Đơn Từ Chức Của Vạn Người Ghét
Chương 64
Những lời này quả nhiên có tác dụng với Yến Thu, chỉ thấy cậu ngước mắt lên liếc Tần Mộ một cái, lúc này mới nói: "Không phải... mèo
của tôi mất rồi." "Mèo?" Tần Mộ nhíu mày, dừng một chút, trong mắt hiện lên một chút ngạc nhiên: "Con
mèo mướp sao?"
Yến Thu nghe vậy ngẩng đầu lên nhìn hắn:
"Sao anh biết?" "Thật sự trùng hợp như vậy sao?" Tần Mộ nói xong, đưa tay lên sở sờ căm: "Ngày hôm qua
có một con mèo mướp đột nhiên chạy tới nhà chúng tôi. Nhà tôi từ trước đến nay không nuôi con vật này, nhưng dù sao cũng là một cái mạng, cho nên hôm nay định đưa nó đến bệnh
viện thú y. Hóa ra nó là của cậu à."
"Là của tôi!" Đôi mắt vốn ảm đạm của Yến Thu một lần nữa sáng lên: "Bây giờ nó đang ở
đâu?" "Sợ nó cào trúng người, nên tìm một cái lồng
sắt nhốt nó lại rồi."
Tần Mộ nói xong, dẫn cậu đi về phía nhà họ Tần, dẫn cậu tới phòng chứa đồ lặt vặt ở lầu
một. Mèo con vốn im lặng suốt đêm nghe thấy tiếng bước chân quen thuộc lập tức nôn nóng lên,
(b)ắt đầy dùng móng vuốt muốn đẩy 1*ng sắt ra. Yến Thu mở cửa ra, nhìn thấy chính là cảnh
tượng này. "Bé Mướp..." Yến Thu mừng rỡ Gọi một tiếng, vội vàng bước tới để Tần Mộ mở 1*ng, sau đó
ôm nó ra, ôm chặt vào trong ngực. Trong giây phút đó, cậu đang ôm con mèo
mướp, rồi lại giống như cách thời không ôm
Đâu Đâu đã lâu không gặp. Trái tim vốn trống rỗng dường như đột nhiên
tràn đầy. Tần Mộ đứng ở một bên, nhìn Yến Thu yêu thích một con mèo, trong lòng yên lặng phỉ
nhổ một câu: "Bé Mướp? Tên thật quê mùa."
Tuy rằng biết Tần Mộ ở ngay bên người, nhưng loại vui sướng mất đi mà lấy lại này vẫn
làm cho Yến Thu không kiếm chế được, nước mắt nhịn cả đêm rốt cuộc rơi xuống, cậu giơ
tay lên Muốn lau sạch nước, mắt, nhưng mà càng
lau lại càng nhiều. Tần Mộ thấy thế, có chút không hiểu vì sao có người một con mèo mà kho"c thảm đến như
vậy. Nhưng nhìn bộ dạng Yến Thu cố gắng kiềm chế nhưng làm thế nào cũng không kiềm chế được, cuối cùng vẫn thở dài, hắn ở bên cạnh rút
ra một tờ giấy đưa cho cậu.
Sau đó ngồi xuống bên cạnh cậu, an ủi nói:
"Đừng khóc." Yến Thu không nhận tờ giấy Tần Mộ đưa tới, mà là ôm mèo con đứng dậy, tuy rằng ân ân oán oán giữa bọn họ cũng chưa hOàn toàn chấm dứt, nhưng Tần Mộ cũng coi như đã giúp cậu
một lần. Yến Thu không phải là người không biết phân biệt phải trái, bởi vậy vẫn nói với hắn một
tiếng: "Cảm ơn."
Nói xong, ôm con mèo chuẩn bị rời đi. Tần Mộ thấy thế, giơ tay trái lên chắn trước người cậu, sau đó khép mắt nhìn cậu, kho"e
mắt mang the0 chút ý cười, lười biếng hỏi:
"Cậu cứ thế mà đi à?" Yến Thu nghĩ ngợi một lát thấy cũng phải, lỡ như Tần Mộ nhẫn tâm một chút thì ngày hôm qua đã ném luôn con mèo ra ngoài rồi, nói không chừng cậu thật sự sẽ không bao giờ tìm
được nữa. Cho dù như thế nào, hắn coi như là ân nhân cứu
mạng của bé Mướp. Vì vậy cậu ngẫm nghĩ, lấy ví tiền từ trong túi ra, lấy ra năm trăm tệ muốn đưa cho hắn: "Cảm ơn anh ngày hôm qua đã chăm sóc mèo của
tôi." Tần Mộ nhìn cậu đưa tiền tới, suýt nữa bật cười thành tiếng, vừa đưa tay đẩy tiền trở lại, vừa
bất đắc dĩ nói: "Yến Thu, phục cậu thật đấy." Yến Thu cho rằng hắn chê ít, do dự một chút nói: "Tuy rằng tôi rất biết ơn anh, nhưng anh cũng không thể nhân cơ hội mà ăn thịt người,
hét giá trên trời."
"Ai đòi tiền cậu chứ?" Tần Mộ vừa bực mình vừa buồn cười: "Cậu không còn cách cảm ơn
nào khác hà? Ví dụ như..."
Yến Thu: "Ví dụ như?"
"Mời tôi ăn một bữa cơm gì đó." Trông cậy Yến Thu tự mình phản ứng là không thể nào,
bởi vậy Tần Mộ chỉ có thể tự mình nói.
Yến Thu nghe vậy im lặng một lúc. Kỳ thật so với ăn cơm thì thật ra cậu muốn trả tiền hơn, dù sao trả tiền xong là chuyện này coi như xong, nhưng ăn cơm thì còn phải gặp nhau
thêm một lần nữa. Nhưng cho dù nói như thế nào, hôm nay cũng coi như nợ hắn một ân tình, Tần Mộ cũng tự mình đưa ra đề nghị rồi, Yến Thu cũng chỉ
đành đồng ý.
"Được rồi, nhưng hôm nay thì không được." Yến Thu nói, ôm chặt con mèo mướp trong
lòng, cậu còn có rất nhiều chuyện phải làm.
Thật ra với mức độ ghét hắn của Yến Thu, có thể đồng ý cũng có chút ngoài dự liệu của hắn, bởi vậy Tần Mộ lập tức trả lời: "Không vội,
chờ khi nào cậu rảnh thì liên hệ với tôi." "Được, vậy tôi đi về trước." Yến Thu nói xong,
lập tức ôm con mèo đi ra ngoài. Bờ vai cậu vốn suy sụp nay lại thẳng tắp, hai
tay ôm chặt con mèo trong lòng. Tần Mộ không tiễn cậu, chỉ đứng tại chỗ lẳng lặng nhìn bóng lưng Yến Thu ôm mèo, chẳng
biết tại sao, lại cảm thấy hơi đau lòng.
Giống như thể trong toàn bộ thế giới của Yến Thu, chỉ còn lại mỗi cậu cùng với con mèo đó
sống nương tựa lẫn nhau.
Yến Thu ôm mèo về đến nhà, đám người giúp việc còn đang lặng lẽ tìm mèo, nhà cũ hOàn
toàn yên tĩnh. Thấy Yến Thu ôm mèo trở về, lúc này mọi người mới không hẹn mà cùng thở phào nhẹ
nhõm. Yến Thu đẩy cửa ra, sau đó chỉ thấy ông nội ngồi một mình trên ghế sô pha, hai mắt khép
hờ, dáng vẻ cực kỳ mệt mỏi. Nghe thấy ngoài cửa truyền đến tiếng động,
ông lập tức mở mắt ra. Nhìn thấy con mèo Yến Thu ôm trong lòng, trái tim tre0 lơ lửng của ông cụ Phó lúc này
mới rơi xuống. Tuy rằng chỉ là một con mèo hoang, nhưng ông cụ Phó cũng có thể cảm nhận được tình cảm của Yến Thu dành cho nó, bởi vậy ngày hôm qua sau khi ông biết con mèo bị ném đi bèn lập
tức vội vàng sai người đi tìm. Nhưng nhiều người như vậy tìm cả đêm cũng không có bất kỳ tin tức gì, bởi vậy ông cụ Phó thật sự không ôm nhiều hy vọng có thể tìm nó
về được.
Cũng may, Yến Thu vẫn tìm về được. "Tìm về được là tốt rồi." Ông cụ Phó vịn sô pha đứng dậy nói, ông đã lớn tuổi, cả đêm không ngủ, cơ thể quả thật cũng có chút không chịu
nổi: "Cháu tìm thấy nó ở đâu?" Thế nhưng Yến Thu lại không trả lời câu hỏi của ông, chỉ trấn an vuốt ve con mèo trong lòng, lúc này mới ngẩng đầy lên, lẳng lặng nhìn ông cụ Phó hỏi: "Ông nội, là bà nội làm đúng
không?" Ông cụ Phó nghe vậy im lặng, ông biết hOàn
toàn không thể giấu được. "Bà ấy..." Ông cụ Phó biết giữa bọn họ vẫn chưa giải quyết xong, cũng không muốn mâu thuẫn giữa bọn họ lại càng trở nên gay gắt hơn,
bởi vậy muốn cố gắng giải thích một chút. Nhưng khi nhìn vào ánh mắt Yến Thu, lời giải
thích có thế nào cũng không nói nên lời. Yến Thu thấy thế, lập tức biết suy đoán của
mình gần như là đúng rồi. Vì thế trả lời một câu: "Cháu biết rồi", rồi ôm
con mèo đi lên lầu.
"Tiểu Thu." Ông cụ Phó biết cậu muốn đi làm
gì, theo bản năng ngăn cản một tiếng. Nhưng mà lúc này Yến Thu đã sớm nghe
không lọt nữa. Cậu trực tiếp lên lầu, đi về phía phòng của bà
cụ Phó. Trong phòng bà cụ Phó tối om, bà vẫn còn chưa dậy, Yến Thu thấy thế trực tiếp bật đèn
lên. Ánh đèn sợi đốt chói mắt sáng lên, bà cụ Phó
có chút kho" chịu mở mắt ra. Bà ngồi dậy nhìn thấy là Yến Thu, trên mặt tỏ ra tức giận, nhưng ngay sau đó khi nhìn thấy
con mèo được cậu ôm trong lòng. Đầu tiên bà cụ Phó hơi ngạc nhiên, rồi sau đó có chút mất tự nhiên quay đầy đi, tránh ánh mắt
của Yến Thu. "Mới sáng sớm làm gì vậy?" Bà cụ Phó dựa vào gối, hai tay khoanh trước ngực, đánh đòn
phủ đầu nói.
Yến Thu lười chơi đánh đố với bà, ôm con mèo đi tới trước giường, hỏi bà: "Nếu bà ghét tôi thì có thể nói thẳng với tôi, tôi đi là được, tại sao
phải gây kho" dễ với một con mèo?" Chuyện này tuy rằng bà cụ Phó đuối lý nhưng bà đã quen với sự tôn quý của mình, làm sao có thể chấp nhận được sự nghi ngờ của một tên
nhóc nhỏ hơn mình. Huống chi bà vừa nghĩ tới chuyện này là tức
giận. Trước kia bởi vì Phó Sương Trì dị ứng với lông mèo, hơn nữa cả đời bà ưa sạch sẽ, chan ghét những thứ rụng lông này nọ, cho nên trong nhà cho tới bây giờ đều không nuôi thú cưng bao
giờ. Hôm đó bà vất vả lắm mới cảm thấy mình khá hơn một chút, xuống lầu muốn uống một ly cà phê, ai ngờ lại nhìn thấy người hầu đang xách
một túi lớn màu đen đi từ trên lầu xuống. "Cô đang xách gì đó?" Bà cụ Phó có chút tò mò
hỏi. Sau đó chợt nghe người hầu nói rằng: "Là cát
mèo vừa mới thay ạ."
"Cát mèo?" Bà cụ Phó vừa nghe thế, lông mày
lập tức cau chặt lại: "Trong nhà mèo ở đâu ra?" Người hầu cũng biết bà cụ Phó ghét thú cưng, bởi vậy trả lời cũng có chút do dự: "Dạ, là cậu
Thu nuôi."
Bà cụ Phó vừa nghe lại là cậu, lập tức nổi giận. "Nó nuôi khi nào? Sao tôi không biết? Tại sao không ai nói với tôi một tiếng? Đây rốt cuộc là
nhà của ai?" Bà cụ Phó nói xong, đặt mạnh ly cà phê trong
tay xuống, đi lên lầu. Người hầu thấy không ổn vội vàng đuổi theo,
sau đó thì thấy bà cụ Phó đi thẳng đến phòng
Yến Thu, đẩy cửa phòng ra. Tiếp theO, bà nhìn thấy con mèo mướp đang
nằm ngủ ở trên giường. Con mèo đó có vẻ như nhận ra sự thù địch của bà, lập tức mở mắt ra, đứng dậy khom lưng
nhìn bà.
Bà cụ Phó thấy thế nhíu mày, vẻ khinh thường trong mắt gần như muốn tràn ra: "Sao lại là một con mèo nhà? Nó cũng kho" ưa y như chủ
của nó vậy." Nói xong, bà trực tiếp căn dặn nói: "Ném nó ra
ngoài." Người hầu nghe vậy sợ tới mức cát mèo trong tay suýt chút nữa xuống dưới đất, nhỏ giọng
hỏi: "Bà chủ, như vậy hình như không ổn lắm?"
Bà cụ Phó lườm cô ấy một cái, chỉ nói một câu:
"Nếu không thì cô đi đi?"
Người hầu nghe thế, ngay lập tức im lặng. Ngoan ngoãn buông cát mèo trong tay ra bước
tới bế con mèo.
của tôi mất rồi." "Mèo?" Tần Mộ nhíu mày, dừng một chút, trong mắt hiện lên một chút ngạc nhiên: "Con
mèo mướp sao?"
Yến Thu nghe vậy ngẩng đầu lên nhìn hắn:
"Sao anh biết?" "Thật sự trùng hợp như vậy sao?" Tần Mộ nói xong, đưa tay lên sở sờ căm: "Ngày hôm qua
có một con mèo mướp đột nhiên chạy tới nhà chúng tôi. Nhà tôi từ trước đến nay không nuôi con vật này, nhưng dù sao cũng là một cái mạng, cho nên hôm nay định đưa nó đến bệnh
viện thú y. Hóa ra nó là của cậu à."
"Là của tôi!" Đôi mắt vốn ảm đạm của Yến Thu một lần nữa sáng lên: "Bây giờ nó đang ở
đâu?" "Sợ nó cào trúng người, nên tìm một cái lồng
sắt nhốt nó lại rồi."
Tần Mộ nói xong, dẫn cậu đi về phía nhà họ Tần, dẫn cậu tới phòng chứa đồ lặt vặt ở lầu
một. Mèo con vốn im lặng suốt đêm nghe thấy tiếng bước chân quen thuộc lập tức nôn nóng lên,
(b)ắt đầy dùng móng vuốt muốn đẩy 1*ng sắt ra. Yến Thu mở cửa ra, nhìn thấy chính là cảnh
tượng này. "Bé Mướp..." Yến Thu mừng rỡ Gọi một tiếng, vội vàng bước tới để Tần Mộ mở 1*ng, sau đó
ôm nó ra, ôm chặt vào trong ngực. Trong giây phút đó, cậu đang ôm con mèo
mướp, rồi lại giống như cách thời không ôm
Đâu Đâu đã lâu không gặp. Trái tim vốn trống rỗng dường như đột nhiên
tràn đầy. Tần Mộ đứng ở một bên, nhìn Yến Thu yêu thích một con mèo, trong lòng yên lặng phỉ
nhổ một câu: "Bé Mướp? Tên thật quê mùa."
Tuy rằng biết Tần Mộ ở ngay bên người, nhưng loại vui sướng mất đi mà lấy lại này vẫn
làm cho Yến Thu không kiếm chế được, nước mắt nhịn cả đêm rốt cuộc rơi xuống, cậu giơ
tay lên Muốn lau sạch nước, mắt, nhưng mà càng
lau lại càng nhiều. Tần Mộ thấy thế, có chút không hiểu vì sao có người một con mèo mà kho"c thảm đến như
vậy. Nhưng nhìn bộ dạng Yến Thu cố gắng kiềm chế nhưng làm thế nào cũng không kiềm chế được, cuối cùng vẫn thở dài, hắn ở bên cạnh rút
ra một tờ giấy đưa cho cậu.
Sau đó ngồi xuống bên cạnh cậu, an ủi nói:
"Đừng khóc." Yến Thu không nhận tờ giấy Tần Mộ đưa tới, mà là ôm mèo con đứng dậy, tuy rằng ân ân oán oán giữa bọn họ cũng chưa hOàn toàn chấm dứt, nhưng Tần Mộ cũng coi như đã giúp cậu
một lần. Yến Thu không phải là người không biết phân biệt phải trái, bởi vậy vẫn nói với hắn một
tiếng: "Cảm ơn."
Nói xong, ôm con mèo chuẩn bị rời đi. Tần Mộ thấy thế, giơ tay trái lên chắn trước người cậu, sau đó khép mắt nhìn cậu, kho"e
mắt mang the0 chút ý cười, lười biếng hỏi:
"Cậu cứ thế mà đi à?" Yến Thu nghĩ ngợi một lát thấy cũng phải, lỡ như Tần Mộ nhẫn tâm một chút thì ngày hôm qua đã ném luôn con mèo ra ngoài rồi, nói không chừng cậu thật sự sẽ không bao giờ tìm
được nữa. Cho dù như thế nào, hắn coi như là ân nhân cứu
mạng của bé Mướp. Vì vậy cậu ngẫm nghĩ, lấy ví tiền từ trong túi ra, lấy ra năm trăm tệ muốn đưa cho hắn: "Cảm ơn anh ngày hôm qua đã chăm sóc mèo của
tôi." Tần Mộ nhìn cậu đưa tiền tới, suýt nữa bật cười thành tiếng, vừa đưa tay đẩy tiền trở lại, vừa
bất đắc dĩ nói: "Yến Thu, phục cậu thật đấy." Yến Thu cho rằng hắn chê ít, do dự một chút nói: "Tuy rằng tôi rất biết ơn anh, nhưng anh cũng không thể nhân cơ hội mà ăn thịt người,
hét giá trên trời."
"Ai đòi tiền cậu chứ?" Tần Mộ vừa bực mình vừa buồn cười: "Cậu không còn cách cảm ơn
nào khác hà? Ví dụ như..."
Yến Thu: "Ví dụ như?"
"Mời tôi ăn một bữa cơm gì đó." Trông cậy Yến Thu tự mình phản ứng là không thể nào,
bởi vậy Tần Mộ chỉ có thể tự mình nói.
Yến Thu nghe vậy im lặng một lúc. Kỳ thật so với ăn cơm thì thật ra cậu muốn trả tiền hơn, dù sao trả tiền xong là chuyện này coi như xong, nhưng ăn cơm thì còn phải gặp nhau
thêm một lần nữa. Nhưng cho dù nói như thế nào, hôm nay cũng coi như nợ hắn một ân tình, Tần Mộ cũng tự mình đưa ra đề nghị rồi, Yến Thu cũng chỉ
đành đồng ý.
"Được rồi, nhưng hôm nay thì không được." Yến Thu nói, ôm chặt con mèo mướp trong
lòng, cậu còn có rất nhiều chuyện phải làm.
Thật ra với mức độ ghét hắn của Yến Thu, có thể đồng ý cũng có chút ngoài dự liệu của hắn, bởi vậy Tần Mộ lập tức trả lời: "Không vội,
chờ khi nào cậu rảnh thì liên hệ với tôi." "Được, vậy tôi đi về trước." Yến Thu nói xong,
lập tức ôm con mèo đi ra ngoài. Bờ vai cậu vốn suy sụp nay lại thẳng tắp, hai
tay ôm chặt con mèo trong lòng. Tần Mộ không tiễn cậu, chỉ đứng tại chỗ lẳng lặng nhìn bóng lưng Yến Thu ôm mèo, chẳng
biết tại sao, lại cảm thấy hơi đau lòng.
Giống như thể trong toàn bộ thế giới của Yến Thu, chỉ còn lại mỗi cậu cùng với con mèo đó
sống nương tựa lẫn nhau.
Yến Thu ôm mèo về đến nhà, đám người giúp việc còn đang lặng lẽ tìm mèo, nhà cũ hOàn
toàn yên tĩnh. Thấy Yến Thu ôm mèo trở về, lúc này mọi người mới không hẹn mà cùng thở phào nhẹ
nhõm. Yến Thu đẩy cửa ra, sau đó chỉ thấy ông nội ngồi một mình trên ghế sô pha, hai mắt khép
hờ, dáng vẻ cực kỳ mệt mỏi. Nghe thấy ngoài cửa truyền đến tiếng động,
ông lập tức mở mắt ra. Nhìn thấy con mèo Yến Thu ôm trong lòng, trái tim tre0 lơ lửng của ông cụ Phó lúc này
mới rơi xuống. Tuy rằng chỉ là một con mèo hoang, nhưng ông cụ Phó cũng có thể cảm nhận được tình cảm của Yến Thu dành cho nó, bởi vậy ngày hôm qua sau khi ông biết con mèo bị ném đi bèn lập
tức vội vàng sai người đi tìm. Nhưng nhiều người như vậy tìm cả đêm cũng không có bất kỳ tin tức gì, bởi vậy ông cụ Phó thật sự không ôm nhiều hy vọng có thể tìm nó
về được.
Cũng may, Yến Thu vẫn tìm về được. "Tìm về được là tốt rồi." Ông cụ Phó vịn sô pha đứng dậy nói, ông đã lớn tuổi, cả đêm không ngủ, cơ thể quả thật cũng có chút không chịu
nổi: "Cháu tìm thấy nó ở đâu?" Thế nhưng Yến Thu lại không trả lời câu hỏi của ông, chỉ trấn an vuốt ve con mèo trong lòng, lúc này mới ngẩng đầy lên, lẳng lặng nhìn ông cụ Phó hỏi: "Ông nội, là bà nội làm đúng
không?" Ông cụ Phó nghe vậy im lặng, ông biết hOàn
toàn không thể giấu được. "Bà ấy..." Ông cụ Phó biết giữa bọn họ vẫn chưa giải quyết xong, cũng không muốn mâu thuẫn giữa bọn họ lại càng trở nên gay gắt hơn,
bởi vậy muốn cố gắng giải thích một chút. Nhưng khi nhìn vào ánh mắt Yến Thu, lời giải
thích có thế nào cũng không nói nên lời. Yến Thu thấy thế, lập tức biết suy đoán của
mình gần như là đúng rồi. Vì thế trả lời một câu: "Cháu biết rồi", rồi ôm
con mèo đi lên lầu.
"Tiểu Thu." Ông cụ Phó biết cậu muốn đi làm
gì, theo bản năng ngăn cản một tiếng. Nhưng mà lúc này Yến Thu đã sớm nghe
không lọt nữa. Cậu trực tiếp lên lầu, đi về phía phòng của bà
cụ Phó. Trong phòng bà cụ Phó tối om, bà vẫn còn chưa dậy, Yến Thu thấy thế trực tiếp bật đèn
lên. Ánh đèn sợi đốt chói mắt sáng lên, bà cụ Phó
có chút kho" chịu mở mắt ra. Bà ngồi dậy nhìn thấy là Yến Thu, trên mặt tỏ ra tức giận, nhưng ngay sau đó khi nhìn thấy
con mèo được cậu ôm trong lòng. Đầu tiên bà cụ Phó hơi ngạc nhiên, rồi sau đó có chút mất tự nhiên quay đầy đi, tránh ánh mắt
của Yến Thu. "Mới sáng sớm làm gì vậy?" Bà cụ Phó dựa vào gối, hai tay khoanh trước ngực, đánh đòn
phủ đầu nói.
Yến Thu lười chơi đánh đố với bà, ôm con mèo đi tới trước giường, hỏi bà: "Nếu bà ghét tôi thì có thể nói thẳng với tôi, tôi đi là được, tại sao
phải gây kho" dễ với một con mèo?" Chuyện này tuy rằng bà cụ Phó đuối lý nhưng bà đã quen với sự tôn quý của mình, làm sao có thể chấp nhận được sự nghi ngờ của một tên
nhóc nhỏ hơn mình. Huống chi bà vừa nghĩ tới chuyện này là tức
giận. Trước kia bởi vì Phó Sương Trì dị ứng với lông mèo, hơn nữa cả đời bà ưa sạch sẽ, chan ghét những thứ rụng lông này nọ, cho nên trong nhà cho tới bây giờ đều không nuôi thú cưng bao
giờ. Hôm đó bà vất vả lắm mới cảm thấy mình khá hơn một chút, xuống lầu muốn uống một ly cà phê, ai ngờ lại nhìn thấy người hầu đang xách
một túi lớn màu đen đi từ trên lầu xuống. "Cô đang xách gì đó?" Bà cụ Phó có chút tò mò
hỏi. Sau đó chợt nghe người hầu nói rằng: "Là cát
mèo vừa mới thay ạ."
"Cát mèo?" Bà cụ Phó vừa nghe thế, lông mày
lập tức cau chặt lại: "Trong nhà mèo ở đâu ra?" Người hầu cũng biết bà cụ Phó ghét thú cưng, bởi vậy trả lời cũng có chút do dự: "Dạ, là cậu
Thu nuôi."
Bà cụ Phó vừa nghe lại là cậu, lập tức nổi giận. "Nó nuôi khi nào? Sao tôi không biết? Tại sao không ai nói với tôi một tiếng? Đây rốt cuộc là
nhà của ai?" Bà cụ Phó nói xong, đặt mạnh ly cà phê trong
tay xuống, đi lên lầu. Người hầu thấy không ổn vội vàng đuổi theo,
sau đó thì thấy bà cụ Phó đi thẳng đến phòng
Yến Thu, đẩy cửa phòng ra. Tiếp theO, bà nhìn thấy con mèo mướp đang
nằm ngủ ở trên giường. Con mèo đó có vẻ như nhận ra sự thù địch của bà, lập tức mở mắt ra, đứng dậy khom lưng
nhìn bà.
Bà cụ Phó thấy thế nhíu mày, vẻ khinh thường trong mắt gần như muốn tràn ra: "Sao lại là một con mèo nhà? Nó cũng kho" ưa y như chủ
của nó vậy." Nói xong, bà trực tiếp căn dặn nói: "Ném nó ra
ngoài." Người hầu nghe vậy sợ tới mức cát mèo trong tay suýt chút nữa xuống dưới đất, nhỏ giọng
hỏi: "Bà chủ, như vậy hình như không ổn lắm?"
Bà cụ Phó lườm cô ấy một cái, chỉ nói một câu:
"Nếu không thì cô đi đi?"
Người hầu nghe thế, ngay lập tức im lặng. Ngoan ngoãn buông cát mèo trong tay ra bước
tới bế con mèo.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất