Chương 37: Điều Khó Nói
Vạn Vân Phong đến võ giới chưa lâu, hắn chưa kịp có nhà ở thì đã có vợ trước rồi, bây giờ hắn đang tá túc tạm thời ở Trần gia. Thoáng cái đã nửa tháng trôi qua kể từ cái ngày đưa tiễn người đã khuất. Trong nửa tháng này Vạn Vân Phong kề cận chăm sóc và an ủi Linh Nhi, khiến cho nàng cảm thấy được an ủi rất nhiều. Tình cảm của Linh Nhi dành cho hắn cũng lớn lên nhanh chóng, không biết tự lúc nào hắn đã trở nên rất quan trọng trong lòng nàng, thế nhưng Vạn Vân Phong đâu có biết điều này.
Sau nửa tháng, Vạn Vân Phong thấy tâm trạng của Linh Nhi đã ổn định, hắn quyết định thực hiện kế hoạch của mình. Vân Phong đứng ra làm một buổi tiệc nhỏ mời bà con láng giềng tới tham dự. Trong lúc tiệc vui vẻ, hắn cố tình mời ba người cao tuổi có uy tín nhất làng vào phòng riêng nói chuyện. Khi cả ba bô lão bước vào, hắn cúi đầu thi lễ.
° " cảm ơn các vị bô lão đã tới , xin mời các vị ngồi"
Các bô lão nhìn thấy trong nhà đặt một cái bàn lớn, xung quanh bàn đã đạt nhiều ghế ngồi. Họ từ từ bước đến ngồi vào bàn, lúc này một bô lão mới hỏi.
- " công tử hôm nay mời chúng tôi vào đây là có chuyện gì? Xin cứ nói, đừng ngại "
Vạn Vân Phong cúi đầu thi lễ một cái, sau đó cầm ba cái hộp nhỏ để trước mặt ba bô lão mà nói.
° " Vân Phong đúng là có việc nhờ vả, nhưng trước hết là có chút quà mọn, xin các bô lão nhận cho "
Các bô lão nhìn cái hộp nhỏ trước mặt mình. Mỗi người lấy một hộp mà mở ra. Họ ngạc nhiên khi nhìn thấy bên trong là một nén bạc lớn. Bọn họ ngạc nhiên. Bô lão An hỏi.
- " công tử, chuyện này là sao? Chúng ta không hiểu "
Ở một cái làng nhỏ bé thế này thì một nén bạc lớn (10 tr vnđ) cũng rất có giá trị. Các bô lão này cũng chẳng phải quan chức gì để mà gọi là nhận hối lộ hay tham nhũng gì cả. Bọn họ đơn giản là dân thường và được tặng bạc. Có câu " vô công bất thụ hưởng" , việc tặng bạc cũng đồng nghĩa với việc họ phải làm gì đó tương xứng. Bô lão Ban đặt cái hộp xuống mà nói nghiêm túc.
- " bọn ta quyết không làm chuyện trái với lương tâm đâu"
Các bô lão chính là nghi ngờ chuyện gì đó mờ ám. Vạn Vân Phong cười xua tay.
° " các vị bô lão đáng kính. Vân Phong chỉ mong lát nữa anh vợ Vân Phong tới đây, mong các vị nói giúp cho Vân Phong vài lời tốt đẹp mà thôi, tuyệt đối không phải chuyện xấu xa gì, xin các vị đừng lo. Đây là chút lòng thành, xin các vị nhận lấy "
Ba bô lão nhìn nhau suy tư. Nếu chỉ là nói giúp vài lời tốt đẹp thì tại sao lại đưa nhiều tiền như vậy? Mở lời nhờ vả suông cũng được mà, đâu cần phải tặng tiền đâu. Bọn họ đang suy tư thì lúc này bốn anh em họ Trần bước vào. Vạn Vân Phong liền bước ra thi lễ.
° " các vị anh vợ đến thật đúng lúc, xin mời ngồi"
Bốn anh trai nhìn thấy các vị bô lão ngồi đó, bọn họ đều thi lễ mới ngồi vào bàn. Anh cả liền hỏi.
- " đệ muội mời chúng ta tới là có việc gì quan trọng, tại sao lại bí ẩn như vậy?"
Vạn Vân Phong thi lễ một lượt, bắt đầu vào chủ đề.
° " Vân Phong bước vào Trần gia cũng được nửa tháng, tuy là xưng hô phu phụ với Linh Nhi nhưng bản thân chưa bái đường. Vân Phong biết thế nào là lễ nghĩa nên chưa từng quá phận với Linh Nhi, nàng bây giờ vẫn là thiếu nữ trinh trắng "
Các bô lão và các anh em thoáng nhìn nhau, họ không hiểu ý hắn muốn nói gì. Việc hắn không quá phận không phải là điều đương nhiên sao? Vân Phong lúc này lại nói tiếp.
° " không giấu gì các bô lão và anh vợ. Vân Phong đến từ một nơi rất xa. Ở nơi đó nam nữ bình đẳng, luật lệ quy định chỉ một vợ một chồng. Việc nam nhân có hai vợ cũng giống như nữ nhân có hai chồng vậy, là điều không thể chấp nhận"
Bốn anh trai thoáng nhăn mặt khó chịu, bọn họ tự hỏi " làm gì có nơi nào kỳ lạ như vậy, không phải là đang bịa chuyện đó chứ" . Bốn anh em họ Trần không tin lời hắn, nhưng lúc này bô lão An lại lên tiếng.
- " thế giới rộng lớn bao la, nếu thực sự có vùng đất như vậy thì cũng là điều bình thường, không có gì phải ngạc nhiên"
Nói xong thì cầm hộp bạc của mình cất đi. Hai bô lão kia nhìn thấy thì nhanh chóng hiểu ý. Đầu tiên là khẳng định Linh Nhi còn trong trắng, sau đó nói luật lệ xứ mình, cái này chính là đang muốn rút lui. Việc này có vẻ sẽ có chút khó khăn nên mới nhờ họ nói giúp, và nén bạc lớn kia là để bôi trơn. Vân Phong nhìn thấy bô lão An nhận bạc rồi thì yên tâm nói tiếp.
° " lúc đang chịu tang Trần đạo sư . Linh Nhi vì tấm lòng hiếu thảo mà không suy nghĩ sâu xa. Ta thấy Linh Nhi đau khổ thì nhất thời không kìm lòng được, sợ rằng Linh Nhi đau khổ mà suy sụp nên nhất thời chiều ý Linh Nhi. Bây giờ tâm trạng Linh Nhi đã ổn định, ta cũng nên giải quyết vấn đề này "
Vạn Vân Phong không còn gọi nhạc phụ nữa mà chuyển sang gọi "Trần đạo sư " , một cách gọi xa cách. Hắn cũng không xưng đệ mà xưng " ta" trước mặt họ. Bốn anh em họ Trần lại nhăn nhó, cái này không phải muốn huê hôn em gái họ sao. Bọn họ quả thật rất không vui. Bô lão Ban thấy thế thì nói đỡ vào.
° " công tử hành xử như vậy cũng là chuyện bình thường. Lúc đó Linh Nhi gào khóc thảm thiết khiến tất cả chúng ta đều đau xót. Tạm thời chiều ý Linh Nhi để Linh Nhi tiếp tục vui sống là điều mà bất cứ ai trong hoàn cảnh đó cũng sẽ làm như công tử mà thôi "
Nói xong thì lấy hộp bạc của mình cất đi. Bốn anh em họ Trần đương nhiên không biết trong hộp có gì, cũng không mấy quan tâm bởi lời nói của các bô lão hoàn toàn hợp lý. Vân Phong lúc này lại nói tiếp.
° " Linh Nhi là một cô gái tuyệt vời, mặc dù ta rất thích nhưng bản thân đã là người có vợ, không thể phạm luật. Ta thật sự cảm thấy rất khó xử"
Bốn anh em lại nhăn nhó. Không phải có câu nhập gia tùy tục sao? Đã đến đây rồi thì cứ theo tục lệ của võ giới đi. Mà trọng điểm là bọn họ không tin lời hắn nói. Bô lão Can nãy giờ im lặng, lúc này cũng mở lời.
- " theo như hiểu biết của ta. Vị công tử này từ khi xuất hiện đến giờ chưa từng mắc nợ Trần gia. Giữa công tử và Trần gia thì công tử có ơn chứ không có nợ, thiết nghĩ anh em họ Trần các ngươi chưa trả được ơn thì thôi, cũng không nên làm khó ân nhân của mình "
Bốn anh trai giật mình, những lời các bô lão nói hoàn toàn có lý. Bọn họ chưa trả được bất cứ ơn huệ nào, lại còn gò bó hắn trong ngôi nhà này. Việc gả Linh Nhi cho hắn cũng có thể xem là trả ơn với cách nhìn của võ giới, nhưng nếu những lời hắn nói về luật lệ quê nhà hắn là thật, vậy việc gả Linh Nhi cho hắn lại là hại hắn mất rồi. Cái này chính là ơn chưa trả mà còn báo hại. Bốn anh em hiểu vấn đề, thoáng nhìn nhau. Lúc này anh cả quay sang nhìn Vân Phong mà cúi đầu thi lễ.
- " được rồi, ý tiên sinh muốn sao? Bốn anh em chúng ta nguyện nghe tiên sinh thu xếp "
Anh cả đã không còn gọi Vân Phong là đệ muội nữa, bây giờ cung kính gọi hắn hai chữ tiên sinh như trước, xem ra cũng đã thuận theo .
Sau nửa tháng, Vạn Vân Phong thấy tâm trạng của Linh Nhi đã ổn định, hắn quyết định thực hiện kế hoạch của mình. Vân Phong đứng ra làm một buổi tiệc nhỏ mời bà con láng giềng tới tham dự. Trong lúc tiệc vui vẻ, hắn cố tình mời ba người cao tuổi có uy tín nhất làng vào phòng riêng nói chuyện. Khi cả ba bô lão bước vào, hắn cúi đầu thi lễ.
° " cảm ơn các vị bô lão đã tới , xin mời các vị ngồi"
Các bô lão nhìn thấy trong nhà đặt một cái bàn lớn, xung quanh bàn đã đạt nhiều ghế ngồi. Họ từ từ bước đến ngồi vào bàn, lúc này một bô lão mới hỏi.
- " công tử hôm nay mời chúng tôi vào đây là có chuyện gì? Xin cứ nói, đừng ngại "
Vạn Vân Phong cúi đầu thi lễ một cái, sau đó cầm ba cái hộp nhỏ để trước mặt ba bô lão mà nói.
° " Vân Phong đúng là có việc nhờ vả, nhưng trước hết là có chút quà mọn, xin các bô lão nhận cho "
Các bô lão nhìn cái hộp nhỏ trước mặt mình. Mỗi người lấy một hộp mà mở ra. Họ ngạc nhiên khi nhìn thấy bên trong là một nén bạc lớn. Bọn họ ngạc nhiên. Bô lão An hỏi.
- " công tử, chuyện này là sao? Chúng ta không hiểu "
Ở một cái làng nhỏ bé thế này thì một nén bạc lớn (10 tr vnđ) cũng rất có giá trị. Các bô lão này cũng chẳng phải quan chức gì để mà gọi là nhận hối lộ hay tham nhũng gì cả. Bọn họ đơn giản là dân thường và được tặng bạc. Có câu " vô công bất thụ hưởng" , việc tặng bạc cũng đồng nghĩa với việc họ phải làm gì đó tương xứng. Bô lão Ban đặt cái hộp xuống mà nói nghiêm túc.
- " bọn ta quyết không làm chuyện trái với lương tâm đâu"
Các bô lão chính là nghi ngờ chuyện gì đó mờ ám. Vạn Vân Phong cười xua tay.
° " các vị bô lão đáng kính. Vân Phong chỉ mong lát nữa anh vợ Vân Phong tới đây, mong các vị nói giúp cho Vân Phong vài lời tốt đẹp mà thôi, tuyệt đối không phải chuyện xấu xa gì, xin các vị đừng lo. Đây là chút lòng thành, xin các vị nhận lấy "
Ba bô lão nhìn nhau suy tư. Nếu chỉ là nói giúp vài lời tốt đẹp thì tại sao lại đưa nhiều tiền như vậy? Mở lời nhờ vả suông cũng được mà, đâu cần phải tặng tiền đâu. Bọn họ đang suy tư thì lúc này bốn anh em họ Trần bước vào. Vạn Vân Phong liền bước ra thi lễ.
° " các vị anh vợ đến thật đúng lúc, xin mời ngồi"
Bốn anh trai nhìn thấy các vị bô lão ngồi đó, bọn họ đều thi lễ mới ngồi vào bàn. Anh cả liền hỏi.
- " đệ muội mời chúng ta tới là có việc gì quan trọng, tại sao lại bí ẩn như vậy?"
Vạn Vân Phong thi lễ một lượt, bắt đầu vào chủ đề.
° " Vân Phong bước vào Trần gia cũng được nửa tháng, tuy là xưng hô phu phụ với Linh Nhi nhưng bản thân chưa bái đường. Vân Phong biết thế nào là lễ nghĩa nên chưa từng quá phận với Linh Nhi, nàng bây giờ vẫn là thiếu nữ trinh trắng "
Các bô lão và các anh em thoáng nhìn nhau, họ không hiểu ý hắn muốn nói gì. Việc hắn không quá phận không phải là điều đương nhiên sao? Vân Phong lúc này lại nói tiếp.
° " không giấu gì các bô lão và anh vợ. Vân Phong đến từ một nơi rất xa. Ở nơi đó nam nữ bình đẳng, luật lệ quy định chỉ một vợ một chồng. Việc nam nhân có hai vợ cũng giống như nữ nhân có hai chồng vậy, là điều không thể chấp nhận"
Bốn anh trai thoáng nhăn mặt khó chịu, bọn họ tự hỏi " làm gì có nơi nào kỳ lạ như vậy, không phải là đang bịa chuyện đó chứ" . Bốn anh em họ Trần không tin lời hắn, nhưng lúc này bô lão An lại lên tiếng.
- " thế giới rộng lớn bao la, nếu thực sự có vùng đất như vậy thì cũng là điều bình thường, không có gì phải ngạc nhiên"
Nói xong thì cầm hộp bạc của mình cất đi. Hai bô lão kia nhìn thấy thì nhanh chóng hiểu ý. Đầu tiên là khẳng định Linh Nhi còn trong trắng, sau đó nói luật lệ xứ mình, cái này chính là đang muốn rút lui. Việc này có vẻ sẽ có chút khó khăn nên mới nhờ họ nói giúp, và nén bạc lớn kia là để bôi trơn. Vân Phong nhìn thấy bô lão An nhận bạc rồi thì yên tâm nói tiếp.
° " lúc đang chịu tang Trần đạo sư . Linh Nhi vì tấm lòng hiếu thảo mà không suy nghĩ sâu xa. Ta thấy Linh Nhi đau khổ thì nhất thời không kìm lòng được, sợ rằng Linh Nhi đau khổ mà suy sụp nên nhất thời chiều ý Linh Nhi. Bây giờ tâm trạng Linh Nhi đã ổn định, ta cũng nên giải quyết vấn đề này "
Vạn Vân Phong không còn gọi nhạc phụ nữa mà chuyển sang gọi "Trần đạo sư " , một cách gọi xa cách. Hắn cũng không xưng đệ mà xưng " ta" trước mặt họ. Bốn anh em họ Trần lại nhăn nhó, cái này không phải muốn huê hôn em gái họ sao. Bọn họ quả thật rất không vui. Bô lão Ban thấy thế thì nói đỡ vào.
° " công tử hành xử như vậy cũng là chuyện bình thường. Lúc đó Linh Nhi gào khóc thảm thiết khiến tất cả chúng ta đều đau xót. Tạm thời chiều ý Linh Nhi để Linh Nhi tiếp tục vui sống là điều mà bất cứ ai trong hoàn cảnh đó cũng sẽ làm như công tử mà thôi "
Nói xong thì lấy hộp bạc của mình cất đi. Bốn anh em họ Trần đương nhiên không biết trong hộp có gì, cũng không mấy quan tâm bởi lời nói của các bô lão hoàn toàn hợp lý. Vân Phong lúc này lại nói tiếp.
° " Linh Nhi là một cô gái tuyệt vời, mặc dù ta rất thích nhưng bản thân đã là người có vợ, không thể phạm luật. Ta thật sự cảm thấy rất khó xử"
Bốn anh em lại nhăn nhó. Không phải có câu nhập gia tùy tục sao? Đã đến đây rồi thì cứ theo tục lệ của võ giới đi. Mà trọng điểm là bọn họ không tin lời hắn nói. Bô lão Can nãy giờ im lặng, lúc này cũng mở lời.
- " theo như hiểu biết của ta. Vị công tử này từ khi xuất hiện đến giờ chưa từng mắc nợ Trần gia. Giữa công tử và Trần gia thì công tử có ơn chứ không có nợ, thiết nghĩ anh em họ Trần các ngươi chưa trả được ơn thì thôi, cũng không nên làm khó ân nhân của mình "
Bốn anh trai giật mình, những lời các bô lão nói hoàn toàn có lý. Bọn họ chưa trả được bất cứ ơn huệ nào, lại còn gò bó hắn trong ngôi nhà này. Việc gả Linh Nhi cho hắn cũng có thể xem là trả ơn với cách nhìn của võ giới, nhưng nếu những lời hắn nói về luật lệ quê nhà hắn là thật, vậy việc gả Linh Nhi cho hắn lại là hại hắn mất rồi. Cái này chính là ơn chưa trả mà còn báo hại. Bốn anh em hiểu vấn đề, thoáng nhìn nhau. Lúc này anh cả quay sang nhìn Vân Phong mà cúi đầu thi lễ.
- " được rồi, ý tiên sinh muốn sao? Bốn anh em chúng ta nguyện nghe tiên sinh thu xếp "
Anh cả đã không còn gọi Vân Phong là đệ muội nữa, bây giờ cung kính gọi hắn hai chữ tiên sinh như trước, xem ra cũng đã thuận theo .
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất