Chương 276: Cha Con Đoàn Tụ.
Trấn Hắc Xà buổi sáng sớm , khi mà mặt trời vẫn chưa xuất hiện, ánh sáng hừng đông ở cuối chân trời xa kia ló dạng. Bình minh đỏ rực đã tỏa sáng ở phía đông chân trời, Vạn Vân Phong đứng đó cảm nhận hơi thở trong lành của đất trời buổi ban sớm. Hắn hít một hơi thật sâu, cảm nhận không khí trong lành ngấm vào từng tế bào của phổi. Cơ thể như hòa tan vào thiên nhiên để hưởng thụ vẻ đẹp của đất trời. Khi mà sương sớm vẫn còn chưa tan, những giọt sương đọng trên cành lá khiến cho những chiếc lá cây xanh tươi trở nên bóng bẩy. Hắn đứng đó, nhẹ nhàng vươn vai giữa đất trời. Đêm qua hắn đã nghe kể chuyện về Thiên Phi rất nhiều, và câu chuyện kết thúc khi Thiên Phi rời khỏi trấn mà trở lại làng quê. Vạn Vân Phong nhắm nhẹ đôi mắt, trạng thái tĩnh lặng . Mọi chuyện của Thiên Phi ở trấn Hắc Xà hắn đã biết rồi, và hắn không còn lý do gì để ở lại cái trấn này nữa. Hắn bước đi vài bước chân, thoáng chốc đã ra ngoài trấn, và điểm hắn đang đứng chính là bên ngoài địa phận của trấn Hắc Xà . Sau lưng là khu dân cư đông đúc, còn trước mặt là vùng đất cây lá mênh mông, hắn bỏ lại trấn sau lưng mà hướng mắt nhìn về phía nam. Đôi mắt nhìn về phương nam xa xôi, nơi tồn tại hai làng là làng Đông và làng Tây ấy. Vạn Vân Phong vẫn đứng yên đó, hắn hồi tưởng một chút về quá khứ lúc còn ở làng Tây. Hắn nhớ người chủ quán nước ấy kể chuyện về một cô gái đã rời làng đi biệt tích, rồi 10 năm sau bất ngờ xuất hiện trở về làng.
Làng Tây có một người đàn ông tội nghiệp, mọi chuyện phải kể về nhiều năm trước, ông ta không may bị mất vợ qua một cơn bạo bệnh. Người vợ không may qua đời để lại ông cùng một đứa con gái . Ông đau khổ vô cùng, bao nhiêu tình yêu của cuộc đời mình ông dành hết cho đứa con gái thương yêu ấy. Thế mà sau ba năm chịu tang vợ, ông đang tính mai mối gả chồng cho con gái mình thì bất ngờ đứa con gái ấy đi mất, chỉ để lại một lá thư ngắn gọn mà không nói rằng nó sẽ đi đâu. Đứa con gái chỉ mới 13 tuổi, bỏ đi một cách lặng lẽ không ai biết. Bao nhiêu ngày ông ngóng trông nhưng nó đi biệt tăm không thấy trở về, một chút manh mối cũng không có khiến cho người đàn ông đau khổ tan nát. Ông quá đau khổ không chịu nổi, tâm trạng bấn loạn trở thành thẩn thơ thơ thẩn suốt bao năm qua. Ông lang thang đi lại như người mất hồn, miệng lẩm bẩm gọi tên con gái. Hàng xóm láng giềng thấy thế thì nghẹn lòng, người ta thương ông lắm nhưng cũng chả biết làm thế nào để giúp đỡ cho ông. Ông cứ như người điên kẻ dại, thẩn thờ sống qua ngày. Hôm nay cũng vậy, ông lại đi lẫn tha lẫn thẫn dọc con đường làng. Vào một buổi chiều đầy gió, trên những cánh đồng lúa, người dân gặt lúa nhìn thấy ông lẫn thẫn đi trên đường, họ lại xì xầm.
- " đấy, cái ông họ Vũ kia lại đi lẫn thẫn kìa. Trông thật tội nghiệp, thật đáng thương "
Một người khác lại thở dài.
- " vợ mất rồi, con lại bỏ đi. Nhìn cuộc sống thân tàn ma dại ấy mà chạnh lòng, thật tội nghiệp"
Ông ta đi tìm khắp nơi cũng không biết con gái mình đi đâu. Ông cứ sợ, ông sợ con gái mình bị người khác lừa mà bắt làm hầu gái, hoặc bị bán vào kỹ viện chẳng hạn. Cứ nghĩ đến chuyện ấy, ông lại hốt hoảng gọi tên "Thiên Phi" , tên con gái của ông. Đã bao nhiêu năm rồi, nỗi sợ ấy vẫn chưa bao giờ ngừng ám ảnh ông. Làng này ai cũng biết đây là một người chồng tốt, một người cha tốt. Khi con người ta yêu thương nhiều bao nhiêu thì khi mất mát chia ly sẽ càng đau đớn bấy nhiêu. Hàng xóm láng giềng, những người trong làng đang làm việc dưới ruộng lúa đều nhìn vào mà đem lòng đồng cảm với người đàn ông ấy, tự nhiên cũng cảm thấy buồn theo.
Đang tự sự, bất ngờ từ phía xa xuất hiện một cỗ xe ngựa thu hút sự chú ý của họ. Ở trên cỗ xe ngựa có huy hiệu của quan phủ , xem ra là một cỗ xe do quan phủ phái tới. Mọi người thoáng ồ lên ngạc nhiên, xì xầm với nhau.
- " chuyện gì vậy? Tại sao hôm nay lại có cỗ xe ngựa của quan phủ trên trấn xuống? Có chuyện gì xảy ra vậy?"
- " đúng vậy, thật kỳ lạ. Tại sao lại xuất hiện xe ngựa của quan phủ? Vẫn chưa tới thời kỳ đó mà?"
Thông thường, sẽ có một thời gian nhất định, quan phủ cho người xuống làng để điều tra về những số vấn đề gì đó, mà một năm cũng chỉ có vài lần xuống làng mà thôi. Cỗ xe ngựa của quan phủ hôm nay xuất hiện không theo thời gian định sẵn, mà theo một cách đặc biệt không ai ngờ tới. Cỗ xe ngựa đi ngang qua người đàn ông thơ thẩn ấy một đoạn, bất chợt dừng lại khiến mọi ánh mắt đều đổ dồn vào cỗ xe. Từ trên cỗ xe, một người phụ nữ bước xuống hướng mắt nhìn về người đàn ông ấy mà nhìn một cách say đắm ( hoặc có thể là do người khác tưởng tượng ra như vậy). Người đàn ông bất chợt cũng nhìn về người phụ nữ ấy mà thẫn thờ. Trong mắt ông, bóng dáng của người phụ nữ ấy, hình dáng của người phụ nữ ấy có vẻ rất quen thuộc. Ông ta lững thững đi tới, đưa tay ra phía trước, đôi mắt ứa lệ mà lẩm bẩm.
- " hiền thê , là hiền thê của ta, có phải nàng không?"
Người phụ nữ ấy là vợ của ông ư? Không, không phải. Người vợ của ông đã mất từ rất lâu rồi, đó chỉ là một người phụ nữ có nhiều nét rất giống vợ ông mà thôi. Người phụ nữ ấy cũng lẳng lặng đi lại, tay đặt nhẹ lên ngực , đôi mắt cũng ứa lệ , nhìn ông mà nghẹn lòng. Bất chợt như một cảm xúc bùng nổ, người phụ nữ ấy la lên.
- " cha ơi ... Có phải cha đó không?"
Một tiếng thét lên não lòng, người phụ nữ ấy chạy về phía ông. Trong phút chốc đã tới gần, hai tay đặt lên vai ông mà nức nở hỏi.
- " cha... tại sao cha lại ra nông nổi như thế này?"
Người đàn ông vẫn ngơ ngác không hiểu chuyện gì, nhìn người phụ nữ mà nói.
- " cô nương, chắc cô nhận nhầm rồi. Ta đâu có quen biết gì với cô."
Người đàn ông ấy tuy thẫn thờ đau khổ, nhưng vẫn không phải là mất hết ý thức . Ông vẫn còn tỉnh táo để nhận ra rằng người phụ nữ trước mặt ông rất giống vợ ông, nhưng chắc chắn không phải. Và ông cũng không nghĩ đó là con gái mình, thế nhưng người phụ nữ ấy lại gạt nước mắt mà nức nở.
- " cha... cha không nhận ra con sao? Con là Thiên Phi đây, con gái của cha đây "
"Thiên Phi ư? " Người đàn ông thốt lên ngơ ngác, khuôn mặt ngỡ ngàng mà lắc đầu.
- " không... con gái Thiên Phi của ta mới chỉ 13 tuổi , đâu có lớn như thế này"
Lời nói ngây ngô của ông khiến Thiên Phi đang khóc cũng phải bật cười. Nàng gạt nước mắt, siết chặt tay ông, dịu dàng nói.
- " cha à! Thiên Phi 13 tuổi là chuyện của 10 năm trước rồi . Năm nay con đã 23 tuổi , đâu thể cứ mãi là con gái 13 tuổi của cha được chứ?"
Phải rồi, thời gian trôi qua, lúc con gái bỏ ông đi là năm 13 tuổi. Ông cứ nhớ đến hình ảnh người con gái 13 tuổi ấy của ông mà nhung nhớ, ông đã quên mất rằng con ông cũng phải lớn, cũng phải trưởng thành. Lúc này mới sực tỉnh, ông siết chặt tay Thiên Phi mà rưng rức hỏi.
- " Thiên Phi, thật sự là con đấy sao ? Thật sự là con đã trở về đó sao?"
Thiên Phi nhìn cha mình, cũng siết chặt bàn tay. Nàng rưng rức nước mắt mà gật đầu. Trong khoảnh khắc ấy, hai cha con không nói không rằng, bất ngờ ôm chầm lấy nhau khóc nức nở, chìm đắm trong hạnh phúc đoàn tụ. Hàng xóm xung quanh làm ruộng ở gần đó cũng tới gần quan sát họ, ra hiệu cho nhau hãy lặng im, để cho cha con ấy được đoàn tụ trong hạnh phúc. Giây phút đoàn tụ này, giây phút hạnh phúc này, không ai muốn làm phiền hai cha con họ.
Ở trên cỗ xe ngựa ấy, tên bổ đầu đang đánh xe, nhìn thấy cha con đã đoàn tụ thì cũng không nói gì. Có lẽ ông ta cũng không muốn ngăn cản giây phút đoàn tụ này, liền lẳng lặng đánh xe ngựa rời đi . Việc của ông ta được căn dặn là phải tới nhà của trưởng làng để thông báo chuyện gì đó, căn dặn chuyện gì đó từ chính ý muốn của quan tri huyện. Bổ đầu đánh xe, cỗ xe ngựa lộc cộc rời đi trong lặng lẽ . Khi hai cha con đang ôm nhau được một lúc , những người hàng xóm xung quanh cũng lại gần, mọi người bắt đầu nói.
- " Vũ gia chủ , hôm nay ông gặp lại con gái mình rồi đấy nhé!"
- " gớm , mừng chưa? Trông ông thật sự rất vui sướng, chúng tôi chúc mừng ông "
- "Phải rồi , phải rồi . Bao nhiêu năm tìm kiếm không được, bây giờ con gái trở về, lại lớn như thế này rồi, chắc hẳn ông vui lắm."
Vũ gia chủ gạt nước mắt, buông con gái mình ra , gật đầu nói.
- "phải rồi, con gái tôi trở về rồi. Bà con ơi, con gái tôi thật sự đã trở về rồi"
Nói xong lại bật khóc, khóc nức nở.
Những người hàng xóm thấy Vũ gia chủ khóc nức nở như vậy, nhưng lại là giọt nước mắt trong hạnh phúc, nên chẳng ai dỗ dành cả. Họ im lặng, cứ để ông khóc như thế. Bọn họ lại quay sang nhìn Thiên Phi mà trách .
- "con gái có chuyện gì mà lại bỏ cha mình đi như vậy? Có biết rằng suốt 10 năm qua, cha con phải đau khổ quằn quại như thế nào không? Suốt 10 năm qua ông thẫn thờ đi khắp nơi để tìm con gái, đến nỗi thân tàn ma dại thế này, đau đớn không kẻ xiết. Con có nghĩ đến những điều đó hay không?"
Những lời trách móc của hàng xóm láng giềng không sai. Thiên Phi mím môi không nói , nàng nhẹ nhàng ôm lấy bàn tay của cha mình mà khóc theo. Nàng chưa từng nghĩ đến chuyện nàng bỏ đi rồi cha mình sẽ tàn tạ đến như vậy. Năm đó , nàng rời đi để thực hiện ước nguyện trở thành đại phu nữ, nàng đâu đoán biết được tình cảm của cha nàng sẽ khiến ông tàn tạ như vậy. Lúc đó nàng chỉ nghĩ ông sẽ sớm lấy vợ mới, rồi có con mới, xây dựng một gia đình mới mà không có nàng ở đó. Ai ngờ rằng ông cứ lẫn thẩn đi kiếm nàng suốt 10 năm qua, cũng là thời gian nhớ nhung đau khổ. Nàng lại khóc, giọt nước mắt ân hận. Lẽ ra phải có một cách nào đó tốt hơn mới đúng. Nhưng ở cái tuổi 13 nhỏ bé ấy, nàng chưa đủ trí tuệ để tìm ra một cách nào đó vẹn toàn cho cả hai cha con.
Làng Tây có một người đàn ông tội nghiệp, mọi chuyện phải kể về nhiều năm trước, ông ta không may bị mất vợ qua một cơn bạo bệnh. Người vợ không may qua đời để lại ông cùng một đứa con gái . Ông đau khổ vô cùng, bao nhiêu tình yêu của cuộc đời mình ông dành hết cho đứa con gái thương yêu ấy. Thế mà sau ba năm chịu tang vợ, ông đang tính mai mối gả chồng cho con gái mình thì bất ngờ đứa con gái ấy đi mất, chỉ để lại một lá thư ngắn gọn mà không nói rằng nó sẽ đi đâu. Đứa con gái chỉ mới 13 tuổi, bỏ đi một cách lặng lẽ không ai biết. Bao nhiêu ngày ông ngóng trông nhưng nó đi biệt tăm không thấy trở về, một chút manh mối cũng không có khiến cho người đàn ông đau khổ tan nát. Ông quá đau khổ không chịu nổi, tâm trạng bấn loạn trở thành thẩn thơ thơ thẩn suốt bao năm qua. Ông lang thang đi lại như người mất hồn, miệng lẩm bẩm gọi tên con gái. Hàng xóm láng giềng thấy thế thì nghẹn lòng, người ta thương ông lắm nhưng cũng chả biết làm thế nào để giúp đỡ cho ông. Ông cứ như người điên kẻ dại, thẩn thờ sống qua ngày. Hôm nay cũng vậy, ông lại đi lẫn tha lẫn thẫn dọc con đường làng. Vào một buổi chiều đầy gió, trên những cánh đồng lúa, người dân gặt lúa nhìn thấy ông lẫn thẫn đi trên đường, họ lại xì xầm.
- " đấy, cái ông họ Vũ kia lại đi lẫn thẫn kìa. Trông thật tội nghiệp, thật đáng thương "
Một người khác lại thở dài.
- " vợ mất rồi, con lại bỏ đi. Nhìn cuộc sống thân tàn ma dại ấy mà chạnh lòng, thật tội nghiệp"
Ông ta đi tìm khắp nơi cũng không biết con gái mình đi đâu. Ông cứ sợ, ông sợ con gái mình bị người khác lừa mà bắt làm hầu gái, hoặc bị bán vào kỹ viện chẳng hạn. Cứ nghĩ đến chuyện ấy, ông lại hốt hoảng gọi tên "Thiên Phi" , tên con gái của ông. Đã bao nhiêu năm rồi, nỗi sợ ấy vẫn chưa bao giờ ngừng ám ảnh ông. Làng này ai cũng biết đây là một người chồng tốt, một người cha tốt. Khi con người ta yêu thương nhiều bao nhiêu thì khi mất mát chia ly sẽ càng đau đớn bấy nhiêu. Hàng xóm láng giềng, những người trong làng đang làm việc dưới ruộng lúa đều nhìn vào mà đem lòng đồng cảm với người đàn ông ấy, tự nhiên cũng cảm thấy buồn theo.
Đang tự sự, bất ngờ từ phía xa xuất hiện một cỗ xe ngựa thu hút sự chú ý của họ. Ở trên cỗ xe ngựa có huy hiệu của quan phủ , xem ra là một cỗ xe do quan phủ phái tới. Mọi người thoáng ồ lên ngạc nhiên, xì xầm với nhau.
- " chuyện gì vậy? Tại sao hôm nay lại có cỗ xe ngựa của quan phủ trên trấn xuống? Có chuyện gì xảy ra vậy?"
- " đúng vậy, thật kỳ lạ. Tại sao lại xuất hiện xe ngựa của quan phủ? Vẫn chưa tới thời kỳ đó mà?"
Thông thường, sẽ có một thời gian nhất định, quan phủ cho người xuống làng để điều tra về những số vấn đề gì đó, mà một năm cũng chỉ có vài lần xuống làng mà thôi. Cỗ xe ngựa của quan phủ hôm nay xuất hiện không theo thời gian định sẵn, mà theo một cách đặc biệt không ai ngờ tới. Cỗ xe ngựa đi ngang qua người đàn ông thơ thẩn ấy một đoạn, bất chợt dừng lại khiến mọi ánh mắt đều đổ dồn vào cỗ xe. Từ trên cỗ xe, một người phụ nữ bước xuống hướng mắt nhìn về người đàn ông ấy mà nhìn một cách say đắm ( hoặc có thể là do người khác tưởng tượng ra như vậy). Người đàn ông bất chợt cũng nhìn về người phụ nữ ấy mà thẫn thờ. Trong mắt ông, bóng dáng của người phụ nữ ấy, hình dáng của người phụ nữ ấy có vẻ rất quen thuộc. Ông ta lững thững đi tới, đưa tay ra phía trước, đôi mắt ứa lệ mà lẩm bẩm.
- " hiền thê , là hiền thê của ta, có phải nàng không?"
Người phụ nữ ấy là vợ của ông ư? Không, không phải. Người vợ của ông đã mất từ rất lâu rồi, đó chỉ là một người phụ nữ có nhiều nét rất giống vợ ông mà thôi. Người phụ nữ ấy cũng lẳng lặng đi lại, tay đặt nhẹ lên ngực , đôi mắt cũng ứa lệ , nhìn ông mà nghẹn lòng. Bất chợt như một cảm xúc bùng nổ, người phụ nữ ấy la lên.
- " cha ơi ... Có phải cha đó không?"
Một tiếng thét lên não lòng, người phụ nữ ấy chạy về phía ông. Trong phút chốc đã tới gần, hai tay đặt lên vai ông mà nức nở hỏi.
- " cha... tại sao cha lại ra nông nổi như thế này?"
Người đàn ông vẫn ngơ ngác không hiểu chuyện gì, nhìn người phụ nữ mà nói.
- " cô nương, chắc cô nhận nhầm rồi. Ta đâu có quen biết gì với cô."
Người đàn ông ấy tuy thẫn thờ đau khổ, nhưng vẫn không phải là mất hết ý thức . Ông vẫn còn tỉnh táo để nhận ra rằng người phụ nữ trước mặt ông rất giống vợ ông, nhưng chắc chắn không phải. Và ông cũng không nghĩ đó là con gái mình, thế nhưng người phụ nữ ấy lại gạt nước mắt mà nức nở.
- " cha... cha không nhận ra con sao? Con là Thiên Phi đây, con gái của cha đây "
"Thiên Phi ư? " Người đàn ông thốt lên ngơ ngác, khuôn mặt ngỡ ngàng mà lắc đầu.
- " không... con gái Thiên Phi của ta mới chỉ 13 tuổi , đâu có lớn như thế này"
Lời nói ngây ngô của ông khiến Thiên Phi đang khóc cũng phải bật cười. Nàng gạt nước mắt, siết chặt tay ông, dịu dàng nói.
- " cha à! Thiên Phi 13 tuổi là chuyện của 10 năm trước rồi . Năm nay con đã 23 tuổi , đâu thể cứ mãi là con gái 13 tuổi của cha được chứ?"
Phải rồi, thời gian trôi qua, lúc con gái bỏ ông đi là năm 13 tuổi. Ông cứ nhớ đến hình ảnh người con gái 13 tuổi ấy của ông mà nhung nhớ, ông đã quên mất rằng con ông cũng phải lớn, cũng phải trưởng thành. Lúc này mới sực tỉnh, ông siết chặt tay Thiên Phi mà rưng rức hỏi.
- " Thiên Phi, thật sự là con đấy sao ? Thật sự là con đã trở về đó sao?"
Thiên Phi nhìn cha mình, cũng siết chặt bàn tay. Nàng rưng rức nước mắt mà gật đầu. Trong khoảnh khắc ấy, hai cha con không nói không rằng, bất ngờ ôm chầm lấy nhau khóc nức nở, chìm đắm trong hạnh phúc đoàn tụ. Hàng xóm xung quanh làm ruộng ở gần đó cũng tới gần quan sát họ, ra hiệu cho nhau hãy lặng im, để cho cha con ấy được đoàn tụ trong hạnh phúc. Giây phút đoàn tụ này, giây phút hạnh phúc này, không ai muốn làm phiền hai cha con họ.
Ở trên cỗ xe ngựa ấy, tên bổ đầu đang đánh xe, nhìn thấy cha con đã đoàn tụ thì cũng không nói gì. Có lẽ ông ta cũng không muốn ngăn cản giây phút đoàn tụ này, liền lẳng lặng đánh xe ngựa rời đi . Việc của ông ta được căn dặn là phải tới nhà của trưởng làng để thông báo chuyện gì đó, căn dặn chuyện gì đó từ chính ý muốn của quan tri huyện. Bổ đầu đánh xe, cỗ xe ngựa lộc cộc rời đi trong lặng lẽ . Khi hai cha con đang ôm nhau được một lúc , những người hàng xóm xung quanh cũng lại gần, mọi người bắt đầu nói.
- " Vũ gia chủ , hôm nay ông gặp lại con gái mình rồi đấy nhé!"
- " gớm , mừng chưa? Trông ông thật sự rất vui sướng, chúng tôi chúc mừng ông "
- "Phải rồi , phải rồi . Bao nhiêu năm tìm kiếm không được, bây giờ con gái trở về, lại lớn như thế này rồi, chắc hẳn ông vui lắm."
Vũ gia chủ gạt nước mắt, buông con gái mình ra , gật đầu nói.
- "phải rồi, con gái tôi trở về rồi. Bà con ơi, con gái tôi thật sự đã trở về rồi"
Nói xong lại bật khóc, khóc nức nở.
Những người hàng xóm thấy Vũ gia chủ khóc nức nở như vậy, nhưng lại là giọt nước mắt trong hạnh phúc, nên chẳng ai dỗ dành cả. Họ im lặng, cứ để ông khóc như thế. Bọn họ lại quay sang nhìn Thiên Phi mà trách .
- "con gái có chuyện gì mà lại bỏ cha mình đi như vậy? Có biết rằng suốt 10 năm qua, cha con phải đau khổ quằn quại như thế nào không? Suốt 10 năm qua ông thẫn thờ đi khắp nơi để tìm con gái, đến nỗi thân tàn ma dại thế này, đau đớn không kẻ xiết. Con có nghĩ đến những điều đó hay không?"
Những lời trách móc của hàng xóm láng giềng không sai. Thiên Phi mím môi không nói , nàng nhẹ nhàng ôm lấy bàn tay của cha mình mà khóc theo. Nàng chưa từng nghĩ đến chuyện nàng bỏ đi rồi cha mình sẽ tàn tạ đến như vậy. Năm đó , nàng rời đi để thực hiện ước nguyện trở thành đại phu nữ, nàng đâu đoán biết được tình cảm của cha nàng sẽ khiến ông tàn tạ như vậy. Lúc đó nàng chỉ nghĩ ông sẽ sớm lấy vợ mới, rồi có con mới, xây dựng một gia đình mới mà không có nàng ở đó. Ai ngờ rằng ông cứ lẫn thẩn đi kiếm nàng suốt 10 năm qua, cũng là thời gian nhớ nhung đau khổ. Nàng lại khóc, giọt nước mắt ân hận. Lẽ ra phải có một cách nào đó tốt hơn mới đúng. Nhưng ở cái tuổi 13 nhỏ bé ấy, nàng chưa đủ trí tuệ để tìm ra một cách nào đó vẹn toàn cho cả hai cha con.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất