Thiên Dạ Mộc: Bảo Bối Nhỏ Của Bách Thiếu

Chương 42

Trước Sau
Dinh thự Bách gia - 4 năm sau

“ Bách Tử Sâm, con mau lăn ra đây”

Vâng, đó chính là câu nói quen thuộc của Đông Trà mấy hôm nay. Căn hộ của cô ở Bác Cảng đang được sửa lại nên vợ chồng cô chuyển tới Bách viện. Thỉnh thoảng sẽ về dinh thự chơi và cậu nhóc nhà cô càng lớn càng hiếu động, cho về dinh thự này chơi như thả hổ về rừng. Ngày nào cô cũng phải đi mấy vòng để tìm.

Hôm nay tên nhóc ấy còn gan to bằng trời dám lén đổ sữa vào chậu cây chứ, bị cô bắt gặp liền bỏ của chạy lấy người, cô đi tìm nửa tiếng rồi vẫn chưa tìm thấy tên nhóc này đâu.

Bất lực rồi, con ai người ấy tìm, cô lấy điện thoại ra gọi cho cái người đã cùng góp vốn tạo ra tên nhóc kia với cô, chuông vừa đổ hồi đầu tiên đã có người bắt máy “ Lão Bách, anh mau cút về đây, em chịu hết nổi con anh rồi”

Vừa nói xong cô đã lập tức ngắt máy, nhìn mọi phía xung quanh vẫn không thấy tên nhóc con kia đâu. Cô hỏi Trần quản gia thì ông ấy con bao che cho con cô nữa chứ.

Ở phía bên Bách Thuân, anh ta đang bàn việc với cấp dưới nhưng bọn họ đang đứng hình vì giọng nói quyền lực vừa vang lên từ điện thoại sếp mình. Cũng thấy rén hộ, tự nhủ Bách tổng hãy bảo trọng.

Để vợ anh tức giận đến mức này thì chỉ có tên nhóc ở nhà lại làm gì nên tội rồi trốn đi mất, anh đang suy nghĩ việc gửi Bột Bột về cho ba anh hoặc mẹ vợ anh, cứ để ở nhà kiểu này không ổn chút nào “ Hôm nay kết thúc ở đây thôi, mọi người về chỗ của mình đi”

Giờ anh phải về nhà để xem hai mẹ con họ lại làm sao nữa rồi. Về đến dinh thự, anh vừa cởi được chiếc áo suit bên ngoài ra thì có một bóng hình nhỏ mũm mĩm từ đâu chạy tới ôm lấy chân anh “ Ba về rồi, mami thật đáng sợ”

Bách Tử Sâm hay còn gọi với cái tên thân mật là Bột Bột năm nay đã lên 4 tuổi rồi. Trắng tròn mũm mĩm, người gặp người yêu, nhưng được cái lại rất nghịch ngợm.



Được mọi người nhận xét là mang vẻ ngoài của Bách Thuân nhưng tính cách lại copy y hệt lúc Đông Trà còn nhỏ, nghịch đủ thứ. Lần trước sang nhà ông nội chơi còn nhổ hết lông đuôi con gà tre của ông để làm cầu đá. Ông nội cậu tức lắm nhưng không làm gì được đứa cháu nhỏ này.

Nhưng Đông Trà hồi nhỏ cũng có hiếu động đến mức đó đâu chứ. Cô nghịch thì có nghịch nhưng không tới nỗi gây ra những thứ tày trời như vậy.

Đưa áo suit cho người làm, anh cúi xuống bế cậu nhóc này lên, đi tới phòng khách. Vừa đi vừa nhéo nhéo vào chiếc má bầu bĩnh kia “ Con lại làm gì để mami con giận rồi vậy?”

Tên nhõi con này vãn tỏ ra vẻ mình vô tội lắm sau khi đổ hết cốc sữa vào chậu cây “ Con đâu có làm gì đâu”

Đông Trà đã ngồi ngay ngắn trên ghế để đợi hai ba con nhà này bế nhau tới đây. Nhìn tên nhóc đang lẻo mép với ba nó kia, cô không nhịn nổi tức giận chỉ vào chiếc cốc trên bàn “ Anh nhìn xem, con trai anh dám lén lút sau lưng em đổ sữa vào chậu cây, hỏi xem có tức không cơ chứ?”

Thả cậu nhóc trên tay mình xuống, anh tỏ ra vẻ đáng tiếc lắm “ Nếu như vậy thì ba không cứu được con rồi. Mau xin lỗi mami đi”

Bột Bột chạy tới chỗ Đông Trà đang tức giận, cố gắng trèo lên trên ghế. Cái thân người tròn ủm đấy phải mãi mới leo được lên ghế, cậu ta ngồi lên đùi mami của mình, rồi còn ôm cổ, thơm thơm vào má nũng nịu “ Mami, mami Bột Bột sai rồi, lần sau Bột Bột không dám nữa”

“ Lại còn lần sau?” Lại bắt đầu làm nũng để thoát tội đấy, nhưng cứ đáng yêu như vậy thì làm sao cô nỡ giận lâu cho được chứ.

Dụi dụi đầu vào ngực mam rồi lắc đầu lia lịa “ Không có, không có lần sau”

Ấy ấy tên nhóc kia đang dụi vào đâu vậy? Bách Thuân đen mặt đi tới nhấc tên nhóc đang chiếm tiện nghi của vợ anh ra chỗ khác rồi ngồi xuống bên cạnh cô “ Xem chừng phải gửi tên nhóc này về cho mẹ em”



“ Ba lại muốn đưa con đi tới nhà bà ngoại” Bột Bột dùng bàn tay mũm mĩm kia đánh đánh vào đùi ba mình.

Nhấc cậu con trai ngồi lên đùi mình, xoa xoa đôi má bầu bĩnh. Làm sao mà cô rời xa được cục bột núng nính này chứ “ Nếu anh muốn, thì anh có thể qua đó ở với mẹ em. Chứ làm sao em xa được tên đáng yêu này”

“ Như vậy không được, anh cũng không thể rời xa được vợ mình” Nhìn thấy vợ mình ôm tên nhóc kia, anh cũng không thua kém được ôm lấy cô, không được ôm thì anh tự ôm vậy.

Anh ta còn tranh thủ cúi xuống thủ thỉ vào tai vợ mình “ Đông Trà, anh còn muốn có con gái”

Liếc qua nhìn chồng mình một cái, cứ sơ hở là anh ta lại nói muốn có con gái, cô nghe muốn nhức đầu rồi. Bế theo Bột Bột đứng dậy đi ra phía sau vườn “ Không có đâu, anh đừng có nài nữa. Không mấy anh đi kiếm cô em nào sinh cho anh”

Thấy vợ mình rời đi, anh ta vội đứng dậy chạy theo. Anh mà thử léng phéng bên ngoài xem Đông Trà có nhai anh ra bã không chứ “ Em không định sinh thêm em cho Bột Bột chơi cùng sao?”

“ Mami, Bột Bột cũng muốn có em” Nghe ba mình nhắc đến em, cậu cũng muốn có. Suốt ngày chơi với những người lớn này chán chết mất. Cậu nhóc ôm lấy tay mẹ mình, dụi dụi má vào đó.

Bách Thuân bế lấy Bột Bột từ tay Đông Trà. Đồng minh của anh đây rồi, không uổng công mấy nay anh công tác tư tưởng cho tên nhóc này “ Em thấy chưa, con nó cũng muốn có em”

Chồng cô từ bao giờ lại lôi kéo được con trai cô vậy. Một người cô đã thấy nhức đầu, giờ thêm một người nữa nhức đầu nhân hai “ Hai ba con mấy người thật hết nói nổi”

Thở dài một hơi, cô chưa sẵn sàng cho việc mang thai lần nữa dù biết cũng đã tới thời điểm để sinh thêm con rồi. Chuyện này cô vẫn nên suy nghĩ thêm. Cơ mà nhìn hai tên một lớn một nhỏ kia cứ háo hức trông có ghét không cơ chứ.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau