Đơn Từ Chức Của Vạn Người Ghét

Chương 57

Trước Sau
Yến Thu đi the0 Lê Chất qua một hành lang, chẳng bao lâu sau đã không còn thấy bóng dáng

của cha con Phó Kiến Đình ở phía sau nữa.

"Lê tiên sinh." Hôm nay mở tiệc đãi khách, Lê Chất làm chủ nhà nhất định phải chiêu đãi ở phía trước, Yến Thu không ngờ rằng anh sẽ cố ý đứng ra giải vây cho mình, bởi vậy có hơi xấu hổ nói một

tiếng: "Cảm ơn anh." "Không cần khách sáo." Lê Chất nhẹ nhàng trả lời: "Làm chủ nhà, tất nhiên không thể để

khách mời của tôi bị ức hiếp." Yến Thu còn muốn nói thêm gì đó, nhưng Lê Chất thản nhiên ngắt lời cậu: "Đi thôi, ông nội

chờ cũng sốt ruột rồi." Yến Thu nghe vậy, vô thức gật đầy. Nhưng nhanh chóng phản ứng lại: "Tôi cũng phải đến

gặp ông cụ Lê sao?" "Ừ." Lê Chất trầm ngâm một lát: "Tôi Muốn

đưa em đến gặp ông ấy."

Tuy rằng không rõ Lê Chất có ý gì, nhưng có lẽ

là vì khí thế trên người Lê Chất quá mạnh mẽ, Yến Thu the0 bản năng vẫn đi the0 anh tới

phòng khách. Vừa đi vào, đã nhìn thấy một ông lão mặc bộ đồ Đường trang màu đỏ đứng ở chính giữa phòng, một tay thưởng thức món cầm tay văn vặt hai quả hạch đào, một tay cầm một chiếc

bình Nhữ Diêu men Thiên Thanh. Bên cạnh có rất nhiều người vây quanh, phần lớn đều rất xa lạ, nhưng Yến Thu vẫn nhận ra được vài người, đều là những gương mặt quen thuộc thường ngày chỉ xuất hiện trên tivi và tạp

chí tài chính kinh tế. Yến Thu lập tức đoán ra người ở giữa đó hẳn là

ông cụ Lê tồn tại trong truyền thuyết kia. Nhưng mà tại sao bóng lưng này lại trông quen

như vậy? Không đợi Yến Thu nghĩ ra được gì, những người vây quanh ông cụ Lê đã nhìn thấy Lê

Chất.

Lập tức dồn dập quay người lại, ân cần thăm

hỏi: "Lê tiên sinh."

Ông cụ Lê nghe vậy, lúc này mới chậm rãi thả

bình hoa xuống, xoay người lại. Ánh mắt lướt qua trên người Lê Chất, có vẻ có

chút lãnh đạm. Cho đến khi nhìn thấy Yến Thu bên cạnh, con ngươi vốn bình tĩnh của ông ấy lúc này mới

khẽ dao động. Mà khi Yến Thu nhìn thấy ông cụ Lê ở trước mặt, cùng với ông chủ Trầm Cổ Hiên đang ở bên cạnh, vẻ mặt hiển nhiên khiếp sợ, miệng

há ra, thì thầm kêu một câu: "Sư phụ?" Lê Chất nhìn phản ứng của thầy trò bọn họ, cảm thấy suy đoán của mình hình như có hơi

sa1. Hóa ra Yến Thu vẫn chưa biết thân phận của

ông nội sao? Ông cụ Lê cả đời này sóng to gió lớn gì mà chưa từng thấy qua, ánh mắt quét qua người cậu và Lê Chất một lượt, rồi nhanh chóng thu

lại cảm xúc trong mắt. Sắc mặt như thường ngồi xuống vị trí của chủ nhà, nói với Yến Thu: "Con cũng tới mừng thọ

ông sao?"

Yến Thu lúc này mới phản ứng lại mục đích mình tới nơi này, gật đầy, đưa món quà trong

tay qua. Ông cụ Lê không xem, chỉ đặt lên bàn, nói với

cậu: "Được, ông già này cảm ơn." Yến Thu trơng thoáng chốc không biết phản

ứng thế nào, vô thức lắc đầy. Ông cụ Lê thấy thế, nở nụ cười nhàn nhạt, nói với mọi người: "Thời gian không còn sớm nữa,

mọi người vào bàn đi."



Nói xong, ông ấy đang định đứng lên. Lê Chất thấy thế, đi tới muốn đỡ ông ấy, nhưng

lại bị ông cụ Lê thản nhiên né tránh.

Trái lại vẫy vẫy tay với Yến Thu. Yến Thu sững sờ một lát, vội vã đi tới đỡ ông

cụ Lê, đồng thời đi về phía trước. Lúc sắp đi tới phòng tiếp khách, ông cụ Lê đột nhiên nói: "Tiểu Thu, chút nữa dùng bữa xong

tới tìm sư phụ, chúng ta nói chuyện."

Yến Thu không biết ông cụ Lê muốn nói gì với

mình, nhưng vẫn vội vàng gật đầy, trả lời:

"Vâng." Ở nơi khác, Phó Kiến Đình trở lại trên xe,

nhưng chưa vội rời đi. Mà lắng lặng nhìn về phía nhà tố của nhà họ Lê

bên ngoài cửa số. Nhà tổ quá rộng lớn, bởi vậy dù cho hôm nay nhà họ Lê tổ chức tiệc mừng thọ, bên ngoài

cũng không nghe thấy chút âm thanh nào. "Cha." Phó Trầm Trạch nhớ tới chuyện vừa rồi lập tức cảm thấy kho" xử: "Chuyện hợp tác với

nhà họ Lê cứ bỏ qua như vậy sao?" Phó Kiến Đình tiện tay đặt món quà trong tay qua một bên, có hơi mệt mỏi nhắm mắt lại dựa về phía sau, không để ý tới anh ta, chỉ nhàn

nhạt nói với tài xế: "Lái xe." "Tại sao Yến Thu lại thân thiết với Lê tiên sinh, cha không tò mò sao?" Phó Trầm Trạch tiếp tục

hỏi.

Phó Kiến Đình nghe đến đó, rốt cuộc có chút phản ứng, mở mắt nhìn về phía anh ta: "Đó là em trai ruột của con, nói năng không nên quá

kho" nghe." Phó Trầm Trạch nghe vậy dừng một chút: "Do con quan tâm đến nó thôi, dù sao đó cũng là

nhà họ Lê." "Nhưng nói đi cũng phải nói lại, nếu Yến Thu thật sự có tầng quan hệ này với Lê tiên sinh,

vậy thì chuyện hợp tác giữa chúng ta và nhà họ

Lê chẳng phải cũng dễ dàng hơn sao."

Căn phòng trước mặt mang phong cách cổ kính, có một cái giá bằng gỗ cẩm lai dựa vào tường gần như chiếm trọn cả mặt tường, trên

giá trưng bày đầy các tác phẩm điêu khắc gỗ. Mỗi một nguyên liệu được sử dụng đều cực kỳ đắt đỏ, điêu khắc cũng là hàng đầu, vô luận là nhân vật hay là đồ vật trang trí, tất cả đều trông rất sống động, vừa nhìn là biết chúng được tạo

ra từ các bậc thầy. Ông cụ Lê ngồi trên chiếc ghế thiền bằng gỗ cẩm lai, từ trong một chiếc hộp gỗ tử đàn lấy ra

một bức tượng gỗ, đặt ở trên bàn gỗ hoa lê Myanmar trước mặt', hỏi Yến Thu: "Đây là con

khắc sao?" Yến Thu nhìn "Cố Lý" trên bàn, lại so sánh với các tác phẩm điêu khắc gỗ trên giá, có chút xấu

hổ gật đầy. Nhưng mà ông cụ Lê cũng không hề tỏ ra chán ghét, ngược lại đứng dậy, cũng đặt "Cố Lý" lên

chiếc kệ gỗ cẩm lai ở phía sau. Yến Thu không ngờ ông ấy sẽ lấy tác phẩm của mình đặt chung chỗ với các danh gia kia, trong

chốc lát có hơi tự ti mặc cảm.

Thế nhưng ông cụ Lê quay người lại bất ngờ

khen cậu: "Khắc rất khá." Yến Thu nghe vậy ngây người một chút, đột

nhiên ngẩng đầy lên. "So với trước đây con đã khắc tiến bộ hơn rất

nhiều, xem ra là ghi tạc lời của ông vào lòng."

"Sư phụ..." Lúc này Yến Thu cũng không biết nên nói gì, cậu biết ông cụ Lê và Lê Chất không hợp nhau, còn tưởng rằng hôm nay mình theo Lê Chất tới

đây sẽ khiến ông ấy không vui. Tuy nhiên ông cụ Lê dường như biết được ý nghĩ của cậu, lạnh nhạt nói: "Tuy rằng ông già rồi, nhưng không hồ đồ đến mức giận chó đánh



mèo người khác." Yến Thu nghe vậy lúc này mới thở phào nhẹ

nhõm. "Ngồi đi." Ông cụ Lê chỉ vào ghế tựa bên cạnh cậu nói: "Đã lâu rồi không gặp con ở chợ đồ

cổ."

Yến Thu vừa làm phẫu thuật xong, gần đây vẫn luôn bồi bổ, bởi vậy đúng thật là không có quay

lại.

"Gần đây con có một vài việc." "Sức khỏe đã khá hơn chưa?" Ông cụ Lê hỏi

tiếp.

Yến Thu nghe được lời này, lập tức biết ông cụ Lê đã biết rồi, có hơi ngạc nhiên hỏi: "Sư phụ

biết rồi?" "Ừ." Ông cụ Lê nhìn cậu trả lời: "Chẳng phải con đã gọi ông một tiếng sư phụ rồi sao, làm sư phụ dù gì cũng phải quan tâm đồ đệ một chút

chứ."

Yến Thu nghe thế ngạc nhiên ngẩng đầu lên. Kỳ thật lúc trước gọi ông cụ Lê là sư phụ là bởi vì trong lòng Yến Thu, ông cụ Lê đúng là đã dạy cậu rất nhiều thứ, cậu cũng thật lòng coi

ông cụ Lê là sư phụ. Nhưng cậu cho rằng đây chỉ là nguyện vọng đơn phương của mình, dù sao tuy là ông cụ Lê để mặc cậu gọi, nhưng xưa nay chưa chính thức

thừa nhận.

Nhưng ý của lời hôm nay là ông cụ Lê cũng

thừa nhận cậu sao? Trong thoáng chốc Yến Thu không biết nên nói

gì, bởi vậy chỉ có thể gọi một tiếng: "Sư phụ."

Ông cụ Lê đấp lại một tiếng, nhn cậu trả lời: "Cả đời sư phụ chỉ coi tượng điêu khắc gỗ như sở thích, không nghĩ tới sẽ đạt được thành tựu gì, cũng không cảm thấy mình xứng đáng để thu nhận đồ đệ gì. Nhưng con rất có tài năng,

cứ để ông già tồi tàn này hướng dẫn đi." "Nếu như con không chê, sau này mỗi tuần tới đây một chuyến. Nếu đã đồng ý làm sư phụ con, thể nào cũng phải dạy gì đó, cũng không thể gánh lấy danh hiệu này một cách vô ích,

phải không?" Yến Thu nghe đến đó, lập tức ngạc nhiên mừng rỡ đứng dậy nhìn về phía ông cụ Lê, sợ ông ấy

đổi ý vội vàng trả lời: "Vâng, cảm ơn sư phụ." Ông cụ Lê nghe vậy nở nụ cười, mở ngăn kéo trước mặt ra, lấy từ bên trong ra một chiếc hộp gỗ đàn hương đỏ, từ từ mở ra, sau đó đẩy tới

trước mặt cậu.

"Đây là bộ dao khắc sư phụ dùng cả đời, hơi cũ

kỹ chút, con cũng đừnJ ghét bỏ." Yến Thu nhìn một loạt dao khắc bên trong, hiến nhiên mỗi một con dao đều do chuyên gia làm ra, hơn nữa đó còn là món đồ ông cụ dùng cả đời, bởi vậy trong lúc một lúc cậu cũng không dám nhận lấy: "Sư phụ, cái này quá quý

giá." "Sư phụ đã lớn tuổi rồi, bây giờ đã không thế nào cầm dao khắc được nữa, chúng nó đi theo sư phụ cũng chỉ có thể bị đặt trong chiếc hộp này. Không bằng đưa cho con, để chúng nó có

thể để phát huy tác dụng một lần nữa." Dứt lời, ông cụ Lê ẩn ý sâu xa nhìn cậu: "Cho dù thế nào, hi vọng con đùn J phụ lòng điêu khắc gỗ, cũng đừnJ phụ lòng những con dao

khắc này." Yến Thu lúc này mới trịnh trọng nhận lấy hộp gỗ trên bàn, nhả từng chữ trả lời: "Con sẽ

không phụ lòng, cảm ơn sư phụ." Mãi cho đến khi đi ra khỏi phòng làm việc của ông cụ Lê, Yến Thu vẫn còn có hơi choáng

váng.

Cậu vốn tưởng rằng ông cụ Lê sẽ không vui vì cậu thân thiết với Lê Chất, nhưng mà không ngờ rằng ông ấy không chỉ không tức giận, ngược lại còn thật sự đồng ý làm sư phụ của

mình.

Lê Chất vẫn đang ở bên ngoài chờ cậu, bởi vậy Yến Thu cũng không ở lại lâu, chuẩn bị đi ra

ngoài

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau