Thập Niên 80: Bắt Đầu Từ Bày Sạp Bán Hàng
Chương 47: Cô Vẫn Nên Bảo Vệ Bản Thân Mình Trước Thì Hơn
Đối với chuyện này, Tạ Tổ Căn vẫn luôn canh cánh trong lòng, sau khi kết hôn với cô xong anh ta há miệng khép miệng chỉ toàn nói mấy cô gái đó không có mắt nhìn.
Nhưng anh ta cũng không đi gây rắc rối cho mấy cô gái đó.
Mấy cô gái đó đều rất may mắn, chứ không giống cô, đã ly hôn rồi vẫn còn bị quấy rầy, thậm chí còn bị đâm cho liệt nữa.
Kiếp này, cô chỉ muốn làm một đối tượng xem mắt ngày xưa của Tạ Tổ Căn chứ không muốn gả cho anh ta.
Thật ra Khương Lệ Vân khá là muốn tố cáo cha của Tạ Tổ Căn vì dù sao đối phương cũng đã tham ô không ít tiền của lò gạch.
Nhưng ở thời đại này, mấy chuyện như thế nhiều không kể xiết, giữa mấy người này còn bao che lấp liếm cho nhau… nếu cô không tố cáo bằng tên thật vậy rất có khả năng sẽ không có tác dụng gì cả.
Mà tố cáo bằng tên thật lại quá mức nguy hiểm.
Cô vẫn nên bảo vệ bản thân mình trước thì hơn.
Biết được Khương Lệ Vân không bằng lòng là vì Tạ Tổ Căn quá thấp, Trương Tiểu Hạnh cũng không chào hàng thêm nữa mà chỉ có thể lẩm bẩm nói một vài câu như điều kiện của anh ta tốt, nếu Khương Lệ Vân đồng ý thì có thể đòi nhiều sính lễ bao nhiêu, rồi đến cả chuyện xây nhà và lấy vợ cho Trương Lợi Hải nữa…
Khương Lệ Vân nghe mà thấy buồn cười: “Cha mẹ tôi sẽ không lấy sính lễ của tôi đâu.”
Khương Lệ Bình gả lên thị trấn còn không đòi sính lễ thì thôi, kiếp trước lúc cô kết hôn, cha mẹ cô cũng không đòi.
Có lần mẹ Tạ còn cảm thấy tự hào và đắc ý vì cô mang theo sính lễ về, còn dùng lý do này để nói với mọi người là Tạ Tổ Căn có sức hút.
Cô biết chuyện này mới ở nhà họ Tạ đập bàn, kêu bọn họ bù lại sính lễ, bằng không, cô sẽ lập tức về nhà mẹ đẻ ngay… từ đó về sau, mẹ Tạ cũng không dám nói lung tung nữa.
Công việc ở xưởng sản xuất sô pha rất nhàm chán.
Trong xưởng cũng có cung cấp cơm trưa, người nấu cơm là mẹ của xưởng trưởng nhưng Khương Lệ Vân chưa bao giờ từng ăn cơm trong xưởng hết.
Buổi trưa cô sẽ về nhà ăn cơm, rau ở nhà thường là đậu nành hấp và bí đao hấp.
“Cha, buổi tối cha hấp bốn quả trứng gà đi, chúng ta mỗi người một quả.” Khương Lệ Vân nhìn về phía Khương Què: “Dưa muối cha cũng hấp luôn một bát, rồi xào thêm ít bí đỏ.”
Nhà bọn họ nuôi năm con gà, mỗi ngày ăn ít trứng gà cũng không thành vấn đề, nhưng ngày trước Khương Què luôn gom trứng lại để đi bán lấy tiền.
Nhưng mấy năm sau quay đầu nhìn lại… chút ít tiền kiếm được từ việc bán trứng gà vào thời buổi này đặt vào mấy năm sau đủ làm được cái gì?
Trong nhà có trứng gà vẫn nên tự mình ăn sạch để bồi bổ cơ thể, nghe càng có lời hơn.
Ở thôn bọn họ, đại đa số đàn ông đều không làm việc nhà, cũng giống như đại đa số phụ nữ sẽ không ra đồng làm việc nặng nhọc vậy.
Nhưng Khương Què đã què một chân, tốc độ làm việc đồng áng thậm chí còn không thể so được với Khương Lệ Vân, sức khỏe của Ngô Tiểu Xuân thì lại không tốt… cho nên mấy năm nay, Khương Què cũng đã làm không ít việc lặt vặt trong nhà.
Nghe thấy Khương Lệ Vân nói như vậy, ông đồng ý ngay.
Trong nhà không thiếu dưa muối, còn bí đỏ… người nông thôn đều biết trồng bí đỏ, có đôi khi ăn đúng mùa sẽ coi thành cơm mà ăn, mà ăn hết bí đỏ rồi có thể đồng thời giữ lại hạt của nó đem phơi khô.
Hạt bí đỏ phơi khô có thể xao chín làm món ăn vặt, nhưng hạt bí đỏ mà các hộ nông dân tự mình trồng ra đều rất nhỏ, ăn cũng không có cảm giác gì.
Nhưng anh ta cũng không đi gây rắc rối cho mấy cô gái đó.
Mấy cô gái đó đều rất may mắn, chứ không giống cô, đã ly hôn rồi vẫn còn bị quấy rầy, thậm chí còn bị đâm cho liệt nữa.
Kiếp này, cô chỉ muốn làm một đối tượng xem mắt ngày xưa của Tạ Tổ Căn chứ không muốn gả cho anh ta.
Thật ra Khương Lệ Vân khá là muốn tố cáo cha của Tạ Tổ Căn vì dù sao đối phương cũng đã tham ô không ít tiền của lò gạch.
Nhưng ở thời đại này, mấy chuyện như thế nhiều không kể xiết, giữa mấy người này còn bao che lấp liếm cho nhau… nếu cô không tố cáo bằng tên thật vậy rất có khả năng sẽ không có tác dụng gì cả.
Mà tố cáo bằng tên thật lại quá mức nguy hiểm.
Cô vẫn nên bảo vệ bản thân mình trước thì hơn.
Biết được Khương Lệ Vân không bằng lòng là vì Tạ Tổ Căn quá thấp, Trương Tiểu Hạnh cũng không chào hàng thêm nữa mà chỉ có thể lẩm bẩm nói một vài câu như điều kiện của anh ta tốt, nếu Khương Lệ Vân đồng ý thì có thể đòi nhiều sính lễ bao nhiêu, rồi đến cả chuyện xây nhà và lấy vợ cho Trương Lợi Hải nữa…
Khương Lệ Vân nghe mà thấy buồn cười: “Cha mẹ tôi sẽ không lấy sính lễ của tôi đâu.”
Khương Lệ Bình gả lên thị trấn còn không đòi sính lễ thì thôi, kiếp trước lúc cô kết hôn, cha mẹ cô cũng không đòi.
Có lần mẹ Tạ còn cảm thấy tự hào và đắc ý vì cô mang theo sính lễ về, còn dùng lý do này để nói với mọi người là Tạ Tổ Căn có sức hút.
Cô biết chuyện này mới ở nhà họ Tạ đập bàn, kêu bọn họ bù lại sính lễ, bằng không, cô sẽ lập tức về nhà mẹ đẻ ngay… từ đó về sau, mẹ Tạ cũng không dám nói lung tung nữa.
Công việc ở xưởng sản xuất sô pha rất nhàm chán.
Trong xưởng cũng có cung cấp cơm trưa, người nấu cơm là mẹ của xưởng trưởng nhưng Khương Lệ Vân chưa bao giờ từng ăn cơm trong xưởng hết.
Buổi trưa cô sẽ về nhà ăn cơm, rau ở nhà thường là đậu nành hấp và bí đao hấp.
“Cha, buổi tối cha hấp bốn quả trứng gà đi, chúng ta mỗi người một quả.” Khương Lệ Vân nhìn về phía Khương Què: “Dưa muối cha cũng hấp luôn một bát, rồi xào thêm ít bí đỏ.”
Nhà bọn họ nuôi năm con gà, mỗi ngày ăn ít trứng gà cũng không thành vấn đề, nhưng ngày trước Khương Què luôn gom trứng lại để đi bán lấy tiền.
Nhưng mấy năm sau quay đầu nhìn lại… chút ít tiền kiếm được từ việc bán trứng gà vào thời buổi này đặt vào mấy năm sau đủ làm được cái gì?
Trong nhà có trứng gà vẫn nên tự mình ăn sạch để bồi bổ cơ thể, nghe càng có lời hơn.
Ở thôn bọn họ, đại đa số đàn ông đều không làm việc nhà, cũng giống như đại đa số phụ nữ sẽ không ra đồng làm việc nặng nhọc vậy.
Nhưng Khương Què đã què một chân, tốc độ làm việc đồng áng thậm chí còn không thể so được với Khương Lệ Vân, sức khỏe của Ngô Tiểu Xuân thì lại không tốt… cho nên mấy năm nay, Khương Què cũng đã làm không ít việc lặt vặt trong nhà.
Nghe thấy Khương Lệ Vân nói như vậy, ông đồng ý ngay.
Trong nhà không thiếu dưa muối, còn bí đỏ… người nông thôn đều biết trồng bí đỏ, có đôi khi ăn đúng mùa sẽ coi thành cơm mà ăn, mà ăn hết bí đỏ rồi có thể đồng thời giữ lại hạt của nó đem phơi khô.
Hạt bí đỏ phơi khô có thể xao chín làm món ăn vặt, nhưng hạt bí đỏ mà các hộ nông dân tự mình trồng ra đều rất nhỏ, ăn cũng không có cảm giác gì.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất