Bạch Đạo Sư

Chương 174: Lỡ Nhịp.

Trước Sau
Trời đã sáng, ánh mặt trời cũng lên cao, Đường Lược lúc này mới lờ đờ tỉnh dậy. Đêm qua ông ta uống nhiều, cả đêm ngủ như chết, có còn biết chuyện gì xảy ra nữa đâu. Vừa mở mắt ra, mệt mỏi ngồi dậy, ông ta đã thấy Thu nhi bưng chậu nước đến bên cạnh mà nói.

- " phu quân, chàng ngủ dậy rồi à? Thiếp bê nước cho chàng rửa mặt đây "

Đường Lược thoáng ngơ ngác, nhưng một thoáng thôi đã nhanh chóng nhớ lại và hiểu ra vấn đề. Ông ta với tay rửa mặt sạch sẽ cho tỉnh táo, lấy khăn lau khô sự ướt át buổi sáng. Thu nhi thấy chồng rửa mặt xong thì bưng chậu nước đặt bên cạnh. Đêm qua nàng thức khua, suy nghĩ những gì nên nói và những gì cần nói, định rằng sẽ nói với phu quân của mình, thế nhưng chưa kịp nói thì Đường Lược đã cười toe toét.

- " phu nhân, nàng hãy thứ lỗi cho ta. Hôm qua ta phải tiếp nhiều đối tác là khách hàng đến từ Hải Nam, không thể lơ là họ được, nhưng tuổi cao sức yếu không đủ đô, đành phải khiến nàng đêm hôm cô quạnh rồi"

Nói xong thì tiến lại gần, lịch lãm nâng tay nàng lên mà hôn nhẹ vào bàn tay ấy, dịu dàng nói.

- " đây hoàn toàn là lỗi của ta, xin nàng hãy tha thứ cho kẻ ngu dốt bất tài này, một kẻ đã bỏ quên một mỹ nữ là nàng mà lao vào mỹ tửu. Ta thật ngu ngốc, thật sự ngu ngốc "

Thu nhi bật cười, nhìn người đàn ông lịch lãm đáng yêu như một đứa trẻ này khiến nàng quên hết những lời muốn nói và cần nói, chẳng còn nhớ gì cả. Đường Lược thấy vợ mình cười tươi thì ngẩng đầu dậy, nâng tay vợ mình lên vỗ nhẹ vào nói tiếp.

- " trời đã sáng rồi, chúng ta ra ngoài kiếm gì ăn sáng thôi. Đi nào..."

Không để vợ kịp trả lời, ông ta đã nắm tay dắt vợ đi ra. Thu nhi cũng thuận theo mà đi cùng. Khi ra cửa nàng ngước nhìn bình rượu trên bàn, chính là bình rượu giao bôi. Không phải việc đầu tiên là uống rượu giao bôi, sau đó động phòng sao? Tại sao lại kéo nàng đi gấp rút như vậy? Thoáng suy nghĩ, nàng cũng khẽ mỉm cười. Có câu " có thực mới vực được đạo" , vẫn nên đi ăn sáng trước sau đó động phòng sau. Chồng nàng dù gì cũng già rồi, vẫn là phải nạp thức ăn vào bụng đã. Đường Lược dẫn vợ đi dọc con đường, tay nắm tay không rời khiến gia nhân nhìn thấy trầm trồ không ngớt.

- " nhìn kìa, mới sáng sớm mà lão gia và phu nhân trông thật sự tình tứ, tay trong tay ấm áp hạnh phúc chưa kìa"

- " cái này còn phải nói nữa sao? Người ta là cặp vợ chồng mới cưới, đương nhiên phải tình tứ ngọt ngào rồi"

- " đúng vậy, đúng là như vậy. Có câu " chồng già vợ trẻ là tiên " , lão gia cưới được người vợ vừa trẻ vừa đẹp như vậy, không yêu thì mới là điều vô lý ấy"

Tiếng tấm tắc khen ngợi của gia nhân khiến Thu nhi vui lắm, bàn tay nàng cũng siết chặt hơn như thể siết chặt trong tay hạnh phúc đời mình. Thu nhi theo chồng vào phòng ăn, lúc này nàng mới bắt đầu cảm nhận được quyền uy của người cao quý, được người hầu kẻ hạ. Nàng thường nghe nói người Hán buổi sáng sẽ ăn cháo trắng, nhưng chồng nàng lại không như vậy. Một tiếng ra lệnh, gia nhân rất nhanh chóng đã đem sơn hào hải vị lên một bàn cho cặp vợ chồng. Nhìn đống thức ăn vừa nhiều vừa sang trọng này, vợ chồng nàng sao mà ăn hết. Đang mơ hồ, lúc này thị nữ cúi đầu nói.



- " xin mời lão gia, xin mời phu nhân dùng bữa"

Thu nhi thoáng chút không quen, nàng cầm đũa lên mà ngập ngừng. Trước giờ nàng chưa từng có cảm giác được người ta hầu hạ thế này. Còn đang ngập ngừng chưa biết ăn gì, Đường Lược lúc này lại cưng chiều vợ, cầm bát của vợ lên mà gắp một miếng thịt ngon nhất, vừa gắp vừa nói.

- " đây, miếng thịt nai này không nạc quá cũng không mỡ quá, không cứng cũng không mềm, rất là ngon"

Gắp vào bát xong thì đặt trước mặt nàng, dịu dàng mời mọc.

- " đây, nàng ăn đi cho nóng"

Sự quan tâm lịch lãm này không chỉ khiến người xung quanh trầm trồ mà Thu nhi cũng cảm thấy hạnh phúc lắm, trái tim nàng đập rộn ràng sung sướng, cái này là yêu chăng? Người quyền quý cư xử cũng thật quyền quý. Thu nhi đưa miếng thịt lên ăn, vị thịt nai thơm ngon tan đều trong miệng, không chỉ là hương vị thịt rừng quý hiếm mà còn là hương vị hạnh phúc của sự quan tâm và lòng yêu thương chăm sóc. Trong giây phút lâng lâng hạnh phúc ấy, lúc này lại có thị vệ vào bẩm báo.

- " bẩm lão gia, có Triệu phu nhân của gánh hát Cổ Loa tới xin gặp phu nhân "

Thu nhi khuôn mặt thoáng mừng rỡ, với nàng thì Triệu phu nhân giống như nghĩa mẫu vậy, gặp được người đương nhiên rất vui, chỉ là... Thu nhi quay sang nhìn Đường Lược dò ý, thấy ông ta ngước lên hỏi thị vệ.

- " bà ấy giờ đang ở đâu?"

Thị vệ cung kính cúi đầu.

- " thuộc hạ đã nói với bà ấy rằng lão gia đang ăn cơm, kêu bà ấy đứng ngoài đợi rồi "

Đường Lược nghe vậy thì lập tức xua tay, chỉ người thị vệ mà nói.

- " Triệu phu nhân với vợ ta tình thâm, thân thiết như mẹ con, không thể đối xử như người ngoài. Người mau ra mời bà ta vào đây cùng ăn cơm với vợ chồng ta, đi ngay "

Mệnh lệnh đưa ra, thị vệ lập tức chạy đi thi hành. Thu nhi lúc này cảm động lắm. Xét thân phận thì Lê Thị Đông không thể so sánh ngang hàng với Đường Lược được, nhưng vì nàng mà Đường Lược lại đối xử thân tình như thế, khiến nàng cảm thấy mình được yêu thương, tâm trạng càng trở nên vui vẻ.



Khi Triệu phu nhân bước vào, Thu nhi đã vội đứng lên thi lễ.

- " phu nhân, người tới tìm con sao?"

Triệu phu nhân vừa thấy Thu nhi thi lễ thì giật mình, xua tay liên tục.

- " xin Đường phu nhân đừng làm thế, tiện nhân không gánh nổi đâu"

Nói xong thì liền hướng về Đường Lược mà thi lễ.

- " tiểu nhân Lê Thị Đông, tham kiến Đường lão gia và phu nhân"

Triệu phu nhân biết thân biết phận của mình, hiểu rằng mình không còn là bề trên nữa nên rất cung kính. Thế nhưng lúc này Đường Lược lại xua tay mà nói.

- " lúc trước khi vợ ta còn lẻ loi yếu đuối, bà đã một lần dang tay cứu nàng. Như vậy là đã có ơn với vợ ta thì cũng là có ơn với ta, lại nói vợ ta kính bà như mẹ, vậy cũng mong bà đừng xem ta là người ngoài. Nào ngồi vào bàn ăn cơm đi"

Lời mời mọc này Triệu phu nhân sao dám nhận chứ? Bà định xua tay từ chối thì Thu nhi đã nắm lấy tay bà mà nói.

- " phu nhân, xin đừng khách khí. Phu quân đã nói như vậy rồi thì người cũng ngồi xuống ăn chén cơm cho con vui"

Nói xong liền dìu Triệu phu nhân đến ngồi cạnh mình. Thu nhi dù một bước lên mây, nhưng nàng là người hiếu nghĩa, nào dám quên đi công ơn chăm sóc dưỡng dục của Triệu phu nhân suốt hai năm qua . Trong lòng nàng lúc nào cũng yêu quý người phụ nữ này, mở miệng đều xưng "con" với Triệu phu nhân, chưa bao giờ hai lòng.

Triệu phu nhân được ngồi ngang hàng với đại phú hào Đường Lược thì ngại lắm, nhưng biết đứa con gái này rất biết ơn mình, là thật tình mời mọc nên bà cũng thuận theo đó ngồi xuống. Khi đã yên vị, Thu nhi tự tay gắp thức ăn cho bà khiến bà cảm thấy rất vui lòng, xem ra công sức yêu thương chăm chút như con gái cũng không uổng công chút nào.

Lê Thị Đông nhìn thấy sơn hào hải vị trên bàn thì tấm tắc khen ngợi, bà dù được gả vào Triệu gia giàu có nhưng cũng không sang đến mức này. Gắp một miếng ngon bỏ vào miệng nếm thử, hương vị thơm ngon lan tỏa khiến toàn thân tựa như nhẹ bẫng lên mây. Đây không chỉ là vị ngon của thượng phẩm, đây còn là vị ngon của tình người, của lòng hiếu thảo.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau