiền trong thời đại này, phải dựa vào nhu cầu của thời đại mà ra tay.
Trình An Nhiên tập trung hết vào môi trường xung quanh, còn Ngụy Mặc thì tập trung hết vào cô.
Đi được một lúc, Trình An Nhiên ngửi thấy một mùi thơm, là mùi bánh rán đường từ bên đường truyền đến.
Ở kiếp trước, Trình An Nhiên sẽ thấy món này rất ngấy nhưng ở thời đại này, mọi người đều thiếu dầu mỡ, nhìn thấy bánh rán đường cô hơi thèm, chân không nhấc nổi.
Từ khi chuyển đến đây, Trình An Nhiên luôn tỏ ra khinh thường mọi thứ, rất ít khi lộ ra vẻ mặt như thế này.
Trong mắt Ngụy Mặc, Trình An Nhiên trở nên gần gũi hơn, có chút đáng yêu.
Ngụy Mặc hỏi: "Em muốn ăn không?"
"... Cũng không phải muốn lắm."
Trình An Nhiên quay đầu không nhìn nữa.
Từ khi chuyển đến gia thuộc viện, cô đã tiêu không ít tiền của Ngụy Mặc, lương của Ngụy Mặc không cao, chắc hẳn đã sớm cạn kiệt.
"Về thôi!"
Gần đây Trình An Nhiên thay đổi rất nhiều, giúp đỡ mọi người, anh Lý cũng rất vui nhưng vừa thấy Ngụy Mặc đưa cô ra ngoài, anh ấy không nhịn được mà nghĩ nhiều.
Cũng không thể trách anh ấy nghĩ nhiều, thực sự là trước đây Trình An Nhiên đã bỏ trốn quá nhiều lần, có lần còn chạy đến tận nhà ga, may mà vừa vặn gặp Ngụy Mặc, mới không xảy ra chuyện gì.
"Tôi biết rồi." Ngụy Mặc gật đầu.
Anh Lý còn muốn nói gì đó nhưng thấy vẻ mặt hờ hững của Ngụy Mặc, lời đến miệng đành nuốt trở vào, vỗ vai Ngụy Mặc rồi quay người đi.
Đợi Ngụy Mặc đi tới, Trình An Nhiên tò mò hỏi: "Anh Lý nói gì với anh vậy?"
Ngụy Mặc nói thẳng: "Sợ em chạy mất."
"..."
Trình An Nhiên khẽ "Chậc." một tiếng, bước chân đi trước.
Chợ rất đông người, không có quản lý đô thị nên ven đường toàn là người bán hàng rong, tiếng rao hàng không ngớt, Ngụy Mặc vẫn luôn im lặng đi bên cạnh Trình An Nhiên, đề phòng người qua đường va vào cô.
Những năm gần đây, kinh tế trong nước phát triển nhanh chóng, ngoài vải, dầu, thịt, thuốc lá, rượu, lương thực, một số mặt hàng đặc biệt thì các đồ vật nhỏ khác đã dần được mở bán không cần tem phiếu.
Trình An Nhiên không phải là thiếu nữ, cô không hứng thú với những món đồ nhỏ xinh sặc sỡ trên phố, cô ra ngoài chỉ vì ở gia thuộc viện rất buồn chán, muốn ra ngoài xem tình hình kinh tế thời đại này.
Nghĩ đến việc kiếm tiền trong thời đại này, phải dựa vào nhu cầu của thời đại mà ra tay.
Trình An Nhiên tập trung hết vào môi trường xung quanh, còn Ngụy Mặc thì tập trung hết vào cô.
Đi được một lúc, Trình An Nhiên ngửi thấy một mùi thơm, là mùi bánh rán đường từ bên đường truyền đến.
Ở kiếp trước, Trình An Nhiên sẽ thấy món này rất ngấy nhưng ở thời đại này, mọi người đều thiếu dầu mỡ, nhìn thấy bánh rán đường cô hơi thèm, chân không nhấc nổi.
Từ khi chuyển đến đây, Trình An Nhiên luôn tỏ ra khinh thường mọi thứ, rất ít khi lộ ra vẻ mặt như thế này.
Trong mắt Ngụy Mặc, Trình An Nhiên trở nên gần gũi hơn, có chút đáng yêu.
Ngụy Mặc hỏi: "Em muốn ăn không?"
"... Cũng không phải muốn lắm."
Trình An Nhiên quay đầu không nhìn nữa.
Từ khi chuyển đến gia thuộc viện, cô đã tiêu không ít tiền của Ngụy Mặc, lương của Ngụy Mặc không cao, chắc hẳn đã sớm cạn kiệt.
"Về thôi!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất