Thú Nhân Chi Giống Cái Phản Công
Chương 126
Vì đã đồng ý cho Tô Mặc trói lại nên Hassan cố ý chạy đến khu rừng tương đối hẻo lánh; tuy cũng trong khu vực an toàn nhưng con mồi khá thưa thớt nên rất ít người đến.
Nhưng có con mồi hay không cũng chẳng quan trọng với Tô Mặc. Cậu chỉ cần nhìn thấy đại thụ rậm rạp che cả bầu trời là đã thấy vui rồi, huống hồ trong rừng còn có một con suối trong veo, hiền hòa được ánh mặt trời sưởi ấm, khiến người ta nhìn vào là muốn xuống nghịch nước.
“Hassan, Hassan, suối này xuống bơi được không?”, Tô Mặc cực kỳ cẩn thận, không nhảy thẳng xuống mà hỏi Hassan trước. Nhỡ dưới nước có gì nguy hiểm thì sao?
Hassan dùng trạng thái chiến đấu lội dưới nước một vòng, lại kiểm tra khu rừng một lượt, mới trở lại hình người, nói: “Được. Khu vực này không có gì nguy hiểm, nước cũng không lạnh, em cứ an tâm bơi!”.
Tô Mặc lấy Tiểu Bảo trong túi áo ra, cho nó phơi nắng trên tảng đá cạnh suối, sau đó reo hò cởi quần áo, nhảy xuống nước. Dòng nước se lạnh làm cậu sung sướng hét lên, rồi lại vui vẻ cười nắc nẻ.
Hassan thấy Tô Mặc nở nụ cười rạng rỡ, lòng mềm nhũn đến nhói đau. Đây mới là vẻ tinh nghịch, tràn ngập sức sống mà một tiểu giống cái vị thành niên nên có, nhưng quá khứ đau thương đã khiến Tô Mặc trưởng thành quá sớm, rất ít khi được nhìn thấy cậu hoạt bát thế này.
Khả năng bơi lội của Tô Mặc khá ổn, thả mình trong nước một lúc, thấy Hassan vẫn còn đứng trên bờ liền giương giọng gọi: “Hassan, anh cũng xuống đi!”.
Hassan đáp lời, cởi đồ xuống nước, rồi bơi tới cạnh Tô Mặc mới đứng dậy. Tô Mặc ngửa đầu cười với hắn, vài giọt nước dạo chơi trên làn da trắng ngần, rơi xuống đầu vú hồng nhạt, sáng lấp lánh dưới ánh mặt trời. Trong phút chốc Hassan thấy hoa mắt, đê mê, người anh em bên dưới bật nảy lên khỏi mặt nước.
“Anh sao đấy!”, Tô Mặc không kịp phòng bị bị đánh trúng, cúi đầu nhìn liền lập tức nổi giận. Có thể để người ta chơi yên không! Hở cái lại “lên” phiền chết được!
Hassan vội ấn cái thứ đang gây chuyện xuống, cúi đầu không dám nhìn Tô Mặc nữa. Tô Mặc nghiến răng một lúc rồi nhảy bổ lên lưng Hassan, “Anh cõng em bơi đi!”. Ở phía trước thì cứ chọt tui, ra sau lưng luôn hẳn là an toàn rồi!
Tô Mặc đúng là an toàn nhưng Hassan lại lâm vào khốn cảnh. Với hắn thì cõng Tô Mặc bơi không phải chuyện gì khó, nhưng mà… sao Tô Mặc lại bắt đầu chọc hắn rồi!
Tô Mặc thật sự không ngờ chuyện lại trở thành như vầy. Vốn dĩ cậu đang dựa trên lưng Hassan nhàn nhã phơi nắng, nhưng cơ lưng rắn chắc và cơ mông của Hassan dưới người cậu cứ liên tục căng ra, co lại. Dưới sức nâng của dòng suối, cơ thể cả hai không dán vào nhau, khiến cậu càng cảm nhận rõ sự co dãn của cơ bắp, cúi đầu nhìn còn có thể thấy được đường nét căng cứng tràn đầy sức mạnh trên lưng, nom lấp lánh vô cùng dưới làn nước gợn sóng – đối mặt với cảnh đẹp như vậy, Tô Mặc có phản ứng là đương nhiên!
Tô Mặc chưa bao giờ là người để bản thân chịu uất ức (trừ lúc lên cơn phân liệt), có phản ứng thì mần thôi! Dù sao suối chỉ sâu đến eo, không đuối chết được, Tô Mặc càn rỡ chỉnh lại tư thế, cứ thế mà đâm thẳng vào hậu huyệt của Hassan.
“Ưm!”, Hassan giật mình sợ hãi la lên rồi vội ngậm miệng lại, suýt nữa đã sặc nước. Tô Mặc quá xằng bậy! Sao lại làm vậy!
Đợt tấn công giã vào hậu huyệt vẫn còn đang tiếp tục, Hassan cắn răng cố bơi về phía bờ. Khác với suy nghĩ của Tô Mặc, hiện bọn họ đang ở nơi sâu nhất sông, nhưng do nước quá trong nên nom có vẻ nông, thật ra lại hoàn toàn đủ sâu có thể làm người ta chết đuối.
Tô Mặc dò xét thử giã vào vài cái, cảm giác được nước nâng có một loại lạc thú khan khác. Đang định hưởng thụ, lại phát hiện Hassan đổi hướng bơi về phía bờ, lập tức bất mãn nói: “Không được lên bờ! Bơi thêm một lúc nữa!”.
Hiện giờ Hassan hoàn toàn không thể nói chuyện, dù có nói được thì hắn cũng tuyệt đối không đồng ý. Lỗ hậu bị đâm rút trong lúc bơi… Sao Tô Mặc luôn có thể nghĩ ra những cách kỳ quái để tra tấn hắn vậy!
Thấy Hassan không nghe lời, vẫn cố bơi về bờ, Tô Mặc nổi giận, giập mạnh Hassan một chốc. Hassan bỗng giật giật, cơ thể chìm xuống, rồi lại vội ra sức quạt nước để nổi lên.
Tô Mặc hoảng sợ, may mà Hassan nhanh chóng nổi lên nên không bị ngập nước.
Cũng đúng thôi, sao Hassan có thể để cậu chìm được! Tô Mặc cực kỳ tin tưởng vào trung khuyển nhà mình hạ quyết tâm trong lòng, thấy càng lúc càng đến gần bờ liền nắm bắt thời gian cắm rút trong cơ thể Hassan.
Hassan quả thật không có khả năng để Tô Mặc bị chìm nhưng hắn sắp bị Tô Mặc tra tấn chết rồi! Cơ thể bị va chạm co giật không ngừng, lại còn phải cố ngọ nguậy để luôn ở trên mặt nước. Tô Mặc chẳng những không biết thông cảm cho hắn, lại còn đưa đẩy sâu hơn nhanh hơn, thậm chí liên tục đè nghiến vào điểm gồ lên trong thành ruột!
Tốn thời gian gấp mười lần so với bình thường, Hassan chật vật mãi cuối cùng cũng bơi được vào khu nước cạn. Kiệt sức quỳ rạp xuống mặt đất phẳng trải đầy đá cuội, Hassan ngửa đầu hét lên, tuôn ra từng luồng dịch nóng hổi kìm nén đã lâu.
Nhưng có con mồi hay không cũng chẳng quan trọng với Tô Mặc. Cậu chỉ cần nhìn thấy đại thụ rậm rạp che cả bầu trời là đã thấy vui rồi, huống hồ trong rừng còn có một con suối trong veo, hiền hòa được ánh mặt trời sưởi ấm, khiến người ta nhìn vào là muốn xuống nghịch nước.
“Hassan, Hassan, suối này xuống bơi được không?”, Tô Mặc cực kỳ cẩn thận, không nhảy thẳng xuống mà hỏi Hassan trước. Nhỡ dưới nước có gì nguy hiểm thì sao?
Hassan dùng trạng thái chiến đấu lội dưới nước một vòng, lại kiểm tra khu rừng một lượt, mới trở lại hình người, nói: “Được. Khu vực này không có gì nguy hiểm, nước cũng không lạnh, em cứ an tâm bơi!”.
Tô Mặc lấy Tiểu Bảo trong túi áo ra, cho nó phơi nắng trên tảng đá cạnh suối, sau đó reo hò cởi quần áo, nhảy xuống nước. Dòng nước se lạnh làm cậu sung sướng hét lên, rồi lại vui vẻ cười nắc nẻ.
Hassan thấy Tô Mặc nở nụ cười rạng rỡ, lòng mềm nhũn đến nhói đau. Đây mới là vẻ tinh nghịch, tràn ngập sức sống mà một tiểu giống cái vị thành niên nên có, nhưng quá khứ đau thương đã khiến Tô Mặc trưởng thành quá sớm, rất ít khi được nhìn thấy cậu hoạt bát thế này.
Khả năng bơi lội của Tô Mặc khá ổn, thả mình trong nước một lúc, thấy Hassan vẫn còn đứng trên bờ liền giương giọng gọi: “Hassan, anh cũng xuống đi!”.
Hassan đáp lời, cởi đồ xuống nước, rồi bơi tới cạnh Tô Mặc mới đứng dậy. Tô Mặc ngửa đầu cười với hắn, vài giọt nước dạo chơi trên làn da trắng ngần, rơi xuống đầu vú hồng nhạt, sáng lấp lánh dưới ánh mặt trời. Trong phút chốc Hassan thấy hoa mắt, đê mê, người anh em bên dưới bật nảy lên khỏi mặt nước.
“Anh sao đấy!”, Tô Mặc không kịp phòng bị bị đánh trúng, cúi đầu nhìn liền lập tức nổi giận. Có thể để người ta chơi yên không! Hở cái lại “lên” phiền chết được!
Hassan vội ấn cái thứ đang gây chuyện xuống, cúi đầu không dám nhìn Tô Mặc nữa. Tô Mặc nghiến răng một lúc rồi nhảy bổ lên lưng Hassan, “Anh cõng em bơi đi!”. Ở phía trước thì cứ chọt tui, ra sau lưng luôn hẳn là an toàn rồi!
Tô Mặc đúng là an toàn nhưng Hassan lại lâm vào khốn cảnh. Với hắn thì cõng Tô Mặc bơi không phải chuyện gì khó, nhưng mà… sao Tô Mặc lại bắt đầu chọc hắn rồi!
Tô Mặc thật sự không ngờ chuyện lại trở thành như vầy. Vốn dĩ cậu đang dựa trên lưng Hassan nhàn nhã phơi nắng, nhưng cơ lưng rắn chắc và cơ mông của Hassan dưới người cậu cứ liên tục căng ra, co lại. Dưới sức nâng của dòng suối, cơ thể cả hai không dán vào nhau, khiến cậu càng cảm nhận rõ sự co dãn của cơ bắp, cúi đầu nhìn còn có thể thấy được đường nét căng cứng tràn đầy sức mạnh trên lưng, nom lấp lánh vô cùng dưới làn nước gợn sóng – đối mặt với cảnh đẹp như vậy, Tô Mặc có phản ứng là đương nhiên!
Tô Mặc chưa bao giờ là người để bản thân chịu uất ức (trừ lúc lên cơn phân liệt), có phản ứng thì mần thôi! Dù sao suối chỉ sâu đến eo, không đuối chết được, Tô Mặc càn rỡ chỉnh lại tư thế, cứ thế mà đâm thẳng vào hậu huyệt của Hassan.
“Ưm!”, Hassan giật mình sợ hãi la lên rồi vội ngậm miệng lại, suýt nữa đã sặc nước. Tô Mặc quá xằng bậy! Sao lại làm vậy!
Đợt tấn công giã vào hậu huyệt vẫn còn đang tiếp tục, Hassan cắn răng cố bơi về phía bờ. Khác với suy nghĩ của Tô Mặc, hiện bọn họ đang ở nơi sâu nhất sông, nhưng do nước quá trong nên nom có vẻ nông, thật ra lại hoàn toàn đủ sâu có thể làm người ta chết đuối.
Tô Mặc dò xét thử giã vào vài cái, cảm giác được nước nâng có một loại lạc thú khan khác. Đang định hưởng thụ, lại phát hiện Hassan đổi hướng bơi về phía bờ, lập tức bất mãn nói: “Không được lên bờ! Bơi thêm một lúc nữa!”.
Hiện giờ Hassan hoàn toàn không thể nói chuyện, dù có nói được thì hắn cũng tuyệt đối không đồng ý. Lỗ hậu bị đâm rút trong lúc bơi… Sao Tô Mặc luôn có thể nghĩ ra những cách kỳ quái để tra tấn hắn vậy!
Thấy Hassan không nghe lời, vẫn cố bơi về bờ, Tô Mặc nổi giận, giập mạnh Hassan một chốc. Hassan bỗng giật giật, cơ thể chìm xuống, rồi lại vội ra sức quạt nước để nổi lên.
Tô Mặc hoảng sợ, may mà Hassan nhanh chóng nổi lên nên không bị ngập nước.
Cũng đúng thôi, sao Hassan có thể để cậu chìm được! Tô Mặc cực kỳ tin tưởng vào trung khuyển nhà mình hạ quyết tâm trong lòng, thấy càng lúc càng đến gần bờ liền nắm bắt thời gian cắm rút trong cơ thể Hassan.
Hassan quả thật không có khả năng để Tô Mặc bị chìm nhưng hắn sắp bị Tô Mặc tra tấn chết rồi! Cơ thể bị va chạm co giật không ngừng, lại còn phải cố ngọ nguậy để luôn ở trên mặt nước. Tô Mặc chẳng những không biết thông cảm cho hắn, lại còn đưa đẩy sâu hơn nhanh hơn, thậm chí liên tục đè nghiến vào điểm gồ lên trong thành ruột!
Tốn thời gian gấp mười lần so với bình thường, Hassan chật vật mãi cuối cùng cũng bơi được vào khu nước cạn. Kiệt sức quỳ rạp xuống mặt đất phẳng trải đầy đá cuội, Hassan ngửa đầu hét lên, tuôn ra từng luồng dịch nóng hổi kìm nén đã lâu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất