Bạch Đạo Sư

Chương 58: Xem Mắt

Trước Sau
Đã hai năm trôi qua kể từ ngày Xuân nhi theo tiết độ sứ, cũng là hai năm khó khăn với chàng trai si tình ấy. Người ta thường nói "thời gian sẽ chữa lành vết thương" , nhưng vết thương lòng quá lớn khiến hai năm là không đủ để vết thương khép miệng. Khúc chủ lo lắng cho con mình, muốn con nhanh chóng quên đi người phụ nữ bội tình kia. Khúc chủ tích cực nhờ người mai mối cho con mình những nữ tử có gia thế hơn Xuân nhi, hy vọng con có vợ rồi thì sẽ mau chóng quên người cũ. Hôm nay chính là một ngày xem mắt. Phòng khách Khúc gia hôm nay đón tiếp đôi vợ chồng tiểu thương trong thành Đại La và đứa con gái bé nhỏ vừa tròn 15 tuổi của họ.

Phu phụ Khúc chủ đều ở phòng khách . Họ nhìn nữ tử xinh đẹp kia mà cảm thấy thuận mắt. Sau một hồi trò chuyện cùng gia đình ba người tiểu thương ấy, phu phụ Khúc chủ cảm thấy rất ưng ý. Không những xinh đẹp mà còn nết na thùy mị, con nhà gia giáo được dạy dỗ tử tế. Phu phụ Khúc chủ nhìn nhau mỉm cười gật đầu hài lòng. Khúc chủ lúc này cảm thấy nóng ruột, bởi đã cho người đi gọi Khúc Thừa Dỗ rồi nhưng đến giờ vẫn chưa thấy đâu. Ông quay sang người hầu mà nói.

- " các ngươi mau cử thêm người đi gọi công tử về đây cho ta . Ta đã cho người đi kêu từ lâu mà tại sao giờ vẫn chưa thấy đến?"

Khúc chủ đang cảm thấy ngại với khách. Ai đời buổi xem mắt mà con trai chẳng thấy đâu , như vậy không phải là có lỗi với nhà gái đó sao. Đang lo lắng thì lúc này ở ngoài có tiếng bước chân, người hầu vui mừng nói.

- " lão gia, công tử đến rồi"

Trong phút chốc phu phụ Khúc chủ khẽ thở phào nhẹ nhõm, nếu mà con trai bỏ trốn thì mình phải biết nói năng với người ta ra sao? Khúc Thừa Dỗ lúc này bước vào sảnh, cung kính cúi đầu thi lễ một lượt.

- " hài nhi tham kiến phụ mẫu. Khúc Thừa Dỗ tham kiến thúc thúc, tham kiến cô cô"

Lúc này phụ mẫu hai bên nhìn nhau mỉm cười gật đầu. Khúc chủ chỉ vào chiếc ghế gần đó, Khúc Thừa Dỗ hiểu ý tự đi vào ngồi một cách lịch sự. Khúc phu nhân lúc này dịu dàng nói với con mình.

- " Dỗ nhi. Có câu "gái thập tam nam thập lục " , nay con cũng đã 20 tuổi rồi, mẹ nghĩ con cũng nên cưới vợ đi. Cha mẹ đã nhờ người mai mối và tìm được một mối vô cùng tốt, con nên..."

Vừa nói đến đây, còn chưa dứt câu, Khúc Thừa Dỗ đã bật dậy cúi đầu thi lễ.



- " mẫu thân, hài nhi có việc quan trọng cần phải làm, xin được cáo từ "

Thái độ của Khúc Thừa Dỗ khiến nhà gái ngơ ngác, đôi mắt tròn xoe của ba người họ như thể họ không hiểu mình đã làm sai chuyện gì để khiến công tử họ Khúc chạy nhanh như vậy. Khúc chủ đang ngồi đó chứng kiến tất cả, trừng mắt đập bàn một cái " RẦM" khiến con ông chưa kịp chạy đi đã phải đứng khựng lại. Ông bật dậy chỉ mặt con mà mắng.

- " tên nghịch tử nhà ngươi đứng lại đó cho ta, ngươi định đi đâu? Ngươi biết hôm nay là buổi xem mắt, vậy mà thái độ của ngươi là thế nào? Ngươi phải biết rằng trước giờ đi xem mắt đều là nhà trai đến nhà gái. Nhưng ngươi xem, gia đình kia vì yêu quý ngươi mà hạ mình dẫn con gái đến đây. Vậy mà thái độ của ngươi không để người ta vào mắt, ta dạy ngươi ứng nhân xử thế vậy ư?"

Khúc Thừa Dỗ giật mình, biết mình đã làm chuyện tệ hại, vội hướng về nhà gái mà cúi đầu thật thấp thi lễ.

- " xin ba vị tha thứ, Thừa Dỗ tuyệt đối không có ý khinh bạc , chỉ là bản thân thấy mình còn chưa công thành danh toại nên chưa muốn lập gia đình..."

Vừa nói đến đây, Khúc chủ đùng đùng tức giận giật mạnh tay chỉ thẳng mặt mắng tiếp.

- " cái gì mà chưa muốn lập gia đình? Là ngươi con nhung nhớ tiện nhân kia có phải không "

Nghe cha mắng hai chữ " tiện nhân " khiến Thừa Dỗ đau nhói. Khúc Thừa Dỗ không dám cãi lời, đành im lặng. Khúc chủ chụp tay con kéo về phía tiểu mỹ nhân đang ngồi, liền chỉ vào mà nói

- " ngươi nhìn xen đứa con gái này thế nào. Xét về nhan sắc, gia thế, giáo dục, đều là hơn hẳn ả tiện nhân kia. Ngươi không thấy hay sao?"

Khúc Thừa Dỗ lúc này ức chế, giật mạnh tay ra mà nói.



- " phụ thân đừng cứ mở miệng là chửi tiện nhân này tiện nhân nọ ".

Khúc chủ trợn mắt, đây là lần đầu tiên con ông dám cãi lời ông. Khúc chủ tay run run vì tức, xem chừng không còn kiềm chế được.

- " ngươi ngu dốt. Ả tiện nhân đó không những trèo cao bỏ rơi ngươi, lại còn mở miệng khinh thường Kinh tộc chúng ta, cũng là khinh thường chính tổ tiên nó. Ngươi đâu phải không biết nó sính ngoại mà theo tên Độc Cô Tởm người phương bắc đó, còn dám miệt thị Kinh tộc ta là bọn man di. Thứ tiện nhân bất trung với dân tộc, bất hiếu với tổ tiên, là thứ tiện nhân của tiện nhân, không đáng nhắc đến. Ngươi bây giờ vẫn còn bênh vực cho thứ rác rưởi đó sao?"

Khúc Thừa Dỗ nghe cha chửi người yêu một tràng, toàn là những lời lẽ cay độc khiến cho tâm can vỡ vụn. Hắn phẩy tay một cái mà gào lên.

- " Xuân nhi không phải loại người đó, chắc chắn mọi chuyện có ẩn tình. Khi nào con còn chưa gặp được muội ấy hỏi lại thì vẫn chưa biết chắc được chuyện gì. Chắc chắn bức thư đó là muội ấy bị người ta bắt ép. Những lời trong thư hoàn toàn không phải ý của nàng. Cha đừng có nhục mạ vu oan cho nàng "

Nói xong vùng bỏ chạy, đôi mắt đỏ hoe như sắp khóc. Khúc chủ tức giận nhìn theo, vừa giận vừa thương, sợ rằng bên ngoài gặp nguy hiểm thì liền quay sang ra lệnh cho trưởng binh.

- " ngươi đi theo bảo vệ nó"

Trưởng binh lập tức lao vút đi. Khúc chủ nhìn theo thở dài lắc đầu.

- " ngu dốt, cố chấp, hết thuốc chữa rồi"

Quả thật là chấp mê bất ngộ, hay là tin tưởng thái quá. Chuyện của Xuân nhi mà nói thì là một sự sĩ nhục với nhà họ Khúc, bị người khác cướp dâu trước ngày dạm hỏi hay là bị nhà gái từ hôn ngay trước ngày cưới thì đều vậy cả. Khúc Thừa Dỗ si tình, cái sự si tình này gọi là chung thủy hay là ngu ngốc? Thật sự rất khó phân biệt rạch ròi. Người ta chửi hắn ngu, vẫn nhung nhớ thứ đàn bà bội bạc. Người ta nói ả tiện nhân đó là thứ báng bổ tổ tiên, tham tiền tham quyền, bội tình bạc nghĩa. Rất nhiều từ ngữ thậm tệ, thế nhưng vẫn có một người tin rằng Xuân nhi vô tội , đó là Khúc Thừa Dỗ . Mặc kệ người ta nói thế nào, chửi bới ra sao, hắn vẫn yêu và tin vào tình yêu của mình. Hắn luôn mong đợi một ngày gặp lại người yêu, để có thể hỏi về bức thư, và về tình yêu được hình thành qua tám năm gắn bó đó có phải là thật hay chỉ là hư ảo hắn tưởng tượng ra. Rất nhiều câu hỏi trong lòng vẫn đang chờ được trả lời.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau