Chương 3: Thú Triều
Từ Nông Nô Đến Đại Lãnh Chúa
Chương 3: Thú Triều
Nơi này cách hành trì không xa thường có lính gác tuần tra quanh đây nên cũng khá an toàn, cách thành trì khoảng 100 km về phía Nam là một khu đầm lầy và khu rừng rộng lớn, được gọi là Hắc Ám Đại Xâm Lâm.
Alanta 192 năm trước khi giải phóng, đế quốc vẫn còn nằm dưới sự thống trị của thú nhân lúc, nhân tộc bị bắt làm nô lệ phục vụ cho bọn chúng.
Nhưng với sự giúp sức của Thánh Điện, từng bước đánh đuổi Thú Nhân phải lui về Hắc Ám Đại Xâm Lâm, từ đó trong này có rất nhiều nhân thú tạo thành bộ lạc sinh sống.
Bọn chúng vào mùa đông không có lương thực, thường tạo thành các nhóm nhỏ, tấn công các thôn trang xung quanh thành trì gây ra tổn thất nặng nề.
Ở lãnh địa này có hơn 3 vạn người, hơn 2 ngàn trong số đó là dân tự do và thương nhân, còn lại đều là nông nô không có gì ăn nên mới bán mình cho lãnh chúa, đa số dân tự do đều có thành thạo một nghề nhưng chiếm phần lớn là lính đánh thuê hoặc Thợ Săn Yêu Thú tạo thành các công hội lớn nhỏ khác nhau.
Yêu thú khác với thú nhân ở chỗ bọn chúng linh trí rất thấp hành động dựa vào bản năng, còn thú nhân thì có hình dạng gần giống con người, bọn chúng vẫn giữ lại một số đặc điểm của yếu thú nhưng linh trí cao hơn một chút, biết độc lập suy nghĩ, nhưng vẫn bị ảnh hưởng ít nhiều bởi bản năng, khả năng học tập không cao.Nhưng đổi lại bọn chúng sinh ra lại rất cường tráng và mạnh mẽ.
Thợ săn, săn bắt yêu thú nếu thành công sẽ được huyết nhục và tinh hạch, cái thứ này rất rất đắt tiền, tinh hạch là thứ cực kỳ trân quý, nhưng hắn cũng không biết dùng để làm gì, còn huyết nhục thì phụ trợ kỵ sĩ tăng tốc độ tu luyện.
Tuy nhiên việc này rất nguy hiểm, thợ săn với con mồi thường hoán đổi vị trí cho nhau, với lại cũng không phải yêu thú nào cũng có tinh hạch, muốn săn được yêu thú có tinh hạch thì phải xem độ may mắn của chính bản thân.
Lúc vừa mới xuyên qua được vài ngày, hắn đang làm việc lúc, một con địa lang từ khu rừng chạy băng băng tới, nhảy lên người hắn há cái miệng thối, giống như muốn xé xác hắn thành từng mảnh.
Cứ nghĩ vừa mới xuyên qua lại phải chết, củng may, một người chạy tới, trên thân mặc áo giáp, đầu đeo mũ sắt, bên hông treo một thanh trường kiếm.
Chỉ thấy hắn rút kiếm ra, một tao chém tới, đia lang tránh không kịp, bị chém vào phần bụng nó đau đớn kêu gào, những người khác bao quây lấy địa lang, không ngừng lấy trường thương trên tay liên tục với nhiễu.
Chủ lực vẫn là tên mang áo giáp đó, sao vài lần giao kít, chỉ thấy hắn tụ lực, trường kiếm phát ra ánh sáng nhu hòa, đâm thẳng vào mắt trái con địa lang, máu chảy ra không ngừng, nó đau đớn rống lên một cái "gào".
Thấy mình không định lại, nó đụng bay vài người xung quanh, sau đó nhảy vọt ra ngoài chạy về phía khu rừng.
Sau lần đó hắn mới biết được, vị này là một tên đội trưởng thường xuyên tuần tra lãnh địa.
Tuy có kỵ sĩ tuần tra nhưng hắn vẫn cẩn thận, hắn quyết định đào một cái hầm đơn giản bên cạnh đống cỏ, bên trên trồng một ít cỏ có mùi nồng để ngăn cách mùi của hắn, nắp hầm cũng ngụy trang bằng một lớp đất.
Chỉ cần nhận thấy nguy hiểm, hắn sẽ ngay lập tức chui vào đó, cái công trình này hắn đã phải mất một tháng để hoàn thành, nhìn thành quả trước mắt, hắn có chút hài lòng nhẹ gật đầu.
Cứ như thế, vài ngày trôi qua.
Trong lúc hắn đang tưới nước " Keng, Keng Keng,.." tiếng chuông báo động phát ra từ trên tường thành, làm cho hắn cảm thấy tim đập rộn lên.
Hắn đứng đó đang nghi hoặc một lúc, đột nhiên trong lòng hiện lên suy nghĩ " Thú Triều".
Không xong, hắn vác cái cuốc lên chạy thục mạng về tường thành, bây giờ đã là khoảng 4 giờ chiều, từ trong ký ức của nguyên chủ hắn nhân ra âm thanh này có nghĩa là gì là cảnh báo thú triều.
Nhưng điều này sao có thể bây giờ mới chỉ là tháng 8 thôi, còn gần 2 tháng nữa mới vào đông, hắn cũng không nghĩ rõ tại sao thú triều lại đến đột ngột như vậy.
Trên đường hắn cũng thấy rất nhiều người chạy, khi xảy ra Thú Triều trong thành là an toàn nhất, bên trong có quân đội bảo vệ, thống lĩnh chính là một tên Thanh Đồng Kỵ Sĩ Cao Cấp chiến lược Cường Hãn.
Trừ khi thú nhân quá đông mới thất thủ, đang chạy lúc, hắn dẫm vào một lỗ té khụy xuống đất, hắn ôm chân "hừ hừ" đau đớn.
" Chết tiệt, trật khớp rồi" nhìn tường thành cách đó không xa, hắn có chút ảo não.
Đột nhiên mặt đất rung chuyển, xa xa khói phát ra mù mịt hắn cố nhìn kỹ hơn thấy được vô số thú nhân cùng yêu thú.
Nhưng sau lại đông như vậy, mỗi năm nhiều lắm cũng chỉ một trăm con thôi sau, nhìn số lượng này chắc cũng gần 600 con.
Hắn không kịp suy nghĩ nhiều lập tức quyết đoán trở lại chỗ cũ, vẫn may hắn chạy không xa, quay lại vẫn kịp.
Hắn nhanh chóng mở nắp, chui vào cái hầm bịt kín lại, trong lòng thấp thỏm không thôi, không biết bên ngoài thế nào, lãnh địa mà thất thủ hắn sẽ trở thành lưu dân, lúc đó không có gì ăn chết là cái chắc.
Lúc này tại một căn phòng xa hoa.
Mấy người nữ hầu đang đấm lưng, xoa bóp cho một tên mập mạp, mặt mủi hắn đều bị lớp mỡ bên dưới che mất, cánh tay hắn không ngừng xoa bóp đôi bánh bao của thiếu nữ.
Ngoài hành lang, tiến bước chân " cạch, cạch" vang lên, một vị thân vệ hấp tấp đi tới, trên mặt lộ vẻ hốt hoảng thần sắc.
Đi đến trước cửa, hắn không kịp chỉnh sửa quần áo xộc xệt, vội vàng gõ cửa, "cọc, cọc, cọc."
"Lãnh chúa đại nhân, không xong rồi."
"Vào đi " âm thanh bực tức từ trong phòng phát ra.
Hắn lúc này định giở trò đồi bại, quần áo mới cởi ra được một nửa lại phải mặc vào, bên dưới cũng xẹp xuống, hắn thẹn quá thành giận.
Thủ vệ lúc này mở cửa, bước vào chạy đến gần, hắn chưa kịp nói gì thì bị ăn cái tát, âm thanh vang dội nghe thôi cũng thấy đau, cả phòng im lặng, chỉ còn lại tiếng chửi của Adam.
Hắn chỉ vào mặt thủ vệ hét "cẩu nô tài, ngươi biết đang làm phiền nhã hứng của ta sao, nếu không nói ra điểm sự tình đến, hôm nay ta chặt cái đầu của ngươi cho chó sói ăn".
Thủ vệ còn đang ngơ ngác, còn không biết chuyện gì xảy ra, nghe thấy lời này, hắn lập tức quỳ xuống xin tha.
"Lãnh chúa đại nhân tha mạng chỉ là... chỉ là..." Giọng hắn có chút run không biết bắt đẩu từ đâu.
Sắc mặt Adam lúc này đả không tốt, hắn thấy hoảng loạn nói ra.
" Lãnh chúa đại nhân thú.. thú triều sắp tấn công hành trì, bọn chúng đang đến rất gần, Husdon thống lĩnh bảo ta thông báo muốn xin chỉ thị tiếp theo của ngài."
Hắn lại đá thủ vệ một cước, thủ vệ ngã lăn xuống đất, " thú triều đến thì các ngươi ra giết chúng cho ta, cần làm gì phải hốt hốt, hoảng hoảng như thế, ta nuôi các ngươi để làm gì, đúng là bọn ăn hại."
"Nhưng đại nhân, lần này thú triều rất đông, ít nhất cũng có hơn 6 trăm con, trong đó còn có thú nhân, trên tường thành chỉ có 1 ngàn binh sĩ, chúng ta khó mà thủ được."
Adam lúc này mặt mủi trắng bệch "cái... cái gì? 6 trăm, còn có thú nhân".
Phải biết cả lãnh địa chỉ có hơn 1 vạn người thôi, phần lớn đều là người bình thường không có sức chiến đấu, nhìn bọn họ ai ai cũng suy dinh dưỡng bộ dáng, đứng phất cờ hò reo còn được, giao chiến trực tiếp với thú triều chỉ có phần bị tàn sát.
Với lại gần một nửa sức chiến đấu đều đi ra bảo vệ các thôn trang xung quanh trên lãnh địa, dù có vận động công hội, mục sư, lính đánh thuê cũng không bằng yêu thú, phải biết yêu thú cường tráng hơn nhân loại rất nhiều, hơn 5 người bình thường phải trả giá thảm trọng mới có thể chém giết yếu thú, bảo hắn làm sao không hoảng hốt.
Tuy thú nhân không biến thái như yêu thú, chỉ mạnh hơn con người một chút nhưng bọn chúng biết công thành a.
Nguy cơ sinh tử trước mắt hắn lập tức ra lệnh.
" Ngươi đi gọi Jones quản gia tới đây, sai người đi nói cho thống Husdon lĩnh bằng mọi giá phải giữ được tường thành, nhanh lên." Hắn âm thanh có chút run rẩy.
" Vâng đại nhân". Thủ vệ lúc này bò dậy, lập tức chạy đi thông báo.
Hết Chương.
Chương 3: Thú Triều
Nơi này cách hành trì không xa thường có lính gác tuần tra quanh đây nên cũng khá an toàn, cách thành trì khoảng 100 km về phía Nam là một khu đầm lầy và khu rừng rộng lớn, được gọi là Hắc Ám Đại Xâm Lâm.
Alanta 192 năm trước khi giải phóng, đế quốc vẫn còn nằm dưới sự thống trị của thú nhân lúc, nhân tộc bị bắt làm nô lệ phục vụ cho bọn chúng.
Nhưng với sự giúp sức của Thánh Điện, từng bước đánh đuổi Thú Nhân phải lui về Hắc Ám Đại Xâm Lâm, từ đó trong này có rất nhiều nhân thú tạo thành bộ lạc sinh sống.
Bọn chúng vào mùa đông không có lương thực, thường tạo thành các nhóm nhỏ, tấn công các thôn trang xung quanh thành trì gây ra tổn thất nặng nề.
Ở lãnh địa này có hơn 3 vạn người, hơn 2 ngàn trong số đó là dân tự do và thương nhân, còn lại đều là nông nô không có gì ăn nên mới bán mình cho lãnh chúa, đa số dân tự do đều có thành thạo một nghề nhưng chiếm phần lớn là lính đánh thuê hoặc Thợ Săn Yêu Thú tạo thành các công hội lớn nhỏ khác nhau.
Yêu thú khác với thú nhân ở chỗ bọn chúng linh trí rất thấp hành động dựa vào bản năng, còn thú nhân thì có hình dạng gần giống con người, bọn chúng vẫn giữ lại một số đặc điểm của yếu thú nhưng linh trí cao hơn một chút, biết độc lập suy nghĩ, nhưng vẫn bị ảnh hưởng ít nhiều bởi bản năng, khả năng học tập không cao.Nhưng đổi lại bọn chúng sinh ra lại rất cường tráng và mạnh mẽ.
Thợ săn, săn bắt yêu thú nếu thành công sẽ được huyết nhục và tinh hạch, cái thứ này rất rất đắt tiền, tinh hạch là thứ cực kỳ trân quý, nhưng hắn cũng không biết dùng để làm gì, còn huyết nhục thì phụ trợ kỵ sĩ tăng tốc độ tu luyện.
Tuy nhiên việc này rất nguy hiểm, thợ săn với con mồi thường hoán đổi vị trí cho nhau, với lại cũng không phải yêu thú nào cũng có tinh hạch, muốn săn được yêu thú có tinh hạch thì phải xem độ may mắn của chính bản thân.
Lúc vừa mới xuyên qua được vài ngày, hắn đang làm việc lúc, một con địa lang từ khu rừng chạy băng băng tới, nhảy lên người hắn há cái miệng thối, giống như muốn xé xác hắn thành từng mảnh.
Cứ nghĩ vừa mới xuyên qua lại phải chết, củng may, một người chạy tới, trên thân mặc áo giáp, đầu đeo mũ sắt, bên hông treo một thanh trường kiếm.
Chỉ thấy hắn rút kiếm ra, một tao chém tới, đia lang tránh không kịp, bị chém vào phần bụng nó đau đớn kêu gào, những người khác bao quây lấy địa lang, không ngừng lấy trường thương trên tay liên tục với nhiễu.
Chủ lực vẫn là tên mang áo giáp đó, sao vài lần giao kít, chỉ thấy hắn tụ lực, trường kiếm phát ra ánh sáng nhu hòa, đâm thẳng vào mắt trái con địa lang, máu chảy ra không ngừng, nó đau đớn rống lên một cái "gào".
Thấy mình không định lại, nó đụng bay vài người xung quanh, sau đó nhảy vọt ra ngoài chạy về phía khu rừng.
Sau lần đó hắn mới biết được, vị này là một tên đội trưởng thường xuyên tuần tra lãnh địa.
Tuy có kỵ sĩ tuần tra nhưng hắn vẫn cẩn thận, hắn quyết định đào một cái hầm đơn giản bên cạnh đống cỏ, bên trên trồng một ít cỏ có mùi nồng để ngăn cách mùi của hắn, nắp hầm cũng ngụy trang bằng một lớp đất.
Chỉ cần nhận thấy nguy hiểm, hắn sẽ ngay lập tức chui vào đó, cái công trình này hắn đã phải mất một tháng để hoàn thành, nhìn thành quả trước mắt, hắn có chút hài lòng nhẹ gật đầu.
Cứ như thế, vài ngày trôi qua.
Trong lúc hắn đang tưới nước " Keng, Keng Keng,.." tiếng chuông báo động phát ra từ trên tường thành, làm cho hắn cảm thấy tim đập rộn lên.
Hắn đứng đó đang nghi hoặc một lúc, đột nhiên trong lòng hiện lên suy nghĩ " Thú Triều".
Không xong, hắn vác cái cuốc lên chạy thục mạng về tường thành, bây giờ đã là khoảng 4 giờ chiều, từ trong ký ức của nguyên chủ hắn nhân ra âm thanh này có nghĩa là gì là cảnh báo thú triều.
Nhưng điều này sao có thể bây giờ mới chỉ là tháng 8 thôi, còn gần 2 tháng nữa mới vào đông, hắn cũng không nghĩ rõ tại sao thú triều lại đến đột ngột như vậy.
Trên đường hắn cũng thấy rất nhiều người chạy, khi xảy ra Thú Triều trong thành là an toàn nhất, bên trong có quân đội bảo vệ, thống lĩnh chính là một tên Thanh Đồng Kỵ Sĩ Cao Cấp chiến lược Cường Hãn.
Trừ khi thú nhân quá đông mới thất thủ, đang chạy lúc, hắn dẫm vào một lỗ té khụy xuống đất, hắn ôm chân "hừ hừ" đau đớn.
" Chết tiệt, trật khớp rồi" nhìn tường thành cách đó không xa, hắn có chút ảo não.
Đột nhiên mặt đất rung chuyển, xa xa khói phát ra mù mịt hắn cố nhìn kỹ hơn thấy được vô số thú nhân cùng yêu thú.
Nhưng sau lại đông như vậy, mỗi năm nhiều lắm cũng chỉ một trăm con thôi sau, nhìn số lượng này chắc cũng gần 600 con.
Hắn không kịp suy nghĩ nhiều lập tức quyết đoán trở lại chỗ cũ, vẫn may hắn chạy không xa, quay lại vẫn kịp.
Hắn nhanh chóng mở nắp, chui vào cái hầm bịt kín lại, trong lòng thấp thỏm không thôi, không biết bên ngoài thế nào, lãnh địa mà thất thủ hắn sẽ trở thành lưu dân, lúc đó không có gì ăn chết là cái chắc.
Lúc này tại một căn phòng xa hoa.
Mấy người nữ hầu đang đấm lưng, xoa bóp cho một tên mập mạp, mặt mủi hắn đều bị lớp mỡ bên dưới che mất, cánh tay hắn không ngừng xoa bóp đôi bánh bao của thiếu nữ.
Ngoài hành lang, tiến bước chân " cạch, cạch" vang lên, một vị thân vệ hấp tấp đi tới, trên mặt lộ vẻ hốt hoảng thần sắc.
Đi đến trước cửa, hắn không kịp chỉnh sửa quần áo xộc xệt, vội vàng gõ cửa, "cọc, cọc, cọc."
"Lãnh chúa đại nhân, không xong rồi."
"Vào đi " âm thanh bực tức từ trong phòng phát ra.
Hắn lúc này định giở trò đồi bại, quần áo mới cởi ra được một nửa lại phải mặc vào, bên dưới cũng xẹp xuống, hắn thẹn quá thành giận.
Thủ vệ lúc này mở cửa, bước vào chạy đến gần, hắn chưa kịp nói gì thì bị ăn cái tát, âm thanh vang dội nghe thôi cũng thấy đau, cả phòng im lặng, chỉ còn lại tiếng chửi của Adam.
Hắn chỉ vào mặt thủ vệ hét "cẩu nô tài, ngươi biết đang làm phiền nhã hứng của ta sao, nếu không nói ra điểm sự tình đến, hôm nay ta chặt cái đầu của ngươi cho chó sói ăn".
Thủ vệ còn đang ngơ ngác, còn không biết chuyện gì xảy ra, nghe thấy lời này, hắn lập tức quỳ xuống xin tha.
"Lãnh chúa đại nhân tha mạng chỉ là... chỉ là..." Giọng hắn có chút run không biết bắt đẩu từ đâu.
Sắc mặt Adam lúc này đả không tốt, hắn thấy hoảng loạn nói ra.
" Lãnh chúa đại nhân thú.. thú triều sắp tấn công hành trì, bọn chúng đang đến rất gần, Husdon thống lĩnh bảo ta thông báo muốn xin chỉ thị tiếp theo của ngài."
Hắn lại đá thủ vệ một cước, thủ vệ ngã lăn xuống đất, " thú triều đến thì các ngươi ra giết chúng cho ta, cần làm gì phải hốt hốt, hoảng hoảng như thế, ta nuôi các ngươi để làm gì, đúng là bọn ăn hại."
"Nhưng đại nhân, lần này thú triều rất đông, ít nhất cũng có hơn 6 trăm con, trong đó còn có thú nhân, trên tường thành chỉ có 1 ngàn binh sĩ, chúng ta khó mà thủ được."
Adam lúc này mặt mủi trắng bệch "cái... cái gì? 6 trăm, còn có thú nhân".
Phải biết cả lãnh địa chỉ có hơn 1 vạn người thôi, phần lớn đều là người bình thường không có sức chiến đấu, nhìn bọn họ ai ai cũng suy dinh dưỡng bộ dáng, đứng phất cờ hò reo còn được, giao chiến trực tiếp với thú triều chỉ có phần bị tàn sát.
Với lại gần một nửa sức chiến đấu đều đi ra bảo vệ các thôn trang xung quanh trên lãnh địa, dù có vận động công hội, mục sư, lính đánh thuê cũng không bằng yêu thú, phải biết yêu thú cường tráng hơn nhân loại rất nhiều, hơn 5 người bình thường phải trả giá thảm trọng mới có thể chém giết yếu thú, bảo hắn làm sao không hoảng hốt.
Tuy thú nhân không biến thái như yêu thú, chỉ mạnh hơn con người một chút nhưng bọn chúng biết công thành a.
Nguy cơ sinh tử trước mắt hắn lập tức ra lệnh.
" Ngươi đi gọi Jones quản gia tới đây, sai người đi nói cho thống Husdon lĩnh bằng mọi giá phải giữ được tường thành, nhanh lên." Hắn âm thanh có chút run rẩy.
" Vâng đại nhân". Thủ vệ lúc này bò dậy, lập tức chạy đi thông báo.
Hết Chương.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất